XE NGỰA ĐỪNG TRƯỚC CỬA HOÀNG CUNG, mắt thấy trời cũng gần chập choạng tối, Ngao Thịnh liền nhanh chân đi như bay vào trong, Tương Thanh thì lại trì trệ lê chân phía sau, tựa hồ đang cố tình kéo dài thời gian mà chuồn đi. Ngao Thịnh vội túm lấy tay áo y, hung hăng nói, “Hôm nay ngươi có trốn đằng trời cũng chạy không thoát khỏi ta.”
Tương Thanh kêu khổ không ngừng. Y đã từng xem qua hết quyển sách trân quý gối đầu nằm kia của Ngao Thịnh rồi. Trang thứ ba... Nhưng mà y vẫn chưa chuẩn bị tâm lý mà...Hơn nữa, đã từ chối nhiều lần rồi, nếu như lần này còn cố tình lãng tránh nữa thì chẳng biết tìm lý do đâu mà chối mà từ.
Ngao Thịnh thấy Tương Thanh do do dự dự, bèn nắm chặt tay y mà rằng, “Thanh, ngươi do dự cũng vô dụng thôi, hôm nay nếu không để ta làm thì ta sẽ chết cho ngươi xem.”
“Ngươi lại ăn nói hàm hồ gì đó!” Tương Thanh trừng mắt lườm Ngao Thịnh nhưng đến cuối cùng vẫn cứ bị túm kéo vào tẩm cung.
Tương Thanh ngồi vào bàn, Ngao Thịnh đi đến lay lay bả vai y, khiến y khẩn trương trợn mắt nhìn hắn.
Ngao Thịnh vui vẻ nói, “Thanh à, ngươi đang miên man nghĩ gì vậy? Vẫn chưa ăn uống gì hết mà. Cơn trưa đã không ăn rồi, định cả bữa chiều cũng bỏ sao?”
“Hả? Ừ, đúng rồi.” Tương Thanh gật gật đầu, “Ăn cơm thôi, vừa lúc ta thấy đói bụng!” vừa nói vừa tự trấn an bản thân, định bụng là trong bữa cơm chiều này sẽ cố tình ăn lâu một chút, nói không chừng có thể chặn đứng cơn hưng phấn của Ngao Thịnh.
Ngao Thịnh dí sát mặt đến gần Tương Thanh, thấp giọng mà rằng, “Thanh nè, lát nữa nhớ ăn nhiều một chút, ăn cho no vào còn phải uống thêm rượu nữa.”
Lời vừa ra khỏi miệng thì lại thấy ai kia nheo mắt nhìn mình rồi.
Tương Thanh bối rối cầm chung trà lên uống. Ngao Thịnh kê miệng nói vào tai y, “Nhớ là phải ăn cho no vào vì tối nay ta không để ngươi ngủ đâu!”
“Khụ khụ.” Tương Thanh ho sặc cả nước trà ra ngoài, Ngao Thịnh ái muội vươn tay vỗ lưng cho y, nhăn răng ra cười, “Uống thêm rượu nữa thì càng hay. Ngươi uống say rồi biết đâu sẽ ý loạn tình mê rồi chủ động hiến thân cho ta. Ta cũng sẽ uống cho thiệt nhiều vào, mượn cớ làm xằng, biết đâu còn nổi cơn thú tính lên nữa.” Lại còn cầm lấy lọn tóc của Tương Thanh đưa lên mũi ngửi, môi nhếch lên nụ cười đầy hạ lưu.
Tương Thanh khó khăn mới nuốt được ngụm trà trôi xuống cổ, trà đắng quá!
Màn đêm buông xuống, dạ thiện cũng được dọn lên với một mâm cỗ vô cùng phong phú thịnh soạn. Ngao Thịnh còn ác ý cho người chuẩn bị canh cẩu tiên[1], nhân sâm, lộc nhục (thịt hươu) nấu chung với nhau để Tương Thanh uống. Y khinh bỉ bảo – ngươi cứ để dành mà uống, bồi bổ để được dịp máu mũi chảy ròng ròng, tốt nhất là mất máu đến bất tỉnh, vậy thì ta có thể tránh được một kiếp.
