Cố Thanh Hoàn vờ như không thấy, chỉ cung kính cúi đầu.
Sau khi nghe xong, Bảo Khánh đế thất thần một hồi lâu rồi mới lên tiếng: "Vậy thì thử xem."
"Thỉnh Hoàng thượng nằm lên giường." Cố Thanh Hoàn xắn tay áo lên, ánh mắt dừng lại ở lư hương bên cạnh.
Lý công công hiểu ý, rón rén đi đốt hương an thần lên.
Chỉ chốc lát, mùi hương thoang thoảng của hoa anh thảo phả vào mũi, Cố Thanh Hoàn dùng lực tay.
Bàn tay mát lạnh vừa ấn lên, như làn gió mát lành ngày nóng, Bảo Khánh đế từ từ nhắm mắt lại.
"Ngươi vừa đến chỗ Vương Tu nghi?"
Hoàng đế nắm rõ hành tung của cô trong lòng bàn tay, cô đã quá quen với điều này nên không hề ngạc nhiên.
"Khởi bẩm Hoàng thượng, nguyệt sự của Tu nghi đã trễ nửa tháng. Lưu thái y sợ có sai sót nên nhờ Thanh Hoàn chẩn mạch giúp Tu nghi."
"Ừ!" Bảo Khánh đế khẽ hừ một tiếng.
Lúc sau, trong điện vang lên tiếng thở đều, khuôn mặt đang ngủ của Hoàng đế vẫn uy nghiêm như lúc thanh tỉnh. Cố Thanh Hoàn đứng dậy, lặng lẽ lui ra.
Ra khỏi Ngự Thư Phòng, cơn gió nhẹ phất vào mặt, lúc này Cố Thanh Hoàn mới phát hiện người mình đã ướt sũng. Người đời luôn nói gần vua như gần hổ, thủ đoạn của vị Hoàng đế chuyên tâm tu đạo này còn độc ác hơn các vị vua trong quá khứ.
Lúc nãy cô đã cố tình nhắc đến Tiền gia, nếu là người khác nhất định sẽ cảm thấy áy náy trong lòng, vì suy cho cùng thì Tiền gia cũng đã chết trong tay ông ta.
Vậy mà người này không có biểu cảm nào, như thể dòng họ này chẳng liên quan gì đến ông ta vậy, không gợi nổi chút cảm xúc nào của ông ta.
Tâm tư của Hoàng đế thâm sâu khó dò. Mọi hành động của cô đều nằm trong tầm mắt của người khác, thế nên cô phải vô cùng cẩn thận mới được.
Bỗng có một bàn tay đặt lên vai, Cố Thanh Hoàn giật mình quay lại nhìn thì thấy một khuôn mặt tuấn tú đầy mê hoặc.
"Ấy, sao bản vương vừa đến thì nữ y đã rời đi thế chứ?"
Hiền vương mỉm cười đứng chắn trước mặt cô: "Chẳng lẽ cô... sợ ta. Bản vương còn nhớ lúc trước, khi Cố gia đưa cô lên giường ta, lá gan của cô lớn lắm mà."
Ánh mắt của Cố Thanh Hoàn chợt trầm xuống, khóe môi nhếch lên nụ cười chế giễu: "Trí nhớ của vương gia thật là tốt."
"Tất cả những gì về cô, ta đều ghi nhớ trong lòng, bao gồm cả vết cắn kia."
Hiền vương nhìn vào hàng mi dài cong vút của cô, mỗi khi chớp mắt thì chúng trông giống như những chiếc lông vũ phẩy qua trái tim, khiến gã tê dại ngứa ngáy nhưng cũng cảm thấy rất mềm mại.
"Thần không chỉ biết cắn người thôi đâu!" Cố Thanh Hoàn đột nhiên ngẩng phắt đầu lên.
Ánh mắt của Hiền vương vẫn không rời đi, thế nhưng Cố Thanh Hoàn không hề có ý muốn lùi bước, thay vào đó, cô nhìn thẳng vào gã với ánh mắt đầy lạnh lùng.
"Thần còn có thể khiến người lập tức mất đi sự ưu ái của Hoàng đế. Nếu không tin thì người có thể thử xem."
Hiền vương ngẩn người trong chốc lát, sau đó lập tức giận tím mặt: "Cố Thanh Hoàn, cô dám?"
"Đương nhiên là thần dám." Cố Thanh Hoàn cười khẩy.
"Tốt, tốt, tốt!"
Hiền vương thẹn quá hóa giận: "Thế mà ta lại quên mất người đứng đằng sau cô là ai."
"Biết điều thì cút ngay cho ta."
Cố Thanh Hoàn đột nhiên giáng thêm một câu: "Nếu còn ăn nói hàm hồ, ta không dám đảm bảo lần sau khi chẩn mạch cho Hoàng đế, ta sẽ nói điều gì đâu."
Triệu Cảnh Vĩ đâu ngờ một nữ y nhỏ nhoi lại lợi hại đến như vậy, thế nên gã tức đến nổ phổi. Dưới ánh mặt trời ấm áp của mùa Xuân, gã chỉ cảm thấy đôi mắt của cô gái trước mặt mình sâu không thấy đáy.
