Thịnh Thế Phong Hoa

Quyển 2 - Chương 29: Bổn tiểu thư xinh đẹp như hoa, thanh xuân còn trẻ



"Cái yêu thú phía trước kia, đó là Hiên Viên Vô Ngân triệu hồi ra." Thượng Quan Oánh Nhi biểu tình biến ngưng trọng, "Yêu thú kia cũng không dễ dàng cho người thấy. Lần này cư nhiên để nó xuất hiện, vì thần khí bọn họ thật đúng là làm lớn."

Mọi người lúc này đột nhiên nhớ tới yêu quái xấu xí quái dị kia, trong lòng không khỏi run rẩy. Không phải vì sợ, mà bởi vì bộ dáng yêu thú kia thật sự làm cho người ta không dám khen tặng. Bạch Tử Mặc lè lưỡi, yêu thú kia thật sự rất là ghê tởm.Còn không có ra tay, trước hết thứ ghê tởm dọa người, chiếm ưu thế chiếm ưu thế a.

"Cho dù bọn họ cướp đi thần khí, thần khí cũng sẽ không nhận thứ bọn họ làm chủ nhân." An Thiếu Minh khinh thường xì ra một câu.

"Vấn đề là bọn họ sẽ không nghĩ như vậy." Thượng Quan Oánh Nhi lạnh lùng cười, "Một lũ nông cạn ngu ngốc, đã nghĩ tranh quyền đoạt thế, làm như thế nào đạt được lợi ích hơn nữa. Nếu bọn họ biết có chuyện Ma tộc, rất khó nói những người này có thể hay không giống như Đông Phương Lưu Phong, cũng cùng Ma tộc cấu kết với nhau."

"Nhưng mà, Thượng Quan đại tỷ, trước ngươi cùng Đông Phương Lưu Phong cũng quá thân thiết, không biết còn tưởng rằng các ngươi có gian tình đâu." An Thiếu Minh bĩu môi nói.

"Không cho phép kêu đại tỷ, gọi ta gọi như vậy đem ta già đi! Gọi ta Thượng Quan tiểu thư!" Thượng Quan Oánh Nhi lúc này trong lòng đã sáng tỏ thông suốt, trên mặt lại vờ như tức giận nói, "Ngươi cái xú tiểu tử chưa dứt sữa".

"Ngươi vốn cũng rất già..." An Thiếu Minh nói chưa hết, Thượng Quan Oánh Nhi trực tiếp vươn tay một phen đem An Thiếu Minh kéo lại, đè ở dưới cánh tay, bộ ngực đầy đặn mềm mại vừa vặn lấp kín khuôn mặt An Thiếu Minh.

"Dám nói ta già, ngươi muốn chết. Bổn tiểu thư xinh đẹp như hoa, thanh xuân còn trẻ!" Thượng Quan Oánh cho dù phong tình vạn chủng như thế nào, lại thành thục ổn trọng như thế nào, nhưng dù sao cũng là nữ nhân, vừa nói đến đề tài tuổi tác nhạy cảm lập tức bạo phát đi ra.

"Buông, a...buông...Ô..." An Thiếu Minh gần như thở không nổi, giãy giũa muốn tránh thoát khỏi kiềm chế của Thượng Quan Oánh Nhi, nhưng thế nào cũng không tránh ra được. Trước ngực mềm mại của Thượng Quan Oánh Nhi làm cho máu mũi hắn không chịu thua kém trực tiếp chảy xuống.

"Ha ha ha..." Bạch Tử Mặc nhìn thấy bộ dáng chật vật của An Thiếu Minh, cười trước đến sau, vui sướng khi người gặp họa.

"Bạch Tử Mặc, ngươi cho ta, ô, chờ, ân...." An Thiếu Minh gian nan phun ra một câu. An Thiếu Minh cảm giác cái lỗ mũi có lưu luồng nhiệt kia, trong lòng vừa thẹn vừa giận.Não lúc này nghĩ Bạch Tử Mặc giữ lại đầu đề câu chuyện, dùng mông cũng có thể nghĩ đến, về sau sẽ dùng cái này cười nhạo mình một vạn lần a vạn lần. Xấu hổ là Thượng Quan Oánh Nhi kìm chế mình như vậy, mặt cảm thụ được cảm giác mềm mại, đáy lòng hắn cư nhiên có một tia rung động không rõ.

Xem một màn này, tất cả mọi người không khỏi mỉm cười, không khí ngưng trọng vừa rồi nháy mắt được làm dịu, trở nên thoái mái lên.Hơn nửa ngày Thượng Quan Oánh Nhi mới buông An Thiếu Minh ra, An Thiếu Minh mắt đỏ như sắp nhỏ máu, khiến cho Bạch Tử Mặc lại cười nhạo một phen.

