Thịnh Thế Phong Hoa

Quyển 2 - Chương 23: Ngoan ngoãn nghe lời, nếu không thì đánh



"Có đi hay không đây?" Bạch Tử Mặc con mắt đảo quanh hỏi.

"Thanh Tuyệt, sư huynh, các huynh cảm thấy sao?" Bạch Phong Hoa quay đầu nhìn về phía Mạc Thanh Tuyệt cùng Nam Cung Vân.

"Thái độ Đông Phương Lưu Phong lúc trước ở Cố Tư sơn, vô hình trung như giúp chúng ta một phen. Theo lý, chúng ta không có lý do gì cự tuyệt." Nam Cung Vân hơi nhíu mi nói, "Nhưng mà__ đi, ta cảm thấy sự tình không đơn giản. Không đi, tựa hồ lại không thể nào nói rõ lý do.Hắn chỉ là mời chúng ta đến làm khách mà thôi."

“Có mâu thuẫn cùng điểm khó nói?" Lông mày Bạch Tử Mặc cũng đã vặn xoắn vào nhau. Ngẫm lại quả thật đúng vậy, lúc trước Đông Phương Lưu Phong ở Cố Tư sơn hình như có giúp bọn họ một phen. Nhưng, như thế nào cũng không biết hắn có phải xuất phát từ hảo tâm đi trợ giúp bọn họ. Trong hồ lô của hắn rốt cuộc muốn làm cái gì? Nếu là cạm bẫy làm sao bây giờ? Hắn là người thâm trầm, nguy hiểm a. Đi hay không đi cư nhiên khó có thể lựa chọn.

Mạc Thanh Tuyệt trầm mặc, nhíu mày.

"Vậy, đi thôi." Bạch Phong Hoa thanh âm kiên định, "Về tình về lý, chúng ta không có lý do gì cự tuyệt."

"Hắc hắc, dù sao lão nhân Hoàng Phủ gia cũng sẽ phái người đi theo, đại thụ này rất tốt để hưởng bóng mát a." An Thiểu Minh bỗng nhiên nhe răng nở nụ cười.

Mọi người bị những lời này của hắn không khỏi mỉm cười. Đúng vậy, bọn họ nếu đi đến đó, ít nhất sẽ có hai nhà đều khẩn trương. Một là Hoàng Phủ gia, tất nhiên họ sẽ phái người cùng đi.Sợ bọn họ bị gia tộc Đông Phương lôi kéo. Còn có, chính là Trưởng tôn gia, Trưởng Tôn gia nhưng còn trông cậy vào Bạch Phong Hoa vì bọn họ luyện đan a. Dược liệu cần thiết Trưởng Tôn gia cũng sắp thu thập đủ, tự nhiên khẩn trương lo lắng an nguy của Bạch Phong Hoa.

Chủ ý đã định, Bạch Phong Hoa sai Tô Mộng Vân đi nói cho Hoàng Phủ Thành cùng Trưởng Tôn Phi Yến chuyện này, bọn họ chuẩn bị ngày gần đây sẽ lên đường. Phân phó xong, Bạch Phong Hoa hiện tại phải làm chuyện kia, đó là dàn xếp tiểu nam hài vẫn còn ở trong lòng chính mình không chịu động. Đến bây giờ mới nói, nam hài một câu cũng chưa có nói qua, thậm chí còn không biết tên của hắn.

"Trước mang ngươi tắm rửa đi."Bạch Phong Hoa ôm tiểu nam hài mỉm cười nói.

Lời này rơi xuống, mấy tên nam nhân trong phòng sắc mặt nháy mắt thay đổi.

"Tắm, tắm rửa?!" Bạch Tử Mặc kêu to, "Tỷ, hắn là nam nhân! Ngươi tắm rửa cho hắn!"

"Không phải đâu, Bạch tỷ tỷ, ngươi như thế nào có thể nặng bên này nhẹ bên kia?" An Thiếu Minh thiếu chút nữa cũng cất giọng ca vàng.

