Tưởng Hoằng Văn uất hận bảo: "Không biết đám quan Bắc phủ làm ăn kiểu gì, kẻ địch đã chạy đến gần Sơn Hải Quan rồi mà bọn họ vẫn còn đang nằm mơ giữa ban ngày."
Cố Thanh Hoàn ngẫm nghĩ trong lòng rồi cười lạnh đáp: "Sao bọn họ lại biết được hành trình của chúng ta?"
Tưởng Hoằng Văn kinh sợ đến mức đứng dậy: "Thanh Hoàn, ý của cô là?" Hắn ta không dám nghĩ tiếp nữa.
Cố Thanh Hoàn thở dài nói: "Nguyên nhân không ở bên cạnh Đình Lâm mà là ở trong Kinh thành."
Cô nói rất đơn giản, nhưng Tưởng Hoằng Văn lại thấy như có tiếng sấm đánh bên tai, khiến hắn ta sợ hãi đến độ tim đập thình thịch.
Cấu kết với giặc bán nước?
Đó là tội tru di cửu tộc, trong Kinh thành có người nào lại to gan như vậy?
Đôi mắt của Cố Thanh Hoàn sáng như sao, cô hỏi: "Huynh còn nhớ người mà ta từng bảo Đình Lâm điều tra không?"
Tưởng Hoằng Văn nhíu mày, cố gắng nhớ lại một lúc, sau đó đáp: "Người tên là Thiết Chiêm gì đó đúng không?"
"Đúng vậy."
"Chuyện này thì có liên quan gì đến hắn?"
Cố Thanh Hoàn cúi đầu, thoáng cau mày, sau rồi trả lời: "Tạm thời vẫn chưa biết, thế nhưng ta biết một điều, đó là chúng ta không còn nhiều thời gian nữa, phải nhanh chóng xuất phát thôi."
Tưởng Hoằng Văn gật đầu đồng ý: "Đúng rồi, còn một chuyện ta quên mất chưa nói với cô."
"Huynh nói đi."
"Vừa nãy lúc đánh nhau, dưới chân núi có mười mấy tên mặc đồ đen xông ra, giết người Hồ từ phía sau. Đến khi thấy người Hồ lăn xuống dốc núi thì bọn họ liền biến mất."
"Huynh có thấy rõ ngoại hình của bọn họ không?"
"Mưa to quá nên chẳng thấy gì cả. Nhưng là bạn chứ không phải thù." Tưởng Hoằng Văn nhấn mạnh vế sau.
Cố Thanh Hoàn khẽ thở dài: "Lão Tề vương vừa chết, tình hình trong Kinh thành càng lúc càng loạn, yêu ma quỷ quái nào cũng xuất hiện cả rồi. Là chuyện tốt!"
Vậy mà còn là chuyện tốt nữa?
Tưởng Hoằng Văn suýt chút nữa đã tức chết.
Toàn quân không có ai chết hay bị thương, lập tức xuất phát.
Mọi người vừa trải qua trận chiến sống chết, không còn dám lơ là nữa, suốt đường đi vô cùng thận trọng. Kể cả lúc nghỉ ngơi dọc đường cũng phải nhắm một mắt mở một mắt.
Điều đáng ngạc nhiên là, mãi cho đến khi bọn họ vào trấn Vĩnh Lạc rồi vẫn không có người Hồ nào đến tập kích nữa, cứ như thể những gì mọi người trải qua vào đêm mưa đó chỉ là một giấc mơ.
Trấn Vĩnh Lạc nằm ở Tây Hàm, Thiểm Tây, cạnh trấn có sông Vị Hà chảy qua, Vĩnh Lạc chính là trấn số một của Bắc phủ.
Chạng vạng, mặt trời lặn xuống sau núi, đoàn người Cố Thanh Hoàn không vào trấn mà tìm một nông trang bên bờ sông Vị Hà để ở.
Thu xếp ổn thoả cho Cố Thanh Hoàn xong, Tưởng Hoằng Văn lập tức phái ám vệ vào trong trấn tìm kiếm.
Giữa các ám vệ của Thọ vương đều có tín hiệu đặc biệt. Nếu như bọn họ đã đến, vậy chưa cần đến nửa chén trà là biết ngay.
Trời chưa tối, trong thành đã thắp lên những ngọn đèn dầu, đèn đuốc sáng trưng trên con đường đá xanh, như thể ngân hà rơi xuống nhân gian. Đêm chưa đến, hàng rượu quán trà, phường cờ bạc trên phố đã bắt đầu ồn ào náo nhiệt, mùi hoa, mùi rượu, mùi son phấn bay khắp trên con đường dài.
