Thịnh Thế Kiều Y

Chương 292: Quý danh của huynh đài



Bảy tám gã đàn ông lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, nhét chiếc vớ rách vào miệng Trương Hoa, sau đó trùm bao bố, đánh cho ông ta một trận.

Mấy phút sau, đám đàn ông này lần lượt nhảy ra khỏi cửa sổ, kể cả người vùng khác kia cũng biến mất trong màn đêm.

Trương Hoa chật vật bò ra khỏi bao bố, loạng choạng đi ra ngoài nhìn, mười mấy tên hầu của ông ta bị đánh cho ngả nghiêng. Ông ta giận đến nổ phổi, hét lớn một tiếng, "Đập cho ta!"

Đám hầu này trước giờ đi theo chủ nhân hoành hành ngang ngược quen rồi. Bây giờ bị người khác đánh một trận te tua, ai cũng không nhịn được, đều giơ gậy trong tay lên, đập phá Vạn Hoa Lâu tan tành.

Các vị cô nương yểu điệu nào đã gặp cảnh này bao giờ, sợ đến mức tái mét mặt mày.

Người đời đều biết Vạn Hoa Lâu là sản nghiệp của Thọ vương, đúng ngay hôm đó, sau khi cơm rượu no say, Thọ vương cùng Tưởng Thất gia đến Vạn Hoa Lâu tiêu khiển, vừa thấy cả Vạn Hoa Lâu bị đập phá, liền giận tái mặt.

Hai vị Hỗn thế ma vương nhìn nhau, cười gằn mấy tiếng, phất tay áo bỏ đi.

Ngày hôm sau.

Cổng chính phủ doãn Thuận Thiên Phủ vừa mở ra đã có một người đàn ông trung niên đến tự thú.

Thì ra người này là cháu họ xa của lão Tề vương, đêm qua vừa đến Kinh thành, ở Vạn Hoa Lâu đánh Trương Hoa, nay cố ý đến tự thú.

Ấy khoan, không đúng!

Cháu họ xa của lão Tề vương, vậy chẳng phải cũng là cháu họ xa của Hoàng thượng?

Phủ doãn đại nhân dần dần ngộ ra, dụi mắt mấy cái, sau đó hỏi rất dè dặt: "Xin hỏi quý danh của huynh đài?"

Ánh mắt người kia lập tức trở nên nghiêm nghị, ưỡn ngực đáp: "Họ Triệu, tên Cảnh Hoàn. Gia phụ là Hoài Nam vương đã qua đời."

Chết toi!

Phủ doãn đại nhân tựa như bị sét đánh trúng đầu, vội vã vọt từ trên ghế quan xuống, quỳ bịch xuống trước mặt người kia, cuống quít dập đầu.

Tiếp đó ông ta lại vội vã đứng lên, vừa sai người chuẩn bị trà ngon, vừa hấp tấp chạy vào cung.

Mà lúc này trên triều, Thọ vương đang khóc lóc kể lể chuyện Vạn Hoa Lâu của mình bị người đập phá với Hoàng đế.

Chúng đại thần nghe mà thấy rét buốt.

Cái quỷ gì vậy, trong Kinh này còn có người dám cả gan làm loạn như vậy sao, dám đập phá sản nghiệp của Thọ vương, không cần cái đầu trên cổ nữa à.

Kẻ nào?

Rốt cuộc là kẻ nào?

Còn chưa đợi Hoàng đế mở miệng hỏi, Phủ doãn đại nhân đã vừa lăn vừa bò chạy vào trong sân chầu.

"Hoàng thượng, Hoàng thượng, xảy ra chuyện lớn, xảy ra chuyện lớn rồi."

Bảo Khánh đế đang bị tiếng khóc lóc của lão Bát làm cho phiền não, giờ lại bị kẻ khác gọi như gọi hồn, lập tức thấy đầu đau như muốn nứt ra.

Phủ doãn đại nhân quỳ trên mặt đất, không thấy được sắc mặt Hoàng đế đã khó coi như thế nào, mồm năm miệng mười nói đại sự ra.

Bách quan nghe xong, giật mình không nói nên lời. Triệu Cảnh Hoàn, đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ của Hoài Nam vương, phụ vương xếp hàng thứ hai trong hoàng tộc. Lúc Bảo Khánh đế đăng cơ, huyết tẩy hoàng tộc, Hoài Nam vương và năm người con trai đều chết thảm trên đường đi đày.