"Trọng điểm không phải cái ngươi nói!" Bạch Tử Mặc dùng sức gõ đầu An Thiếu Minh. An Thiếu Minh bị gõ đau nhe răng trợn mắt, ôm đầu.

Mạc Thanh Tuyệt hơi nhíu mày, sắc mặt không chút thay đổi nhìn tiểu nam hài, Nam Cung Vân trực tiếp đứng lên nói: "Để ta đi."

Ai biết, Nam Cung Vân nói ra những lời này, tiểu nam hài kia tức thì nhanh chóng túm quần áo Bạch Phong Hoa.

"Các ngươi suy nghĩ cái gì vậy a?" Bạch Phong Hoa tức giận nói, "Hắn chỉ là cái đứa nhỏ! Đứa nhỏ mà thôi!"

"Dù vậy hắn cũng là nam nhân a, một ngày nào đó lông cũng sẽ rậm biến thành nam nhân a." Bạch Tử Mặc nhỏ giọng nói thầm.

"Ngươi nói cái gì?" Bạch Phong Hoa nhíu mày nhìn về phía Bạch Tử Mặc.

"A a, không có gì không có gì." Bạch Tử Mặc chống lại ánh mắt lạnh của Bạch Phong Hoa, vội vàng xua tay, nói tiếp, "Cái kia, ta, ta có chút mệt mỏi, ta đi trước."

"Uh, ta cũng vậy, Tử Mặc, đợi ta với, cùng nhau ngủ." An Thiếu Minh vội vàng đi theo, cũng nhanh chân chuồn.

Mạc Thanh Tuyệt cùng Nam Cung Vân yên lặng không nói gì.

Bạch Phong Hoa ôm lấy tiểu nam hài, không để ý tới hai người, lập tức đi phòng trong.

Mạc Thanh Tuyệt cùng Nam Cung Vân liếc nhau, ánh mắt hai người phức tạp, hết thảy đều không nói. Đối diện xong, hai người quay đầu cùng nhau rời đi.

Bạch Phong Hoa ôm tiểu nam hài trực tiếp đi đến mặt sau của phòng, tiểu nam hài trên người tản ra một cỗ hương vị, phỏng chừng tên nam nhân mập kia nhìn hắn không có giá trị lợi dụng, liền không có cho hắn tắm rửa cùng ăn cơm, cho nên hiện tại mới biến thành cái dạng này.

Đến chỗ tắm rửa, thoạt nhìn nước bên trong khá lạnh. Tuy rằng ngày mùa hè, nhưng tiểu nam hài thể chất hiện tại suy yếu, tự nhiên không thể tắm nước lạnh.

"Ly yên, đi ra, phiền toái ngươi." Bạch Phong Hoa cười tủm tỉm nói.

". . . . . ." Nếu hiện tại Ly Yên có hình thể, thì có thể nhìn đến cái ót nàng đầy hắc tuyến. Có lầm hay không! Nàng đường đường là Ngũ Hành chi hỏa cao quý, cư nhiên. . . . . . Đun nước tắm!

Tuy trăm lần không muốn, Ly Yên vẫn một đầu chui vào trong bồn, cái bồn nháy mắt toát ra khí nóng. Ly Yên rầm rì một tiếng, lại chui trở về trong cơ thể Bạch Phong Hoa.

"Đến, trước tắm rửa." Bạch Phong Hoa cười tủm tỉm để tiểu nam hài thoát y. Tiểu nam hài đè lại tay Bạch Phong Hoa, ánh mắt trừng Bạch Phong Hoa. Lần đầu tiên, Bạch Phong Hoa nhìn cặp mắt nguyên vốn không có tình cảm gì của con ngươi kia lại thấy được một tia ngượng ngùng.

"Ha ha, đừng thẹn thùng, ta là nam nhân, ngươi cũng là nam nhân." Bạch Phong Hoa nhe răng cười.