Nghĩ lại, từ trước đến nay, mỗi khi gã ăn nói không lễ độ, chẳng phải cô ta chỉ biết nhịn nhục sao? Xem ra là có chỗ dựa rồi!
Bát đệ ơi là bát đệ, xem ra, cuộc đọ sức giữa hai huynh đệ chúng ta bắt buộc phải diễn ra rồi.
Cố Thanh Hoàn không chút sợ hãi: "Hay Hiền vương cho rằng Thụy vương rớt đài thì vị trí đó đã như vật trong túi. Chuyện trên đời này, chưa tới phút cuối thì vẫn chưa thể phân được thắng bại. Ta khuyên Hiền vương một câu: trời xuân gió lớn, đừng khua môi múa mép quá không lại bị rụt mất lưỡi."
"Cô, to gan!"
Triệu Cảnh Vĩ tức giận đến phát điên, gã tóm lấy cằm cô, dùng sức như thể muốn bóp nát cằm của cô.
Cố Thanh Hoàn chịu đựng nỗi đau đớn, còn cười chế nhạo: "Hiền vương bạo ngược, háo sắc như vậy, thần dám cá cả đời này người cũng không có cơ hội ngồi lên vị trí đó đâu."
Loạn rồi!
Triệu Cảnh Vĩ tức tới mức nhe răng, vừa định xuống tay thì một giọng nói lạnh lùng vang lên từ xa.
"Vương gia, buông tay!" Từ đằng xa, vẻ mặt Tô Tử Ngữ hung ác, ánh mắt âm u.
Triệu Cảnh Vĩ thấy người tới thì thả tay ra ngay lập tức.
Cố Thanh Hoàn không hề nghĩ ngợi, hung hăng giáng một bạt tai vào gương mặt của gã: "Vô sỉ, hạ lưu!" Nói xong, cô nhấc váy chạy đi.
Tô Tử Ngữ vô thức dõi theo bóng dáng đó, đúng lúc nhìn thấy những giọt nước mắt tuôn ra từ khóe mắt cô, bỗng nhiên lại thấy hoảng hốt.
Triệu Cảnh Vĩ hoàn toàn không ngờ được rằng, cô gái này lại dám đánh mình, bởi vậy lập tức nổi cơn thịnh nộ.
Tô Tử Ngữ bèn nói: "Vương gia, việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không. Cố nữ y là người hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng, vương gia tuyệt đối không thể lỗ mãng."
Ánh mắt như rắn độc của Triệu Cảnh Vĩ dõi theo bóng dáng của Cố Thanh Hoàn, biểu cảm trên khuôn mặt yêu dị, đầy mê hoặc không ngừng thay đổi.
Nhìn khuôn mặt của Hiền vương, không biết vì sao trái tim của Tô Tử Ngữ như thắt lại.
Cố Thanh Hoàn chạy một mạch ra khỏi hoàng cung, Ngân Châm và Diệp Thanh đứng chờ ở ngoài cổng chạy đến đón cô. Thấy sắc mặt của tiểu thư có gì đó không đúng, hai người vừa định mở miệng hỏi.
Ánh mắt của Cố Thanh Hoàn bỗng trở nên lạnh lùng, cô thở hổn hển nói: "Lên xe rồi nói, đến biệt viện Sử gia."
Xe ngựa chầm chậm lăn bánh, trái tim đang vô cùng căng thẳng của Cố Thanh Hoàn cũng dần được thả lỏng.
"Tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì?" Ngân Châm không yên tâm.
Cố Thanh Hoàn cầm lấy chung trà mà Diệp Thanh đưa qua, nhấp một ngụm rồi đáp: "Không có gì, bị chó cắn mà thôi."
"Chó?" Ngân Châm và Diệp Thanh nhìn nhau. Đang yên đang lành, sao trong cung lại có chó được.
Cố Thanh Hoàn không muốn nói thêm nữa, nhắm hai mắt lại, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Đàn ông trên đời luôn có ham muốn chinh phục phụ nữ, Hiền vương cũng không phải là ngoại lệ. Muốn mà không được, lại còn bị nhục mạ, chắc chắn điều này đã khơi dậy ý chí chiến đấu của gã.
Màn kịch hay sắp bắt đầu rồi.
Đang suy nghĩ thì đột nhiên xe ngựa lắc lư, do không bám vững nên Cố Thanh Hoàn và Ngân Châm va vào nhau.
Ngân Châm giận dữ, không đợi chiếc xe dừng lại đã vén rèm nhảy xuống. Vừa xuống đất, cô ấy nhìn thấy một người đàn ông mặc áo bào màu đỏ, đội ngọc quan đang đứng trước xe.
"Là người nào?"
"Mời tiểu thư nhà cô ra nói chuyện."
Ngân Châm bực mình trừng mắt, đanh giọng: "Nói tên đi rồi xem tiểu thư nhà ta có muốn gặp hay không mới được."
"Không gặp!"
Không đợi đối phương đáp lại, Cố Thanh Hoàn đã trả lời. Lại là cái tên Ân Lập Phong bám dai như đỉa kia, thật là đáng ghét.