Thân mẫu của người này là nha hoàn trồng hoa, sau một đêm tình tự với Hoài Nam vương, không ngờ mang thai, lại bởi vì thân phận hèn mọn, ngay cả tư cách đi đày cũng không có, nhờ vậy tránh được một kiếp.

Sau đó, cô ta tìm đến phủ lão Tề vương nương tựa, nói ra lai lịch đứa trẻ trong bụng, lão Tề vương vắt trán suy nghĩ một đêm, quyết định bẩm lại sự thật với Tân đế.

Tân đế nghĩ một đứa trẻ còn chưa ra đời cũng không gây nên sóng gió gì được, bèn mắt nhắm mắt mở cho phép cô ta sinh ra.

Năm Bảo Khánh thứ năm, lão Tề vương cầu xin cho vị Thế tử này, bảo hắn không thích hợp ở lại Kinh thành, đẩy đi phương xa mới là hợp lí.

Tân đế cho phép, bố trí cho ở phủ Hải Nam cách xa Kinh thành, ngay cả phiên hiệu cũng không ban cho. Chuyến đi này, ròng rã ba mươi năm.

Thời gian trôi qua lâu như vậy khiến các thế lực trong Kinh đều quên rằng, trong hoàng tộc vẫn còn tồn tại một nhân vật như thế.

Bảo Khánh đế nghe xong, ánh mắt u ám, một hồi sau mới nói: "Cho gọi vào điện."

"Truyền Triệu Cảnh Hoàn yết kiến!"

Lý công công vung phất trần, tiếng hô vừa cao vừa chói tai.

Trong lúc đợi người, Bảo Khánh đế mới nhớ ra chuyện của con trai còn chưa giải quyết, vội hỏi hắn là kẻ nào đập phá Vạn Hoa Lâu.

Triệu Cảnh Diễm cười gằn một tiếng, nói với giọng rất chua ngoa: "Kẻ này đến cả con cháu hoàng tộc cũng dám đánh, một cái Vạn Hoa Lâu nho nhỏ của nhi thần có là cái thá gì đâu."

Mọi người càng kinh hãi hơn nữa, ánh mắt dồn dập quăng về phía Thụy vương. Hoá ra kẻ ăn gan hùm mật gấu chính là Trương Hoa!

Sắc mặt Thụy vương tái xanh, lồng ngực phập phồng lên xuống, lửa giận cháy hừng hực.

Lão già khốn kiếp này, chỉ uống mấy hớp rượu đã dám đập phá chỗ của lão Bát, còn đánh bị thương con cháu hoàng thất, để xem lát nữa ta trừng trị ông ta thế nào!

Trên Thái Cực Điện.

Hoàng đế nhìn Triệu Cảnh Hoàn đang quỳ bên dưới, không khỏi kinh ngạc.

Gương mặt này tựa như đúc cùng một khuôn với Nhị ca Hoài Nam vương của ông ta vậy. Mày kiếm, môi mỏng, thậm chí đến cả nốt ruồi nơi chân mày cũng giống như tạc.

Sau khi hành lễ xong, Triệu Cảnh Hoàn lại quỳ rạp trên mặt đất, vẻ mặt bi ai, luôn miệng nói: "Hoàng thượng, thần điệt có tội, xin Hoàng thượng nghiêm trị."

Bảo Khánh đế khẽ nhíu mày, "Vào Kinh lúc nào, đang ở chỗ nào? Sao không vào cung trước?"

Triệu Cảnh Hoàn run rẩy, vẻ mặt sợ hãi.

"Thần điệt vào Kinh hồi tối qua, cửa cung đã đóng, vì vậy tá túc ở phủ Tề vương thúc, định hôm nay lại đến bái kiến Hoàng thượng. Nào ngờ tối qua thần điệt uống mấy chén rượu, xung đột với Trương Viện thủ Thái Y Viện. Bởi vì trong lòng hổ thẹn, lại sợ Hoàng thượng trách phạt, thần điệt cố tình đến phủ doãn Thuận Thiên Phủ đầu thú. Hoàng thượng, thần điệt có tội, thần điệt có tội."

Nói rồi, Triệu Cảnh Hoàn co rúm cả người lại, run lẩy bẩy.

Đường đường là con cháu hoàng tộc lại e ngại một gã thái y cỏn con, bách quan lặng lẽ nhìn nhau, sau đó ai nấy đều cúi gằm mặt.