Tiểu nam hài lắc đầu, hắn đã sớm biết giới tính Bạch Phong Hoa, đều không phải bởi vì Bạch Tử Mặc một câu tỷ tỷ kia, mà thời điểm khi hắn bị nàng ôm vào trong ngực liền phát giác ra.

"Ha ha, đến, ngoan ngoãn nghe lời, nếu không ta đánh đó!" Bạch Phong Hoa cũng mặc kệ nhiều như vậy, nhanh và gọn lột hết quần áo tiểu nam hài. Tiểu nam hài giãy dụa, thế nào cũng giãy không thoát ma trảo của Bạch Phong Hoa. Bạch Phong Hoa nhìn thấy trên người hắn vết thương mới cũ không đồng nhất, trong lòng lại nổi lên lửa giận, thật đau lòng. Đứa nhỏ này … Động tác trên tay Bạch Phong Hoa ôn nhu hơn, cẩn thận bắt đầu giúp tiểu nam hài tắm rửa. Mà tiểu nam hài cũng dần dần ngừng giãy dụa, tùy ý Bạch Phong Hoa giúp hắn kỳ cọ.

Ánh mắt Bạch Phong Hoa có chút thẫn thờ, nhìn vết thương trước mắt đầy người đứa nhỏ, tựa hồ lại thấy được nơi xa xôi kia. Thật lâu trước kia, chính mình cũng là...

"Phế vật. ." Bỗng nhiên một thanh âm nhỏ từ miệng tiểu nam hài đang cúi đầu truyền ra, kéo suy nghĩ Bạch Phong Hoa.

"Cái gì?" Bạch Phong Hoa sửng sốt.

"Đều kêu như vậy, không có tên." Giọng tiểu nam hài rất thấp.

Bạch Phong Hoa sửng sốt, nháy mắt hiểu được.Phế vật? Cái tên nam nhân mập kia ngay cả tên đều không có đặt cho tiểu nam hài sao.

Vậy muốn như thế nào? Cho hắn tên?

"Vậy, chính ngươi có muốn tên? Có hay không muốn đặt tên?" Bạch Phong Hoa xoa tóc tiểu nam hài, nhẹ giọng hỏi.

Tiểu nam hài sửng sốt, lập tức gật đầu, tiếp theo lại lắc đầu.

"Có ý tứ gì?" Bạch Phong Hoa không hiểu ý tứ của hắn.

"Ngươi, ngươi, đặt." Tiểu nam hài vươn tay chỉ chỉ Bạch Phong Hoa.

"Hả? Ta đặt?" Bạch Phong Hoa vò đầu, nghĩ nghĩ, "Vậy kêu Vô Song! Đúng, ngươi kêu Vô Song."

Tiểu nam hài nhìn Bạch Phong Hoa với ánh mắt long lanh, một câu cũng không có nói ra.

"Mặt của ngươi, chính ngươi hủy có không phải?" Bạch Phong Hoa vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo dữ tơn trên mặt Vô Song.

Vô Song trong mắt hiện lên kinh ngạc.

"Ta biết, ta đương nhiên biết." Bạch Phong Hoa trên mặt thoáng hiện lên một tia chua sót, lành lạnh tươi cười. Mặt Vô song hẳn do chính hắn hủy đi, nếu chính hắn không có hủy dung, có lẽ hắn đã bị bán vào thanh lâu làm luyến đồng. Chính mình làm sao có thể không biết, ở trong một nơi hoàn cảnh dơ bẩn muốn có khả năng sống sót sạch sẽ, sẽ phải hủy đi một ít đồ tốt đẹp.

Những điều này, nàng hiểu, nàng so với ai khác đều biết. Vì sao, nhìn đứa nhỏ trước mắt giống như nhìn thấy chính mình, chính mình từng...

Vô song nhẹ nhàng vươn tay nắm tay Bạch Phong Hoa, cúi đầu nói: "Không, khóc."

"Ta mới không khóc." Bạch Phong Hoa nở nụ cười, rút bàn tay ra sờ đầu Vô Song.

