Thịnh Thế Kiều Y

Chương 315: Cô ấy bình an thì bệ hạ bình an



Trong doanh trướng đã yên tĩnh trở lại.

Triệu Cảnh Diễm lấy bức thư ra, nghiêm túc nhìn kĩ từ đầu đến đuôi, sắc mặt dần trầm xuống.

Trong lá thư này, hắn cảm nhận được bốn chữ: Tình nghĩa thắm thiết.

Một cặp huynh muội kết nghĩa nửa đường lại còn thân thiết quyến luyến hơn cả anh em ruột thịt, chuyện này... thật sự nằm ngoài dự liệu của hắn.

Triệu Cảnh Diễm đặt bức thư xuống, chắp tay đi tới đi lui mấy vòng trong doanh trướng, không khỏi nhớ đến trước lúc chia tay, mình không biết liêm sỉ mà cưỡng hôn cô.

Cô gái kia không giống với các cô nương thế gia khác, không tránh không né, khuôn mặt trắng nõn hơi đỏ lên, ngón tay thanh mảnh vô thức níu lấy ống tay áo của hắn, con ngươi đen nhánh dần trở nên mông lung.

Lúc ấy hắn có ảo giác, cô gái trước mắt tựa như một đóa hoa sen cô độc trong gió bão, yếu ớt, nhu nhược, hắn cần phải dốc hết tất cả để bảo bọc cô vào lòng.

Ai mà ngờ, cô gái này lại trở tay quăng cho hắn một bạt tai!

Hắn không khỏi phiền lòng, thật đúng là một cô gái khó dò.

"Gia, Hồ Dũng cầu kiến!"

Triệu Cảnh Diễm lập tức trở nên căng thẳng, vọt tới bên cạnh bàn, vội cầm bức thư cất vào ống tay áo, sau đó nghiêm trang nói: "Ừm, mời hắn vào."

Thịnh Phương mặc quân phục oai phong lẫm liệt bước vào, đứng nghiêm rồi ôm quyền nói: "Vương gia, nghe nói thư từ Kinh thành đã đến, không biết liệu có thư của ta không?"

Triệu Cảnh Diễm giả vờ bình tĩnh đáp: "Đang định đi gọi ngươi đây, này... Đây là thư Cố Lục gửi cho ngươi!"

Hàng chân mày anh tuấn của Thịnh Phương nhướng lên, hắn ta không khách sáo cầm lấy, trên khuôn đằng đằng ngập sát khí hiện ra vẻ dịu dàng: "Đa tạ vương gia!"

Triệu Cảnh Diễm quay đầu qua, đôi đồng tử đen nhánh hơi lóe lên, theo dõi vẻ mặt Thịnh Phương qua khóe mắt.

"Thư viết gì vậy?"

Nụ cười bao hàm vui sướng, cảm động, tín nhiệm dâng lên môi Thịnh Phương, hắn ta hất cằm đáp: "Không nói gì, chỉ dặn dò ta bảo trọng thôi."

Triệu Cảnh Diễm âm thầm phỉ nhổ, lại vẫn cười híp mắt hỏi tiếp: "Gần đây cô ấy thế nào?"

Thịnh Phương nhíu mày nhìn thẳng vào mắt hắn, dường như không quá tin rằng hắn hoàn toàn không biết chút tin tức gì về Cố Thanh Hoàn đang ở Kinh thành.

"Trong thư nói mọi chuyện đều bình an!"

Triệu Cảnh Diễm khẽ gật đầu: "Ừm, cô ấy bình an thì Hoàng đế bình an, tốt, tốt đấy."

Thịnh Phương ôm quyền nói: "Đa tạ vương gia, mạt tướng xin cáo lui."

Lời vừa dứt, tấm màn doanh trướng bỗng được vén lên, A Ly nghiêng người đi vào: "Vương gia, bên địch có kẻ tập kích doanh trại cướp lương thực."

Bảy ngày trước, Kinh thành vận chuyển quân lương đến, hắn chịu thiệt mấy lần, học được thỏ khôn có ba hang, chia quân lương ra giấu vào mấy chỗ trong quân doanh, vậy mà vẫn bị tìm ra.