Thượng Quan Thanh nhìn nụ cười trên mặt Thượng Quan Oánh Nhi, trong lòng cũng ấm áp, đã lâu không nhìn thấy tiểu thư lộ ra tươi cười thiệt tình như vậy. Thượng Quan Thanh lại nhìn Bạch Phong Hoa, ánh mắt đã không giống như trước. Nếu lúc trước có chứa một tia địch ý, hiện tại còn lại là tràn đầy cảm kích.

Thượng Quan Thanh dâng trà cho mọi người uống làm ấm thân mình. Vô Song trốn ở trong lòng Bạch Phong Hoa không chịu đi ra, Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh nhìn nghiến răng nghiến lợi.

"Như vậy, kế tiếp chúng ta nên làm cái gì đây?" Bạch Tử Mặc uống trà nóng, híp mắt hỏi.

"Thần khí rất nhanh sẽ liên tiếp xuất thế, một khi có tin tức ta sẽ lập tức biết tin. Đến lúc đó lại hành động." Thượng Quan Oánh Nhi trầm giọng nói, "Đương nhiên, Thượng Quan gia chúng ta có thể biết được tin tức, mấy đại thế gia khác cũng sẽ trước tiên nghe được tin tức.Đặc biệt là Hoàng Phủ gia"

"Vậy đoạt." Bạch Tử Mặc nhún vai, lơ đễnh nói.

“Có chuyện tốt như vậy a, ngu ngốc.” An Thiếu Minh nói, “Thần khí là muốn chính mình nhận chủ.Cho dù cướp được thần khí vào tay thần khí không muốn nhận chủ cũng sẽ nghĩ biện pháp đào tẩu.”

"Kỳ thật, ta nghĩ nói..." Nam Cung Vân phía sau vẫn trầm mặc, chậm rãi mở miệng.

"Cái gì?" Mọi người quay đầu nhìn về phía Nam Cung Vân, Nam Cung Vân thần sắc nghiêm túc.

"Các ngươi không phát hiện ra sao, thần khí, chính mình lựa chọn chủ nhân, nhưng hình như có một điểm chung nhất định." Nam Cung Vân nhìn mọi người chậm rãi nói.

"Điểm chung? Điểm chung gì?” Bạch Tử Mặc chớp mắt nghi ngờ hỏi.

"Thần khí lựa chọn chủ nhân, đều là người bên cạnh Bạch tỷ tỷ." An Thiếu Minh trầm tư hạ quyết đoán nói ra những lời này.

An Thiếu Minh nói ra những lời này, mọi người sắc mặt khác nhau. Giật mình nhất là Thượng Quan Oánh Nhi.

"Kỳ thật, ta nghĩ ta biết nguyên nhân là cái gì." Bạch Phong Hoa uống một ngụm trà nóng, trầm giọng nói, "Con Hỏa Điểu kia nói qua, tồn tại của bọn họ dần dần bị thế giới này bài xích, nguyên khí trên người càng ngày càng ít, nếu muốn tiếp tục sinh tồn, phải đi một thế giới khác. Đi chỗ thế giới có dư thừa nguyên khí, nói cách khác muốn thoát phá hư vô. Bọn họ cần cái nguyên khí gì, giống như trong cơ thể ta có, đây đúng là lý do lớn nhất bọn họ lựa chọn ta."

"Nguyên khí? Hỏa Điểu?" Thượng Quan Oánh Nhi nhíu mày nghi hoặc không thôi.

"Hỏa Điểu chính là Chu Tước thần thú ở đại lục của chúng ta." An Thiếu Minh lên tiếng giải thích, "Nhưng nguyên khí, ta cũng không biết là cái gì."

“Ta cũng không biết đó là cái gì, càng không biết vì sao trong cơ thể ta vì sao có nguyên khí mà bọn họ cần.” Bạch Phong Hoa buông tay, nàng quả thật không biết nguyên nhân là cái gì.

Thượng Quan Oánh Nhi nhìn Bạch Phong Hoa, ánh mắt phức tạp.Cô gái trước mắt này, trên thân thể của nàng luôn có rất nhiều mê hoặc không thể giải thích được.

"Mà nhóm thần khí cùng thần thú giống nhau, ở thế giới này bị bài xích, phải rời khỏi nơi này. Giống như Hỏa Điểu nói qua ta có thể làm cho bọn họ rời khỏi nơi này. Cho nên..." Bạch Phong Hoa phỏng đoán, nhưng trong lòng hiểu được bản thân suy đoán đúng đến tám chín phần. Cho nên nhóm thần khí mới có thể đều lựa chọn người bên cạnh nàng làm chủ nhân.