"Nơi này, khóc." Vô song chỉ vào trong ngực Bạch Phong Hoa, nói chuyện vẫn như vậy, không liền mạch.

Bạch Phong Hoa ngẩn người, lập nở nụ cười nói: "Sẽ không khóc, ta cũng sẽ không cho nơi này của ngươi khóc." Bạch Phong Hoa chỉ vào ngực Vô Song cười.

"Định, hảo." Vô song gật đầu, tuy rằng từ ngữ không liền mạch, nhưng giọng điệu cũng như vậy vô cùng kiên quyết.

Tắm rửa xong, Bạch Phong hoa đem quần áo chính mình tạm thời cho Vô Song mặc vào, nói đúng ra là khỏa thân.

Thân hình Vô Song căn bản nhỏ gầy không có khả năng mặc vừa quần áo Bạch Phong Hoa. Bạch Phong Hoa phát hiện, Vô Song, tựa hồ có một chút khép kín… chứng bệnh tự kỷ, ở thế giới này còn chưa có từ này, cho nên khi gặp bệnh trạng của đứa nhỏ, mọi người ở thế giới này gọi là đứa ngốc, si nhi. Vô Song không muốn cùng bất luận kẻ nào nói chuyện, không muốn bị bất luận kẻ nào đụng chạm đến, trừ bỏ Bạch Phong Hoa.

Nếu Bạch Phong Hoa có việc, hắn an vị ở bên người Bạch Phong Hoa, đồng dạng lặp lại động tác. Ví dụ như nắm góc áo Bách Phong Hoa, chà xát đến chà xát đi.Bạch Tử Mặc cùng An Thiểu Minh nhìn thấy lâm vào khó thở. Vô Song hoàn toàn hoàn toàn triệt để chiếm lấy ngai vàng thân đệ đệ của bọn họ!

"Hai ngày sau khởi hành? Hoàng Phủ Trác cùng Hoàng Phủ Nhã cùng đi?" Bạch Phong Hoa lặp lại lời Tô Mộng Vân mang về.

"Đúng vậy, hơn nữa, Trưởng Tôn Đại tiểu thư cũng sẽ cùng đi." Tô Mộng Vân trả lời, thời điểm trở về còn mang theo một cái bao to gì đó.

"Đây là cái gì?" Bạch Phong Hoa nhìn trên bàn Tô Mộng Vân mang về một đống đồ, hỏi.

"Là Hoàng Phủ đại thiếu gia đưa cho người." Tô Mộng Vân cởi bỏ dây bao, vừa thấy, đều là quần áo của Vô Song.

"Hắn nhưng thật ra lo lắng rất chu toàn." Bạch Phong Hoa cười, quay đầu nhìn thấy bọc quần áo của Vô Song, lúc này Vô Song có thể mặc quần áo vừa người rồi

Tô Mộng Vân nhìn hết thảy trong lòng kinh ngạc, thái độ Bạch Phong Hoa đối với Vô Song, quá hảo, thậm chí có thể nói là sủng sịnh. Vì sao? Lần đầu tiên gặp mặt đứa nhỏ, Bạch Phong Hoa vì sao lại coi hắn như bảo bối như vậy. Nhất thời, Tô Mộng Vân khó hiểu.

.

***

Bên này, Hoàng Phủ Trác lại tựa vào khung cửa sổ, nhìn lá cây bên ngoài phồn thịnh, khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt.

Cười đến ý vị thâm trường.

***

Hai ngày sau, một hàng xe ngựa thật dài xuất phát từ Uy Xa thành. Bạch Phong Hoa cùng Tô Mộng Vân cùng với Vô Song ngồi một chiếc xe ngựa, được an bài ở giữa đoàn xe.

"Công tử, Vô Song hiện tại mấy tuổi?" Tô Mộng Vân nhìn Vô Song ngồi ở bên cạnh Bạch Phong Hoa, nhỏ giọng hỏi. Vô Song ai cũng không để ý tới, nàng chỉ có thể hỏi Bạch Phong Hoa.

"Sáu tuổi." Bạch Phong Hoa thuận miệng trả lời.