Nói vậy, e là trong quân có mật thám rồi!

Không đợi hắn suy nghĩ sâu hơn, sắc mặt Thịnh Phương đã nghiêm lại, hắn ta nói: "Vương gia, mạt tướng xin được dẫn quân đón địch!"

Đôi mắt Triệu Cảnh Diễm sáng bừng, hắn đáp: "Bản vương cho phép!"

Thịnh Phương ôm quyền, không hề do dự mà xoay người rời đi.

Triệu Cảnh Diễm nhìn theo bóng lưng to lớn, vững chãi của hắn ta, thầm than quả là người của Thịnh gia, chỉ bằng sự bình tĩnh và anh dũng này cũng đã vượt trội hơn người thường rồi.

"Sau khi bản vương đến đây, hắn ta đã lập được bao nhiêu chiến công?"

Thấy sau lưng không còn ai, A Ly mới biết là Vương gia đang nói chuyện với mình. Cậu thoáng ngẫm nghĩ rồi đáp: "Trong thời gian vương gia tòng quân, Hồ Dũng đã đánh sáu trận lớn, ba mươi hai trận nhỏ, trận nào cũng chiến thắng trở về. Trên dưới toàn quân, không ai không phục."

Triệu Cảnh Diễm gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười.

Còn nhớ lúc hắn và Lý Tông Trạch bàn giao công việc, Lý Tông Trạch đã cố ý gọi Thịnh Phương, lúc bấy giờ vẫn còn là một ngũ trưởng đến.

Ngũ trưởng là chức quan thấp nhất trong quân đội. Lúc đó vì che giấu thân phận, hắn cố ý bĩu môi khinh thường như là đang nói, một tên lính quèn như vậy sao lại xứng xuất hiện trước mặt mình.

Lý Tông Trạch lại không cho là vậy: "Vương gia, người này kiêu hùng thiện chiến, có dũng có mưu, về sau có thể trọng dụng."

Triệu Cảnh Diễm vuốt chân mày cười khẩy, ánh mắt không có thiện ý đảo quanh người Hồ Dũng, cuối cùng nói bằng giọng quái gở: "Đã có dũng có mưu, thế thì bản vương thăng ngươi làm phó tướng vậy."

Chỉ một câu nhẹ bẫng đã khiến tả hữu đô thống lẫn tả hữu phó tướng thầm kinh hãi, quả nhiên là vương gia quần là áo lụa, không biết thế nào là quy củ.

Chức quan trong quân đội đều dựa theo quân công mà tính, trừ phi là được bổ nhiệm, có người chống lưng trong triều mới có thể một bước lên trời, bằng không thì phải lập được chiến công từ trong mưa tên bão kiếm mới có thể dần dần thăng tiến.

Hồ Dũng này chẳng qua là một tên sơn phỉ mà thôi, theo lý chỉ có thể thăng chức lên cỡ giáo úy, đằng này lại vượt hẳn ba cấp, lên làm phó tướng.

Không thích hợp, cực kì không thích hợp!

Thấy sắc mặt của hai vị tả hữu tướng quân âm trầm khó coi, Triệu Cảnh Diễm lại lạnh lùng nói thêm một câu: "Thế nào? Các ngươi không phục ý chỉ của bản vương?"

Từ trước khi vào quân đội, hắn đã dự đoán được có một số việc sẽ không thể giải quyết một cách ôn hòa, bình tĩnh được, vậy nên mới cố ý lợi dụng Hồ Dũng để thăm dò xem thế nào.

Nếu những người này là đám nhu nhược, vậy hắn cứ thế mà làm, danh chính ngôn thuận đề bạt Hồ Dũng thành tâm phúc của mình.

Nếu những người này là kẻ khó chơi, vậy hắn cứ chậm rãi mưu tính, thăng chức cho Hồ Dũng lên một cấp, nhậm chức giáo úy.