"Không sai, cho nên nhóm thần khí đều lựa chọn người bên cạnh Phong Hoa làm chủ." Nam Cung Vân khẽ gật đầu, "Sự tình dường như chính là như vậy."

"Đương nhiên, cũng phải được thần khí thừa nhận mới có thể nhận chủ." Bạch Phong Hoa bổ sung, bởi vì nàng nhìn thấy rõ ràng trong mắt Bạch Tử Mặc buồn bã.

Bạch Tử Mặc không hé răng, phía sau bên hông hắn Phá Thiên kiếm run nhè nhẹ lên, đột ngột trực tiếp thẳng mình lơ lửng giữa không trung. Chuôi kiếm quay vào mông Bạch Tử Mặc, chính là dùng sức vỗ.

"A! Ngươi này Phá kiếm, muốn làm gì? Ngươi phản!" Bạch Tử Mặc nháy mắt nhảy đứng lên, ôm mông tru lên.

"Phá Thiên kiếm đang an ủi ngươi, cho ngươi nhanh trưởng thành." Lúc này đây, không cần bọn Tiểu Mộc phiên dịch, Bạch Phong Hoa cũng hiểu được ý tứ của Phá Thiên kiếm.

Bạch Tử Mặc che mông nhìn Phá Thiên kiếm lơ lửng giữa không trung, sau một lúc lâu cũng không có nói ra cái gì, trong lòng đã âm thầm quyết định, nhất định phải biến mạnh mẽ, mạnh hơn mới có thể hoàn toàn khống chế Phá Thiên kiếm!

"Bạch..." Thượng Quan Oánh Nhi nhìn về phía Bạch Phong Hoa, trong khoảng thời gian ngắn lại không biết xưng hô như thế nào. Xưng hô chủ nhân Bạch Phong Hoa không cho gọi, vậy gọi là gì mới tốt? Bạch tiểu thư? Bạch công tử?

"Kêu ta Phong Hoa." Bạch Phong Hoa cười tủm tỉm nói.

"Hảo, Phong Hoa." Thượng Quan Oánh Nhi nhếch miệng cười, tiếp tục nói, " Hoàng Phủ Trác cùng Trưởng Tôn Phi Yến kia muốn xử lý như thế nào?" Tốt xấu gì ở mặt ngoài Bạch Phong Hoa vẫn là khách của Hoàng Phủ gia đâu, trở về hay ở lại Thượng Quan gia, vẫn cần Bạch Phong Hoa chính mình quyết định.

"Chúng ta vẫn nên về Hoàng Phủ gia trước. Có việc lại liên hệ ngươi. Nam Cung Kỳ bọn họ chỉ sợ còn không biết ý đồ thật sự của ngươi." Bạch Phong Hoa cười ý đắc ý sâu xa, "Bọn họ chỉ sợ đều nghĩ ngươi mơ ước thần khí mới có thể làm như vậy. Nếu như vậy, vì sao không lợi dụng điểm này?"

"Nhưng mà, Đông Phương Lưu Phong sẽ không nói ra sao?" Thượng Quan Oánh Nhi lập tức nghĩ tới Đông Phương Lưu Phong.Đông Phương Lưu Phong sợ đã sớm rõ ràng nàng đứng bên Bạch Phong Hoa.

"Sẽ không." Bạch Phong Hoa cười nhẹ, "Người kia cao ngạo vô cùng, căn bản không để đoàn người Nam Cung Kỳ vào mắt. Bọn Nam Cung Kỳ có thể đúng thời gian đánh lén chúng ta, tất nhiên là do Đông Phương Lưu Phong bán cái ‘thuận nước giong thuyền’ mà thôi. Hắn không có hứng thú đối phó với bọn Nam Cung Kỳ."

Thượng Quan Oánh Nhi ngẩn ra, nhưng trong lòng có chút cảm giác kỳ quái. Vì sao khẩu khí Bạch Phong Hoa, như thế nào chắc chắn? Nàng như vậy rất hiểu Đông Phương Lưu Phong?

"Cho nên chúng ta vẫn trước về Hoàng Phủ gia, nếu có thần khí xuất hiện, dựa vào thế lực cùng sức mạnh Hoàng Phủ gia, tất nhiên có thể rất nhanh có được tin tức cũng như bố trí tốt tất cả." Bạch Phong Hoa nói như vậy.

"Vậy, ta lập tức ngầm tiếp ứng các ngươi." Thượng Quan Oánh Nhi gật gật đầu, “Như vậy cũng tốt.”

"Tử Mặc cùng Thiếu Minh lưu lại chỗ ngươi, tận tình sai phái bọn họ đi. Đương nhiên, nếu có thể giúp bọn hắn tăng cường một chút thực lực, đó là tốt nhất." Bạch Phong Hoa ra quyết định, cười tủm tỉm nhìn hướng về Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh.

