"Cái gì?" Chén thuốc trong tay theo tiếng mà rơi xuống đất vỡ toang.
Mặt Ân Quý phi lập tức biến sắc.
Khuê phòng cô gái sạch sẽ gọn gàng, trong không khí tràn ngập mùi thuốc nhàn nhạt.
Triệu Cảnh Vĩ nhìn thân hình bé nhỏ nằm co quắp trên giường, nghĩ đến chuyện sắp làm, trong cơ thể gã dâng trào một luồng khí nóng.
Ám vệ thuần thục đốt một nén hương.
Đây là thứ vương gia thích dùng lúc lên giường nhất, cho dù là liệt nữ ngửi thấy mùi hương này cũng có thể biến thành dâm phụ.
Triệu Cảnh Vĩ ngửi được mùi hương liền hưng phấn, gã phất tay một cái, ám vệ khép cửa rời đi.
"Làn da thật tuyệt vời, trơn bóng như tơ lụa..."
Trong tiếng thì thào tràn đầy dâm dục, bàn tay thon dài vuốt ve lên trán cô gái, thong thả dời xuống, cuối cùng rơi vào trên bờ môi hơi vểnh lên của cô.
Bờ môi này thật đẹp, mềm mại lại tinh xảo, nếu đôi môi này ngậm long căn của gã, ra ra vào vào, cảnh tượng đó sẽ tuyệt diệu đến nhường nào.
Lưu Triệu Ngọc, chỉ mong huynh sẽ không để ta thất vọng.
Cố Thanh Hoàn tựa như mới thấy rõ được tình cảnh trước mặt, sợ hãi co rúm người, ra sức lùi về đằng sau.
"Ngươi... Ngươi muốn làm gì?"
Triệu Cảnh Vĩ thấy dáng vẻ cô gái vừa hoảng sợ vừa xấu hổ, thứ dưới thân đang ngóc đầu lên lại càng sưng thêm.
Gã cúi người, nằm đè lên cơ thể nhỏ bé kia, đôi môi dừng bên tai Cố Thanh Hoàn.
"Đồ dâm đãng, gia thích nhìn ánh mắt này của nàng nhất, gia sẽ lập tức làm nàng, khiến cả đời nàng nhớ kĩ sự oai phong của gia."
Cố Thanh Hoàn bị đè không giãy giụa được, sợ đến tái mặt, nhưng trong mắt lại hiện lên tia sáng cực nhỏ, "Ngươi buông ta ra, người đâu, người đâu!"
Một tay Triệu Cảnh Vĩ ghì lấy gáy cô, một tay ra sức kéo xé.
Xoạt!
Móng tay dài tựa như con dao ngược lại càng khiến Triệu Cảnh Vĩ sinh ra hưng phấn khó có thể kiềm chế.
Bấy giờ Cố Thanh Hoàn mới hiểu vì sao có nhiều cô gái chết trong tay Hiền vương đến vậy. Gã quả thật là một con dã thú, dùng hàm răng sắc bén nhất cắn xé cô, ác liệt đến kinh người.
Cô nhắm mắt lại, nước mắt lã chã tuôn rơi.
Thời khắc này cô bỗng sợ hãi. Nỗi sợ này đến từ nơi sâu nhất trong thân thể, cùng dâng lên với nỗi sợ là sự kinh hãi, nhục nhã...
Mà càng khiến cô sợ hãi hơn nữa là mùi hương kia đã có tác dụng với cô.
Lưu Triệu Ngọc, sao huynh còn chưa tới?
Bỗng nhiên!
Một tiếng nổ vang lên, cánh cửa phòng bị đá tung ra, đôi mắt lo lắng của người tới đã biến thành lạnh lẽo sau khi chứng kiến cảnh tượng trong phòng.
Chủ nhân đôi mắt không hề dừng lại, xông thẳng đến trước giường, nắm đấm như mưa nện xuống người Triệu Cảnh Vĩ.
Cố Thanh Hoàn mở bừng mắt, lúc thấy được người đàn ông vừa tới, tai cô ong ong, đầu óc như sắp nứt ra.
"Sao... huynh lại đến!"
Sao hắn lại đến? Hỏi hay lắm.
Trên khuôn mặt tức giận của Triệu Cảnh Diễm mang theo sự thâm độc, nắm đấm vừa mạnh vừa chuẩn xác.
Tám ngày trước hắn nhận được thư, vừa đọc xong, hắn đã sợ đến hồn lìa khỏi xác. Không ngờ cô gái này lại muốn dùng thân thể của chính mình để đổi lấy hoàng bào cho hắn!
Tàn nhẫn!
M* kiếp, đúng là tàn nhẫn!
Hắn không hề do dự, không ngừng không nghỉ phi ngựa đến hành cung, chết mất năm con chiến mã mà vẫn đến chậm một bước.
Vết cắn, vết nhéo thâm tím trên người cô thấy mà khiến người ta phải sợ hãi, tên súc sinh kia đã làm gì cô?
