"Không chỉ có đệ, cả Hoằng Văn cũng phải thay da đổi thịt rồi. Lúc này Hộ bộ tất có chức vị đang trống, Hoằng Văn có công cứu giá, đòi một chức quan nhàn rỗi ở Hộ bộ cũng không quá đáng."
Đôi mắt Tưởng Hoằng Văn sáng bừng lên, hắn ta lập tức hiểu thâm ý bên trong.
Nhổ củ cải mang theo cả bùn đất, rễ đứt rồi, cành lá cũng không sống được tiếp, chắc chắn Hoàng đế sẽ giở sổ tính nợ cũ. Nếu lúc này hắn ta chen chân vào thì chuyện Hộ bộ, tiền trang đều dễ dàng xử lý.
Hắn ta cười nói, "Huynh trưởng, ý hay lắm."
Triệu Cảnh Quỳnh không tiếp lời, ánh mắt lại nhìn sang Triệu Cảnh Diễm nói: "Bình Dương Trưởng Công chúa là người tinh tường, mấy năm nay ít giao du bên ngoài, nhìn thì có vẻ là xa rời triều đình, thực chất không phải, chi e nằm mơ cũng vẫn mở to hai mắt."
Trước mắt Triệu Cảnh Diễm bỗng nhiên sáng bừng lên. Chẳng trách Thượng thư Lý Tông Trạch không sớm không muộn mà lại hồi triều vào ngay lúc này.
"Trước khi xuất phát đệ nhớ đến phủ Bình Dương Trưởng Công chúa thăm hỏi."
Triệu Cảnh Diễm cười nói: "Huynh yên tâm."
Triệu Cảnh Quỳnh gật đầu nói: "Lý Tông Trạch được Trưởng Công chúa đích thân dìu dắt, hành vi ngôn từ đều rất quy củ, nếu đệ gặp ông ta phải dùng lễ để mà tiếp đãi."
Triệu Cảnh Diễm cười nói: "Huynh trưởng yên tâm, tuy đệ và ông ta không quá thân quen, nhưng dù sao vẫn là thân thích. Hơn nữa, ông ta lớn hơn chúng ta nhiều tuổi như vậy, có lẽ sẽ không làm khó đệ đâu."
"Vậy thì tốt. Người đó… đệ phải sử dụng cho khéo."
Một câu không đầu không đuôi khiến Triệu Cảnh Diễm, Tưởng Hoằng Văn cùng ngớ người ra, qua một hồi mới biết người đó là ai.
"Hắn ta mang trong mình dòng máu của Thịnh gia, tuyệt đối không phải kẻ hèn nhát. Giờ hắn ta lại tòng quân trước đệ, bắt đầu từ vị trí lính tốt, dựa vào bản lĩnh của mình, hắn ta chắc chắn sẽ làm nên chuyện, có người này giúp đỡ, kỳ hạn một năm không có gì khó. Muốn thu phục người này, chỉ cần tìm Cố Thanh Hoàn."
Ánh mắt Triệu Cảnh Quỳnh sắc bén, giọng nói vô cùng bình tĩnh, "Lão Bát, đệ nhất định phải sử dụng Cố Thanh Hoàn cho khéo vào, Hoằng Văn không vươn tay được vào trong cung, sự an nguy của phụ hoàng đều nằm trong tay cô ta."
Triệu Cảnh Diễm vừa nghe thấy cái tên quen thuộc khắc sâu trong tim này liền thoáng thất thần, nhưng hắn nhanh chóng hiểu ra, ánh mắt tối đi, trong lòng dâng lên cảm giác bất đắc dĩ.
Mọi sự hưng phấn ban nãy đều đã vì câu nói vừa rồi mà bị đánh tan thành mây khói.
Hai tay Tưởng Hoằng Văn giấu trong tay áo, hắn ta khẽ dùng chân đá hắn.
Triệu Cảnh Diễm hiểu ý, vội vàng thu lại cảm xúc: "Huynh trưởng, có chuyện này lão Bát cảm thấy rất khó hiểu, đó là số bạc đó sao lại không cánh mà bay?"
Cặp chân mày anh tuấn của Triệu Cảnh Quỳnh hơi nhíu lại, ánh mắt thâm trầm, sống lưng toát mồ hôi lạnh.
Y hiểu rõ năng lực của lão Bát, phàm là có bất kỳ dấu vết nhỏ nào cũng không thể thoát khỏi mắt hắn. Nhưng ngay cả hắn cũng không tìm thấy, vậy xem ra…
Triệu Cảnh Quỳnh khẽ gõ ngón tay thon dài lên bàn, một lúc sau hắn ta nói: "Lão Bát, đệ thấy thế nào?"