"A?" Thượng Quan Oánh Nhi đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo nhìn An Thiếu Minh nở nụ cười, cười không có ý tốt, "Không thành vấn đề. Ở trong Thánh địa quả thật có một địa phương có thể rèn luyện ý chí con người, tăng cường thực lực."

An Thiếu Minh sợ run cả người, nhìn Bạch Phong Hoa xin giúp đỡ, mà Bạch Tử Mặc đã la hét lên: "Không cần a, tỷ, ta muốn đi theo bên cạnh ngươi a. Mới không cần đi theo....."Khóe mắt Bạch Tử Mặc dư quang nhìn đến sắc mặt lạnh của Thượng Quan Oánh Nhi, vẫn đem lời nói đến bên miệng nuốt trở vào.

"Ngươi còn chưa cai sữa sao? Chính mình nên một mình thử đảm đương một phía đi." Bạch Phong Hoa tức giận nói.

Bạch Tử Mặc uể oải đi xuống, nhìn đến Vô Song đang làm tổ trong lòng Bạch Phong Hoa, trong lòng thế lại vừa than vãn vừa buồn bã.

Bạch Phong Hoa lời này vừa nói xuống, An Thiếu Minh thấy thế cũng không nói gì nữa, nhận mệnh cúi đầu, một bộ dáng mặc người chém giết.

"Mộng Vân, ngươi cũng ở lại." Bạch Phong Hoa quay đầu nhìn Tô Mộng Vân.

Tô Mộng Vân nhưng không có do dự, gật đầu trực tiếp đồng ý. Nàng hiểu được, thực lực của chính mình vẫn quá yếu, muốn đi theo bên người Bạch Phong Hoa, phải không ngừng trở nên mạnh hơn, mạnh hơn nữa. Nếu Thượng Quan Oánh Nhi có biện pháp làm cho nàng trở nên mạnh mẽ, cho dù gian khổ cỡ nào, nàng đều muốn đi nếm thử, đi cố gắng.Chỉ có như vậy, nàng mới có tư cách tùy tùng ở bên người Bạch Phong Hoa, vì nàng chia sẻ một ít.

"Như vậy, làm phiền ngươi, giúp ba người bọn hắn tăng lên một chút thực lực." Bạch Phong Hoa có chút áy náy nhìn Thượng Quan Oánh Nhi, "Ta cho ngươi thêm phiền hà rồi."

"Không, không phiền toái. Ta nhất định đem dốc hết toàn lực." Thượng Quan Oánh Nhi vội vàng xua tay nói.

"Ta không nói cám ơn." Bạch Phong Hoa mỉm cười, "Đối với bằng hữu nói cám ơn rất xa lạ."

THượng Quan Oánh Nhi nghe được lời nói này của Bạch Phong Hoa sửng sốt, trong lòng nhanh chóng dâng lên một cỗ cảm giác ấm áp dịu dàng. Đồng bạn, bằng hữu sao? Mình, cũng sẽ có bằng hữu?

"Ta cùng sư huynh sẽ mau chóng lên đường quay về Uy Xa thành, phiền ngươi giúp chúng ta thu xếp một chút đi." Bạch Phong Hoa mỉm cười nói.

"Ta hiện tại dùng ám ảnh đem bọn ngươi đưa đi qua." Thượng Quan Oánh Nhi vừa dứt lời, từ trên cổ kéo ra một cái dây chuyền. Thượng Quan Thanh thấy thế, trên mặt lập tức hiện lên lo lắng, vừa muốn nói gì, Bạch Phong Hoa đã giành trước khuyên can.

"Không cần, ngươi vốn bị thương trong người, cứu chúng ta đã tiêu phí tinh lực nhiều như vậy. Chúng ta tự mình cưỡi ngựa trở về là được." Bạch Phong Hoa vội vàng ngăn cản, bỗng nhiên có chút áy náy nói, "Mải trò chuyện, đều quên chuẩn trị thương thế cho ngươi."

Thượng Quan Thanh nghe nói như thế, trong long vui vẻ. Đúng vậy a, như thế nào liền quên Bạch Phong Hoa trước mắt là một vị luyện dược sư a.Tiểu thư thương tích này không thành vấn đề.

"Đừng nhìn ta như vậy, ta không phải lợi hại nhất. Sư huynh của ta mới là lợi hại nhất." Bạch Phong Hoa nở nụ cười, bĩu môi nhìn về phía Nam Cung Vân, cười nói, "Sư huynh, chuẩn trị cho Oánh Nhi tỷ một chút đi."