Lửa giận trong lòng càng cháy càng lớn, Triệu Cảnh Diễm hoàn toàn mất đi lí trí, chỉ còn một ý nghĩ: Nếu cô gái này xảy ra chuyện gì, hắn không ngại ăn miếng trả miếng, dùng bạo lực chế ngự bạo lực, thậm chí dùng cả thiên hạ này chôn cùng.
"Dừng tay!" Tiếng nói trầm thấp của đế vương vang lên trong phòng.
Xoẹt!
Ngay lúc thanh đao sắc bén rút ra, ánh sáng lạnh lẽo lóe qua đôi mắt Triệu Cảnh Diễm, hắn nhìn thấy khuôn mặt tức giận của phụ hoàng, từ từ hạ tay xuống.
"Phụ hoàng cứu con, phụ hoàng cứu con..."
Hiền vương giãy giụa bò đến trước mặt Hoàng đế, ôm chặt chân ngài, "Lão Bát điên rồi... hắn muốn đánh chết con, phụ hoàng..."
Trên giường lớn ngổn ngang, Cố Thanh Hoàn run rẩy trốn một góc, cả người lão Tam toàn máu... Bảo Khánh đế nhìn cảnh tượng trước mắt, thân hình lảo đảo, ánh mắt rơi lên người Triệu Cảnh Diễm, vẻ phức tạp trong mắt khiến người ta lạnh lẽo.
Mà ánh mắt của một người khác cũng đang nhìn về phía Triệu Cảnh Diễm.
Hắn đến rồi, vượt ngàn dặm, mang theo cát bụi đầy người.
Dưới ánh nến mờ ảo, ngũ quan tuyệt đẹp của hắn trở nên dữ dằn vì quá phẫn nộ, đôi môi mỏng luôn mỉm cười đã mang theo sự bi thương như làn thu thủy.
Sự bi thương này đến từ đâu?
Nếu kế hoạch này thành công, hắn nên cười mới đúng.
Thật là ngốc!
Nỗi niềm che giấu trong lòng Cố Thanh Hoàn tựa như hương mai bị đốt cháy, lượn lờ, lan tỏa khắp không trung, không muốn người khác biết nhưng lại chậm rãi lan tràn.
Suốt bảy năm qua cô chưa từng vướng phải nỗi niềm như vậy. Bởi vì trong bảy năm nay, thứ đã chiếm trọn cõi lòng cô, chính là hận thù.
Trong mắt Cố Thanh Hoàn ánh lên một nụ cười, chỉ là sự khô nóng toàn thân đã khiến cô không thể kiềm chế được nữa, không thể chống chọi thêm chút nào.
Cây ngân châm giấu trong kẽ tay đâm mạnh xuống huyệt vị, đầu cô gục xuống.
Trong nháy mắt mất ý thức, Cố Thanh Hoàn nghĩ, người si tình như hắn sao mà làm đế vương!
Đêm thu khuya khoắt.
Gió núi thổi tới, mang theo hơi lạnh.
Trong nội điện hành cung đã đưa chậu than đến, nhưng đầu gối đang quỳ ở nền đá xanh vẫn cảm thấy lạnh lẽo.
Cái lạnh này còn buốt hơn cả màn đêm tuyết bay đầy trời ở vùng Tây Bắc. Triệu Cảnh Diễm hít một hơi thật sâu, không hề động đậy.
Có tiếng bước chân truyền đến.
Lý công công vội vàng đi vào, quan sát sắc mặt Hoàng đế rồi nhỏ giọng thưa: "Hoàng thượng, mọi việc đã điều tra rõ. Đúng như lời Lưu thái y, Hiền vương... Hai tỳ nữ của Cố nữ y cũng đã tìm ra."
Bảo Khánh đế nghe vậy bỗng đứng bật dậy, nhưng vì quá phẫn nộ dẫn đến khí huyết công tâm*, ngài ôm lồng ngực, vẻ mặt đau đớn, nặng nề ngồi xuống ghế.
(*) Gần với bệnh cao huyết áp. "Thằng nghiệt súc kia thế nào rồi?"
Lý công công liếc nhìn Thọ vương: "Bẩm Hoàng thượng, gãy ba xương sườn, còn có ngoại thương."
Bảo Khánh đế tức giận mắng: "Đánh chết mới tốt, thằng nghiệt súc này, trẫm không ngờ nó dám có suy nghĩ càn quấy đến vậy."
Lý công công nghe vậy vội cúi đầu xuống, trong nhất thời, nội điện yên tĩnh trở lại.
Hồi lâu sau, Bảo Khánh đế mệt mỏi khoát tay, "Lệnh cho thái y chữa trị cho nó."
Ngoài miệng thì nói muốn đánh chết, tiếp đó lại lệnh cho thái y chữa trị, khóe miệng Triệu Cảnh Diễm khẽ nhếch lên, có ý khinh thường.
Mỗi năm, số bé gái chết trong phủ Hiền vương nhiều đếm không xuể, nếu không phải phụ hoàng nhắm một mắt mở một mắt, sao gã dám to gan đến mức này.
