Thịnh Thế Kiều Y

Chương 309: Là cô nợ ta



Người đó là vị hôn phu của Thanh Hoàn, còn Thanh Hoàn lại là người bạn tốt nhất của cô, sao cô có thể thích hắn ta được chứ. Nhưng trong lòng cô lại cứ mong đợi mãi, nhớ tới hắn ta, nghĩ tới hắn ta…

Nỗi khổ sở đó giày vò cô từng ngày từng đêm, khiến cô có cảm giác bản thân như bị lửa đốt, sắp tan chảy đến nơi.

Hôm nay hai người không hẹn mà gặp.

Ngày xuân thong dong, ánh tà dương lúc chiều muộn, hắt bóng ngàn hoa. Hắn ta đứng dưới bóng hoa, áo xanh phóng khoáng, vẻ mặt vẫn lười nhác như trước.

Cô đang tản bộ ở hành lang, nhìn ra xung quanh liền thấy hắn ta.

Ánh mắt của cô không thể dời đi được nữa.

Đã lâu không gặp, dường như hắn ta lại gầy đi rất nhiều. Cũng phải thôi, Thọ vương không ở trong Kinh, hắn ta lại vừa vào Hộ bộ nhậm chức, chắc hẳn mọi công việc đều dồn lên người hắn ta.

Cô không kìm được nên tiến lên chào hỏi.

Hắn ta lặng lẽ quay đầu lại, nhìn thấy là cô, ánh mắt lập tức bay xa, vẻ mặt như muốn tránh né.

Cô biết đây là lúc mình nên mỉm cười rời đi, thế nhưng nhìn thấy quầng thâm dưới mắt hắn ta, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại hỏi một câu: "Đêm qua có phải huynh ngủ không ngon giấc không?"

Vừa thốt ra câu này, cô đã giật mình hoảng hốt.

Con gái nhà thế gia, ăn nói phải biết chừng mực, cô hỏi như vậy, đã là lỗ mãng.

Quả nhiên hắn ta lập tức thay đổi sắc mặt, cười lạnh nói: "Sử cô nương xuất thân đại tộc, chẳng lẽ không biết nam nữ phải kiêng dè hay sao? Hết lần này đến lần khác, cô luôn thốt ra những lời nói kinh người, không biết là có chuyện gì?"

Máu trong người cô bỗng trào lên.

Sao cô lại không hiểu những lời này, dù sao Sử gia cũng là nhà có quy củ.

Nhưng so với hắn ta, những quy củ đó đã biến thành mây khói. Thậm chí cô còn quên mất lời dạy bảo, quên mất thân phận của mình, quên đi người bạn Thanh Hoàn.

"Ta… ta…"

Thực ra cô rất muốn nói: Tưởng Hoằng Văn, ta thích chàng. Ta nguyện lấy trái tim này của ta, đổi lấy chàng một đời không còn phải rơi lệ.

Nhưng vừa mở miệng, cô đã thốt ra những lời đầy chanh chua: "Tưởng Hoằng Văn, ngươi có gì hơn người đâu chứ?"

Hắn ta lập tức thay đổi sắc mặt, cười lạnh đáp trả: "Hoằng Văn không có gì hơn người cả, vậy nên mong Sử tiểu thư giơ cao đánh khẽ, sau này nếu có gặp mặt thì xin đi vòng qua, tránh đôi bên gặp gỡ lại sinh ghét thêm."

Gặp gỡ lại sinh ghét thêm!

Cô lảo đảo như sắp ngã.

Tưởng Hoằng Văn, vì huynh, ngay cả thể diện của con gái ta cũng không cần, trái tim như rơi vào nước sôi lửa bỏng, vậy mà huynh lại chán ghét ta như vậy?

Tại sao chứ?

Trái tim đập thình thịch như thể muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, sau đó là cơn đau đến tan nát cõi lòng.

Cô lặng lẽ cười thảm, chán nản ngã xuống đất. Khoảnh khắc ngã xuống đất, cô nhìn thấy sự lo lắng xuất hiện trên khuôn mặt hắn ta.

Cố Thanh Hoàn nhìn cô, sửng sốt rất lâu mới nhẹ giọng nói: "Hóa ra là vậy."

Chẳng trách cô ấy vui giận bất thường với cô; chẳng trách gần đây cô ấy càng lúc càng tiều tụy, hóa ra cô ấy đã rung động với

Tưởng Hoằng Văn.

