Thịnh Thế Mưu Thần

Quyển 1 - Chương 36: Túc Thành Hầu buồn khổ



Editor: LaOngDao142

"Có câu nói, tối độc phụ nhân tâm, người xưa không gạt ta." Tuy Dung Cẩn nói như vậy, nhưng trong mắt nhìn Mộc Thanh Y lại tràn đầy vui vẻ. Mộc Thanh Y cũng không thèm để ý, thản nhiên cười nói: "Chuyện này còn cần phải đa tạ Cửu công tử hết sức tương trợ mới phải."

Vốn dĩ Mộc Thanh Y muốn đối phó Mộc Linh còn phải tốn chút sức lực, hơn nữa rất có thể sẽ lưu lại một chút dấu vết, cho dù nàng có trí tuệ và mưu kế như thế nào đi nữa, không có người dùng chính là một nhược điểm cực lớn. Nhưng Dung Cửu công tử hiển nhiên là một người bánh ít đi, bánh quy lại, lúc trước chọc Mộc Thanh Y không vui, vào lúc này rất thức thời cống hiến ra người của mình cho Mộc Thanh Y sử dụng. Đây cũng là lý do tại sao Lam Ngọc kia chẳng những không đến phòng Mộc Thanh Y ngược lại trời đất xui khiến chạy tới phòng Mộc Linh. Về phần chuyện về sau... Mộc Thanh Y cung cấp hương liệu đương nhiên cũng giúp ít không nhỏ.

"Làm sao ngươi biết Minh Vi công chúa ở Báo Quốc Tự?" Dung Cẩn có chút tò mò hỏi. Nếu như ngay cả đại đa số người Mộc Dương Hầu phủ cũng không biết, Mộc Thanh Y thân là đích nữ không được Mộc Dương Hầu phủ không chịu cưng chìu đáng lẽ không biết chuyện này mới phải. Nhưng Mộc Thanh Y không chỉ biết, hơn nữa còn biết đến nhất thanh nhị sở, chế luyện Quốc Sắc Đại công chúa thích nhất.

Mộc Thanh Y rũ mắt, nhàn nhạt nói: "Rất nhiều năm trước ta đã từng tới Báo Quốc Tự. Lúc ấy... Đại công chúa cũng đã ở Báo Quốc Tự. Hơn nữa... Lúc ấy hương liệu nàng dùng chính là Quốc Sắc."

"Chỉ bằng điều này ngươi có thể kết luận Đại công chúa thích mùi thơm gì?" Quốc Sắc thật ra là một loại Mẫu Đan hương đặc chế, so với hương thơm của Mẫu Đan tự nhiên càng thêm mê người, có danh xưng quốc sắc thiên hương. Mộc Thanh Y cười nhạt nói: "Nếu như một người tâm đã như chỉ thủy dốc lòng tu hành, đại khái rất thích."

"Nói có lý." Dung Cẩn vuốt càm gật đầu, như có điều suy nghĩ quan sát Mộc Thanh Y. Mộc Thanh Y bình tĩnh bưng chén trà trên bàn uống một ngụm nước trà, chân mày hơi giản ra. Chiều nay, mặc dù nàng không có hao tổn chuyện gì, nhưng tất cả mọi chuyện đều phát sinh tỉ mỉ chính xác như nàng đã tính toán. Chỉ cần xuất hiện một tia không may tất cả kế hoạch của nàng cũng bị người đoán được. Đến lúc đó, không chỉ có Mộc Trường Minh không chấp nhận nàng, còn có thể đắc tội Đại công chúa, hơn nữa sẽ khiến cho đám người Mộ Dung Dục chú ý.

Mộc Thanh Y không nói lời nào, Dung Cẩn cũng không lên tiếng nữa, mà dựa vào nhuyễn tháp nghiêm túc quan sát cô gái đối diện. Tối nay Mộc Thanh Y biểu hiện đúng là khiến cho hắn kinh diễm. Không hiện sơn bất lộ thủy, cũng không để lại dấu vết đùa bỡn tất cả mọi người trong lòng bàn tay. Không chỉ có lá gan lớn, hơn nữa lòng dạ còn ác độc. Chiêu này của Mộc Thanh Y này, có thể nói quả thật đã hoàn toàn hủy hoại Mộc Linh. Trước mặt Đại công chúa bị bắt gian cùng với nam tử ngay chỗ Phật Môn thanh tịnh. Chuyện này nếu như nháo lớn, cho dù Nhu phi trong cung cũng không cứu được Mộc Linh. Tài năng của Mộc Linh cũng không có kinh thế hãi tục, vô luận danh tiếng của hắn như thế nào cũng không thoát khỏi liên quan. Phủ Túc Thành Hầu nếu không muốn vì vậy mà phá hư thanh danh, Mộc Linh muốn thừa kế chỉ sợ Mộc Trường Minh phải suy tính cẩn thận.