Đương nhiên, việc quan trọng nhất vẫn là phải thăm dò xem đám khó chơi này lấy ai làm đầu.

Khiến hắn không ngờ đến là hai vị tả hữu tướng quân này chỉ dám giận mà không dám nói. Bấy giờ Triệu Cảnh Diễm mới hiểu ra, Lý Tông Trạch vốn là văn tướng, văn tướng am hiểu âm mưu tính toán, nhưng người thật sự có nhiệt huyết, có thể lĩnh binh đánh giặc lại chẳng có bao nhiêu.

Cũng khó trách danh tiếng hiện giờ của Trấn Tây quân không lớn bằng sáu năm trước, uy vọng trong dân chúng cũng thua xa Trấn Bắc quân.

Thăm dò phen này xong, Triệu Cảnh Diễm lập tức biết phải chỉnh lí Trấn Tây khổng lồ này như thế nào. Hắn quyết định bắt tay từ Hồ Dũng.

Đêm đến, hắn mời Hồ Dũng đến doanh trướng, lấy thư của Cố Thanh Hoàn ra.

Hồ Dũng xem xong, ánh mắt lướt trên người hắn mấy vòng, tiếp đó quỳ một chân, tỏ vẻ thần phục.

Trong lòng Triệu Cảnh Diễm thầm ghen tuông, nhưng ngoài mặt vẫn lệnh cho A Ly bày rượu thịt, nâng chén với Hồ Dũng.

Tình hữu nghị giữa đàn ông, thông qua một bữa say sưa là có thể trở thành không có gì giấu nhau. Nhưng mà Hồ Dũng này lại là trường hợp đặc biệt, từ đầu đến cuối vẫn không mặn không nhạt mà ứng đối với hắn, dù hắn có nói ra toàn bộ dự

định trong một năm tới, Hồ Dũng vẫn chẳng có phản ứng gì cả.

Cuối cùng, hắn say quắc cần câu rồi mà kẻ kia vẫn cứ ung dung thư thả.

Giao thủ một phen, Triệu Cảnh Diễm đã thấy hơi phiền muộn. Nhưng chỉ ba ngày sau Hồ Dũng liền lập công, bắt giữ một nhánh quân du kích địch, vừa phục chúng lại giúp Thọ vương có được tiếng thơm là biết dùng người tài.

Quân đội cũng như triều đình.

Thọ vương vừa đến đã trọng dụng Hồ Dũng, Hồ Dũng dẫn binh giành thắng lợi, bấy giờ mới trấn trụ được mọi người.

Triệu Cảnh Diễm thành công ngồi vững trên chức Đại tướng quân.

Nhưng điều khiến hắn không ngờ đến chính là, niềm vui bất ngờ mà Hồ Dũng cho hắn cũng không chỉ có những thứ này.

Hồ Dũng cực kì ít nói nhưng lại hòa đồng với quan lính bên dưới. Mọi người thấy hắn ta điềm tĩnh chín chắn, khí phách hào hùng bèn rối rít gia nhập dưới trướng hắn ta.

Lại thêm mười người anh em tốt vào sinh ra tử phụ trợ, hơn phân nửa người trong Trấn Tây quân đều bằng lòng thần phục gã đàn ông trẻ tuổi này.

Nói ít làm nhiều, đao thật thương thật, tính cách kiên định, Triệu Cảnh Diễm bàng quan lạnh nhạt như vậy mà cũng phải yêu quý ngay người này.

Nếu không phải quan hệ giữa Hồ Dũng và Cố Thanh Hoàn quá mức mập mờ, nói không chừng hắn đã kết giao thân thiết với người này hơn.

Nghĩ đến đây, Triệu Cảnh Diễm bèn hỏi: "A Ly, ngươi xem có phải gia đây lòng dạ hẹp hòi quá không?"

A Ly nghe lời này, đáp cũng không được, không đáp cũng không được.

Vẻ mặt trở nên nghiêm nghị, cậu nghiêm túc suy nghĩ một chốc rồi đáp: "Gia, dựa vào một chút kinh nghiệm nhỏ nhoi về tình cảm của A Ly mà nói, Lục tiểu thư và Hồ Dũng dường như... dường như... không phải như vậy?"

