Thịnh Thế Sủng Phi

Chương 13



Edit: hoacodat 

Qua mấy ngày đã có tin đồn, nói Huyên phi nương nương được sủng nhất hậu cung, không ai sánh bằng, những người từng thân cận Khang vương sợ bị Tân đế trách phạt như người trong bóng tối thấy được ánh sáng le lói, bắt đầu hỏi thăm xuất thân của vị Huyên phi nương nương này, phải nghĩ biện pháp để người biện hộ cho. 

Vốn vì chiến bại mà bị cách chức, phủ Vũ Định Hầu ngày càng sa sút bất chợt lại được thơm lây, lúc này ai còn trông nom Huyên phi nương nương từng là tần phi Khang vương? Tất cả mọi người đều lựa chọn lãng quên, dù sao chỉ là một tần phi không có danh tiếng gì, Trắc phi còn không được tính, dĩ nhiên nếu đổi thành Khang vương phi bị Tân đế nhét vào cung, khẳng định không giống như bây giờ, danh tiếng quá lớn, dù có muốn xem nhẹ cũng không được. 

Tóm lại trước cửa phủ Vũ Định hầu những người tặng quà đã kéo dài đến tận cuối ngõ hẻm, rất là náo nhiệt. 

Ở trong hậu cung, Chu Thanh Nhược cảm thấy thật mới lạ, nàng đã sống hai đời, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng được người khác thương yêu đến mức thế này, nói ra cũng chỉ là ủy khuất hành lễ cho người ta, nơi này là cổ đại nghiêm khắc về cấp bậc tôn ti, chính là chuyện bình thường, nếu như ngày ngày đều suy nghĩ về chuyện này, cũng không sống nổi nữa. 

Nhưng Hoàng đế lại hoàn toàn khác, y lại chân chính đặt chuyện này vào lòng, hơn nữa không tiếng động giúp nàng xả giận. 

Loại cảm giác này đối với nàng mà nói vừa mới lạ, lại còn có chút ngọt ngào. 

Bao nhiêu năm đều là mình nàng tự gánh vác, tất nhiên nàng cũng không than trời trách đất, cũng không oán hận hay buồn bã, cuộc sống luôn không tốt đẹp như mong ước, luôn có nhiều chuyện không như ý, thay vì oán trách không bằng để tâm đi giải quyết những vấn đề này chẳng tốt hơn sao? 

Giống như sau khi nàng vào cung phát hiện Hoàng hậu đối nàng bất mãn, nhanh chóng tìm đến Đức phi đến nói tốt cho bản thân một chút, mặc dù quá trình khó khăn, nhưng tóm lại Hoàng hậu vẫn nhìn trên sự chu đáo hằng ngày của Đức phi bỏ qua cho nàng (Chu Thanh Nhược).

Chu Thanh Nhược nếu cứ nơm nớp sợ hãi, thận trọng sống qua ngày, chỉ sợ có chuyện không may lại tự kéo bản thân vào, kết quả có một ngày, trong lúc bất chợt có một  nam nhân đến trước mặt nàng, vừa chiếu cố lại tin tưởng, sự mạnh mẽ như vậy làm nàng  không còn sợ hãi, phù hợp với hình tượng bạch mã hoàng tử trong mắt Chu Thanh Nhược, cứ thế giúp đỡ nàng mọi chuyện. 

Chu Thanh Nhược cảm giác có người nâng mình trong lòng bàn tay mà thương yêu, giống như nàng là đứa bé vừa mới dứt sữa, cần người chăm sóc. Thật ra thì cũng không phải..., nhưng ai có thể cự tuyệt lời nói quan tâm này.

Giống như bầu trời của Chu Thanh Nhược trong lúc bất chợt đã thay đổi trở nên sáng sủa quang đãng, nàng cảm thấy không khí này thật mát mẻ, ánh mặt trời sáng rỡ, giống như bình thường rất ghét dậy sớm cũng bởi vì có thể chăm sóc Hoàng đế mà không chán ghét như vậy nữa. 