Chỉ có Triệu Cảnh Diễm không cúi đầu, thản nhiên lướt nhìn qua người đang quỳ dưới đất, trong mắt thoáng qua chút ngạc nhiên.

Sang năm Hoàng đế sẽ lên núi Thái Sơn cúng tế trời đất. Dựa theo lễ nghi, con cháu hoàng tộc đều phải vào Kinh, đi theo ngự giá của Hoàng đế, Triệu Cảnh Hoàn cũng tính là con cháu hoàng tộc, theo lí quả là cần vào Kinh.

Thế nhưng, thời điểm người này xuất hiện quá mức trùng hợp, hắn không thể không đề phòng được. Chính điện rộng lớn bỗng vắng lặng như tờ, tựa như thời gian đã ngừng trôi.

Sự thâm trầm trong mắt Bảo Khánh đế chậm rãi biến mất, thay vào đó là lửa giận ngút trời.

"Trẫm cho rằng khắp thiên hạ của trẫm đều là thái bình. Trẫm cai trị thiên hạ này, vậy mà lại không biết một tên thái y có thể cáo mượn oai hùm, ngông cuồng đến vậy đấy. Hay, hay lắm!"

Bốn chữ cáo mượn oai hùm vừa thốt ra, sắc mặt Thụy vương lập tức trắng bệch. Trong thiên hạ này, ai mà chẳng biết Trương Hoa là người của Hoàng hậu nương nương.

"Hôm nay hắn dám không để hoàng tử hoàng tôn vào mắt, mai sau chẳng phải là đến trẫm cũng phải nghe theo lệnh hắn?"

Quần thần vừa nghe những lời này thì hiểu ngay, Trương Hoa đã chọc giận Hoàng đế. Nếu là mỗi mình Triệu Cảnh Hoàn thì còn cho qua được, dù sao cũng chỉ có một họ Triệu mà thôi, thế nhưng Thọ vương là bảo bối của Hoàng đế.

Lời Hoàng đế vừa dứt, Hiền vương nãy giờ không nói gì bỗng mở miệng, "Xem ra xe ngựa của bản vương mà gặp phải Trương Hoa cũng chỉ có nước đứng sang bên nhường đường rồi."

"Lớn mật!" Bảo Khánh đế giận dữ đập tay lên bàn, gân xanh trên mặt nổi lên.

"Hoàng thượng bớt giận!" Quần thần đều quỳ lạy.

"Hoàng thượng, thần có một chuyện muốn bẩm tấu. Hai năm trước, Trương Hoa..."

"Hoàng thượng, thần cũng có một chuyện bẩm tấu. Năm năm trước, Trương Hoa..."

Thói đời chính là như vậy, người đưa than ngày tuyết lác đác chẳng mấy ai, kẻ bỏ đá xuống giếng lại có nhiều như đom đóm mùa Hè.

Bách quan bỗng như khai khiếu, ai nấy đều nhớ rõ hết những chuyện xấu xa do Trương Hoa gây ra, chỉ thiếu điều khóc lóc kể lể mà thôi.

Bảo Khánh đế càng nghe càng giận, từng đường gân xanh nổi lên trên trán, sau cùng, chuỗi đạo châu trong tay nện lên người Thụy vương.

Thụy vương lại quỳ rạp xuống đất lần nữa, miệng run rẩy, nhưng không dám nói lời nào.

"Hay... hay lắm!" Lời này của Bảo Khánh đế thoáng mang theo nét buồn đau, thậm chí còn hơi lộn xộn.

Triệu Cảnh Diễm ưu tư, thở dài thườn thượt.

Tiếng thở dài này cực nhẹ, cực khẽ, tựa như có không cam lòng, lại có bất đắc dĩ, lọt vào tai mỗi người đều có hàm ý khác biệt.

Bảo Khánh đế hừ lạnh một tiếng, chầm chậm đứng lên.

Lý công công vội bước đến vươn tay đỡ.

Bảo Khánh đế đẩy phắt ra, mắng to: "Cẩu nô tài, trẫm còn chưa tới lúc mắt mờ tay run."

Tim mọi người đập thình thịch, ai nấy đều thầm suy đoán hàm ý trong câu này.

"Cấm Vệ Quân Trương Vân Long."

"Có thần!"

"Bắt Trương Hoa lại, lĩnh ý chỉ trẫm, lục soát phủ đệ Trương Hoa. Một gã thái y cỏn con lại có thể vung ra cả vạn lượng bạc, trẫm muốn xem xem, hắn lấy đâu ra nhiều bạc như vậy."

