Thịnh Thế Phong Hoa

Quyển 1 - Chương 22: Nam Hoa Vương bênh vực



Bạch Phong Hoa không quay đầu, biết công chúa Triêu Dương gây sự đến đây là kết thúc, nhưng là…

Bạch Phong Hoa lấy đồ ăn xong, đi tới chỗ Bạch Tử Mặc ngồi xuống bên cạnh, Bạch Tử Mặc đã sớm tức giận đến nghiến răng, nhưng đối phương là công chúa, hắn cũng bất lực, chỉ có thể trừng mắt nhìn mà thôi.

“Tỷ…” Bạch Tử Mặc chờ Bạch Phong Hoa ngồi xuống, có chút lo lắng hô nhỏ.

“Không có việc gì, ăn cơm.” Bạch Phong Hoa cười tủm tỉm bắt đầu ăn cơm, vừa ăn vừa ngẩng đầu xem diễn.

Vẻ mặt Nam Hoa Vương lạnh như băng “Triêu Dương, muội đang làm cái gì?”

“Nhị ca, ta, ta không làm cái gì. Ta ở chọn lựa đồ ăn thức.” Triêu Dương công chúa có chút bất an không yên trả lời, thái độ nàng trả lời thật cẩn thận như vậy là bởi vì nàng biết tính cách của Nam Hoa Vương. Trong lòng nàng càng ảo não, nhị ca vào đây sao không ai nói cho nàng.

“Không cần lãng phí đồ ăn, nếu phụ vương cùng mẫu hậu biết muội lãng phí đồ ăn như vậy, sẽ không cao hứng đâu.” Nam Hoa Vương lạnh lùng liếc mắt nhìn đồ ăn công chúa Triêu Dương vứt trên mặt đất, thản nhiên nói một câu.

“Nhị ca, không phải, ta…” Trong lòng Triêu Dương công chúa vừa vội vừa giận, vội vàng giải thích, nhưng Nam Hoa Vương không có để ý tới nàng, mà là quay đầu hướng về phía Bạch Phong Hoa, gật gật đầu xin lỗi, sau đó xoay người đi lấy đồ ăn của mình. Nhưng là hành động vừa mới nãy của hắn ai cũng đã nhìn thấy, Nam Hoa Vương cư nhiên bênh vực Bạch Phong Hoa! Điều này làm cho mọi người chung quanh đều giật mình không thôi, lại còn kinh ngạc vạn phần. Nhưng mà, đây là chuyện thực không thể chối cãi. Vừa rồi Nam Hoa Vương quát bảo công chúa Triêu Dương ngưng lại hành động thái quá của mình mà bênh vực Bạch Phong Hoa!

Triêu Dương công chúa quay đầu hung hăng nhìn vào mắt Bạch Phong Hoa, sau đó vội vàng đi theo phía sau Nam Hoa Vương giải thích. Mà mọi người chung quanh cũng thật lâu không có phục hồi lại tinh thần.

“Hứ!” Bạch Tử Mặc hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn Đồng Hòa Vương bên cạnh, làm khó dễ nói , “An Thiếu Minh, huynh nói xem huynh như thế nào lại có một muội muội như vậy?” Quan hệ của hắn cùng với Đồng Hòa Vương đã sớm tốt đến mức gọi thẳng tên nhau.

Đồng Hòa Vương ngượng ngùng cười cười, thấp giọng nói “Huynh không thấy ta cũng không muốn nói chuyện với nàng sao? Tốt lắm, ăn cơm đi, ăn cơm thôi.”

“Phi! Đúng là một ổ rắn chuột .” Bạch Tử Mặc thấp giọng chửi bậy.