Nàng vẫn chưa xác định được giữa nàng và Hoàng đế đã mến nhau rồi chưa, hay chỉ là đang cố gắng thích ứng nhau? Nhưng khi nhớ tới Hoàng đế, lòng nàng tràn đầy vui vẻ, mặt mày đều mang ý cười, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng, Hoàng đế dịu dàng, săn sóc, thậm chí ngoại hình của Hoàng đế cũng tuấn mỹ không ai sánh được, giơ tay nhấc chân đều toát ra khí thế của một bậc đế vương cao hoa tự phụ, từng chút từng chút đã nuốt trọn linh hồn nàng, làm nàng không cưỡng lại được mà trầm luân. 

Đương nhiên Chu Thanh Nhược cũng không phải thiếu nữ ngây thơ, cho là Hoàng đế làm như vậy thuần túy chỉ vì hả giận cho nàng, có lẽ Hoàng đế làm như vậy cũng chỉ vì thấy bản thân mình mất mặt? Hoặc đó chỉ là uy nghiêm của một Hoàng đế mà thôi, nhưng không thể phủ nhận, y hành động quả quyết nhanh chóng như vậy đã lấy được lòng nàng.

Hành động này của Hoàng đế là đang truyền đến nàng một tin tức, nàng là người của ta... Ai cũng không được khi dễ. 

Đây là một loại cam kết, cũng là biểu hiện năng lực, đến bây giờ Chu Thanh Nhược mới hiểu được tại sao Hoàng đế khi làm thái tử bị phế, Lục Bội Ninh xuất thân là danh môn vẫn bỏ nhà vứt nghiệp đi theo y, tại sao Liêu Vương không ngại mạo hiểm mưu phản vẫn ủng hộ y Đông Sơn tái khởi, về phần Khả Hãn Mạo Đốn của Hung Nô thì không cần phải nói đến, rõ ràng đã đóng quân ở kinh thành, đây là cơ hội tốt biết bao nhiêu? Có thể chiếm được kinh thành phồn hoa phì nhiêu của người Hán lâu dài chẳng phải sao? Nhưng y lại tâm cam tình nguyện nhả quả ngon này đi đấy!  

Bởi vì đây là người, đáng giá để những người đó đối xử thật lòng. 

Trước kia Chu Thanh Nhược cũng đối tốt Hoàng đế, có điều lúc ấy chỉ là tâm tính muốn lấy lòng y, phần nhiều là lấy lý trí phân tích xem hành vi của mình có thể làm cho mình được càng nhiều yêu thích càng nhiều ích lợi, nàng mới có một cuộc sống tốt chẳng phải sao? Mặc dù hơi tàn khốc, nhưng Chu Thanh Nhược cũng không phải đứa trẻ, hơn nữa đã vào cung nhiều năm, tự nhiên biết cái gì nên làm cái gì không nên làm. 

Nhưng bây giờ Chu Thanh Nhược đối Hoàng đế là chân tâm thật ý. 

Biết y không thích nữ nhân làm y phục, dĩ nhiên, đây là bởi vì y bài xích với nữ nhân, mặc dù sau khi sống cùng nàng đã khá hơn nhiều, bên cạnh cũng có cung nữ hầu hạ, nhưng theo bản năng vẫn không thích. 

Chu Thanh Nhược cùng Linh Ngọc học thêu thùa may vá, thật ra thì chỉ cần không phải là người ngốc, nghiêm túc học, làm sao không học được? Nàng lại không ngốc, hơn nữa vì hàng năm học đàn, ngón tay rất nhạy bén, không quá nửa tháng đã làm cho Hoàng đế một đôi vớ. 