Sử Tùng Âm kéo chăn lên, buồn bã nói: "Thanh Hoàn, ta có lỗi với cô, cô mắng ta đi, đánh ta đi, ta không muốn sống nữa."

Cố Thanh Hoàn vỗ về tay cô ấy, khẽ thở dài: "Thật là một nha đầu ngốc!"

Đêm khuya.

Cố Thanh Hoàn ra khỏi phòng, hai vợ chồng Sử Lỗi không hẹn mà cùng đứng dậy, trên gương mặt có vài phần ngượng ngập.

Bọn họ ở bên ngoài đã nghe rất rõ ràng lời muội muội mình nói, nghìn tính vạn tính cũng không thể tính được rằng con bé lại… Vốn đây là lỗi của người làm huynh trưởng như hắn ta, chỉ quan tâm đến sức khỏe của cô ấy, lại chưa từng nghĩ thiếu nữ cũng biết hoài xuân.

Sử Lỗi tự trách nói: "Thanh Hoàn, Tùng Âm được ta chiều quá sinh hư, muội đừng chấp nhặt với Tùng Âm, ta…"

"Sử Đại ca!"

Cố Thanh Hoàn bỗng nhiên lên tiếng ngăn lại, cười khẽ nói: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện, Nhị tỷ cũng ra cùng đi."

Ba người đứng lại một chỗ, Cố Thanh Hoàn nói thẳng: "Hôn sự giữa ta và Tưởng Thất gia chẳng qua chỉ là kế tạm thời, nếu Tùng Âm thực sự thích ta có thể…"

"Tuyệt đối không được!"

Sử Lỗi nghiêm giọng nói: "Hôn nhân đại sự đâu phải là trò đùa, cho dù muội có lòng muốn giúp người khác toại nguyện, thế thì cũng không thể để muội ấy thích làm gì thì làm được. Huống hồ với sức khỏe của muội ấy cũng không thích hợp kết hôn. Đợi sức khỏe muội ấy khá lên, ta sẽ đưa muội ấy về phía Nam. Lâu dần muội ấy sẽ quên mất tình cảm này thôi."

"Sử Đại ca…"

"Muội không cần phải nói nữa, chuyện này ta tuyệt đối không thể đồng ý với muội được. Sử gia xưa nay quang minh lỗi lạc, không bao giờ làm những chuyện mờ ám đó. Muội cũng là muội muội của ta, ta tuyệt đối không để muội chịu oan ức."

Sử Lỗi phẫn nộ phất tay áo bỏ đi, Lục Chỉ Vũ cầm tay Cố Thanh Hoàn, mấp máy môi một lúc rồi mới thấp giọng bảo: "Thanh Hoàn, đừng nói Đại ca muội không đồng ý, ngay cả ta cũng không đồng ý."

"Nhị tỷ!" Cố Thanh Hoàn có rất nhiều lời muốn nói, thế nhưng lại không biết phải mở lời thế nào.

Cô rất muốn nói mình bằng lòng tác thành cho Tùng Âm, từ hôn với Tưởng Hoằng Văn… nhưng lý trí nói cho cô biết, rút dây động rừng, chuyện này không chỉ đơn giản là chuyện thoái hôn của cô.

Lục Chỉ Vũ vỗ về tay cô: "Ta tiễn muội rời phủ."

"Thất gia đâu rồi?"

Lục Chỉ Vũ chỉ người đang đứng chắp tay, chép miệng.

Cố Thanh Hoàn lặng lẽ nhìn hắn ta, sắc mắt ảm đạm đi tới.

Tưởng Hoằng Văn nhìn cô chăm chăm, cười khổ nói: "Hôm nay trăng đẹp quá, cùng ta say một phen được không?"

Cố Thanh Hoàn nhìn thời gian, trả lời: "Muộn quá rồi."

"Cô có thể giơ hai tay dâng ta cho người khác, còn phân biệt sớm muộn gì chứ. Cố Thanh Hoàn, cô được lắm." Tưởng Hoằng Văn nói với thâm ý.

Cố Thanh Hoàn thở dài, trong mắt hiện lên sự áy náy.

Hậu viện Vạn Hoa Lâu, hoa rơi lả tả.

Người thanh niên ngồi đối diện uống hết ly này đến ly khác, Cố Thanh Hoàn xấu hổ, cố gắng dùng giọng dịu dàng nói: "Hoằng Văn, huynh… ta… cô ấy…"

Phải nói thế nào đây?

Phải mở lời thế nào đây?