"Mộc Trường Minh sẽ bảo vệ Mộc Linh sao?" Dung Cẩn tò mò hỏi. Rốt cuộc là phụ thân Thanh Thanh, chắc là Thanh Thanh hiểu rõ hơn hắn đi?

Mộc Thanh Y câu môi cười yếu ớt nói: "Đương nhiên muốn bảo vệ, đệ đệ Nhu phi, thân ca ca tương lai của Ninh vương phi, còn là nhi tử của phụ thân với người yêu sở sinh, có thể không bảo vệ sao? Tôn thị và Nhu phi sao cam tâm vì người kia làm giá y? Bất quá... Cũng phải nhìn xem hắn có khả năng đó hay không!"

Thật là đẹp!

Dung Cẩn nhìn thiếu nữ trước mắt trên dung nhan tuyệt mỹ phát ra ý lạnh như băng ngoan, trong lòng mê muội khen. Lúc bắt đầu trêu chọc Mộc Thanh Y có thể là Dung Cửu công tử trong lúc rãnh rỗi, nhất thời cao hứng. Nhưng hiện tại hắn thật sự cảm thấy thiếu nữ trước mắt là nữ tử hắn cả đời say mê nhất, nếu như Thanh Thanh là người nhìn vô hại bề ngoài nhưng dưới đó lại cất giấu một tâm tư lạnh như băng, sắc bén lại tràn đầy sát khí. Độc dược khiến thế gian say mê kia cũng không phải những nữ tử yêu dã có bề ngoài xinh đẹp động lòng người kia, mà phải như nữ tử trước mắt nhìn thanh nhã như bách hợp nhưng kì thực giấu giếm sát cơ Mạn Đà La.

"Thanh Thanh còn cần giúp một tay sao?" Dung Cửu công tử nghiêng đầu hỏi. Ánh mắt kia đơn giản chính là minh minh bạch bạch đang nói gia người đông thế mạnh, mau tới làm thịt ta. Mộc Thanh Y mỉm cười gật đầu nói: "Cần, đã khuya lắm rồi, xin Cửu công tử rời khỏi phòng của ta." Dung Cẩn u oán nhìn Mộc Thanh Y: "Thanh Thanh, ngươi thật là ác độc."

"Cửu công tử mới vừa rồi không phải nói tối độc phụ nhân tâm sao?" Mộc Thanh Y nhàn nhạt liếc hắn một cái. Dung Cẩn bất đắc dĩ nhún nhún vai, đứng lên nói: "Được rồi, bổn công tử không quấy rầy Thanh Thanh nghỉ ngơi? Bất quá, Thanh Thanh thật không cần bổn công tử ra tay giúp ngươi đem tin tức mạnh mẽ loan truyền sao? Nếu như chậm có thể không còn kịp rồi. Hôm nay trong kinh thành, trừ bổn công tử còn có ai chịu vì Thanh Thanh nhẫn nhục chịu khó?"

Mộc Thanh Y rốt cục không nhịn được liếc mắt: "Không cần!" Chuyện lan truyền tin tức như vậy tự nhiên có nhiều người tranh nhau làm, để cho Dung Cẩn một hoàng tử nước khác làm, không khỏi có chút đại tài tiểu dụng.

Ngày thứ hai, Mộc Thanh Y thức dậy Mộc Trường Minh đã sớm mang theo Mộc Sâm cùng Mộc Linh trở lại kinh thành đi. Về phần tiểu quan gọi Lam Ngọc tự nhiên không có ai quản kết cục của hắn. Nhưng lấy sự hiểu biết của Mộc Thanh Y đối với Mộc Trường Minh, Lam Ngọc đó chỉ sợ là đã chết. Mặc dù xảy ra chuyện lớn như vậy, nhưng Mộc Trường Minh cũng không muốn nàng trở về, Mộc Thanh Y cũng không có ý định trở về vào lúc này. Hiện tại Mộc gia nhất định là loạn thành một đoàn, nàng lúc này trở về không phải là nhanh chóng nhận lấy cơn giận của Mộc lão phu nhân sao?