Song cho tận giờ Tý, mọi người vẫn không có tin tức gì.
Tưởng Hoằng Văn hơi sốt ruột, lại sai người mở rộng phạm vi tìm kiếm. Đến lúc hừng đông, mọi người trở về nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Lòng hắn ta nóng như lửa đốt.
Sau khi nghỉ ngơi một ngày, ít nhất thì hai chân của Cố Thanh Hoàn đã có thể đi lại được. Cô rửa sạch vết thương, bôi thuốc, quấn vải xong rồi lại nằm xuống ngủ tiếp.
Khi Cố Thanh Hoàn tỉnh dậy, Diệp Thanh bèn bưng cháo ngô nóng đến. Cô ăn xong một bát, lúc này mới có cảm giác như được sống lại.
Tưởng Hoằng Văn đẩy cửa bước vào, không rảnh quan tâm đến chuyện nam nữ phải kiêng dè nhau mà đi thẳng đến chỗ cô nghỉ ngơi, ngồi xuống nói: "Vẫn chưa có tin tức của Đình Lâm."
Cố Thanh Hoàn nghe thấy lời của hắn ta, tim đập nhanh hơn.
Theo lộ trình thì đáng lẽ bọn họ phải đến trước mới đúng. Bây giờ vẫn chưa thấy đâu thì chỉ có một khả năng, đó là đã xảy ra chuyện.
Cố Thanh Hoàn nghĩ đến đây thì chết lặng, không thể động đậy nổi, trong đôi mắt đen láy của cô tràn ngập sự lạnh lẽo. Ánh nến khiến nửa gương mặt cô đỏ ửng, nửa còn lại thì ẩn trong bóng tối của căn phòng.
Vẻ mặt cô trở nên nghiêm trọng.
Tưởng Hoằng Văn đột nhiên giơ tay lên, sau đó lại ngại ngùng bỏ tay xuống. Bản thân hắn ta còn chưa an ủi được bản thân thì sao có thể an ủi được cô.
Hy vọng ông trời phù hộ Đình Lâm phúc lớn mạng lớn.
Cố Thanh Hoàn không biết Tưởng Hoằng Văn đang nghĩ gì lúc này.
Chuyện xưa thoáng qua như một cơn gió, chẳng biết tại sao cô lại nhớ đến rất nhiều chuyện trước kia, trong lòng phức tạp, rối bời không thôi. Cô không biết cái cảm giác rối bời này đến từ đâu, thậm chí không rõ những rối bời này là vì Thịnh Phương, hay lại là vì chàng thanh niên như ánh trăng sáng kia.
Lòng bàn tay cô dần rướm mồ hôi lạnh, sự trống rỗng trong đáy lòng cứ quẩn quanh. Kể từ khi sống lại đến nay, đây là lần đầu tiên cô có cảm giác trống vắng như thế.
Lòng cô chất chứa quyết tâm báo thù, còn chứa cả vô số người, vô số chuyện, tại sao lại còn có thể trống vắng được?
Lẽ nào… bọn họ thật sự có chuyện rồi sao?
Đột nhiên có suy nghĩ gì đó lướt qua đầu, cô hỏi bằng giọng run run: "Hoằng Văn, nơi này có núi không?"
Tưởng Hoằng Văn nghĩ một chút rồi đáp: "Phía bên kia sông Vị Hà là núi."
"Đi lên núi tìm."
"Tại sao?"
Cố Thanh Hoàn bình tĩnh đáp: "Trước kia, nghĩa huynh của ta làm thổ phỉ trên núi, núi là nơi trú ẩn của huynh ấy. Với huynh ấy, trốn ở nơi đó là an toàn nhất."
Tưởng Hoằng Văn loạng choạng: "Ý cô là… Ý cô là…"
Cố Thanh Hoàn đối diện với ánh mắt của hắn ta, vỗ nhẹ ngực nói: "Huynh mau đi đi, chậm trễ e là không kịp."
Mặt trời lặn, mặt trăng lên.
Tiếng ếch nhái dần nổi lên.
Cả nông trang đều đã chìm vào giấc ngủ.
Đột nhiên, một bóng đen xông vào: "Thất gia, Thất gia, tìm được rồi, mau bảo Cố nữ y chuẩn bị. Vương gia… Vương gia… sắp không cầm cự nổi nữa rồi."
Tưởng Hoằng Văn biến sắc mặt, ném chung trà xuống rồi lao ngay ra ngoài.
Cố Thanh Hoàn che mắt, khẽ thở ra một hơi, nhưng cơ thể vẫn không động đậy nổi.