Tô Mộng Vân đưa hoa quả cùng đồ ăn vặt ra, không có trực tiếp đưa cho Vô Song, mà đưa cho Bạch Phong Hoa, Bạch Phong Hoa tiếp nhận rồi lại đưa cho Vô Song, Vô Song lúc này mới trầm mặc cầm lấy ăn. Hắn chỉ ăn đồ ăn do Bạch Phong Hoa đưa.

"Công tử a ~" Tô Mộng Vân nhìn thấy một màn này cảm giác có chút thất bại. Mặc kệ nàng như thế nào cùng Vô Song nói chuyện, như thế nào lấy lòng Vô Song, Vô Song thủy chung không có nói qua một câu với nàng.

"Ân?" Bạch Phong Hoa nhìn thấy Vô Song đang ăn, trong lòng một trận yên lòng. Nàng vì cơ thể hắn mà luyện chế đan dược.Thân thể hắn giờ đã không có gì đáng ngại.

"Không có gì." Tô Mộng Vân lắc đầu, thu hồi lời nói đến bên miệng. Nàng tổng cảm thấy được ánh mắt Vô Song rất không bình thường, nhưng rốt cuộc là ở điểm nào, nàng cũng nói không nên lời.

Lúc xuất phát, Hoàng Phủ gia cùng Trưởng tôn gia đều phái không ít người đi theo, đủ cao thủ thân thủ mạnh mẽ. Bạch Phong Hoa cùng Bạch Tử Mặc, hai cái tên đã muốn tại phiến đại lục này chạm tay có thể bỏng ( ý quyền lực rất mạnh ), tự nhiên là không thể khinh suất.

"Nóng quá a ~" Bạch Tử Mặc tựa vào vách xe ngựa, kéo áo ra, than thở kêu. Băng nhi cũng ghé vào một bên lè cái lưỡi, nàng cũng hiểu được quá quá nóng a. An Thiếu Minh cũng vô lực tựa vào vách xe, tất cả mọi người đều cảm nhận được độ nóng. Thời điểm mùa hè nóng nhất cứ như vậy mà đến.

Tại đây dưới thời tiết đồng dạng nóng bức, xe ngựa chậm rãi tiến lên, mọi người đều cảm thấy mệt mỏi.

Cứ như vậy được mấy ngày, rốt cục cũng đến được đia phương thuộc sở hữu gia tộc Đông Phương.

"U a, rốt cục cũng đến, a, phiến rừng cây phía trước là cái gì?" An Thiểu Minh vươn đầu ra ngoài của sổ xe ngắm nhìn, bỗng nhiên phát hiện phía trước cư nhiên một mảnh quả rừng. Trên cây kết trái đỏ rực.

"Là mơ rừng, công tử." Thị vệ bên cạnh trả lời.

"A ha ha, vậy tại phiến rừng kia nghỉ ngơi a." Bạch Tử Mặc vừa nghe cũng muốn tìm hiểu, hưng phấn nói.

"Dạ, thuộc hạ lập tức bẩm báo thiếu gia cùng Bạch đại sư." Thị vệ nhìn thấy BạchTử Mặc mở miệng, tự nhiên không dám chậm trễ.

Hoàng Phủ Trác cùng Bạch Phong Hoa thống nhất ý kiến, buổi trưa sắp đến, ở lại rừng mơ nghỉ ngơi, dùng cơm xong lại lên đường.

Rất nhanh, đoàn xe ngừng lại bên rừng mơ nghỉ ngơi, mảnh rừng mơ đích thật là một địa phương trù phú to lớn, Hoàng Phủ Trác phái người đem ngân lượng coi như trả thù lao hái mơ rừng ăn.

"Ôi. .hảo chua!" Bạch Tử Mặc lúc ăn mơ, ánh mắt đã híp thành một đường, xem Bạch Phong Hoa cười ha hả.

An Thiểu Minh miệng cũng lệch hẳn đi, nhưng hai người vẫn ăn đến quên trời quên đất.