Thượng Quan Oánh Nhi cùng Thượng Quan Thanh sau khi chứng kiến hiệu quả đan dược của Nam Cung Vân, trong lòng vừa mừng lại vừa sợ. Nguyên vốn nghĩ rằng kỹ thuật luyện dược của Bạch Phong Hoa đã đạt tới đỉnh cao, không nghĩ tới sư huynh của nàng lại lợi hại.

“Ngươi trên cổ ám ảnh..” Bạch Phong Hoa vẫn tò mò vật trên cổ Thượng Quan Oánh Nhi, bảo vật có thể vây khốn bọn họ, cư nhiên so với thần khí còn tốt hơn?

“Đây, là tổ tiên lưu lại.Kêu ám ảnh, là người kia ban.Chính là người thần bí mà các ngươi nhìn thấy trên bức họa.” Thượng Quan Oánh Nhi lôi vòng cổ ra, nhẹ nhàng vuốt ve.

“Ra vậy.” Bạch Phong Hoa cuối cùng hiểu được vì sao sẽ có gì đó nghịch thiên tồn tại.Người kia chỉ dựa vào thực lực bản thân đánh lui ma tộc, phong ấn Tứ đại thần thú, lưu lại vật cường đại gì đó cũng không kỳ quái.Nàng cũng nhìn ra Thượng Quan Oánh Nhi phi thường quý trọng thứ này, đây là vinh dự cùng tín ngưỡng của Thượng Quan gia bọn họ.

Trước khi đi, Nam Cung Vân để lại cho Thượng Quan Oánh Nhi lượng một số đan dược, mới cùng Bạch Phong Hoa lên đường quay về Uy Xa thành. Bạch Phong Hoa cự tuyệt Thượng Quan Oánh Nhi phái người đưa tiễn, chỉ cùng Nam Cung Vân Vô Song ba người ngồi một chiếc xe ngựa đơn giản liền lên đường. Thượng Quan Oánh Nhi cũng biết làm như vậy tránh tránh cho người khác chú ý, cũng không hề kiên trì.

Đến khi rạng sáng, đoàn người đứng ở cửa Vân Yên Thành, tiễn ba người Bạch Phong Hoa, thế mới lưu luyến không rời quay đầu.

***

Về tới Thánh địa Vân Yên thành, Thượng Quan Oánh Nhi lập tức rất có "Trách nhiệm" đưa ba người đến một cái sơn động âm hàn đến cực điểm.

"Đây, đây là nơi nào?" Bạch Tử Mặc run run hỏi. Băng Nhi ở trong lòng Bạch Tử Mặc cũng run run.

"Hắt xì, lạnh quá." An Thiếu Minh hắt hơi một cái.

"Động Huyền Băng, bên trong đều là Huyền Băng ngàn năm. Kế tiếp các ngươi ăn ở đều trong đó." Thượng Quan Oánh Nhi nhún vai, thờ ơ nói.

"A!!!" Hai người biểu tình bi thảm, ở chỗ lạnh như thế, đứng một lúc đều là bị giày vò. Lại có thể để bọn họ ở bên trong này.

Tô Mộng Vân không có nói gì, trực tiếp cất bước đầu tiên đi vào bên trong. Thượng Quan Oánh Nhi nhìn bóng lưng Tô Mộng Vân, đáy mắt hiện lên tán thưởng. Bạch Tử Mặc sờ sờ Phá Thiên kiếm bên hông, hừ lạnh một tiếng, cũng đi theo. An Thiếu Minh run run xuống, cũng theo sau.

Thượng Quan Oánh Nhi cười tủm tỉm đi theo đằng sau, này huấn luyện địa ngục chính thức mới bắt đầu đâu.

***

Về phía ba người Bạch Phong Hoa, đã ra khỏi thành một đoạn. Trong xe ngựa, Bạch Phong Hoa vén rèm cửa sổ xe nhìn bên ngoài, còn Nam Cung Vân lại lẳng lặng nghiêng mặt nhìn sườn mặt Bạch Phong Hoa. Không biết, đã bao lâu không có cùng Phong Hoa một mình ở một chỗ. Dường như đã rất lâu.....Lâu đến khiến tim hắn đều hơi đau.

Bạch Phong Hoa xoay đầu lại, liền nhìn thấy Nam Cung Vân nhìn chằm chằm nàng đến xuất thần.

"Sư huynh?" Bạch Phong Hoa vươn tay trước mặt Nam Cung Vân quơ quơ, "Làm sao vậy, nghĩ cái gì mà xuất thần như vậy?"

"A, ta .....Ta suy nghĩ đến sư phụ." Nam Cung Vân hồi phục tinh thần, mỉm cười nói.

