Thịnh Thế Kiều Y

Chương 390: Duyên phận ra sao



Cậu thiếu niên đó cầm miếng bánh đậu đỏ, hồi lâu mới thốt ra một câu: "Tay cô cầm vào rồi."

Trời ạ, cái tên trộm này còn dám chê tay cô bẩn, thật đúng là… Cố Thanh Hoàn nghiến răng nghiến lợi, bịa chuyện bảo: "Đồ ngốc, loại bánh đậu đỏ này phải dùng tay cầm thì mới ngon."

Lời của Cố Thanh Hoàn vừa dứt, đã có tiếng bước chân khe khẽ truyền đến, là của Tử Ngữ.

Cô mừng thầm, vội vàng đẩy cậu thiếu niên vào bên trong, nói khẽ: "Có người đến rồi, ta sẽ dẫn người này đi. Ngươi hãy ngoan ngoãn trốn ở đây, đợi chúng ta đi rồi hãy chạy ra."

Cậu ta thò nửa người ra ngoài, dùng một tay túm lấy y phục của Thanh Hoàn, trong mắt hiện lên ánh sáng thăm thẳm: "Cô tên là gì?"

Cố Thanh Hoàn ngoảnh lại. Bởi vì trong lòng vui vẻ nên cô nháy mắt, tinh nghịch đáp: "Ta tên là bánh đậu đỏ nước cốt dừa."

Yên Vu nhìn thấy dáng vẻ ngạc nhiên của Thanh Hoàn đúng như mong muốn, ý cười thoáng hiện lên trên môi: "Chắc nữ y ngạc nhiên lắm đúng không."

Hồi ức bị cắt ngang, Cố Thanh Hoàn giơ tay xoa huyệt Thái dương, thẫn thờ trả lời: "Rất ngạc nhiên."

Yên Vu như cười như không nói: "Vẫn còn có chuyện khiến nữ y ngạc nhiên hơn cơ."

"Chuyện gì?" Cố Thanh Hoàn hỏi theo câu nói của cô ta.

"Thật ra ta và nữ y cũng có chút quan hệ đấy."

"Ồ?" Cố Thanh Hoàn mỉm cười, im lặng chờ cô ta nói tiếp.

Yên Vu hỏi: "Nữ y có biết thân phận của ta không?"

Cố Thanh Hoàn biết rõ thế nhưng vẫn lắc đầu.

"Ta vốn mang họ Thịnh, tên Hoan, là con gái nuôi của Thịnh phủ, một người đáng ra không nên còn sống trên đời này."

Trong mắt của Cố Thanh Hoàn sinh ra vẻ u ám, cô liếc nhìn Yên Vu, mỉm cười hờ hững: "Thế tại sao cô lại còn sống?"

"Là Thái tử gia cứu ta." Ngón tay dài thon thả của Yên Vu khẽ chỉ vào bên trong: "Cô có biết tại sao Thái tử gia lại cứu ta không?"

Tim Cố Thanh Hoàn chợt đập thình thịch: "Ta không biết."

"Là vì miếng bánh đậu đỏ nước cốt dừa đó, cho nên… ngài đã không tiếc mạo hiểm để cứu ta."

Cố Thanh Hoàn cúi đầu không nói gì, tâm trạng giống như nồi thuốc trước mặt, không ngừng phát ra tiếng "ùng ục… ùng ục", không rõ là cảm giác gì!

"Mấy năm nay, cô ấy luôn ở trong tim của Thái tử gia. Mỗi năm đến ngày Mười lăm tháng Bảy, Thái tử gia đều tắm rửa ăn chay, nhốt mình ở trong thư phòng, từ chối tiếp khách."

Trong mắt Yên Vu chợt lóe lên tia đau thương. Mỗi năm đến ngày hôm đó, cô ta luôn đứng bên ngoài thư phòng, nhìn cánh cửa khóa chặt đó, trong lòng mong mỏi sẽ có một ngày cánh cửa đó được mở ra.

Chỉ đáng tiếc là cô ta chưa bao giờ được như ý nguyện.

Cánh cửa đó đã ngăn cách cô ta và Thái tử ở hai thế giới, hắn không muốn ra ngoài, còn cô ta lại không bước vào được.