Huynh ấy vẫn còn sống, còn ca ca thì sao? Diệp Thanh mấp máy môi, bảo: "Tiểu thư, chúng ta cũng phải mau chuẩn bị."
Cố Thanh Hoàn từ từ ngước mắt lên, che giấu tâm trạng hoảng loạn của mình, bình tĩnh nói: "Đỡ ta dậy, chuẩn bị đi!"
Dù thông minh đến cỡ nào đi nữa, Cố Thanh Hoàn cũng không ngờ được rằng người đàn ông trước mặt lại chính là Thọ vương Triệu Cảnh Diễm.
Đầu tóc hắn tán loạn, hai má hóp lại, sắc mặt đen sì, quần áo dính đầy bụi đất, rách rưới không thể tả, lại còn thoang thoảng mùi máu, y như vừa chui ra từ trong khu núi sâu rừng rậm nào đó vậy.
Người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Điều khiến cô kinh sợ hơn là mặt hắn đã đen sì, thậm chí ngay cả móng tay mà hắn luôn cắt gọn gàng cũng nhuộm đầy khí đen.
Độc đã xâm nhập vào ngũ tạng lục phủ, không rõ sống chết.
Mắt Cố Thanh Hoàn cay xè, suýt nữa thì rơi nước mắt, thế nhưng cô vẫn chưa ra tay mà quay đầu nói với Tưởng Hoằng Văn: "Hắn thì sao?"
Tưởng Hoằng Văn đã khiếp sợ vì dáng vẻ của Đình Lâm, ngây ra một lúc mới nghĩ ra "hắn" mà cô nói là Hồ Dũng. Hắn ta vội đáp: "Hắn không sao, chỉ là mấy ngày mấy đêm chưa chợp mắt, thấy bọn ta đến thì ngất đi luôn."
Lúc này Cố Thanh Hoàn mới nắm lấy tay Triệu Cảnh Diễm, cẩn thận bắt mạch.
Cô vừa bắt mạch, lòng lập tức lạnh ngắt.
"Thế nào?" Tưởng Hoằng Văn không nhịn được mà lên tiếng hỏi, dáng vẻ hết sức căng thẳng.
Cố Thanh Hoàn không trả lời, chỉ cao giọng bảo: "Trần Bình, mang giấy bút đến đây."
Vẫn còn chữa được.
Tưởng Hoằng Văn thở phào nhẹ nhõm.
Giấy bút mang lên, Cố Thanh Hoàn chẳng cần nghĩ ngợi, nhanh chóng viết một phương thuốc dài rồi nhét vào lòng Trần Bình.
"Sắc thuốc theo đơn này, đun thành nước. Diệp Thanh, lấy kim châm lại đây. Hoằng Văn, cởi hết quần áo của hắn ra. Những người còn lại ra ngoài hết đi."
Hoằng Văn vô thức liếm môi, sau đó nhanh chóng cởi từng chiếc quần áo của Đình Lâm ra.
Cuối cùng chỉ còn sót lại một cái quần trong.
Ánh mắt của Cố Thanh Hoàn tối sầm lại, cô trừng mắt nhìn hắn ta rồi nói: "Tại sao không cởi hết ra!"
"Khụ… khụ..." Tưởng Hoằng Văn trợn to hai mắt, không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
Cởi sạch? Đình Lâm trần trụi nằm trước mặt một cô gái vừa cập kê?
Nếu Đình Lâm tỉnh dậy mà biết, e là sẽ bóp chết hắn ta.
Hắn ta chỉ tay vào thân dưới của người nào đó, nói với biểu cảm vô cùng đau khổ: "Chỗ này… chẳng lẽ cũng bị thương sao?"
"Có một huyệt cần phải châm cứu." Giọng của Cố Thanh Hoàn vẫn bình tĩnh như cũ.
Còn phải châm?
Tưởng Hoằng Văn đỏ cả mặt, chỉ cảm thấy còn khó tin hơn cả việc mình bị sét đánh.
Cố Thanh Hoàn cười lạnh: "Mạng của hắn quan trọng hay ‘giống’ của hắn quan trọng?"
Độc ngấm vào máu, phần thân dưới có một huyệt có thể dẫn ra hơn nửa số độc ở thân dưới ra ngoài. Vì huyệt này nằm ở chỗ khá riêng tư, thế nên nếu không phải ở trong trường hợp cấp bách thì rất ít người dùng đến.
Tất nhiên nếu dùng sẽ có hiệu quả tốt.
