Dương Duệ nuốt nước bọt nói: "Cô ta đã có đề phòng từ trước, cho nên không bị thương. Ta đưa cô ta tới trấn Vĩnh Lạc rồi mới quay lại."
"Là ai chặn giữa đường?"
"Đột Quyết!"
"Người Hồ?" Tô Tử Ngữ giật mình.
Dương Duệ vội vàng ấn vai hắn ta lại, nói nhỏ: "Chuyện này rất kỳ quặc, suốt cả dọc đường ta vừa chạy vừa suy nghĩ nhưng vẫn không nghĩ thông được."
"Nửa đêm hôm kia, Trương Vân Long tiến cung. Ngày hôm sau Hoàng thượng bãi triều, sau đó cho gọi ba vị vương gia vào cung."
Dương Duệ kinh ngạc, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Tô Tử Ngữ lắc đầu, "Không nghe ngóng được chút tin tức gì cả, nhưng hẳn là liên quan đến chuyện ở Tây Bắc."
Dương Duệ gãi đầu, "Rốt cuộc bên phía Tây Bắc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Thọ vương gặp chuyện gì rồi?"
Đôi mắt Tô Tử Ngữ sáng rực, hắn ta nói nhỏ: "Khả năng cao là vậy. Nếu không sẽ không để Cố Thanh Hoàn ra mặt."
"Thọ vương có thể có chuyện gì được chứ? Chẳng lẽ là bị bệnh?"
"Không bị bệnh thì cũng là bị thương."
Dương Duệ chợt ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đen tĩnh lặng của Tô Tử Ngữ, đôi mắt đó sâu như giếng cổ, không có sự đau buồn, cũng không thấy sự phẫn nộ.
Dương Duệ không khỏi rùng mình, "Tử Ngữ, ý huynh là… có người ra tay rồi?"
Tô Tử Ngữ cười nhạt, từ từ rũ mắt xuống, đặt tay lên vai Dương Duệ, khẽ thở dài, "Về đi, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ biết thôi."
Lúc này ở Bắc phủ, Tưởng Hoằng Văn mặc áo bào trắng, phục sức đơn giản, ngồi dưới đèn đọc sách.
Hai thị vệ Bắc phủ đứng đằng sau, một trái một phải nhìn hắn ta chằm chằm.
Có lẽ Tưởng Hoằng Văn đọc sách đã lâu nên thấy mệt mỏi, đặt quyển sách sang một bên rồi cất bước ra khỏi phòng, đứng dưới tàng cây hoè, nhìn trăng thở dài.
Hai người phía sau vội vàng đi theo, đứng lánh trong chỗ tối, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Tưởng Hoằng Văn.
Tưởng Hoằng Văn thấy vậy thì cười lớn, "Gia vốn dĩ là kẻ trói gà không chặt, các người nhìn ta chằm chằm như vậy là quá đề cao ta rồi. Lưu Kiện à, gia nói này, lá gan của ngươi cũng quá nhỏ rồi đấy."
Lưu Kiện chậm rãi đi tới, làm như không nghe thấy câu mỉa mai vừa rồi của hắn ta.
"Bắc phủ nhiều cường đạo, ta làm thế này cũng là vì sự an toàn của Thất gia."
"Vậy sao?"
Tưởng Hoằng Văn nhìn ông ta với ánh mắt hứng thú, "Gia ở trong Bắc phủ này, đúng là rất an toàn!"
Lưu Kiện chau mày: "Thất gia thật sự không chịu nói vương gia đang ở đâu ư?" "Vương gia? Vương gia nào chứ?"
Tưởng Hoằng Văn nhíu mày cười, "Hiền vương ở tận Kinh thành xa xôi, Thọ vương đang ở trong quân, Lưu huynh muốn hỏi vị vương gia nào?"
Lưu Kiện lập tức lạnh mặt.
Đã mấy ngày liên tiếp, mỗi hộ trong trấn Vĩnh Lạc đều đã bị kiểm tra mà vẫn không phát hiện ra tung tích của Thọ vương, hắn đang trốn ở đâu chứ? Ông ta đã không còn kiên nhẫn nữa rồi.
"Thất gia hà tất phải giả ngây giả dại. Ta hỏi vị vương gia nào, có lẽ Thất gia hiểu rõ nhất mới đúng."
"Xin lỗi, ta không rõ. Không khí ở đây bẩn quá, gia không có hứng hầu chuyện nữa, mời Lưu huynh cứ ở lại mà từ từ thưởng trăng."
Tưởng Hoằng Văn phất tay áo, đi thẳng vào trong phòng, vừa đi vừa kêu la, "Chỉ e Hoàng thượng đã được ta báo mộng rồi, tính thời gian thì có lẽ họ đang đi trên đường rồi. Ôi chao… đi chậm quá!"
Lưu Kiện nhìn áo bào hắn ta dần biến mất nơi ngưỡng cửa, sắc mặt chợt thay đổi, kiềm chế nỗi lòng cuồn cuộn rồi cũng phất tay áo bỏ đi. Ông ta ra đến cổng nội viện, sư gia vội vàng nghênh đón, "Lão gia, đã tìm một lần nữa rồi, vẫn không tìm được gì, phải làm sao đây?"