Ngao Thịnh hí hửng bưng canh lên húp cạn một bát đầy, giơ ngón trỏ ra mà quơ qua quơ lại, “Không bao giờ có chuyện đó đâu. Thanh, đừng nằm mơ nữa! Cho dù đêm nay ta có bị đâm cho mấy đao thì cũng phải làm cho xong việc!”
“Khụ khụ......” Tương Thanh lần nữa lại bị sặc, chỉ còn biết cúi đầu nhìn vào bát canh không thèm tranh luận chi nữa.
Ngao Thịnh vươn tay nâng cằm, kéo mặt Tương Thanh quay về phía mình, đút vào miệng y miếng thịt mềm, “Có làm bộ đáng thương thì cũng vô dụng thôi. Đêm nay giá nào ta cũng không để ngươi chạy thoát.”
Tương Thanh trợn mắt trừng Ngao Thịnh một cái rồi lại thở dài hạ quyết tâm – Dẫu sao cũng tránh không thoát, tiến hay lùi thì cũng bị đâm cho một đạo, thôi thì ráng mà ăn nhiều một chút – đoạn lại liên tục và cơm – chuyện đã vầy rồi thì đêm nay phải tranh thủ, không để mình thất thế.
Bữa cơm này, hai người ăn vô cùng sảng khoái. Sau khi dùng xong, Văn Đạt liền tiến lên thu dọn. Ngao Thịnh đang định xấn lên bế Tương Thanh vào giường thì y đã cản lại, “Mới ăn cơm xong, ra ngoài đi dạo chút để tiêu hóa.”
Ngao Thịnh tuy tâm không cam lòng không nguyện, nhưng thấy Tương Thanh nói cũng có lý. Mấy chuyện ân ái này kịch liệt lắm, phải tiêu hóa hết cơm thì lát nữa mới không bị tiêu chảy a.
Tương Thanh thấy Ngao Thịnh gật đầu đáp ứng, liền nhanh kéo hắn ra ngoài, định bụng sẽ đến chỗ Tước Vĩ dạo.
Ngao Thịnh sớm nhìn ra ý đồ của Tương Thanh. Mấy ngày nay, hắn vì điều tra chuyện của Liêu Mân mà không có thời gian đến chỗ Tước Vĩ, bây giờ nếu mà mò sang thì thể nào cũng bị ông già nói nhiều kia giảng giải đến tận nửa đêm, nên tốt nhất là không đi.
Ngao Thịnh túm lấy tay áo Tương Thanh, rẽ sang phía hoa viên.
“Thịnh Nhi, sao ngươi có thể bất kính như vậy hả?” Tương Thanh kéo giật hắn lại, “Đã lâu rồi ngươi không đến gặp Tước Vĩ gia gia, hôm nay có dịp thì đến mà thỉnh an, bằng không gia gia lại mắng cho.”
“Ngày mai ta sẽ đi!” Ngao Thịnh nhanh miệng đáp, “Dù sao thì ngày mai ta cũng phải sang đó hỏi ông ấy chuyện Nam chinh, khi đó rồi thỉnh an luôn một thể.”
“Vậy... đến chỗ Mộc Lăng đi.” Tương Thanh chỉ còn biết trông cậy vào Mộc Lăng, hỏi hắn xem có thuốc nào khiến Ngao Thịnh trong ba ngày không dậy nổi hứng thú hay không.
“Mộc Lăng và Tần đại ca ra phố ăn Thiên hạ đệ nhất Oa rồi!” Ngao Thịnh cười xấu xa đáp, “Lúc nãy Tần đại ca có nói vậy với ta!”
Tương Thanh thất vọng thở dài – lẽ nào tránh không được một kiếp này sao?
Đương lúc miên man suy nghĩ thì Tương Thanh lại thấy Ngao Thịnh bước xấn đến, vác y lên vai.
“Ai, ngươi làm gì vậy?” Tương Thanh xấu hổ kêu, đường đường là một nam nhân vậy mà lại bị khiêng lên như bao cát vậy, “Thịnh Nhi, đừng làm vậy, ta giận đấy!”
Ngao Thịnh vỗ vỗ vài cái vào mông Tương Thanh, “Thanh này, hôm nay ta mới học được một câu thơ.”
Ngao Thịnh cười mát, khiêng Tương Thanh về phòng, “Câu ấy là gì nhỉ, à, làhoa rơi đất lành dậy hương.” Khi đọc đến hai chữ “dậy hương” còn cố tình nhấn mạnh, lại còn véo nhẹ một cái lên mông Tương Thanh.