Cố Thanh Hoàn bỗng nhiên bí từ, trù mưu tính kế cũng không khó đến thế.

"Sao cô không nói nữa đi? Vừa nãy chẳng phải cô nói giỏi lắm cơ mà?" Tưởng Hoằng Văn buông lời trào phúng.

Lại nói nữa thì đúng là biến hay thành dở rồi. Cố Thanh Hoàn nghẹn lời, càng lúc càng cảm thấy nhụt chí, chỉ cảm thấy đầu óc minh mẫn xưa kia nay bỗng trở nên rối loạn cả lên.

Tưởng Hoằng Văn chỉ vào rượu đặt trước mặt cô, nói: "Uống cùng ta một ly, ly này là cô nợ ta."

Cố Thanh Hoàn cầm ly rượu, mỉm cười một hơi uống cạn, sau đó đập mạnh bức thư trong tay áo lên bàn: "Ta đâu có nợ huynh. Khi huynh đưa thư cho hắn, chẳng lẽ chưa từng nghĩ đến đường lui sao."

Rõ ràng đã biết Triệu Cảnh Diễm có ý với cô, nhưng hắn ta cứ giống như người chẳng liên quan, còn đứng giữa làm người buộc dây bắc cầu. Huynh đệ mà làm được đến mức này quả thật là hiếm thấy!

Tưởng Hoằng Văn cúi đầu cười. Cô gái này, quả thực hắn ta không chơi lại được, một đòn đã đâm trúng hắn ta. Cũng chỉ có Đình Lâm là giỏi, nếu đổi lại là hắn ta, hắn ta đã bỏ chạy từ lâu rồi, sao còn đợi đến bây giờ.

"Bởi vậy nên cô mới muốn dùng Sử Tùng Âm để bồi thường cho ta sao?"

Cố Thanh Hoàn cười lạnh: "Tưởng Hoằng Văn, ta không cần phải bồi thường ai cả. Ta và huynh ấy là không thể, với huynh cũng không thể. Ta chỉ nghĩ rằng Tùng Âm dành cho huynh một tấm chân tình, nếu huynh có tình nghĩa với cô ấy, ta nguyện tác thành cho hai người. Còn bên phía lão tổ tông cứ để ta nói."

Tưởng Hoằng Văn vừa nghe vậy, sự tối tăm trong lòng lập tức biến mất.

Đình Lâm ơi là Đình Lâm, rốt cuộc đệ thích phải một cô gái như thế nào chứ. Trái tim của cô ấy cứng rắn đến đáng sợ, không biết có còn là phụ nữ nữa không đây?

Con đường này của đệ, e là khó đi đấy!

"Cố Thanh Hoàn, ta nói thật với cô vậy, ta không có chút tình cảm nào với Sử Tùng Âm cả."

Cố Thanh Hoàn sửng sốt, miệng đắng ngắt. Chữ tình, không thể cưỡng cầu, hoàn toàn phải dựa vào duyên phận. Cô có thể tính kế bất cứ ai, nhưng không thể tính kế tình cảm được.

"Vì vậy, sau này cô đừng nghĩ làm sao để kéo ta về cho cô ấy nữa. Ý nghĩa của việc ta ở bên cạnh cô, chính là dùng cái họ Tưởng này để chống đỡ cho cô một vùng trời."

Đương nhiên còn giúp Đình Lâm bảo vệ cô. Chỉ có điều Tưởng Hoằng Văn sẽ không nói ra câu này, nhưng với sự thông minh của Cố Thanh Hoàn, chỉ e là cô cũng đã hiểu được.

Cố Thanh Hoàn nhìn hắn ta chằm chằm, rất không cam lòng hỏi: "Huynh đã thích cô gái nào rồi sao?"

Tưởng Hoằng Văn cười với cô, che đi nỗi ưu thương trong lòng: "Thế gian này có cô gái nào đáng để ta thích chứ, vẫn chưa sinh ra đâu, cô tỉnh lại đi."

Cố Thanh Hoàn nhìn chăm chú vào hắn ta, rõ ràng là không tin tưởng.

Người này đã hơn hai mươi tuổi, trong nhà không có thiếp thất, thông phòng, chẳng lẽ đúng như bên ngoài đồn đại, người hắn ta thích là…

"Cố Thanh Hoàn, cất bớt cái lòng hiếu kỳ đó của cô lại đi, đừng có suy nghĩ lung tung. Thất gia không phải đoạn tụ, gia thích nữ." Tưởng Hoằng Văn bị cô nhìn đến mức nổi da gà.