"A, ta cũng nhớ sư phụ. Sư phụ khẳng định cũng rất nhớ chúng ta." Bạch Phong Hoa trên mặt cũng lộ ra tươi cười, "Sự tình bên này xong rồi, chúng ta lập tức mau chóng chạy trở về...." Nói đến đây, sắc mặt Bạch Phong Hoa bỗng nhiên kìm nén, đang nói cũng dừng lại. Nàng dường như đã quên một sự thật, sư huynh căn bản là ở nơi này, hắn là người Nam Cung gia. Thiên Xuyên đại lục mới là quê hương của hắn. Mình làm gì có tư cách để hắn trở về cùng mình đâu?

Nam Cung Vân không có nhận thấy tâm tư lúc này của Bạch Phong Hoa, mà mỉm cười gật đầu: "Uh, xử lý xong chuyện tình bên này chúng ta liền nhanh chóng trở về."

Bạch Phong Hoa lại trầm mặc.

"Làm sao vậy, Phong Hoa?" Nam Cung Vân nhíu mày hỏi.

"Không có gì." Bạch Phong Hoa ngẩng đầu, "Không biết Vân Dương tiền bối có cứu được Mộ Dung tiểu thư ra hay không?"

"Hừ, nào có chuyện khéo như thế." Nam Cung Vân hừ lạnh một tiếng, "Sự tình chỉ sợ không có đơn giản như vậy. Có lẽ đêm đó Mộ Dung Âm Sinh vụng trộm chạy đến tìm chúng ta bị bọn người Hiên Viên Vô Ngân phát hiện, bọn họ phỏng chừng đoán Mộ Dung Âm Sinh cùng chúng ta có quan hệ khác. Cho nên chọn cái thời điểm kia bắt cóc người, phân tán chúng ta mà thôi."

Bạch Phong Hoa sửng sốt: "Nàng, buổi tối đến tìm qua các ngươi?"

Nam Cung Vân bỗng nhiên hoảng sợ thấy mình nói lỡ, có chút bối rối nói: "Cũng không tính. Đêm đó chính nàng vụng trộm chạy tới. Cùng Dương thúc gặp gỡ hàn huyên liền đi. Khả năng tại thời điểm đó bị phát hiện."

Bạch Phong Hoa nhẹ nhàng cắn môi, tâm tình của nàng có chút phức tạp. Nàng biết sư huynh không thích Mộ Dung Âm Sinh, nhưng Mộ Dung Âm Sinh đối với sư huynh một lòng say mê, sư huynh vẫn đối với nàng vô cùng lạnh nhạt. Nghĩ muốn mở miệng khuyên bảo chút ít, lời đến miệng lại do dự. Sư huynh là người nàng coi trọng, nàng không muốn miễn cưỡng chuyện sư huynh không thích làm. Nhưng, cứ như thế, Mộ Dung Âm Sinh cũng quá đáng thương.

"Sư huynh, ngươi, ngươi muốn hay không đi gặp gặp .....mẫu thân?" Bạch Phong Hoa do dự xuống, rốt cục hỏi ra câu này.

Dứt lời, Bạch Phong Hoa rõ ràng cảm giác được thân mình Nam Cung Vân hơi chấn động. Nam Cung Vân trầm mặc xuống, sắc mặt cũng tối sầm.

"Vậy, về sau lại đi gặp đi." Bach Phong Hoa nhìn thấy trạng thái này của Nam Cung Vân, vội vàng sửa miệng. Có lẽ, bây giờ còn không phải thời cơ.

Nam Cung Vân trầm mặc xuống, Bạch Phong Hoa cũng trầm mặc, toàn bộ trong xe im lặng đến đòi mạng.

"Đi, gặp một lần đi." Thật lâu sau, Nam Cung Vân sâu kín nói ra một câu như vậy.

Bạch Phong Hoa ngạc nhiên, chợt ngẩng đầu nhìn Nam Cung Vân, đối diện với ánh mắt của Nam Cung Vân, nhìn thấy trong đáy mắt là đấu tranh cùng do dự.

"Hảo." Bạch Phong Hoa gật gật đầu, vươn đầu đối với người đánh xe nói, "Phu xe, đi thành chủ Nam Cung gia."

"A? Công tử, không phải phải về Xa Uy thành sao?" Phu xe là người Thượng Quan Oánh Nhi tỉ mỉ chọn tới, chỉ là một người đánh xe, nhưng cũng có chiến khí cấp ba. Phu xe nghi ngờ hỏi.

"Dịch quán gần nhất là ở đâu?" Bạch Phong Hoa hỏi.

"Ở trấn nhỏ phía trước thì có." Phu xe trả lời.

"Đến đó thì dừng lại một chút, ngươi cho người ta truyền tin cho Hoàng phủ gia, nói là ta không sao, sau đó sẽ trở lại Hoàng Phủ gia đi." Bạch Phong Hoa phân phó.

"Vâng, công tử." Phu xe không hề hỏi nhiều, sau khi trả lời lập tức vung roi tiếp tục chạy về phía trước.

