Thịnh Thế Kiều Y

Chương 311: Nỗi oán hận của ngụy thị



"Sức khỏe của Tùng Âm không thích hợp để lặn lội đường xa, cần phải đợi thêm mười ngày đến nửa tháng nữa mới được."

Trời vừa tờ mờ sáng, Cố Thanh Hoàn đã vào biệt viện Sử gia. Nghe nói sáng mai Tùng Âm phải đi, cô lập tức lạnh mặt.

Vợ chồng Sử Lỗi nhìn nhau, nhất thời không biết nên làm thế nào.

Dù thế nào đi nữa, bọn họ cũng không dám coi thường sức khỏe của muội muội. Chỉ là việc tế tổ vào ngày Thanh minh là chuyện bắt buộc phải làm. Sử Lỗi là chủ gia đình, chuyện lớn như vậy, không thể không ra mặt được.

Cố Thanh Hoàn suy nghĩ một lát rồi nói: "Nếu hai người tin muội thì để cô ấy ở cùng muội, muội sẽ giúp cô ấy điều dưỡng. Chuyện lần này đã khiến cô ấy tổn thương nguyên khí rồi."

"Cái này…" Sử Lỗi do dự.

Nếu muội muội ở cùng với Thanh Hoàn, hắn ta vô cùng yên tâm, thế nhưng Tưởng Thất gia thường xuyên qua phủ bàn việc, thế nào cũng sẽ gặp phải, nhỡ chẳng may muội muội…

Cố Thanh Hoàn cười nói: "Ta cho cô ấy một viện tử thanh tịnh để dưỡng bệnh, như vậy thì hai người có thể yên tâm rồi chứ. Đợi đến lúc sức khỏe của cô ấy tốt hơn, Sử Đại ca đến đón cũng chưa muộn."

Sử Lỗi suy nghĩ một lát, gật đầu nói: "Được, đành làm phiền muội rồi. Đợi muội ấy khỏe lại, ta nhất định sẽ phái người tới đón ngay."

"Đúng vậy, đúng vậy!" Lục Chỉ Vũ không ngừng phụ họa, vẻ mặt cẩn thận.

Cố Thanh Hoàn cũng không tỏ vẻ gì không vui, chỉ giận dỗi hỏi: "Hai người nhất định phải cư xử xa lạ với muội như vậy sao?"

Vợ chồng Sử Lỗi nhìn nhau, không biết sao cô lại nổi giận.

Cố Thanh Hoàn nói dỗi: "Muội coi hai người là người thân, nhưng hai người lại coi muội là người ngoài, thật khiến muội buồn lòng. Thôi đành vậy, bây giờ cứ để cô ấy đi theo hai người, muội không quản chuyện của cô ấy nữa."

Sắc mặt của hai vợ chồng vừa đỏ vừa trắng.

"Cô không quản chuyện của ta, ta cũng không để ý đến cô nữa. Ca ca, tẩu tẩu, giúp muội thu dọn hành lý. Từ hôm nay, muội muốn ăn ở Thanh phủ, chơi ở Thanh phủ. Hai người cũng đừng đến đón muội về, đợi cô ấy chán muội rồi sẽ trả muội về thôi."

Sử Tùng Âm vịn vào tay của nha hoàn, yếu ớt bước ra.

Cố Thanh Hoàn tiến lên đỡ, đáp: "Hai người còn không thông suốt được bằng cô ấy, chỉ chăm chăm để ý đến chút lễ nghĩa mặt ngoài, thật đúng là chán ngắt. Tùng Âm, ta vào cung làm việc trước, chút nữa sẽ về chơi với cô."

Vợ chồng Sở Lỗi liếc nhìn nhau, một người quay lưng lại lau nước mắt, một người bước tới xoa đầu Thanh Hoàn, trên gương mặt hiện lên ý cười.

Người đời đều nói, Cố nữ y lạnh lùng cao ngạo, không có tình cảm ruột thịt, nhưng không ai biết, cô vốn là người trọng tình trọng nghĩa thế này.

Ngươi chỉ cần tốt với cô ấy một chút thôi, chắc chắn cô ấy sẽ trả lại gấp mười lần.

"Tiểu thư, người đối xử với Sử tiểu thư quá tốt rồi, còn tốt hơn cả với Nhị tiểu thư." Ngân Châm chống cằm cảm thán.