“Ngươi......” Tương Thanh mặt mày đỏ bừng, giãy giụa, giận quá bèn thụi đầu gối vào ngực Ngao Thịnh, song lại chẳng dám dùng sức vì lo rằng sẽ làm Ngao Thịnh bị thương.
Ngao Thịnh biết chắc rằng Tương Thanh không đời nào xuống tay nặng đâu nên đêm nay Thịnh ta được ăn no nê chắc rồi! Bởi vậy mới nói, nhẫn nại tất có hồi báo!
Ngao Thịnh xoa xoa ngực, một cước chẳng đâu vào đâu kia của Tương Thanh không làm hắn đau mà còn chọc hắn ngứa ngày cả người, ba bước đi hai bước chạy, xộc nhanh vào trong tẩm cung, đá chân đóng cửa lại rồi đặt Tương Thanh lên giường.
Tương Thanh xoa bụng, “Đau quá đi! Ngươi lại nổi cơn điên gì nữa hả?”
“Thanh!” Ngao Thịnh chồm người tới, đè Tương Thanh lại, “Trang thứ ba!”
Tương Thanh thở dài, “Ngươi chỉ biết có trang thứ ba!”
“Đương nhiên!” Ngao Thịnh vươn tay cởi từng lớp áo Tương Thanh xuống, “Mỗi đêm ta đều mơ thấy!”
Trong lúc Tương Thanh bối rối không biết làm sao thì Ngao Thịnh đã nhanh tay cở bỏ áo ngoài của y xuống, đặt y nằm hẳn lên giường rồi chồm người tới hôn lên cổ y.
Tương Thanh cắn răng nghĩ — Dù sao thì cũng khôngn phải bị hôn lần đầu! Cái này có là gì đâu!
Chốc sau, Ngao Thịnh đã banh mở y phục của Tương Thanh ra, môi một đường hôn xuống, dịu dàng tỉ mỉ âu yếm từng tấc da của y. Tương Thanh càng khó nhọc thở thì tâm tình Ngao Thịnh lại càng sảng khoái.
Kỳ thật Tương Thanh cũng không thấy chán ghét hay khó chịu gì. Y với tay xuống gối lấy quyển sách Ngao Thịnh vẫn gối đầu kia ra xem thử, không để ý đến việc Thịnh ta đang hôn lên bụng y...Tương Thanh nhíu mày nghĩ – Tại sao lần nào cũng đều là do Ngao Thịnh chủ động chứ? Không phải cũng là đọc từ trong sách ra sao? Y cũng phải xem cho biết đến tột cùng sách kia vẽ gì.
Tương Thanh chăm chú giở sách ra xem...Trang thứ nhất, trang thứ hai...Trang thứ tư, thứ năm, mặt mày liền đỏ tưng bừng, xấu hổ ném sách qua một bên không thèm coi nữa. Đã vậy cũng không quên mắng – Loại sách tầm xàm này vậy mà Ngao Thịnh cũng nghiên cứu cho được! Cái tên hạ lưu này đúng là hết thuốc chữa rồi!
“A!” Tương Thanh đương lúc miên man nghĩ tới quyển sách kia thì Ngao Thịnh liền cởi sạch áo quần y ra, vươn tay nắm lấy bộ vị yếu ớt nọ, tay lại không ngừng trêu đùa. Rất nhanh Tương Thanh liền có phản ứng. Nhưng đợi đến khi y hiểu ra là có chuyện gì thì Ngao Thịnh đã không chút khách khí hàm trụ nơi tư mật kia mất rồi.
“Ngươi...... Chậm một chút.” Tương Thanh thở dài đẩy đẩy Ngao Thịnh, không rõ vì sao hắn lại gấp rút như thế.
Tương Thanh không biết là phải. Ngao Thịnh đã chịu đựng lâu đến như thế rồi. Hắn lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm cái trang thứ ba đó, vì bởi trang này bao gồm toàn bộ quá trình chứ chẳng lưng chừng bỏ dở như hai trang trước.