"Thần tuân chỉ!"



"Cố Thanh Hoàn." Một khuôn mặt tươi cười nhô lên từ dưới cửa sổ.

Cố Thanh Hoàn đang thử điều chế thuốc mỡ, đột nhiên bị gọi vậy thì giật nảy người. Cô vỗ ngực, giận dữ nói: "Lưu Triệu Ngọc, sau này huynh đi đường có thể phát ra tiếng động được không hả. Huynh còn hù vậy thì sẽ chết người đấy."

Hai người làm chung đã lâu, đều có phần tán thưởng y thuật, tính cách cũng như cách đối nhân xử thế của nhau. Trong lúc qua lại tới lui, xưng hô cũng trở nên thân thiết hơn.

Lưu Triệu Ngọc cười trêu, "Đến cả Trương thái y mà cô còn chẳng sợ, há lại sợ ta." Đôi mắt đẹp của Cố Thanh Hoàn nhìn hắn ta, mang theo chút hờn giận: "Huynh tìm ta có chuyện gì?"

Lưu Triệu Ngọc nhìn lướt đằng sau, chồm người qua khung cửa sổ, nói nhỏ: "Cô có thấy mặt của Trương Hoa không?"

Cố Thanh Hoàn nhíu mày đáp: "Thấy rồi, bầm dập hết cả."

Lưu Triệu Ngọc cười khà khà, "Ta nói cho cô biết, người này gây chuyện rồi."

"Chuyện gì?" Cố Thanh Hoàn biết rõ còn hỏi.

Lưu Triệu Ngọc liếc cô đầy khinh bỉ: "Tin tức của cô sao mà chậm chạp vậy, chuyện này còn hơi dính líu đến cô đấy?"

"Liên quan gì đến ta?"

"Không liên quan đến cô, nhưng liên quan đến người đằng sau cô. Ta nói với cô này..."

"Lưu thái y, Cố nữ y... mau đi xem trò hay kìa, người trong cung đến bắt Trương thái y rồi!"

"Cái gì?"

Lưu Triệu Ngọc vừa nghe có chuyện hay ho để xem là mắt đã sáng choang, vừa nhấc vạt áo chạy ra ngoài, vừa nói với Cố Thanh Hoàn: "Ta đi trước, cô cũng mau tới đi, ha ha ha, đoán chừng lão ta xui xẻo rồi."

Cố Thanh Hoàn cười khích lệ, đưa bàn tay dính đầy thuốc mỡ lên mũi ngửi, ý cười tràn ra.

Đình Lâm, kịch hay đã mở màn, kẻ diễn xuất tài ba như huynh đừng khiến ta thất vọng đấy.



Ý chỉ đưa ra, ai dám kháng lệnh.

Chỉ một canh giờ sau, Trương Vân Long quay trở lại, vào điện cùng hắn ta còn có hai rương gỗ long não.

"Bẩm hoàng thượng, thần đã tìm được cái này."

Bàn tay lần đạo châu của Bảo Khánh đế dừng lại, Lý công công hất phất trần, nói the thé: "Mở ra."

Trương Vân Long vẫy tay ra hiệu nội thị hai bên đứng tránh ra, bàn tay dùng sức, hai rương gỗ lập tức mở nắp. Mọi người chúi đầu lại nhìn, tất cả đều sợ đến hít vào một hơi.

Cả hai rương đều chất đầy vàng, tỏa ra ánh vàng sáng rực, đủ để chiếu mù đôi mắt. 

Triệu Cảnh Diễm than thở, "Trời ạ, đến bản vương còn chưa từng thấy nhiều vàng như vậy bao giờ."

Bảo Khánh đế gằn từng chữ một: "Trẫm chỉ mới nghe, giàu vì dân, lại chẳng biết giàu cũng có thể là nhờ làm quan. Hay lắm! Trương Vân Long!"

"Có thần!"

"Lấy mũ quan trên đầu Trương Hoa xuống cho trẫm, nhốt vào đại lao."

"Thần tuân chỉ."

"Vụ án này, trẫm phải đích thân thẩm tra."

Bảo Khánh đế vô cùng giận dữ, nhưng khuôn mặt lại bình tĩnh, sau khi hờ hững ném lại câu này thì chắp tay rời đi.

Bách quan không dám thở mạnh, đồng thanh hô to ba lần vạn tuế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.