Đồng Hòa Vương có rút khóe miệng, không nói gì, đành phải cúi đầu ăn cơm. Trong lòng hắn thực không rõ, Bạch Tử Mặc trước kia đối với chuyện của Bạch Phong Hoa luôn mặc kệ không thèm hỏi tới, cho dù biết Bạch Phong Hoa bị khi dễ cũng chưa bao giờ để ý tới. Nhưng biểu hiện của hắn hôm nay thật làm cho không ai có thể đoán được tại sao. Tiểu tử này cư nhiên lại bênh vực Bạch Phong Hoa như thế. Đồng Hòa Vương đã sớm phát hiện thái độ của Bạch Tử Mặc đối với Bạch Phong Hoa đã không giống xưa nữa, nhưng là hắn như thế nào cũng không nghĩ ra được tại sao hắn(BTM) lại vì Bạch Phong Hoa mà châm chọc hảo huynh đệ của mình. Bạch Phong Hoa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nam Hoa Vương gật đầu xin lỗi, Bạch Phong Hoa lại làm ngơ không để ý. Nếu không phải Nam Hoa Vương đang muốn dò xét mình, chỉ sợ mặc kệ Triêu Dương công chúa giẫm lên đồ ăn như thế nào hắn cũng sẽ không để ý đâu. Nam Hoa Vương, một người bạc tình như vậy, Bạch Phong Hoa làm sao có thể tin hắn được?

Chẳng qua… ánh mắt Bạch Phong Hoa chuyển qua đồ ăn trên mặt đất bị dẫm đến thay đổi hình dạng, khóe miệng gợi lên một tia cười lạnh thản nhiên. Triêu Dương công chúa, chuyện này sẽ không kết thúc đơn giản như vậy đâu. Chỉ sợ phiền toái còn ở phía sau, chỉ là, đến lúc đó, không biết rốt cuộc là ai khiến ai phiền toái .

Giữa trưa, ăn cơm xong, là thời gian nghỉ trưa. Bạch Phong Hoa, Bạch Tử Mặc cùng Đồng Hòa Vương ba người ngồi ở trong đình hoa viên của học viện nghỉ ngơi .

“Tỷ, buổi chiều Lương Vi Ni nếu lại kiếm tỷ gây sự, tỷ nhất định phải giáo huấn nàng.” Bạch Tử Mặc quơ quơ tay, nhe răng hưng phấn nói.

Bạch Phong Hoa mỉm cười, không nói thêm gì. Đồng Hòa Vương lại thật là tò mò, không ngừng dùng ánh mắt nghi hoặc dò xét hai người, nhưng hai người lại đều làm như không thấy.

Xa xa, mấy nữ sinh đang đi tới, Bạch Tử Mặc mắt sắc, liếc mắt một cái liền nhìn thấy người cầm đầu là Bạch Linh Khê.

“Đi, tỷ, chúng ta sang bên kia đi.” Bạch Tử Mặc nhanh chóng lôi kéo Bạch Phong Hoa bước đi, không muốn cho Bạch Linh Khê cơ hội tiếp cận. Đồng Hòa Vương hơi hơi nhíu mày, cũng chạy nhanh theo sau hai người. Bạch Phong Hoa bị Bạch Tử Mặc lôi đi, dư quang khóe mắt thấy đáy mắt Bạch Linh Khê hiện lên một tia âm hiểm nhìn sang bên này.

Buổi chiều, thời gian vào học rốt cục cũng đến, các lớp tập trung tại bãi đất trống, mọi người đều được phát mộc kiếm đặc chế, các lão sư bắt đầu giảng giải một ít nội dung cần chú ý, sau đó chỉ dạy các chiến kỹ. Những người có ý chí kém tất nhiên sẽ làm không được, muốn học được thì phải dùng chiến khí ra mà chiến đấu tập luyện với người khác. Chiến khí là do ý chí của mỗi người khởi động, độ mạnh yếu của ý chí sẽ quyết định cấp chiến khí cao hay thấp. Mà chiến khí là cần kỹ năng mới phóng ra được,các giáo sư của học viện đều là những người có chiến kỹ ( chiến khí + kỹ năng) thuộc hàng lão luyện. Những chiến kỹ cao cấp sẽ không được truyền thụ trong những giờ học. Đương nhiên, không loại trừ khả năng có lão sư lén thu đệ tử mà truyền thụ chiến kỹ của mình.