Trong Báo Quốc Tự, Mộc Thanh Y nhàn nhã cầu phúc chế hương, trong phủ Túc Thành Hầu cũng là một mảnh gió - lạnh lẽo sở mưa.

Trở lại phủ Túc Thành Hầu, Mộc Trường Minh đầu tiên cấm túc Mộc Linh, ngay cả Tôn thị cũng không thể thăm hỏi. Mặc dù Mộc Trường Minh có thể khiến cho hạ nhân phủ Túc Thành Hầu im miệng, nhưng đem đó cũng không chỉ có hạ nhân phủ Túc Thành Hầu? Không đợi đến sáng ngày thứ hai, chuyện này cũng đã truyền khắp cả kinh thành. Càng không cần phải nói, Đại công chúa ẩn cư mười năm trực tiếp đưa sổ con đến trước mặt Hoa Hoàng, tố cáo Mộc Linh và Mộc Trường Minh. Cáo Mộc Trường Minh không biết cách dạy con, cáo Mộc Linh cùng người tiện tịch làm dơ bẩn Thánh Địa Phật Môn, hành vi không ngay thẳng. Nữ nhi tuổi còn trẻ đã là quả phụ, Hoa Hoàng đối với nữ nhi yêu thương rất là áy náy. Vừa nhìn thấy sổ con của Đại công chúa nhất thời giận dữ, trực tiếp truất phế chức quan của Mộc Linh hơn nữa hạ lệnh vĩnh viễn không trọng dụng. Ngay cả Mộc Trường Minh xưa nay được Hoa Hoàng coi trọng cũng bị liên lụy theo, bị phạt ba năm bổng lộc. Đối với Mộc Trường Minh mà nói, ba năm bổng lộc tự nhiên không coi cái gì, quan trọng là bị hung hăng đánh vào mặt.

Về đến nhà, Mộc Trường Minh cũng không kịp nghĩ chuyện khác, hung hăng đánh Mộc Linh một trận. Mộc Linh vốn đã bị thương còn chưa khỏe chỉ sợ sẽ nằm trên giường hơn nửa tháng.

Càng làm cho Mộc Trường Minh tức giận là Mộc Sâm âm thầm điều tra trở về tin tức, Lam Ngọc kia chính là tâm phúc thân cận nhất bên cạnh Mộc Linh trong Thanh Phong quán mang ra ngoài. Sau khi đi ra Mộc Linh liền trực tiếp mang theo đi Báo Quốc Tự, cái gì mà mấy ngày trước vừa tới bên cạnh hắn hầu hạ cũng đơn thuần nói hưu nói vượn. Mang theo loại người như vậy đi đến chùa chiền, còn bị người phát hiện được chuyện cẩu thả, Mộc Trường Minh có muốn nghĩ oan cũng không được.

"Cái này nghiệt chướng! Cái này nghiệt chướng!" Mộc Trường Minh cầm tín hàm trong tay hung hăng vỗ mạnh lên bàn, lớn tiếng cả giận nói.

"Phụ thân..." Mộc Sâm trầm giọng nói. Mộc Trường Minh trợn mắt, theo dõi hắn nói: "Ngươi còn muốn nói điều gì?"

Thấy hắn như thế, Mộc Sâm trong lòng không khỏi lạnh lẻo, thấp giọng nói: "Nhị đệ xưa nay làm việc đoan chính, chuyện lần này chỉ sợ là... Nhất thời hồ đồ, bị người bên cạnh khiêu khích, châm ngòi. Chủ tử đã làm sai, người phía dưới không nói không khuyên, còn thay chủ tử đi tìm người. Phụ thân nhất định phải hảo hảo giáo huấn những điêu nô kia. Không nói Nhị đệ, Tam đệ năm nay vừa mới mười một, nếu như cũng bị làm hư..."

Mộc Trường Minh nhất thời nhớ tới mấy ngày trước đây thấy con trai thứ ba Mộc Kha, đã mười một tuổi nhưng ngay cả mấy thiên văn chương cũng không làm được, ngược lại ở trong vườn hoa hồ nháo, không khỏi nhíu mày suy nghĩ sâu xa: "Phụ thân biết, những điêu nô này nên được giáo huấn. Con đi về nghỉ ngơi trước đi, mấy ngày nay chuyện tình trong ngoài con đảm đương nhiều một chút."

"Vâng, hài nhi cáo lui."

Mộc Sâm cung kính gật đầu cáo lui, cúi mặt khiến cho Mộc Trường Minh bỏ lỡ một tia cười lạnh bên khóe môi của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.