"Nữ y có biết tại sao Thái tử lại thích cô không?"

Từ việc không biết phải làm thế nào và sự giật mình ngạc nhiên lúc ban đầu, bây giờ Cố Thanh Hoàn đã dần bình tĩnh trở lại. Cô khẽ mỉm cười, cất giấu hết tất cả tâm sự trong nụ cười này.

"Tại sao?"

Ý cười của Yên Vu càng nồng đậm hơn: "Đó là vì đôi mắt, khuôn mặt của nữ y trông rất giống Tiền Tử Kỳ, hơn nữa cô còn là biểu muội của cô ấy."

Rất giống, cho nên cô cũng chỉ là một vật thay thế mà thôi. Thái tử nhìn cô nhưng thực ra là nhìn một người con gái khác.

Người con gái ấy đã chết. Cả cuộc đời này, cô cũng chỉ giống ta thôi, buồn bã đứng lặng im ngoài cửa, không bao giờ có thể bước vào trái tim Thái tử.

Bởi vì cô không bao giờ có thể thắng được người chết.

Biết khó mà lui đi, Cố Thanh Hoàn!

Một cô gái lạnh lùng cao ngạo như cô, chắc hẳn sẽ khinh thường việc tranh đấu với một người đã chết. Cô đi rồi thì ta chính là người có mối quan hệ gần gũi nhất với Tiền Tử Kỳ, như vậy Thái tử sẽ không bao giờ đuổi ta ra khỏi phủ.

Yên Vu nhìn chòng chọc vào Cố Thanh Hoàn, không muốn bỏ qua bất kỷ biểu cảm nào trên gương mặt cô.

Nhưng cô ta sẽ phải thất vọng thôi.

Trong đôi mắt lạnh lùng của Cố Thanh Hoàn lóe lên tia sáng, có thêm một ý cười kỳ lạ: "Đây đúng là một câu chuyện khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, cảm ơn cô đã nói cho ta biết những chuyện này. Thuốc được rồi, ta phải bưng vào trong cho Đình Lâm uống đây, xin Yên Trắc phi cứ tự nhiên."

Cả người Yên Vu run rẩy kịch liệt, như bị người ta giáng mạnh một đòn.

Cô gọi Thái tử là Đình Lâm

Cố Thanh Hoàn đứng thẳng dậy, từ trên cao nhìn xuống cô ta, trong ánh mắt mang theo sự thương hại: "Nếu là Yên Trắc phi thì chắc chắn ta sẽ không kể câu chuyện này."

"Tại sao? Lẽ nào cô không để tâm?" Yên Vu đứng bật dậy, nhìn thẳng vào mắt Thanh Hoàn.

Cố Thanh Hoàn mỉm cười: "Ta không để tâm."

Sắc mặt của Yên Vu dần tái nhợt, cô ta tính tới tính lui, nhưng lại không tính tới chuyện, cô gái trước mặt chỉ có lớp da kiêu ngạo lạnh lùng, thực ra bên trong vẫn ham mê vinh hoa phú quý như thường.

Đến chuyện này mà cũng chẳng thèm để ý, đủ thấy cô không thật lòng với Thái tử.

Cố Thanh Hoàn cúi xuống bưng chén thuốc lên, hờ hững bảo: "Đêm đã khuya, mời Yên Trắc phi về cho."

Yên Vu thấy tai mình ù lên, không còn nghe được bất kỳ âm thanh nào nữa.

Ánh trăng lạnh lẽo, gió đêm lạnh thấu xương.

Người đàn ông trên giường vẫn ngủ say.

Duyên phận trên đời này thật kỳ diệu.

Kiếp trước, cô đuổi theo bước chân của Tô Tử Ngữ, trong tim trong mắt chỉ chứa được một mình hắn. Thế nhưng cô chưa từng nghĩ rằng, cũng có một người đàn ông si tình đang đứng sau lưng mình.

Cô chầm chậm vươn tay, chạm lên gương mặt của Triệu Cảnh Diễm.