Dọc đường đi, Nam Cung Vân vẫn trầm mặc, không nói một lời.

Nhưng mà Bạch Phong Hoa lại nhạy cảm cảm giác được, sư huynh đang sợ hãi! Thật thật sự sợ hãi. Bạch Phong Hoa hoàn toàn có thể hiểu được loại tâm tình này, nhiều năm không thấy người thân, muốn nhìn thấy. Nhưng, chính mình lại không nhớ được hình dáng của người đó, tất cả những gì liên quan đến họ đều không nhớ được.

Nam Cung Vân đúng là sợ hãi, hắn cũng sợ Bạch Phong Hoa lo lắng.

Hắn sợ, sau khi nhìn thấy nữ nhân chính là mẫu thân kia, mình sẽ mất đi một cái gì đó. Rốt cục là cái gì, chính hắn cũng không nói nên lời. Nhưng tận đáy lòng hắn lại có âm thanh nói cho hắn biết, nếu như mình khôi phục trí nhớ, nhất định bản thân mình sẽ mất đi cái gì đó cực kỳ quý giá.

****

Ba ngày sau, Hoàng Phủ gia nhận được thư tín Bạch Phong Hoa để cho người đưa về. Lúc này Hoàng Phủ Trác vừa trở lại Uy Xa thành không lâu, còn đang cùng Trưởng Tôn Phi Yến khổ sở tìm kiếm tung tích đoàn người Bạch Phong Hoa. Bạch Phong Hoa đưa thư tới đúng lúc, làm cho tảng đá to trong lòng bọn họ đều thả xuống.

"Nhưng, Bạch đại sư không có nói rõ đi đến nơi nào sao?" Trong đại sảnh của Hoàng Phủ gia, Trưởng Tôn Phi Yến chưa từ bỏ ý định nhìn lá thư trong tay Hoàng Phủ Thành, truy vấn.

"Không có. Bạch đại sư ở trong thư chỉ nói sẽ mau chóng nhanh trở về, hắn bình an vô sự." Hoàng Phủ Thành thản nhiên nói.

"Vậy là tốt rồi." Trưởng Tôn Phi Yến thấy mình truy hỏi đã làm cho Hoàng Phủ Thành có chút khó chịu, lập tức thức thời đổi tươi cười nói, "Hoàng Phủ gia chủ, một khi đã như vậy ta sẽ không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi."

"Ân." Hoàng Phủ Thành gật đầu, mặt không chút thay đổi. Trưởng Tôn Phi Yến vẫn đang ở tại Hoàng Phủ gia, hắn không phải là không có lợi. Hoàng Phủ gia có mấy hiệu buôn lớn đã bắt đầu cùng Trưởng Tôn gia hợp tác, mà lợi ích lại hậu hĩnh.

Đợi sau khi Trưởng Tôn Phi Yến rời đi, Hoàng Phủ Nhã vội vàng nói: "Gia gia, đây rốt cục là thế nào a? Có hay không điều tra ra rốt cục ngày đó đánh lén chúng ta là ai, sau đó là ai thừa dịp thời điểm chúng ta thu thập tàn cục đi đánh lén Bạch đại sư a?"

Hoàng Phủ Thành giọng nói kéo dài, quay đầu chớp mắt nhìn Hoàng Phủ Nhã nói: "Nhã Nhi, ngươi cho rằng là ai?"

"Ta cũng không biết, lúc ấy thật sự là khủng khiếp, ta còn lần đầu tiên được mở mang kiến thức khi nhìn đến không ngờ lại có người có thể tạo thành núi lở." Hoàng Phủ Nhã nói tới đây lòng còn sợ hãi.

"Trác Nhi, ngươi cho rằng thế nào?" Hoàng Phủ Thành quay đầu nhìn về phía Hoàng Phủ Trác vẫn đứng trầm mặc ở một bên hỏi.

Hoàng Phủ Trác chậm rãi trầm giọng nói: "Hiện tại không thể xác định là ai làm. Nhưng có một chút có thể khẳng định."

"A? Nói nói." Hoàng Phủ Thànhđem thư cầm trong tay bỏ một bên, hăng hái nhìn Hoàng Phủ Trác.

"Chuyện này, tất nhiên không có khả năng do một người gây nên, hoặc nói, chắc chắn không có khă năng là một nhà gây nên." Hoàng Phủ Trác nói không rõ ràng.

"Ý tứ của ngươi, không chỉ có một cái thế gia tham dự đánh lén lần này?" Hoàng Phủ Thành híp mắt, trong mắt hiện lên tán thưởng. Hoàng Phủ gia có người kế tục, thật sự làm cho người ta vui mừng.