Triệu Cảnh Diễm cắn răng, nghiêm mặt lại nói: "Huynh trưởng, lão Bát không nói được."
Triệu Cảnh Quỳnh suy tư nói: "Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, xem ra có người đang nhìn chằm chằm chờ thời cơ!"
Triệu Cảnh Diễm, Tưởng Hoằng Văn quay sang nhìn nhau, cảm giác lạnh lẽo trào dâng trong lòng.
Hồi lâu sau.
Triệu Cảnh Diễm như trút được gánh nặng đi ra khỏi căn phòng sơ sài, nhìn vầng trăng tròn trên cao mà thở dài thườn thượt, sự cô đơn hiện rõ trong mắt.
Cô ấy còn ít tuổi, thân cô thế cô nơi cung cấm. Trong cung lang hổ đầy rẫy, nguy hiểm bốn bề. Nếu có thể, hắn chỉ muốn để cô ở bên người, hàng ngày yêu thương, cưng chiều, chứ không phải để cô xông pha chốn hiểm nguy, chỉ vì thứ hoàng quyền vô cùng tận này.
"Đình Lâm!" Tưởng Hoằng Văn khẽ gọi, "Đệ không nỡ ư?"
Triệu Cảnh Diễm gượng cười, "Đúng là không nỡ, nhưng không nỡ thì làm sao."
Trong cung ngoài cô ấy ra thì còn ai đảm nhiệm được trọng trách này.
"Hiểu được thì tốt!"
Tưởng Hoằng Văn thầm lắc đầu, chữ tình đối với hắn ta chính là cấm địa không dám chạm vào, cho nên hắn ta có phần đồng cảm với Đình Lâm.
"Cô ấy không phải là cô nương chốn khuê phòng, có đủ năng lực để bảo vệ mình, đệ đừng quên ngay cả đệ cũng từng chịu khổ trong tay cô ấy."
Triệu Cảnh Diễm cười gượng, bỗng hắn nhớ đến bốn chữ: quan tâm tất loạn.
"Đúng rồi, mau nói cho ta biết, rốt cuộc chuyện giữa Tào gia và bức ‘Non sông ngàn dặm’ đó là sao?" Tưởng Hoằng Văn tò mò hỏi.
Ánh mắt Triệu Cảnh Diễm dần sâu thẳm, dưới ánh trăng trông vẻ mặt hắn càng thêm phần lạnh lẽo.
"Tào gia bị tịch biên, cô ấy dùng tiền mua lại mười sáu cửa tiệm của Tào gia, chia ba phần cho Tào gia. Rồi lại bắt Tào Tử Ngang, đứa cháu giỏi nhất của Tào lão bán thân cho mình mười năm, đồng thời lấy đi một nửa phương thuốc của Tào gia. Mười năm sau, mười sáu cửa hàng kia sẽ lại thuộc về Tào gia."
Tưởng Hoằng Văn hơi há miệng, kinh ngạc, "Sao gia càng nghe lại càng không hiểu gì thế này, nhìn kiểu gì cũng thấy vụ mua bán này của cô ấy sẽ lỗ."
"Đương nhiên là huynh không hiểu rồi."
Triệu Cảnh Diễm nhìn thẳng vào hắn ta, ánh mắt châm chọc. Đừng nói đến Hoằng Văn nghe không hiểu, lúc đầu ngay cả hắn cũng thấy hồ đồ, hoàn toàn không nghĩ thấu thâm ý bên trong.
"Tào Tử Ngang vào Kinh, giúp cô ấy lo liệu việc ở Đồng Nhân Đường, chỉ khám chữa bệnh cho các cô nương, phu nhân thế gia. Ba tháng đầu, cửa tiệm vắng vẻ, làm ăn không mấy khởi sắc. Từ tháng thứ ba trở đi, Đồng Nhân Đường bắt đầu nổi danh, các tiểu thư, phu nhân của các thế gia đại tộc nô nức đến cửa tiệm xem bệnh."
Một tiệm thuốc nhỏ bé, phía sau không có chỗ dựa, chưa đến dăm ba năm tuyệt đối không thể có chỗ đứng trong Kinh được. Tưởng Hoằng Văn càng nhíu mày chặt hơn.
Sao cô ấy làm được.