Cố Thanh Hoàn cười áy náy, nhắm mắt lại, nói khẽ: "Xin lỗi, là ta vọng tưởng."

"Không sao, ta biết cô ấy là một cô nương tốt, nhưng lại không thích hợp với ta. Ta không muốn để cô ấy lỡ dở, cho nên mới nói rõ ràng mọi chuyện." Tưởng Hoằng Văn khẽ than.

Cố Thanh Hoàn chưa từng nghĩ hắn ta lại quang minh lỗi lạc như vậy, thế nên ngây người nhìn hắn ta rất lâu.

"Tại sao lại nhìn ta như vậy?" Tưởng Hoằng Văn buồn cười hỏi.

"Ừm, bởi vì huynh rất ưa nhìn." Cố Thanh Hoàn cũng cười.

Tưởng Hoằng Văn chạm ly với cô: "Cô nói như vậy, Đình Lâm sẽ ghen đấy."

"Quản huynh ấy làm chi. Cách xa như vậy, dù huynh ấy có ghen, ta cũng đâu ngửi thấy được." Hiếm lắm mới thấy Cố Thanh Hoàn trả lời một cách trẻ con như vậy.

Hai người nhìn nhau, có thứ gọi là tình hữu nghị dần dần sinh ra giữa hai người, rất vi diệu, cũng rất kỳ diệu.

Tưởng Hoằng Văn không nhịn được, muốn nói mấy câu hay ho cho huynh đệ mình: "Thực ra đệ ấy là một người rất tốt. Đám trắc phi trong phủ cũng chỉ là vật trang trí, đệ ấy cũng chưa từng chạm vào một cô nương nào trong Vạn Hoa Lâu. Chẳng qua đệ ấy chỉ là làm ra vẻ thế thôi, đều là vì bị ép cả."

"Liên quan gì đến ta!"

Liên quan gì đến cô? Tưởng Hoằng Văn nổi da gà khắp người, thật sự cô không hề ghen tuông chút nào sao?

Cố Thanh Hoàn cười lạnh, nói: "Giống như ta không thể ép huynh thích Tùng Âm vậy, huynh cũng đừng tính toán làm sao để ép ta thích hắn. Nếu không chúng ta sẽ cắt bào đoạn nghĩa."

"Sao có thể chứ!"

Tưởng Hoằng Văn cười làm lành: "Nào, nào, uống rượu, sau này chúng ta đều không nhắc đến chuyện này nữa. Thanh Hoàn, ta kính cô."

Cố Thanh Hoàn mỉm cười, nâng cốc lên chạm cốc với hắn ta, khẽ nhấp một ngụm.

Uống xong, cô đặt chén rượu xuống. Nhìn hắn ta, cô nghiêm mặt nói: "Có chuyện này ta muốn thương lượng với huynh."

Tưởng Hoằng Văn đang thất thần, thấy vậy vội đáp: "Nói đi!"

"Hôm nay Vương Tu nghi mời ta chẩn mạch, muốn ta cứu một người đàn ông tên là Sử Lôi, đổi lại Vương thị thề chết đi theo Triệu Cảnh Diễm."

"Cái gì… khụ… khụ…"

Tưởng Hoằng Văn vừa nuốt ngụm rượu xuống, sặc đến mức phổi muốn nổ tung, trong mắt là sự kinh hãi.

Cố Thanh Hoàn chỉ cười nhạt hỏi: "Huynh có ý gì không?"

Tưởng Hoằng Văn vừa vỗ ngực vừa thở, sau đó cắn răng nói: "Vương Các Lão là con cáo già, là con chim ưng không nhìn thấy thỏ sẽ không tung móng vuốt. Lúc trước Thạch Các Lão đập đầu mà chết, lão già này còn không thèm chớp mắt lấy một cái. Lần này sao lại thề chết đi theo được chứ. Có ma mới tin."

Sắc mặt của Cố Thanh Hoàn trở nên lạnh lẽo: "Vậy theo ý của huynh là không cứu nữa, sau đó đẩy lão cáo già đó về phía Hiền vương."

Tưởng Hoằng Văn bị đập một gậy, vội nói: "Sao có thể như thế, lão ta là người chúng ta cầu còn không được. Nhất định phải cứu người này, ta chỉ đang cảm thán vài câu thôi mà."

"Cứu thế nào?"

"Chuyện này…" Tưởng Hoằng Văn nghẹn họng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.