Bạch Phong Hoa tủm tỉm cười, hái mơ xuống đưa cho Vô Song, thời đại này không có dùng thuốc trừ sâu, thực phẩm đều là thiên nhiên tinh khiết. Vô Song nhận lấy cắn xuống một ngụm, ánh mắt cũng chau lại vì chua ,Bạch Phong Hoa xem thấy liền cười ha ha.

“Công tử, ngồi xuống nghỉ ngơi đi.” Tô Mộng Vân cầm cây quạt vì Bạch Phong Hoa quạt mát, chỉ vào mặt cỏ đầu bóng râm nói.

"Ân. Vô Song, đến." Bạch Phong Hoa một phen kéo Vô Song qua, ngồi ở dưới tàng cây.Tô Mộng Vân cũng ngồi ở bên cạnh. Tất cả mọi người ở tại chỗ nghỉ ngơi, còn thị vệ Trưởng Tôn gia Hoàng Phủ gia, không ai hái quả mơ ăn, ai cũng đều là vẻ mặt nghiêm túc, giữ vững cương vị chính mình, cho dù là ngồi ở dưới đất nghỉ ngơi, cũng luôn trong trạng thái đề phòng. Nhất là thị vệ Hoàng Phủ gia, cũng không có toàn bộ ngồi xuống nghỉ ngơi, mà là thay phiên đổi gác.

Mặt trời đã lên cao, rừng cây cũng mang lại bóng râm mát mẻ, sau khi ăn cơm xong, không ít người đều buồn ngủ. Bạch Phong Hoa ngồi dựa lưng vào cây mơ, thân thể nho nhỏ của Vô Song cũng tựa vào trong lòng của Bạch Phong Hoa, hai người đều nhắm mắt nghỉ ngơi.

Phía sau, ý thức mọi người đều có một tia lơi lỏng. Gió nhẹ nhàng thổi qua, mang đến một chút mát lạnh. Bỗng nhiên, trong không khí ẩn ẩn truyền đến tiếng chuông rất nhỏ. . . . . .

Bạch Phong Hoa trợn mắt, tiếng chuông này!

"Công tử. . . . . ." Giọng Tô Mộng Vân vang lên, nhưng thời điểm Bạch Phong Hoa quay đầu nhìn về phía Tô Mộng Vân, bóng dáng Tô Mộng Vân đã không thấy! Khoảng cách chung quanh lúc đó, đã bị sương mù dày đặc toàn bộ nuốt hết, cái gì cũng không nhìn thấy. Nhưng mà, cảm nhận lòng ngực mềm mại, Vô Song vẫn gắt gao tựa vào trong lòng của nàng.

"Vô Song, không phải sợ, đều là ảo thuật." Bạch Phong Hoa ôm tiểu nam hài trong lòng chậm rãi đứng lên, nhìn thấy một mảnh trắng xoá chung quanh, đột nhiên nhíu mày, không đúng, đây không phải ảo thuật! Đây là cái gì?

Sương mù dày đặc chung quanh, lại truyền đến từng đợt cỗ mùi thơm lạ lùng từng quen biết.

"Thượng Quan Oánh nhi. . . . . ." Bạch Phong Hoa chậm rãi phun ra vài từ.

"Ha ha, Bạch cô nương thật sự là lợi hại. Lần đầu tiên ở rừng cây đã biết là ta ." Thanh âm kiều mỵ của Thượng Quan Oánh Nhi bỗng nhiên vang lên ở bên tai Bạch Phong Hoa, nhưng cũng là giữ không được, hư vô lúc ẩn lúc hiện.

"Thượng Quan Oánh nhi, ngươi muốn làm cái gì?" Bạch Phong Hoa ánh mắt lạnh xuống, không nghĩ tới Thượng Quan Oánh nhi sẽ ra tay nhanh như vậy. Nàng rốt cuộc có mục đích gì, năm lần bảy lượt tìm tới chính mình.