Hàng lông mày của hắn vừa dày vừa thẳng, lúc không cười thì như hai mũi tên đâm thẳng vào đáy lòng của người khác, còn lúc cười thì hàng lông mày giãn ra, cong cong như trăng khuyết trên trời, đong đầy tình cảm ấm áp.

Mũi của hắn rất cao, lúc suy nghĩ hay là lúc thất thần, hắn luôn thích sờ mũi.

Dưới mũi là đôi môi, cánh môi hơi mỏng, sáng bóng. Mẫu thân hay bảo người môi mỏng thường bạc tình, câu nói này hình như không đúng với hắn.

Nếu Yên Vu không nói cho cô biết, chắc chắn cô sẽ không tin người đàn ông trước mặt với cậu thiếu niên lạnh lùng năm đó lại cùng là một. Nhưng cuộc đời đôi lúc lại như mộng như ảo.

"Hoàn Hoàn, nàng chạm vào môi ta, có phải là muốn ta hôn nàng không?"

Một tiếng Hoàn Hoàn của người đàn ông, thâm tình, quyến luyến, khiến người khác chìm đắm, sóng mắt đưa tình khiến người ta như muốn tan chảy.

Triệu Cảnh Diễm như bị hóa đá, chỉ biết ngây ngốc nhìn cô, nhưng đôi mắt thì lại sáng ngời.

Hồi lâu, hắn mỉm cười lười biếng: "Hoàn Hoàn, nụ hôn này là để an ủi ta sao?"

Giọng nói trầm khàn vô cùng mê người, Cố Thanh Hoàn nghe mà trái tim vô thức đập mạnh. Thói đời xoay chuyển khôn lường, cuối cùng cô và hắn lại gặp lại, yêu nhau, đây rốt cuộc là mối duyên phận như thế nào?

Cố Thanh Hoàn chủ động đan bàn tay nhỏ nhắn của mình vào tay hắn, cười đáp: "Là để cổ vũ huynh."

"Hả?" Người đàn ông lật ngược bàn tay, nắm chặt lấy tay cô, cười hỏi: "Cổ vũ ta chuyện gì cơ?"

Ánh mắt của Thanh Hoàn càng sâu lắng hơn, cô khẽ nói: "Cổ vũ huynh vì tương lai của chúng ta, thế nên huynh nhất định phải dưỡng thương cho tốt, sau đó ngồi vững trên vị trí đó." 

Nụ cười của Triệu Cảnh Diễm chợt cứng ngắc, như không dám tin nhìn người trước mặt, hắn khẽ gọi một tiếng: "Hoàn Hoàn."

Từ trước tới giờ, trong mối quan hệ giữa cô và hắn, hắn luôn là người mặt dày mày dạn, dù tình cảm đã sâu nặng nhưng cô vẫn chưa từng cho hắn một câu trả lời chắc chắn.

Nhưng bây giờ…

Không chờ Triệu Cảnh Diễm lên tiếng, Cố Thanh Hoàn đã khẽ thở dài nói: "Cung đình là một nơi ngột ngạt, xưa nay ta chưa từng muốn bước vào trong đó, vào rồi thì sẽ bị nhốt lại. Nhưng vì huynh, ta sẽ thử ở lại chơi vài năm. Nhưng cũng chỉ ba năm năm thôi đấy."

Tình thế trước mắt đã không cho phép họ che giấu thêm nữa, chi bằng dứt khoát công khai, vừa hay có thể nhân cơ hội này mà kéo Tưởng gia ra khỏi chuyện này.

Kể từ đó, sớm muộn gì cô cũng sẽ vào phủ Thái tử. Cô có thể không so đo thân phận, thế nhưng chỉ có một yêu cầu về thời gian, ba năm năm đã là giới hạn của cô.

"Hoàn Hoàn?" Mũi Triệu Cảnh Diễm cay cay, hắn vùng vẫy muốn ngồi dậy.

"Đừng động đậy!"

Cố Thanh Hoàn đè hắn lại: "Bây giờ không phải là lúc nói chuyện tình cảm, còn rất nhiều việc đang chờ chúng ta đi làm đấy."

"Ta không nhịn được nữa rồi!"

Triệu Cảnh Diễm vươn tay ôm cô vào lòng, lực tay hơi mất khống chế, mạnh mẽ như thể muốn khảm cô vào trong lòng.