Đôi mắt Triệu Cảnh Diễm ánh lên sự phấn khích, "Tên Tào Tử Ngang kia có diện mạo anh tuấn, y thuật lại tốt, đại cô nương, tiểu tức phụ của Trấn Quốc công đều là khách quen của cửa tiệm đó. Thế tử phi Trấn Quốc công vì chuyện hãm hại thiếp thất nên bị cấm túc trong khuê phòng, lâu dần cũng mắc nhiều bệnh vặt. Một tháng trước Tào Tử Ngang quan tâm Thế tử phi vượt mức. Không bao lâu sau, Thế tử phi đã xuân tâm phơi phới, mang bức ‘Non sông ngàn dặm’ đến tặng hắn ta."
Tưởng Hoằng Văn liên tục thở dài: "Người đời chỉ mới nhắc đến mỹ nhân kế, nhưng chẳng ngờ cũng có cả mỹ nam kế."
Sắc mặt Triệu Cảnh Diễm hơi phức tạp, hắn vỗ vai hắn ta nói: "Cái gì mà mỹ nhân kế, mỹ nam kế, theo ta thấy, cô ấy mở Đồng Nhân Đường, để đàn ông ngồi tiếp khách, rồi lại chuyên chẩn mạch cho phụ nữ, nhất định không chỉ có ý đồ này."
"Vậy thì là gì?"
"Phần lớn phụ nữ trên đời này đều nhiều chuyện, đông dài tây ngắn, nhìn thì có vẻ như chỉ là chuyện vặt vãnh, nhưng thực
tế lại không phải. Có câu nội trạch liền với triều đình, cô ấy làm vậy để thăm dò động tĩnh từ triều đình."
Tưởng Hoằng Văn kinh ngạc đến không nói nên lời, chỉ biết nhìn hắn chằm chằm, một lúc sau mới nói: "May mà cô ấy và chúng ta là bạn chứ không phải là địch."
"Hoằng Văn, một năm này nhớ thay ta trông chừng cô ấy."
Ai dám ức hiếp cô ấy chứ?
Chán sống rồi sao!
Tưởng Hoằng Văn cười khổ trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn đáp: "Yên tâm đi, vị hôn thê của Tưởng Thất gia, không ai dám động đến."
"Cái gì mà đến lúc?" Tưởng Hoằng Văn không hiểu lắm.
Triệu Cảnh Diễm liếc xéo hắn ta, phun ra hai chữ.
"Đừng hỏi!"
…
Ngày hôm sau.
Tin Thọ vương tòng quân lan truyền nhanh chóng, tựa như một viên đá làm dậy ngàn gợn sóng.
Trong Kinh chẳng kẻ nào ngu cả, hành động này của Hoàng đế khiến người ta không khỏi nghiền ngẫm, phân tích cẩn thận. Ngẫm lại động tĩnh mấy ngày gần đây trong triều đình, ai nấy đều sợ bóng sợ gió.
Đương nhiên, phản ứng lớn nhất chính là mười tám vị trắc phi trong phủ Thọ vương.
Vương gia nhà mình được nuông chiều từ bé, tay trói gà không chặt, nay vào quân đội chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết. Hắn đâm đầu vào chỗ chết cũng chẳng sao, chỉ là trên đời này sẽ có thêm mười tám quả phụ nữa mà thôi.
Ông trời ạ, ông có để cho người ta sống nữa không đây.
Đám trắc phi khóc lóc ầm ĩ, ai oán kêu than, đến mức mực nước trong cái hồ nhỏ ở hậu hoa viên của phủ Thọ vương cũng dâng lên mấy phân.
Vương gia à, số ngài sao mà khổ thế!
Mà trong phủ Hiền vương lúc bấy giờ, Hiền vương nặng nề đặt chung trà trên tay xuống bàn, sắc mặt tái xanh.
Một Trấn Tây Quân, hai mươi vạn kỵ binh, lão già đó thật đúng là dám bỏ vốn.
Mưu sĩ Từ Siêu vuốt râu nói: "Vương gia, hành động này của Hoàng thượng là có ý muốn cất nhắc Thọ vương, không thể không đề phòng."
Thế cục đúng như ông ta dự liệu, Thụy vương vừa sụp đổ, lưỡng hổ tất sẽ giao tranh. Nhưng tranh thế nào lại là một vấn đề.
Hiền vương cười gằn, "Với tình hình hiện nay, chúng ta nên làm thế nào?"
Từ Siêu nhắm mắt, trầm tư thật lâu rồi mới đáp: "Thụy vương sụp đổ, vì lợi ích của gia tộc, các đại thế gia buộc phải tìm kiếm mục tiêu khác để phò trợ. Thuộc hạ cho rằng vương gia nên nhân lúc Thọ vương không ở Kinh thành, lung lạc nhân tâm."
"Vậy cứ để hắn tòng quân sao?" Hiền vương nhíu mày.