Mặc dù lúc ấy Hoàng đế không nói gì, nhưng vẫn luôn mang vào, hiển nhiên là rất thích, có lẽ bởi vì y rất thoải mái dùng những gì đó do Chu Thanh Nhược làm? Sau đó vì bị thủng mới lưu luyến không đành mà bỏ đi, nhưng vẫn cố gắng hỏi Vương Thịnh đang đứng một bên, có thể tiếp tục mang nữa hay không, Vương Thịnh bị dọa sợ thiếu chút nữa quỳ xuống, nghĩ thầm, quả là Bệ hạ quá yêu thích Huyên phi nương nương, ở Ngự Hoa viên chỉ là hành lễ cho Thái Thượng Hoàng, đó chỉ là phúc lễ, không phải dập dầu, trở về liền giáng chức Thái Thượng Hoàng thành Khang vương, lúc này lại chỉ vì một đôi tất, không phải nữ nhân làm giày vớ quần áo cho nam nhân cũng là chuyện nên làm sao? Kết quả lại yêu thích đến như vậy, đây chính là Huyên phi nương nương, người khác làm sao bằng, miệng phải khuyên một lúc lâu, đại ý Bệ hạ chính là chân long thiên tử nhưng lại phải mang tất rách sao? Lúc này Hoàng đế mới bỏ đi ý niệm, có điều trong nội tâm lại càng cung kính hơn với Chu Thanh Nhược, đương nhiên chuyện này là nói sau. 

Chu Thanh Nhược và Hoàng đế sống cùng nhau rất hòa hợp, chỉ cần hai người ở chung một chỗ chính là không khí cũng tỏa ra hương vị ngọt ngào. 

Tâm tư Chu Thanh Nhược đều đặt trên người Hoàng đế, vẻ mặt nàng dịu dàng, đôi mắt sáng ngời, luôn chưa nói đã nở nụ cười, ngay cả những người phục vụ bên cạnh đều nhìn ra vị Huyên phi nương nương này vô cùng yêu thích Hoàng đế..., về phần Hoàng đế, vốn không ghét Chu Thanh Nhược, thậm chí trong lòng đang cất giấu sự yêu thích cũng không biết, bằng không trong nhiều người như vậy lại chọn Chu Thanh Nhược, giống như Lục Bội Ninh từng nói, ta cũng chỉ là nối cầu dắt mối, quan trọng là trong lòng Hoàng thượng yêu thích hay không, thế là xong. 

Cho nên mặc dù bên ngoài triều đình là gió tanh mưa máu, Hoàng đế không phải là người nhân từ nương tay..., thậm chí nói theo thời hiện đại chính là một tay đao phủ, xuống chỉ ý tịch biên gia sản mười nhà, trong cung Minh Hòa cũng bởi vì Khang vương bị giáng chức càng u sầu thảm đạm, mỗi ngày mọi người đều lấy nước mắt rửa mặt, nhưng khi Hoàng để trở về Ngự Bảo điện, sẽ trở thành vẻ mặt nhu hòa, đặc biệt thuận theo, nghe lời, về phần nghe ai, tất nhiên là Chu Thanh Nhược, giống như con cọp thu hồi móng vuốt của mình.

Bên trong bày một bàn ăn, Chu Thanh Nhược chỉ thức ăn trên bàn nói, “Mặc dù Bệ hạ thích ăn cay, nhưng hiện tại thời tiết nóng bức, ăn nhiều sẽ dễ bị nóng, vẫn nên ăn chút món ăn thanh đạm, ví dụ như mâm cá hấp quế này ăn rất tốt.” Chu Thanh Nhược giống như đang dỗ dành một hài tử, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa trơn tru, còn mang theo thập phần kiên nhẫn. 

Vốn khẩu vị của Hoàng đế cũng không nặng, có điều sau khi đến Mạc Bắc thiếu ăn thiếu mặc, làm cho y thiên về thưởng thức khẩu vị nặng, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, hiện tại chính là uống canh cá, bên trong vẫn phải tăng thêm một lượng muối. 