Ánh mắt Lưu Kiện hung ác: "Chúng có thể trốn ở đâu được? Trấn Vĩnh Lạc chỉ có mấy trăm hộ dân thôi? Nếu không tìm được, tất cả chúng ta đều phải chết."
Vẻ mặt sư gia đau khổ, ông ta cũng muốn biết lắm, xung quanh trấn Vĩnh Lạc đều có thị vệ canh chừng, trốn thoát là chuyện không thể xảy ra được.
Mấy người sống sờ sờ có thể trốn đi đâu được chứ?
"Đã phái người kiểm tra kỹ cửa hàng lương thực của Sử gia chưa?"
"Kiểm tra hai lần rồi, quả thực không có người."
"Không đúng, kiểm tra lại cho ta. Cô gái kia và Sử gia quan hệ thân thiết, trấn Vĩnh Lạc này ngoài…"
Bỗng nhiên, Lưu Kiện dường như nghĩ đến điều gì đó, nghiêm giọng nói: "Kho lương đã có người tra xét chưa?"
Sư gia kinh ngạc, "Lão gia, tôi cho người đi kiểm tra ngay."
"Lão gia, lão gia… Chuyện lớn rồi, Trấn Bắc quân đang ở bên ngoài cách năm dặm."
Lưu Kiện nghe vậy thì lùi lại mấy bước, nghiêm nghị nói: "Người đâu, đưa Tưởng Hoằng Văn đến cho ta."
…
Nhà kho của tiệm lương nằm tại hậu viện của cửa tiệm.
Trong căn phòng rộng mấy trượng chất đầy gạo cũ của năm ngoái, ngửi còn có mùi mốc thoang thoảng.
Phía sau đống gạo, trong một không gian nho nhỏ được phủ tấm rèm, chỉ có một chiếc giường và một chiếc ghế, vừa đủ cho mấy người.
Cố Thanh Hoàn đặt chén thuốc mới sắc xong lên tay Triệu Cảnh Diễm.
"Uống thuốc."
Triệu Cảnh Diễm nhìn lên cô, "Đắng, nàng đút cho ta."
Vô sỉ!
Sức khỏe hắn ngày một khá lên, theo đó cũng ngày một nhiều lời hơn, cô đã sắp không chống chọi nổi rồi.
Sự hứng thú trong mắt Triệu Cảnh Diễm tăng thêm, hắn mặt dày nói: "Hoàn Hoàn, ta thật sự không có tý sức lực nào cả, tay cũng không nhấc lên nổi. Nàng không tin cứ sờ thử xem!"
Còn ba ngày để trừ độc, trong cơ thể hắn vẫn còn chút tàn độc, mỗi lần châm cứu đã đau đến mức không muốn sống nữa.
Hắn vừa rút kim, đúng là không còn sức nhấc tay lên.
Cố Thanh Hoàn thử nhiệt độ của bát thuốc, khẽ nói: "Há miệng."
Triệu Cảnh Diễm cảm thấy dáng vẻ này của cô hơi buồn cười, khóe môi khẽ nhếch, cuối cùng cũng nghe lời há miệng ra. Thuốc vào miệng, có một ít nước thuốc theo khóe miệng chảy xuống, hắn tươi cười nhìn cô, không hề động đậy.
Cố Thanh Hoàn cắn răng, cuối cùng lấy khăn từ trong ngực áo ra, nhẹ nhàng lau khóe môi hắn.
Không hiểu sao khi đầu ngón tay chạm phải bờ môi mềm mại của hắn, một dòng điện chạy khắp toàn thân Cố Thanh Hoàn khiến cả người cô tê dại, nóng ran lên.
Cố Thanh Hoàn vốn đã căng thẳng, giờ động chạm như vậy càng khiến cô hoảng loạn hơn, vô thức cắn môi.
Cố Thanh Hoàn nói bằng giọng rất nghiêm khắc: "Huynh uống thuốc trước đi, ta sẽ đến xem sau."
"Không đợi được nữa rồi!"
Dứt lời, Triệu Cảnh Diễm đã kéo nhẹ một cái, đôi chân Cố Thanh Hoàn mềm nhũn, ngã ngồi vào trong lòng hắn.
Ngũ quan anh tuấn phi phàm của hắn phóng to trước mắt cô. Ngay khoảnh khắc sau đó, một đôi môi lành lạnh bỗng dán chặt lên môi cô.
Rõ ràng là đôi môi đó hơi lành lạnh, nhưng Cố Thanh Hoàn lại có cảm giác như có một ngọn lửa nóng bỏng đến kinh hồn táng đảm đang bùng cháy trên bờ môi.
Khiến đầu óc cô bị thiêu đốt đến mơ hồ.
Chẳng hiểu sao cô lại thấy sợ.
Sợ chìm đắm trong đó để rồi sau đấy là vực sâu vạn trượng. Thế nhưng, cô lại không có sức lực để từ chối…
Hồi lâu sau, Triệu Cảnh Diễm bỗng buông cô ra, thở hổn hển, yết hầu đẹp đẽ chuyển động lên xuống.