Cố Thanh Hoàn mỉm cười thản nhiên.

Cô nấp trên cây, trơ mắt nhìn lửa lớn nhấn chìm Tiền phủ, trong lòng chỉ có duy nhất một suy nghĩ, chỉ cần ông trời chịu cho người thân của cô sống, cô bằng lòng rơi vào địa ngục.

Người sống lẻ loi một đời thường có khát vọng rất lớn đối với tình thân. Những người thân của cô đều ở trên trời cả rồi, ngoại trừ Thịnh Phương, Nguyệt Nương, Tiền Phúc, Nhị tỷ ra, hai vợ chồng Sử Lỗi và Tùng Âm chính là người thân của cô.

Đối tốt với người thân không phải là điều nên làm sao?

"Thanh Hoàn!"

Nghe thấy tiếng gọi, Cố Thanh Hoàn dừng bước, quay đầu lại.

Tưởng Hoằng Văn với phong thái nhã nhặn bước tới, nói nhỏ: "Bên Hình bộ sắp xếp xong rồi, tối nay có thể vào trong chẩn bệnh."

Hành động nhanh đấy.

Cố Thanh Hoàn thầm than một tiếng, hỏi: "Làm sao mới đưa người ra được?"

"Khó!" Tưởng Hoằng Văn nhìn xung quanh.

"Nếu khó thì không cần vội vã. Vương gia có thể chưa nhìn thấy thỏ chưa thả chim ưng, vậy chúng ta cũng có thể làm y theo. Dù sao người sốt ruột cũng không phải là chúng ta."

Tưởng Hoằng Văn lập tức cảm thấy đầu óc được khai thông, hắn ta nói: "Tối ta sẽ đến đón cô. Đúng rồi, thư cho Đình Lâm cô viết xong chưa?"

Cố Thanh Hoàn lườm hắn ta, chỉ đơn giản ném ra hai chữ: "Không rảnh!"

Tưởng Hoằng Văn tức giận đến nghiến răng kèn kẹt.

Cố Thanh Hoàn không để ý tới vẻ mặt của hắn ta, lẩm bẩm: "Sử Đại ca phải về quê tế tổ, Tùng Âm còn yếu không đi xa được, ta sẽ đón cô ấy về phủ tĩnh dưỡng. Sau này huynh nhớ tránh đi một chút, đừng có chọc đến cô ấy."

Cô gái này bênh vực người mình thật đấy!

Tưởng Hoằng Văn nhìn theo bóng lưng rời đi của Cố Thanh Hoàn, bất lực trợn mắt một cái.

***, rốt cuộc là ai chọc ai chứ!

Đêm vừa xuống, Cố Thanh Hoàn ăn mặc đơn giản, được Trần Bình đỡ lên xe ngựa.

Trong mắt Tưởng Hoằng Văn tràn đầy ý cười, hắn ta quay đầu ngựa, quất dây cương đi đằng trước.

Xe ngựa vừa đi được một đoạn, người hầu đang định đóng cửa lại, đã thấy một cô gái mặc áo xanh thò đầu dáo dác nhìn về phía cửa phủ.

"Ai đó?"

Cô gái cười làm lành, đáp: "Ta là nha hoàn hầu hạ lão phu nhân của Cố phủ, đến tìm Lục tiểu thư."

Tên người hầu vừa nghe là Cố phủ, vẻ mặt lập tức đanh lại, tái xanh: "Tiểu thư nhà ta không ở trong phủ, đi mau, đi mau."

Liên Bình vừa nghe vậy, không khỏi cầu xin: "Vị Đại ca này, xin huynh đó, phu nhân nhà ta tìm Lục tiểu thư có chuyện gấp thật, cầu xin huynh thông báo giúp cho."

Người hầu thấy cô ta nói vậy, thở dài trả lời: "Cô nương, tiểu thư nhà ta vừa ra ngoài rồi, thực sự không ở trong phủ. Hơn nữa dù có ở trong phủ, chỉ e cũng không… Cô đừng khiến ta khó xử nữa."

Liên Bình không cam tâm liếc nhìn thêm mấy cái, thất vọng rời đi.

Đi vào Cố phủ từ cửa hông, cô ta bước nhanh đến Thọ An Đường, vén rèm bước vào trong phòng.

Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, trên chiếc lò xông hình con hổ được đúc đồng mạ vàng lượn lờ khói bay, che đi mùi thuốc trong không khí.

"Phu nhân, bên đó nói Lục tiểu thư không ở trong phủ."

Ngụy thị tóc hoa râm, tay cầm tràng hạt, trên mặt lộ vẻ đau đớn. Bà cụ bảo: "Nó đã hận chúng ta đến cực điểm rồi."

Liên Bình không biết phải tiếp lời thế nào, cúi đầu thấp hơn.

Ngụy thị lần hai viên phật châu, thở dài nặng nề, nói: "Đỡ ta dậy."

"Phu nhân?"

"Ta bỏ hết mặt mũi, dùng khuôn mặt già này, đích thân đến cầu xin nó!"

"Phu nhân, bây giờ muộn rồi, mai là ngày nghỉ tắm gội, ngày mai phu nhân đi cũng chưa muộn."

Bàn tay đang lần tràng hạt của Ngụy thị dừng lại, cơ thể bà ta giống như quả bóng da bị xì hơi, xẹp cả đi.

Liên Bình không đành lòng nhìn nữa, khuyên nhủ: "Từ trước tới giờ phu nhân đã chăm sóc rất nhiều cho Lục tiểu thư. Nể mặt phu nhân, chắc chắn Lục tiểu thư sẽ đồng ý thôi."

Lời này vừa nói ra, Ngụy thị không hề vui mừng mà còn buồn rầu, nước mắt lưng tròng. Mặt mũi bà ta có lớn đến mấy cũng không sánh được với những tội nghiệt lão gia đã làm.

Người ta nói lấy gà theo gà, lấy chó theo chó. Bà ta làm vợ chồng với ông ta mấy chục năm, sinh con dưỡng cái cho ông ta, lo liệu việc gia đình, không ngờ rằng đến lúc cuối đời, ngay cả suy nghĩ của người đàn ông mình thế nào, bà ta cũng không hiểu rõ được.

Bà ta vẫn cho rằng Tiền thị chết vì nhà mẹ đẻ của mình. Tuy rằng cái chết đó quá oan uổng, thế nhưng vì tiền đồ phú quý của Cố gia, dù trong lòng rất thương xót, nhưng bà ta cũng đành coi như không nhìn thấy.

Nhưng có ai ngờ, nguyên nhân cái chết của Tiền Thị lại là như vậy… Khoảnh khắc biết chân tướng sự việc, bà ta chỉ muốn khóc to một trận.

Cha chồng ép chết con dâu, đây là tạo cái nghiệt gì chứ! Cũng khó trách Lục nha đầu sẽ hận người trong nhà này đến thấu xương, nếu đổi lại là bà ta, chỉ e cũng sẽ hận như vậy.

Nếu chỉ là chuyện của Tiền thị thì cũng thôi, dù sao đàn ông cũng háo sắc, nhưng còn chuyện bạc nữa.

Nghĩ đến đây, Ngụy thị ngồi bịch xuống giường, vẻ mặt đau khổ.

Ngủ chung chăn gối bao năm như vậy, thế mà ông ta lại che giấu bà ta, còn giấu kín không chút sơ hở. Ngụy thị khóc không ra nước mắt.

"Đi, dìu ta đi tìm lão gia."

"Vâng thưa phu nhân."

Trong căn phòng ngủ tối tăm tràn ngập thứ mùi khó chịu, còn thoang thoảng có mùi phân và nước tiểu. Ngụy thị chau mày lại, chỉ vào cửa sổ.

Nha hoàn mở cửa sổ ra, khoanh tay đứng một bên.

Người đàn ông trên giường gầy trơ cả xương, đôi mắt đen hõm sâu, miệng há rồi lại ngậm, nước bọt chảy xuống theo khóe miệng.

Ngụy thị đau đớn, ra hiệu cho nha hoàn. Nha hoàn vội vàng móc khăn tay ra, giấu đi sự ghét bỏ trong mắt, lau nước bọt cho lão gia.


Ngụy thị nhìn người đàn ông của mình, đủ loại cảm xúc lẫn lộn trong lòng, cuối cùng chỉ còn cảm giác đắng ngắt nơi đầu lưỡi.

Bốn tháng trước, nhờ ơn Hoàng thượng, thái giám tới nhà đưa tin, ba vị gia của Cố phủ không phạm phải tội ác tày trời, đặc chuẩn vô tội phóng thích.