Tên này sắp đi gặp Diêm Vương rồi, thế mà còn phải để ý chút thể diện đó sao, cổ hủ quá đấy!
Tưởng Hoằng Văn lảo đảo, suýt chút nữa thì cắm đầu xuống đất.
Cởi sạch thì cởi sạch, vậy mà cô còn muốn ra tay nữa?
Cố Thanh Hoàn, cô có thật là con gái không vậy? Tưởng Hoằng Văn kìm nén đến nỗi sắc mặt tím bầm, trông không khác gì màu thịt heo sấy. Hắn ta cắn răng, cởi nốt miếng vải che thân cuối cùng trên người Triệu Cảnh Diễm, sau đó quay lưng đi.
Cố Thanh Hoàn không có ý nghĩ gì khác, nhanh chóng châm cứu, ngay lập tức có máu đen chảy ra từ mười đầu ngón tay Triệu Cảnh Diễm…
Tận hai canh giờ sau, đợi đến lúc rút hết kim ra, cả người cô đã ướt đẫm như vừa được vớt lên từ nước, răng va lập cập, ngồi bệt xuống đất.
"Đưa hắn… vào thùng gỗ… ngâm."
Tưởng Hoằng Văn thấy mặt cô trắng bệch như tờ giấy, trên trán ướt đẫm mồ hôi thì đau lòng hỏi: "Cô sao rồi?"
"Sao huynh không hỏi hắn sao rồi?"
"Đệ ấy sao rồi?"
Cố Thanh Hoàn gắng sức nhìn người đang nằm trên giường: "Có thể sống được, cần phải rút độc thêm mười ngày, mỗi ngày hai lần, sáng và tối, như vậy mới có thể rút hết độc tố còn sót lại. Chỉ thiếu chút nữa thôi."
Cô vừa nói xong liền ngã xuống.
"Thanh Hoàn!" Ánh mắt Tưởng Hoằng Văn tối sầm lại, hắn ta thét to một tiếng.
Bóng trăng len lỏi qua ngọn cây, gió đêm thổi qua, lá cây xào xạc vang, càng làm tăng thêm sự yên tĩnh trong căn nhà.
Trong thùng gỗ, hơi nóng bốc lên, tỏa ra mùi thuốc nồng nặc.
Chàng thanh niên không mặc gì, hai mắt nhắm chặt, nằm sấp bên thùng tắm, sắc đen trên mặt từ từ nhạt đi.
Sắc mặt của Tưởng Hoằng Văn dần bình thường trở lại, hắn quay người lại hỏi: "Tiểu thư nhà ngươi sao rồi?"
Miệng Trần Bình hơi giật: "Bẩm Thất gia, mỗi lần tiểu thư châm cứu giải độc đều vô cùng tốn sức. Nhưng không có gì nghiêm trọng, nghỉ ngơi vài canh giờ thì sẽ khỏe lại."
"Hồ Dũng đã tỉnh lại chưa?"
"Bẩm Thất gia, vẫn chưa."
Ba người đều ngủ say, chỉ có mình hắn ta còn tỉnh, cái cảm giác này thật khó chịu, ngay cả người để nói chuyện cùng cũng không có.
Ánh mắt Tưởng Hoằng Văn trở nên xa xăm, trong lòng hắn ta dâng lên cảm giác bất lực: "Sai người nấu chút cháo, làm vài món ăn sáng hợp khẩu vị."
"Vâng, Thất gia!"
Lúc Cố Thanh Hoàn tỉnh lại thì đã là hai canh giờ sau. Lúc này sắc trời hơi sáng, trong phòng không có một ai.
Cô loạng choạng đứng dậy, sửa soạn lại mái tóc rối, lặng lẽ đẩy cửa ra ngoài, sau đó xoay người bước vào phòng bên cạnh.
Chàng thanh niên ngủ say trên giường đang nhíu chặt mày, sắc mặt tiều tụy, hốc mắt hõm vào, tóc tai rối tung như ổ gà.
Thoắt cái đã hơn nửa năm không gặp, hắn ta vừa đen vừa gầy, cả người khô quắt như bị vắt hết nước. Cô biết Tây Bắc gian khổ nhưng không ngờ lại khổ đến vậy.
Cố Thanh Hoàn chạm nhẹ lông mày hắn ta, cứ như muốn làm cho nó giãn ra vậy. Tim Thịnh Phương chợt đập mạnh, hắn ta đột nhiên giật mình tỉnh lại. Thấy Thanh Hoàn đang ngồi ở đầu giường, ánh mắt Thịnh Phương sáng rực, hắn ta không động đậy gì, cứ thế mà nhìn chằm chằm vào cô.