Triệu Cảnh Diễm phì cười: "Kinh nghiệm nhỏ nhoi về tình cảm của ngươi từ đâu mà ra?"

Khuôn mặt tuấn tú của A Ly đỏ như tôm luộc, cậu trợn trắng mắt đáp: "Vương gia đừng hỏi!"

"Ối chà, bản lĩnh lớn hơn rồi hả, còn có chuyện bản vương không thể hỏi sao?" Triệu Cảnh Diễm tức giận.

A Ly quay lưng lại, trợn trừng mắt. Cuối cùng cậu ngượng nghịu đáp: "Ai da... Chẳng qua chỉ là những người thầm mến tiểu nhân, vương gia đừng hỏi đến tận gốc tận rễ như vậy."

Triệu Cảnh Diễm biết không thể bức ép A Ly quá, không thì cậu sẽ chẳng để ý người khác suốt ba ngày. Nếu ở Kinh thành cũng chẳng sao, đằng này ở chỗ quân doanh buồn tẻ đây, hắn cũng chỉ có một người săn sóc là cậu mà thôi.

"Vậy ngươi nói xem, giữa hai người này là sao?"

A Ly gãi đầu, đáp: "Tiểu nhân cũng không nói rõ được, dù sao tiểu nhân cũng chỉ dựa vào cảm giác."

Triệu Cảnh Diễm liếc nhìn cậu, vô thức đưa tay sờ ngọc bội trên người thì lại sờ hụt, bấy giờ mới nhớ ra trước khi đi, mình đã đưa ngọc bội cho Cố Thanh Hoàn.

Hắn đi tới trước bàn đọc sách, nhẹ nhàng mài mực, trong đầu đang nghĩ nên trả lời phong thư này như thế nào. 

Đang lúc hắn sắp cầm bút, màn trong doanh trướng bị xốc lên, một binh sĩ vội vã chạy vào: "Vương gia, không xong rồi, Hồ phó tướng gặp nạn."

"Xảy ra chuyện gì?" Triệu Cảnh Diễm đứng bật dậy.

"Bẩm vương gia, đám người kia là quân Đột Quyết ngụy trang."

Triệu Cảnh Diễm lập tức hiểu ra.

Đã là ngụy trang, vậy trên đường ắt hẳn có mai phục: "Người đâu, chỉnh đốn quân, nghĩ cách cứu Hồ phó tướng!"

"Vâng, vương gia!"



Phía Nam Cam Châu chính là Đại Hưng, ba ngọn núi lớn kéo dài vô tận. Đỉnh núi đóng tuyết quanh năm, dưới chân núi là rừng rậm um tùm, cảnh tượng tráng lệ, kì vĩ.

Nhưng trong bóng đêm, cảnh núi rừng lại có vẻ quỷ dị.

Vừa tiến vào rừng, Thịnh Phương lập tức có cảm giác nguy cơ, loại cảm giác này càng lúc càng mãnh liệt.

Tác phong tập kích của quân địch luôn là tốc chiến tốc thắng. Dựa theo kinh nghiệm trước đây, chỉ cần đuổi theo khoảng mười dặm là có kết quả, nhưng hôm nay lại không giống như vậy.

Kẻ đánh lén không ngừng đổi hướng chạy, dẫn dụ bọn hắn vào khu rừng sâu này, dường như có âm mưu.

Ngay sau đó, vài tiếng xé gió vang tận trời cao, hai ba người bên cạnh Thịnh Phương ngã xuống, Thịnh Phương toát mồ hôi lạnh.

Quân địch đi lại trong rừng, am hiểu đánh cận chiến, chẳng thế nào phát huy được việc bắn cung, có thể dùng một mũi tên hạ gục mục tiêu chắc chắn không phải chuyện họ có thể làm.

Người giỏi dùng cung thời nay, chỉ có Đột Quyết.

Hóa ra là thế!

Không ngờ lại là như thế!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.