Bạch gia cũng có bí tịch chiến kỹ của riêng mình, Bạch Phong Hoa đã sớm học được toàn bộ, nhưng lại chưa từng dùng qua bao giờ. Chiến kỹ của Bạch gia có hai loại, một là Băng Phong Sát,nghĩa là sau khi đem chiến khí xuất ra, liền công kích thẳng đến một khu vực xác định, đem khu vực đó đóng thành băng. Còn một loại kỹ năng càng cao cấp hơn gọi là Băng Đãng Bát Phương (đóng băng tám hướng), khi kích phát chiến khí, lấy bản thân làm trung tâm mà khuếch tán sức mạnh ra tám hướng, lấy băng công kích khu vực xung quanh mình. Những người trong Bạch gia đã luyện được Băng Đãng Bát Phương chỉ có Bạch lão gia tử cùng Bạch Hận Thủy. Bạch Dịch Thủy cùng Bạch Tử Mặc, còn có Bạch Linh Khê chỉ luyện được Băng Phong Sát. Mà Bạch Phong Hoa trước kia bề ngoài giả vờ như loại chiến kỹ nào cũng luyện không được, kì thực đã sớm luyện được hai loại chiến kỹ này. Nàng sử dụng hai loại chiến kỹ này cũng dễ dàng như trở bàn tay. Ví dụ rõ ràng nhất chính là uy lực Băng Phong Sát của Bạch Phong Hoa sẽ lớn hơn uy lực của Bạch Tử Mặc .

Các lão sư ở học viện dạy toàn các chiến kỹ cơ bản, rất nhiều người đều biết— Ngự Phong Sát. Tức là khi kích phát chiến khí, đem chiến khí ngưng tụ lại, trực tiếp công kích địch nhân ở phía trước. Không có kỹ xảo đặc biệt gì. Mà hiện tại mọi người sẽ luyện tập cách khống chế Ngự Phong Sát mình đã học được, khi các lão sư giảng xong sẽ là lúc các đệ tử tự luyện tập.

Bạch Phong Hoa nắm mộc kiếm trong tay, khống chế chiến khí của mình, phóng xuất ra Ngự Phong Phá uy lực phi thường nhỏ, xuất ra một luồng khí nhợt nhạt ngắn ngủn trước mặt mình. Một đệ tử bên cạnh liếc mắt nhìn Bạch Phong Hoa, nhịn không được cười rộ lên.

“Bạch Phong Hoa, mỗi người đều nói ngươi đã thay đổi, ta thấy ngươi vẫn như cũ có thay đổi gì đâu. Cũng đều là phế vật.” Nữ sinh bên cạnh chanh chua châm chọc , đây là chuyện nàng thường làm, hôm nay cũng tự nhiên mở miệng châm chọc như trước.

Ở căn tin, việc Nam Hoa Vương ngăn lại Triêu Dương công chúa khi dễ Bạch Phong Hoa , mọi người trong học viện đều đã biết. Nữ sinh này cũng là một người ái mộ Nam Hoa Vương, đối với thái độ của Bạch Phong Hoa đương nhiên sẽ không tốt hơn chút nào.

Bạch Phong Hoa thản nhiên quay đầu, tùy ý nhìn nàng, nhưng trong đôi mắt bắn ra hàn quang, làm cho trong lòng nữ sinh kia rùng mình không thôi.

“Ngươi, ngươi muốn thế nào? Trừng cái gì mà trừng? Đợi lát nữa có bản lĩnh thì cùng ta một tổ mà luận bàn!” Nữ sinh bị ánh mắt lạnh như băng thâm trầm của Bạch Phong Hoa trừng mà trong lòng run lên, cư nhiên có chút sợ hãi, vì che giấu mà mở miệng nói cứng.

Bạch Phong Hoa mỉm cười, đang muốn đáp ứng, lão sư phía sau lại vỗ tay bảo ngừng huấn luyện, để cho các cặp tự thực hành luận bàn( luyện tập, cũng có thể xem như tỷ thí). Chỉ có những người chung lớp mới được họp thành tổ, không thể cùng lớp khác luận bàn, nếu không, thực lực chênh lệch quá lớn sẽ không công bằng.

“Tốt lắm, được thôi, chúng ta luận bàn một chút.” Bạch Phong Hoa phất phất mộc kiếm trong tay , nhìn nữ sinh vừa châm chọc mình đứng bên cạnh, cười tủm tỉm thản nhiên mở miệng nói. Bạch Phong Hoa thản nhiên quay người, tùy ý huơ huơ mộc kiếm trong tay, bước vài bước về phía trước.

Nếu phía sau có cao thủ, sẽ có thể phát hiện hơi thở của Bạch Phong Hoa rất đều đặn, trầm ổn dị thường, hơi thở mà một người chiến khí cấp hai không thể nào có được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.