"Ha hả, kỳ thật cũng không có gì. Ta chính là muốn thỉnh Bạch cô nương đến hàn xá làm khách. Không nghĩ tới Đông Phương gia lại giành trước . Ta đây đành phải nửa đường đến cướp người." Thượng Quan Oánh Nhi cười duyên.

"Hừ!" Bạch Phong Hoa hừ lạnh một tiếng, tay phải đã muốn sờ tới Trường Không kiếm bên hông mình.

"Bạch cô nương, ta cảm thấy ngươi vẫn không cần cùng ta động thủ, nếu như ngươi vẫn muốn mấy người bên cạnh bình an vô sự. . . . . ." Giọng nói của Thượng Quan Oánh Nhi kiều mỵ nhưng lại lộ ra nguy hiểm.

Bạch Phong Hoa nao nao, Mạc Manh Tuyệt cùng Nam Cung Vân thật ra nàng tuyệt không có lo lắng, Tử Mặc có Phá Thiên Kiếm, nàng cũng có không lo lắng .An Thiếu Minh cùng Tô Mộng Vân, còn có Hoàng Phủ Nhã, nàng ngược lại lo lắng cho vài người này. Nghĩ đến đây, Bạch Phong Hoa đình trệ động tác xuống.

“Hiện tại cái ngươi nhìn đến không phải ảo thuật, mà là chân thật.Đây là một cái kết giới.Cho dù thần khí cũng không thể phá đi." Thanh âm Thượng quan Oánh Nhi sâu kín truyền đến, "Không ai có thể đi ra từ bên trong. . ."

Thần khí cũng không thể phá vỡ? Như thế nào có thể, Cửu Thiên Cung của sư huynh không phải có khả năng xuyên thủng hết thẩy mọi thứ sao. Bạch Phong Hoa xiết chặt Trường Không kiếm trong tay, vốn nghĩ đối với kết giới này chém xuống. Nhưng mà Trường Không kiếm ở phía sau lại run nhè nhẹ, tựa hồ có chút do dự.

"Phong Hoa, nàng nói là sự thật."Thanh âm Tiểu mộc bỗng nhiên vang lên ở trong đầu Bạch Phong Hoa, "Không cần dùng thần khí, nếu không sẽ lưỡng bại câu thương."

"Vì sao?" Bạch Phong Hoa khó hiểu.

"Kết giới này, cũng là do thần khí ngưng tụ tạo thành.Nếu ngươi dùng Trường Không kiếm công kích, Trường không kiếm cũng sẽ bị thương." Tiểu mộc trịnh trọng nói.

Thần khí?! Thượng Quan Oánh Nhi có thần khí? Như thế nào có thể! Lúc bọn hắn đi vào phiến đại lục này thần khí mới xuất hiện cơ mà. Thượng Quan Oánh Nhi như thế nào có thể có thần khí trong tay, hơn nữa còn không có động tĩnh gì.

Ngay tại thời điểm Bạch Phong Hoa đầy bụng nghi vấn, dị biến nổi lên.

Hưu. . . . . .

Một tiếng xé gió chói tai tựa như muốn phá thũng màng nhĩ mọi người xuất hiện. Màng nhĩ Bạch Phong Hoa sinh đau, nàng nhanh chóng vươn tay bưng kín lỗ tai Vô Song.

"A!" Trong sương mù dày đặc bỗng truyền đến một tiếng hét thảm của Thượng Quan Oánh Nhi. Ngay sau đó, sương mù dày đặc nhanh chóng tản đi, chung quanh dần dần khôi phục nguyên dạng. Mà trong không khí cổ mùi thơm lạ lùng kia tức thì biến mất.

Là sư huynh dùng Cửu Thiên Cung bắn thủng kết giới này sao? Không, giống như không đúng. Kết giới không có bị phá hư, tại nơi cổ mùi thơm lạ lùng nháy mắt biến mất, còn ẩn ẩn bay đến mùi máu tươi.

Là có người làm Thượng Quan Oánh Nhi bị thương để cứu bọn họ ra! Là ai?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.