"Cố Thanh Hoàn, cô xuống đây, ta có lời muốn nói." Sao Ân Lập Phong chịu từ bỏ như vậy được.
"Ta không có gì để nói với Thế tử. Trần Bình, đánh xe đi!"
Ân Lập Phong lập tức thay đổi sắc mặt, chạy ra đứng chắn trước xe ngựa, như thể muốn nói, để đi qua chỗ này thì phải bước qua xác bản Thế tử trước.
Tiểu Trung giật thót tim, nhưng lại không dám làm trái với ý của Ân Lập Phong. Gã chỉ có thể cùng đứng chắn trước xe ngựa với chủ tử.
Cố Thanh Hoàn tức giận đến nỗi mày liễu cũng dựng lên, người luôn lạnh lùng như cô cũng không nhịn được mà thầm mắng: "Tên khốn kiếp, mũi thính như chó vậy."
Con đường vốn đã chật hẹp, mà xe ngựa của cô lại dừng ngay giữa đường khiến những người phía sau không thể đi qua được, cứ liên tục hối thúc.
Ân Lập Phong điếc không sợ súng, vẫn cứ đứng yên tại chỗ.
Cố Thanh Hoàn chợt ghé vào tai Diệp Thanh thì thầm vài câu, sau đó mới cất giọng lạnh lùng: "Ân Thế tử, huynh chặn ta giữa đường là muốn gì?"
"Vậy... bản Thế tử chỉ có thể đứng đây cho đến khi Lục tiểu thư đồng ý mới thôi."
Sau thời gian nửa chung trà.
Trong gian phòng sang trọng của quán rượu, Cố Thanh Hoàn cầm chung trà gốm đen lên nhấp một ngụm, nét mặt vô cùng bình tĩnh.
Ngân Châm đứng đằng sau quét mắt nhìn qua Ân Lập Phong, vẻ mặt không hề thân thiện. Hừ, đường đường là con nhà quyền quý, thế mà lại dùng biện pháp vô lại này ép buộc tiểu thư, đúng là cái thứ gì đâu!
Đột nhiên, cảm nhận có ánh mắt nhìn về phía mình, Ngân Châm ngẩng phắt đầu lên, hung dữ trừng mắt về phía Tiểu Trung đang đứng sau lưng Ân Lập Phong, sau đó nhếch mép, trợn trắng mắt với gã.
Tiểu Trung thấy vẻ mặt thù ghét của Ngân Châm, tự biết đuối lý nên cúi thấp đầu.
Ân Lập Phong hoàn toàn không để ý tới hành động của hai người phía sau, đôi mắt sáng rực của hắn ta chỉ nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Hoàn, không bỏ sót bất kì cử động nào của cô.
Cánh cửa gian phòng bị đẩy ra, tiểu nhị bưng khay thức ăn đi vào.
Cố Thanh Hoàn không động đũa, chỉ bưng chung trà lên rồi thản nhiên đáp: "Ngồi với người mình ghét khiến ta nuốt không trôi!"
Ý cười trên mặt Ân Lập Phong càng rõ hơn, ánh mắt hắn ta tập trung vào bàn tay ngọc ngà đang cầm chung trà của cô.
Bàn tay ấy trắng nõn như ngọc, lấn át cả màu men của chung trà.
Nếu hắn ta đoán không lầm, cho dù đang là giữa hè, nhưng bàn tay này vẫn lạnh như nước vậy.
Ân Lập Phong cầm đũa lên, gắp một miếng bánh đậu đỏ nước dừa rồi đặt vào bát của Cố Thanh Hoàn: "Thử món này đi, trong cả Kinh thành này, đây là nơi làm ngon nhất đấy. Đậu đỏ ở đây được nghiền bằng cối đá, để ráo nước rồi thêm một chút mật ong. Ăn vào thơm mà lại mềm dẻo vô cùng. "
Cố Thanh Hoàn nghiến răng, thế nhưng trên mặt vẫn là nụ cười thản nhiên. Cô cầm đũa lên, gắp một khối bánh đậu đỏ nước dừa khác, bỏ vào miệng, chầm chậm nhai rồi nuốt xuống.
"Cũng chỉ thế mà thôi!"
"Vậy sao?"
Không hề có sự mừng rỡ đến nhảy cẫng lên như mong đợi, Ân Lập Phong ngẩn người, bán tín bán nghi về lời nói của Cố Thanh Hoàn.
Hắn ta vỗ trán, ảo não nói: "Ôi, tệ quá đi mất, ta quên mất gọi món cá."
Cố Thanh Hoàn nghe thấy vậy, đôi mắt cô bỗng lóe lên tia sáng lạ thường: "Mau gọi thêm một con đi. Ta là người Giang Nam, rất thích ăn cá."
Đôi mày đẹp của Ân Lập Phong nhíu chặt, ánh mắt không ngừng quét qua khuôn mặt của Cố Thanh Hoàn. Một lát sau, hắn ta vẫy tay với Tiểu Trung đang đứng sau lưng mình.
Tiểu Trung hiểu ý: "Người đâu, mang món cá diếc kho lên đây!"