Cánh môi mỏng lạnh lẽo của hắn dán lên vành tai cô, giọng nói run rẩy: "Hoàn Hoàn, ta sẽ không để nàng phải chịu uất ức."

Cố Thanh Hoàn cũng ôm lấy cổ hắn, khẽ đáp: "Ở bên huynh, ta không thấy uất ức."

Thân thể Triệu Cảnh Diễm khẽ run, hắn cảm động hôn lên môi cô.

Một nụ hôn thật dài khiến người ta không thở nổi cuối cùng cũng kết thúc, Triệu Cảnh Diễm không chờ được nữa mà nâng gương mặt Thanh Hoàn lên.

"Hoàn Hoàn, ta rất vui, trước giờ chưa từng vui như vậy. Ta không muốn nói những lời thề non hẹn biển kia, cũng khinh thường nói những câu đó, nàng chỉ cần xem ta làm như thế nào thôi."

Sức lực cả người Cố Thanh Hoàn như bị nụ hôn đó cuốn đi mất, trong hơi thở của cô đều là mùi vị nóng rực của người đàn ông.

Cố Thanh Hoàn đưa tay xoa ngực, chỗ trống trong tim cô không biết đã được lấp đầy từ bao giờ.

Không còn nặng nề và đau khổ, chỉ có sự nhẹ nhõm không nói nên lời. Cảm giác nhẹ nhõm này đã quét sạch sự do dự và chần chừ trước kia, cho cô một nguồn dũng khí vô cùng vô tận. Dường như cô đã nhìn thấy sự gan dạ và dũng cảm của bản thân mình ở kiếp trước.

Không ai nói gì, vì những lời nên nói, không nên nói, bọn họ đã nói rất nhiều. Bây giờ ngôn ngữ đã là dư thừa, tình cảm chôn sâu trong lòng sớm đã khiến họ hiểu được lòng nhau.

Chỉ cần một ánh mắt, thậm chí là… một nụ cười.

Hồi lâu sau, giọng nói của A Ly vang lên ở bên ngoài: "Gia, ta đã về."

Cố Thanh Hoàn nhíu mày, đẩy vòng tay của người đàn ông ra, nói nhỏ: "Ta đi tìm Thạch Dân Uy để thương lượng bước tiếp theo phải đi thế nào."

Triệu Cảnh Diễm kéo lấy tay cô, dịu dàng nói: "Ta nghĩ kỹ rồi, cứ công khai mọi thứ, không cần phải che giấu nữa. Hoàn Hoàn, ta muốn nàng đứng bên cạnh ta một cách quang minh chính đại." …

Bên trong Tưởng phủ, đèn đuốc sáng trưng.

Chén trà trong tay lão tổ tông vỡ tan cạnh chân váy của Trương thị.

Ba vị gia lập tức quỳ xuống, không dám nói một câu, Trương thị cũng nhấc váy quỳ xuống, che mặt khóc bảo: "Xin lão tổ tông bớt giận, cũng tại con nóng quá hóa giận."

Con dâu tương lai tự dưng lại có quan hệ bất chính với Thái tử, chuyện này bảo đường đường là đại phòng Tưởng phủ như bà phải giấu mặt đi đâu, lão Thất phải giấu mặt đi đâu?

"Con nóng quá hóa giận, thế người khác thì không nóng quá hóa giận sao. Bây giờ, đây không còn là chuyện trong Tưởng phủ chúng ta nữa, mà đã liên lụy tới phủ Thái tử rồi, đầu óc phải nhanh nhạy lên, đừng đạp trúng bẫy của người khác."

Dù Trương thị là phụ nữ nhưng cũng biết đạo lý có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Dù trong lòng bà có lời oán giận, nhưng cũng không dám lên tiếng.

Ánh mắt của lão tổ tông nghiêm lại, lạnh lùng nhìn về phía Tưởng Hoằng Văn ở một bên. Hắn ta biết ý, vội tiến lên trước một bước nói: "Phụ thân, mẫu thân, hai vị thúc thúc. Chuyện này không thể trách Đình Lâm và Thanh Hoàn được, thật ra đều là do con không đúng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.