Kể từ khi phục vụ Hoàng đế, Vương Thịnh đã bắt đầu lưu ý những thứ Hoàng đế yêu thích, y còn nhớ rõ ngày đầu tiên Hoàng đế ăn món ăn thanh đạm đã phát tính khí, nói một chút hương vị cũng không có, sau đó phòng ăn đều thường nấu món ăn có khẩu vị nặng. 

Y nghe Chu Thanh Nhược khuyên Hoàng đế như vậy, lòng suy nghĩ, chuyện khác Hoàng đế có thể sẽ nghe Huyên phi nương nương, thế nhưng đồ ăn ở trong miệng có thể dễ sửa lại như vậy? Không thể nào đâu, cho nên nói, coi như Huyên phi nương nương dù được sủng ái thế nào, tất nhiên lần này cũng phải ngã gục thôi.

Haizz, con người chính là như vậy, một khi đã bắt đầu hài lòng sẽ quên hết mọi thứ, lần này chắc chắn Huyên phi nương nương sẽ hỏng tay, y càng đứng nghiêm trang, không dám thở mạnh. 

Thành thật mà nói y vẫn thích Huyên phi nương nương hơn, tính khí tốt, đối đãi người khoan dung, vừa nhìn đã biết là nhân vật dễ phục vụ, ngàn vạn lần đừng bị Bệ hạ phạt nặng. 

Hoàng đế nghe lời nói của Chu Thanh Nhược đúng là rất mất hứng, từ trước đến giờ y đều làm theo ý mình, thế nào lại chịu bị người thao túng như vậy? Huống chi khẩu vị này muốn đổi là có thể đổi? Lúc đầu ở Mạc Bắc vì ít muối, y liều mạng uống xì dầu, này cũng là thân bất do kỷ, chẳng lẽ bây giờ mình là cửu ngũ chí tôn vẫn phải thân bất do kỷ? 

Nhưng mà nếu y phát giận ra, nhìn Chu Thanh Nhược đang cười vui vẻ kia vẫn là không nhẫn tâm. 

Lúc này Chu Thanh Nhược cũng đến gần, đáy mắt nàng dịu dàng sóng sánh như nước hồ, lấy lòng bàn tay sờ lên một nốt hạt đậu nhỏ (mụn) trên cằm Hoàng đế, giống như đang nói với tiểu đậu đậu bướng bỉnh, “Bệ hạ ngài xem, đã có hạt đậu nhỏ rồi, có phải đau lắm không? Đây chính là liên quan đến mấy ngày nay Bệ hạ luôn ăn đùi cừu nướng cay đó, ớt này còn là loại ớt cay nhất Tứ Xuyên nữa.” 

Hoàng đế thấy Chu Thanh Nhược dựa vào bên cạnh, gần như vậy, trong mũi đều là hương thơm chỉ có trên người nàng, làm cho tim y không khỏi đập loạn, âm thanh của nàng vừa nhẹ nhàng, còn mang theo vài phần nũng nịu..., để cho y cảm giác như mộc xuân phong, lòng hết sức hưởng thụ, lời tức giận kia thế nào cũng không nói ra nổi. 

“Ta biết nhất định Bệ hạ sẽ không quen, thế nhưng đậu đậu này nhìn rất đau.” Trong giọng nói của Chu Thanh Nhược ẩn chứa chút lo lắng. 

Nhìn ánh mắt Chu Thanh Nhược cứ nhìn mình hoài, Hoàng đế cũng nuốt luôn lời nói mình về, sau đó thuận theo gắp cá hấp quế Chu Thanh Nhược đưa tới ăn, sau đó cũng không khách khí chỉ vào bách hợp cần tây, nói, “Cái đó cũng muốn.” 

Chu Thanh Nhược thấy Hoàng đế ăn ngoan ngoãn như vậy, mừng rỡ gắp thức ăn cho Hoàng đế, tuyệt không cảm giác mình đang bị sai sử. 

Vương Thịnh nhìn thấy cảnh tượng này... Cằm thiếu chút nữa cũng rớt xuống. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.