Từ Siêu nói: "Vương gia không cần quá lo lắng, thời hạn một năm quá gấp gáp, Thọ vương chỉ e là sẽ khó nắm giữ được Trấn Tây Quân."
"Nhưng cũng không thể không đề phòng!"
Hiền vương ấn ngón trỏ vào huyệt tinh minh*. Lão Bát bày ra được kế này đủ để thấy, kẻ này cũng có vài phần thông minh. Tuy hắn nói bản thân không có hứng thú với hoàng vị, nhưng ai có thể bảo đảm được?
(*) Huyệt này nằm ở hai bên sống mũi.
Từ Siêu thở dài nói: "Trời cao đường xa, phòng thì không phòng được. Cùng lắm thì…"
Hiền vương ngước mắt lên nhìn thì thấy Từ Siêu đưa tay làm hành động cứa cổ, tim đập thình thịch.
"Thế… thế…"
Từ Siêu tiến lên trước một bước, trầm giọng nói: "Vương gia, không độc ác không phải trượng phu, cục diện đã quá rõ ràng
rồi, không phải là ngươi chết thì ta chết, không thể nhân từ nương tay được."
Hiền vương rủ mắt xuống, chậm rãi gật đầu.
…
Lúc này.
Triệu Cảnh Diễm, Tưởng Hoằng Văn một người áo trắng một người áo xanh đi vào Thanh phủ.
Trong noãn các, tiệc rượu đã được chuẩn bị, Cố Thanh Hoàn đứng đón gió, thấy người đã tới liền nở nụ cười.
Triệu Cảnh Diễm thấy cô áo ăn mặc phong phanh, thoáng không vui, "Sao không đợi bên trong?"
Cố Thanh Hoàn liếc mắt nhìn, sau đó bỏ lơ hắn mà chào hỏi với Tưởng Hoằng Văn ở phía sau, "Mấy ngày không gặp, sao huynh đã gầy đi rồi?"
Tưởng Hoằng Văn vô thức sờ mặt, sợ hãi nói: "Bị hù dọa."
"Đúng là chưa trải sự đời."
"Thanh Hoàn, ta rất nhát gan."
"Nhát gan mà còn dám lĩnh binh cứu giá? Kỹ thuật diễn không tồi." Cố Thanh Hoàn trêu chọc.
Ngày Tề vương mưu phản, hắn ta dẫn hơn một trăm gia đinh và hộ vệ Tưởng phủ, xông vào hoàng cung kêu la hộ giá.
Kết quả còn chưa kịp hộ giá, tên nhãi này đã bị đám binh lính đông nghìn nghịt do lão Tề vương mang đến dọa cho hãi hùng mà ngã chổng vó từ trên lưng ngựa xuống.
Sau chuyện đó, Bảo Khánh đế vô cùng cảm động, vỗ vai Tưởng Hoằng Văn, luôn miệng nói: "Vô dũng vô mưu, nhưng có một chữ trung là đủ rồi!"
Tưởng Hoằng Văn nhướng mày cười, "Không giấu được cô. Ta chỉ muốn nhân chuyện này kiếm chút lợi ích cho Tưởng gia mà thôi."
Đúng là biết kiếm!
Cố Thanh Hoàn liếc nhìn hắn ta rồi nói: "Đình Lâm rời Kinh, trong Kinh chỉ còn lại mình huynh, ‘Diêm vương sống’ là huynh phải xuống núi rồi."
Đúng là một cô gái thông minh, Tưởng Hoằng Văn âm thầm cảm thán: "Ta đang định xin Hoàng đế một chức quan nhàn nhã làm thử xem sao."
"Lão tổ tông không có ý kiến gì chứ?"
"Lão tổ tông đã sống từng này tuổi rồi, làm sao còn chưa nhìn rõ nữa."
Cố Thanh Hoàn nghĩ đến cảnh tượng lão tổ tông mưu tính cho cô nhập cung trị bệnh thì mỉm cười.
Hai người kẻ xướng người hoạ, ném nhân vật chính của ngày hôm nay sang một bên, Triệu Cảnh Diễm không nổi giận mà còn mỉm cười, hắn ngồi xuống bàn, tự rót một chén rượu rồi uống, sau đó khoan thai lên tiếng.
"Hoằng Văn, không còn sớm nữa rồi."
Tưởng Hoằng Văn chán chường lườm hắn: "Trong phủ còn có chuyện, ta đi trước đây."
Cố Thanh Hoàn sửng sốt. Tưởng Hoằng Văn lại đến gần cô nói nhỏ: "Ta bị ép thôi, đệ ấy có chuyện muốn nói với cô."