"Có thể xác định là có Hiên Viên gia." Hoàng Phủ Thành nói, "Ở trong thôn trấn các loại dấu vết cho thấy, Hiên Viên gia bọn hắn sử dụng yêu thú."

"Ha ha, Trác nhi, tiếp tục nói." Hoàng Phủ Thành trong lòng càng ngày càng vui sướng. Mà bên cạnh Hoàng Phủ Nhã lại kinh ngac thêm sùng bái, mắt nhỏ nhìn đại ca của mình, liền cảm thấy trong thiên hạ người thông minh nhất chính là đại ca của mình.

"Còn có thể xác định là nhà Nam Cung." Hoàng Phủ Trác trong mắt hiện lên giọng mỉa mai.

"A, việc này ta biết vì sao." Hoàng Phủ Nhã chen vào nói, "Cái tên Nam Cung Kỳ ngu ngốc, nhất định vì muốn báo thù cho cha của hắn, nghĩ muốn gây phiền toái đến đệ đệ của Bạch đại sư."

"Nhã Nhi..." Hoàng Phủ Thành bất đắc dĩ nở nụ cười, "Quan trọng nhất cũng không phải là báo thù. Mà là bọn họ mơ ước thần khí trong tay đệ đệ Bạch đại sư."

"A, đúng vậy, chính thế!" Hoàng Phủ Nhã bừng tỉnh ngộ, liên tục gật đầu không ngừng, mắt nhỏ lại nhìn hướng về Hoàng Phủ Thành, "Gia gia thật là lợi hại."

Hoàng Phủ Thành nhìn Hoàng Phủ Nhã cưng chiều cười cười: "Ngươi nha đầu này, tốt lắm, đi chơi đi, đừng ở chỗ này quấy rối."

"Không đi, gia gia, ta cũng muốn nghe." Hoàng Phủ Nhã làm nũng.

Hoàng Phủ Thành mỉm cười, cũng không lại bảo Hoàng Phủ Nhã rời đi, mà quay đầu nhìn về phía Hoàng Phủ Trác: "Vậy Trác Nhi, ngươi cho rằng tạo thành núi lở như vậy có thể là ai?"

"Đoán không được. Hiện tại xem ra, không có ai có năng lực như thế." Hoàng Phủ Trác trầm giọng nói, "Trừ phi, trong tay người này có được vũ khí hỗ trợ."

Hoàng Phủ Thành nghe xong, trong lòng đột nhiên run lên.

Lúc này Bạch Phong Hoa ở đây, cũng sẽ kinh ngạc năng lực của Hoàng Phủ Trác. Sự tình dưới sự phân tích của hắn, cẩn thận thăm dò giống như dần dần chân tướng hiện ra.

"Vũ khí? Sẽ là thần khí sao?" Hoàng Phủ Nhã nói thầm, "Cũng không đúng a, thần khí bây giờ còn chưa có xuất hiện a. Đệ đệ Bạch đại sư không có khả năng làm ra chuyện như vậy. Chẳng lẽ có thần khí khác lặng lẽ xuất hiện, lại bị người khác lấy đi nhận chủ nhân?"

Hoàng Phủ Nhã lần này nói làm cho sắc mặt Hoàng Phủ Thành thay đổi.

"Cũng có khả năng này." Hoàng Phủ Trác thản nhiên nói, "Ta nghĩ, tất cả chờ Bạch đại sư sau khi về có lẽ có thể tiết lộ."

"Cũng chỉ có thể như vậy." Hoàng Phủ Thành gật gật đầu

****

Mà giờ khắc này Bạch Phong Hoa đang cùng Nam Cung Vân đi về phía thành chủ Nam Cung gia, tự nhiên không biết chân tướng sự tình đã bị Hoàng Phủ Trác phỏng đoán ra được bảy tám phần.

Một đường không nói gì, Nam Cung Vân vẫn có vẻ không yên lòng.

Vài ngày sau, xe ngựa rốt cục đến thành chủ Nam Cung gia - Vĩnh An thành. Cửa thành nguy nga ngay tại trước mặt, nhưng trong lòng Nam Cung Vân càng ngày càng bối rối, hắn thậm chí có một cỗ xúc động, hiện tại liền quay đầu rời đi. Chính là, nhưng trong lòng lại không đành. Nữ nhân đó, cái nữ nhân mình hẳn kêu mẫu thân, vẫn chờ đợi mình hai mươi năm sao?

"Sư huynh.." Bạch Phong Hoa làm sao có thể nhìn không ra Nam Cung Vân rối rắm, vừa định mở miệng nói cái gì, Nam Cung Vân lại trầm giọng nói.

"Vào thành!"

Xe ngựa chậm rãi chạy vào Vĩnh An thành, xuyên qua cửa thành nguy nga.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.