Cố Thanh Hoàn nhìn hắn, đôi mắt long lanh, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa khuôn mặt hắn, đầu óc hoàn toàn mờ mịt. Bên tai có một giọng nói xa xôi mà quen thuộc, cô không nghe rõ được đó là gì.
Bởi vì tiếng ong ong đã ngăn cách toàn bộ thế giới.
"Hoàn Hoàn!"
Triệu Cảnh Diễm nắm chặt lấy tay cô, giọng nói trầm khàn đến kỳ lạ, "Đợi khi về Kinh, ta sẽ xin phụ hoàng ban hôn, cả đời này chúng ta sẽ không bao giờ chia lìa!"
Một ngày mùa Đông rất nhiều năm trước, đột nhiên cô muốn ăn bánh nướng ở chợ Tây, hai người ngồi lên xe ngựa, xe ngựa lắc lư ung dung đi trên con đường đá xanh.
Trong không gian chật hẹp ấy, hắn ta từ từ dịch sang, hỏi cô bé đang tươi cười bên cạnh: "Tử Kỳ, muội có biết điểm đẹp nhất trên gương mặt muội là ở đâu không?"
Cô nghiêm túc suy nghĩ, "Nương nói, da muội đẹp, vô cùng mịn màng; cha nói, mắt muội rất đẹp, vừa đen lại vừa sáng."
Hắn ta lắc đầu, ngón tay thon dài vươn đến trước mặt rồi hạ xuống bờ môi cô, "Ở đây… là đẹp nhất."
Nói xong, hắn ta cúi đầu xuống, bờ môi hắn ta chạm vào bờ môi cô.
Trái tim cô đập thình thịch, căng thẳng không nói nên lời.
Hắn ta và cô, gần nhau đến như vậy. Ngón tay hắn ta đang chạm vào mặt cô, đầu ngón tay nóng bỏng, cả người cô như thể chạm phải lửa.
"Huynh… đang hôn muội sao?"
"Ừm, ngoan, nhắm mắt lại."
Cô ngây ngô nói: "Muội không muốn, muội muốn nhìn huynh."
Hắn ta cười dịu dàng, dùng một tay che mắt cô lại, bờ môi kề sát tai cô thầm thì: "Muội nhìn ta như vậy, ta sẽ không dám nữa."
Cô lập tức ngoan ngoãn nhắm mắt lại, trong lòng dâng lên niềm vui nhỏ bé.
Nương từng nói rằng, chàng trai hôn cô gái chính là để lại dấu ấn trong lòng cô gái, cả đời này họ sẽ không chia lìa.
Lời thề còn đó, cảnh còn người mất. Cô đã từng chạy về phía người đàn ông kia như con thiêu thân lao đầu vào lửa, không hề sợ hãi; nhưng nay cô đã chẳng còn dũng khí như năm xưa nữa.
"Xin lỗi, Triệu Cảnh Diễm, ta sẽ không gả cho huynh."
Triệu Cảnh Diễm chết đứng.
Vừa rồi còn triền miên không dứt, cô còn không kìm được mà đáp lại nụ hôn của hắn, ngoan ngoãn ngả vào lòng hắn, rõ ràng cô đã động tình, tại sao vẫn bướng bỉnh như vậy?
Phía sau không có động tĩnh gì, Cố Thanh Hoàn rũ mắt, trong lòng có cảm giác mất mát mơ hồ.
Bỗng một cánh tay ôm lấy vai cô, kiên quyết mà mạnh mẽ.
Cố Thanh Hoàn đơ người, giọng nói trầm thấp nam tính đã vang lên bên tai:
"Cố Thanh Hoàn, đừng vội buông lời cự tuyệt. Ta từng nói rồi, nàng đã đi vào trái tim ta, đời này ta tuyệt đối sẽ không để nàng đi ra nữa."
Cố Thanh Hoàn nổi giận, quay người lại, đẩy hắn ra, đồng thời nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Trong phủ huynh có mười tám trắc phi, tương lai huynh là cửu ngũ chí tôn, hậu cung ba nghìn giai lệ, thiên hạ có bao nhiêu cô gái chờ huynh sủng hạnh, tại sao huynh cứ bám lấy ta?"
Triệu Cảnh Diễm khẽ cười.
Tuổi mới mười lăm, cặp mi thanh tú, đôi mắt phượng hẹp dài, cần cổ đẹp đẽ với độ cong vừa phải, vừa quay người lại, tay áo tung bay, trang nhã mềm mại.
Đẹp vô cùng!
Trong mắt Cố Thanh Hoàn, nụ cười đó vô cùng chói mắt, hắn không hiểu lời cô nói hay sao?
Thế nhưng không đợi cô lên tiếng, người đàn ông kia đã ôm chặt cô vào trong lòng.
"Cố Thanh Hoàn, đợi ta về Kinh rồi, ta sẽ bày mọi thứ ra trước mặt nàng. Không có trắc phi, không có ba nghìn giai lệ, chỉ có nàng."