"Vâng, Hoàng thượng!" Lý công công khom người rời đi, chỉ chốc lát lại vòng trở về.
"Hoàng thượng, Quý phi nương nương quỳ bên ngoài, xin cầu kiến."
"Không gặp!" Giọng điệu Bảo Khánh đế vô cùng không tốt.
Lý công công không dám nói nữa, khép cửa đi ra, trong nội điện lại an tĩnh trở lại, chỉ nghe tiếng than bạc trong chậu cháy lách tách.
Bảo Khánh đế nhìn Triệu Cảnh Diễm đang cúi đầu quỳ gối phía dưới, ánh mắt có hàm ý sâu xa khó mà nói rõ.
Gần một năm không gặp, hắn vừa đen lại gầy, mặt mày có nét lạnh lẽo mà mạnh mẽ.
Tư thế quỳ gối của hắn không hề trông như lưu manh ăn vạ, lười biếng không chút khí thế đế vương như trước. Giờ sống lưng đã thẳng tắp, tạo cảm giác vô cùng mạnh mẽ, tựa như một con sư tử chuẩn bị tấn công, bất cứ lúc nào cũng có thể cho kẻ địch một đòn trí mạng.
Đây là khí thế tựa như bảo kiếm rút ra khỏi vỏ của một người đàn ông được gọt giũa bởi muôn ngàn thử thách trong quân doanh. Hàm ý khó mà nói rõ trong mắt Bảo Khánh đế càng rõ ràng hơn.
Triệu Cảnh Diễm ngẩng đầu lên, thản nhiên đón nhận ánh mắt của phụ hoàng.
Hắn mang theo năm trăm tướng sĩ, không được lệnh đã tới đây, việc này có thể lớn cũng có thể nhỏ.
Lớn thì giống Thịnh gia vậy, hoàn toàn là đã có ý bức vua thoái vị, đây chính là tạo phản. Nhỏ thì vì một cô gái mà bỏ mặc biên quan, đó chính là lơ là nhiệm vụ, bất trung bất hiếu. Dù lớn dù nhỏ, phen này hắn đều không thể toàn thân trở về.
Đang lúc hai cha con không biết làm sao mở miệng, Ân Quý phi tóc tai rũ rượi, nước mắt đầy mặt xông vào, ngã nhào xuống dưới chân đế vương.
"Hoàng thượng, thần thiếp..."
Bảo Khánh đế lạnh lùng nói: "Quý phi không nghe thấy lời trẫm sao?"
Ân Quý phi ngước đôi mắt đẫm lệ lên, khóc không thành tiếng: "Hoàng thượng, hôm nay thần thiếp có chết cũng phải phân trần mấy câu cho Hiền vương."
"Quý phi còn có gì để nói."
Bảo Khánh đế cười gằn, "Mấy chuyện xấu xa thường ngày của nó, trẫm nhắm một mắt mở một mắt cũng không sao. Nhưng nó dám có ý đồ với người bên cạnh trẫm, gan cũng to thật!
Ân Quý phi khóc không ra tiếng: "Hoàng thượng sao có thể tin lời một bên. Bình thường Hiền vương có không tuân thủ quy củ cỡ nào thì cũng biết lễ nghĩa liêm sỉ, làm sao dám làm ra chuyện điên cuồng như vậy ngay trong lúc Hoàng thượng tế trời."
Bảo Khánh đế lưỡng lự một lúc, trầm giọng nói: "Theo lời Quý phi, trẫm đã đổ oan nó sao?"
"Hoàng thượng!"
Ân Quý phi chợt lớn tiếng: "Thần thiếp không dám, thần thiếp chỉ xin Hoàng thượng nghĩ sâu xa hơn một chút."
"Quý phi, nàng muốn trẫm nghĩ như thế nào?" Bảo Khánh đế nhìn bà ta, ánh mắt lạnh lẽo khiến người ta run rẩy. Ân Quý phi lết lại gần, ai oán than khóc: "Hoàng thượng cũng biết, xưa nay Lưu thái y và Cố nữ y thân thiết, hắn có thể tới bên hầu hạ Hoàng thượng cũng là do Cố nữ y tiến cử. Hoàng thượng không thể tin lời của hắn."
"Ồ?" Bảo Khánh đế cười gằn, vẻ mặt không hề dao động, "Theo Quý phi, chân tướng chuyện này là thế nào?"
Ân Quý phi cắn răng nói: "Việc này xảy ra trong phòng Cố nữ y, đã vậy còn đốt hương kích tình, theo nô tỳ, rõ ràng là Cố nữ y muốn dụ dỗ Hiền vương."
Lời vừa dứt, Triệu Cảnh Diễm giận sôi máu, ánh mắt lạnh như băng lại thêm phần hung hãn, đôi môi mỏng mím chặt. Ngay lúc hắn định mở miệng phản bác thì một ánh mắt sắc bén quăng về phía hắn.