Bà ta vui mừng, dẫn theo hai đứa cháu, đích thân đến cổng nhà lao đón người. Nào ngờ bọn họ chờ đợi hồi lâu, lão gia lại được người ta khiêng ra ngoài. Bà ta sợ đến mức chân mềm nhũn cả đi, ngã nhào xuống đất.

"A… a…"

Cố Nghiễn Khải thấy người vợ già của mình tới, sốt ruột đến mức hai con ngươi không ngừng xoay tròn, thế nhưng miệng lại không nói được thành lời.

Ngụy thị đau đớn không gì ngăn nổi, quay lưng lại lén lau nước mắt, sau đó gượng cười bảo: "Lão gia đừng lo, người cố gắng dưỡng bệnh, sau này chúng ta sẽ mời đại phu giỏi tới khám."

Cố Nghiễn Khải bị trúng gió, không thể cử động, miệng không nói được, ngay cả việc đại tiểu tiện cũng không thể tự lo. Bốn tháng nay, Cố gia không biết đã tốn bao nhiêu bạc, mời bao nhiêu đại phu nhưng đều bó tay.

Cố Nghiễn Khải gật mạnh đầu, ánh sáng trong mắt dần rõ hơn.

Ngụy thị mấp máy môi, muốn nói lại thôi. Do dự mãi, cuối cùng bà ta cũng thốt nên lời: "Lão gia, có một chuyện ta muốn bàn bạc với ông. Nay Đại gia, Nhị gia ở trong Kinh cũng không có nghề nghiệp gì, miệng ăn núi lở. Theo ý của thiếp, chi bằng chúng ta bán căn nhà trong Kinh, về phủ Tô Châu."

Cố Nghiễn Khải đột nhiên trừng to hai mắt, giận đến mức toàn thân run bần bật. Bàn tay của ông ta run rẩy giơ ra, nghiến răng đập xuống hai bên mép giường.

Ngụy thị thấy vậy, nước mắt rơi như mưa. Bà ta khóc không thành tiếng: "Lão gia đừng buồn, giờ phủ thật đúng là… không thể duy trì tiếp được nữa."

Gia sản bị tịch thu, hai vị gia mất đi chức quan, trong phủ chỉ có chi mà không có thu, bà ta đã mang hết những thứ có thể

bán được, có thể cầm được trong nhà kho đi rồi, nhưng cũng chỉ có thể duy trì tạm bợ.

Nếu cứ sống chết ở lại trong Kinh, chỉ e chưa đầy mấy tháng nữa, bọn họ sẽ phải hít gió mà sống. Chẳng bằng bán căn nhà này đi, cầm tiền bạc đó về phía Nam sống qua ngày, dù sao bọn họ vẫn còn mấy thôn trang ở phía Nam, có thể sống tạm được.

Cố Nghiễn Khải dâng trào oán hận, không nôn ra được cũng không nuốt xuống được, cứ nghẹn chặt ở cổ họng, vô cùng khó chịu.

Cố phủ bại rồi, bại thảm hại… Bọn họ vào Kinh như con chó chết chủ, rồi lại như con chó chết chủ chạy khỏi Kinh thành.

Ông ta hiếu thắng cả một đời, vẻ vang cả một đời, tính toán cả một đời, không ngờ khi về già lại thành ra thế này!

Ông ta hận!

Cố Nghiễn Khải run người, đột nhiên ho khan, sắc mặt càng đỏ hơn. Miệng ông ta há to ra, nhưng âm thanh phát ra lại giống như cái trống rách.

Dần dần, tiếng trống rách đó càng ngày càng thấp, càng ngày càng thấp. Ngụy thị hoảng hốt, vội vàng kéo cái thân bệnh tật của mình mà tiến lên xoa ngực cho ông ta.

"Người đâu, người đâu, gọi đại phu… Mau gọi đại phu. Gọi Đại gia, Nhị gia đến đây."

"Phu nhân, Đại gia không có trong phủ, Nhị gia cũng không …"

Ngụy thị sốt ruột đến mức đỏ cả mắt: "Đi tìm đi, cho người đi tìm về đây cho ta!"

Nha hoàn vừa nghe giọng phu nhân đã khàn cả đi, sợ hãi đến mức mặt mày biến sắc, vén rèm chạy ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.