Trước đây, hắn chỉ dám nghĩ chứ không có gan yêu cầu, lại càng không có dũng khí làm thử. Nhưng mấy ngày cận kề với Tương Thanh này, Ngao Thịnh cảm thấy cuối cùng thời cơ cũng đã đến. Nếu như còn phải chờ đến lúc Tương Thanh dẹp bỏ được sự ngại ngùng tự mình mở miệng thì có khác nào Thịnh ta đợi cho mỹ thực nguội lạnh hết. Theo như lời của Tần Vọng Thiên thì hắn phải mạnh tay một chút. Hơn nữa, những đêm gần đây, Ngao Thịnh đều mơ thấy cùng Tương Thanh ân ái, mỗi lần giật mình tỉnh lại thì cơ thể đã bừng bừng phản ứng rồi. Nếu không nhanh thỏa mãn cơn khát này thì chắc là hắn điên mất!
Tương Thanh vẫn còn nhớ rõ cảm giác mỗi lần thân mật với Ngao Thịnh nhưng lần này lại nằm yên nhắm hai mắt, ngưỡng mặt đón nhận âu yếm như thế thì tâm chợt thấy bối rối hơn hẳn...Những va chạm lần này của Ngao Thịnh hoàn toàn khác với những lần trước. Tuy rằng rất dịu dàng nhưng không có ý muốn thử thách nữa mà là rất kiên quyết dứt khoát. Tương Thanh dần dần cảm thấy không thể khống chế bản thân được nữa, cảm xúc này trước nay là chưa hề có. Y rướn người cúi đầu nhìn Ngao Thịnh...chỉ thấy hắn đang mải mê cắn mút da thịt mình. Tương Thanh vừa bối rối vừa lo sợ tròn mắt ra nhìn, mắt phủ đầy sương mờ, mặt mày lại đỏ bừng khiến Ngao Thịnh khoái trá cười bảo, “Thanh à, ngươi đúng là bản lĩnh hơn người nha. Làm chuyện này mà cũng có lấy thời gian để thất thần! Muốn hối thúc ta phải nhanh tiến vào giai đoạn chính sao?”
“Ách...... Không phải......” Tương Thanh vừa định rụt người lại thì Ngao Thịnh liền giữ lấy, tiếp tục việc chòng ghẹo nơi đáng thương kia. Cảm giác mãnh liệt cứ đánh úp tới. Tương Thanh chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện ái ân lại có thể khiến người ta ngây ngẩn đến không hít thở nổi như thế nên nhất thời liền trở nên lúng túng.
Ngao Thịnh một lòng muốn dồn Tương Thanh vào đường cùng, khiến y không thể khắc chế được bản thân nhưng lại không thể hờn giận hay la mắng, Tương Thanh chỉ còn biết siết chặt tấm chăn dưới thân, nhíu mày bật ra tiếng rên, làm tâm thần Ngao Thịnh nhộn nhạo, huyết khí bừng bừng dâng.
Ngao Thịnh âm thầm sung sướng. Không lâu sau, Tương Thanh rướn cả người lên, tạo thành một đường cong tuyệt đẹp...Vừa qua cơn run rẩy vì kích động lại thả người nằm xuống, khó nhọc lấy hơi thở, tựa hồ là quá sức chịu đựng.
Ngao Thịnh hoàn thành bước đầu tiên, vừa nhìn thấy bộ dạng Tương Thanh như thế thì liền lo là bước tiếp theo liệu có tiến hành thuận lợi hay không.
Đến nước này rồi mà không làm cho trót thì đúng là hèn nhát! Ngao Thịnh vô số lần tự nhắc nhở mình, tuyệt đối không được bỏ lỡ, phải thừa thắng xông lên...Nhất định phải đi đến bước cuối cùng!
Tương Thanh ngực phập phồng thở. Chiếu theo kinh nghiệm những lần trước thì thể nào Ngao Thịnh cũng sẽ cọ tới cọ lui trên người mình, sau đó y sẽ vì mỏi mệt mà ngủ thiếp đi...Quả nhiên Ngao Thịnh liền trườn lên, nắm lấy bả vai Tương Thanh, lật trở người y lại, để lưng hướng lên trên.
Tương Thanh có chút khó hiểu, nhưng nằm sấp tựa mặt lên chăn mềm như thế cũng không khó chịu mấy. Ngao Thịnh lưu luyến dùng môi vuốt ve lưng Tương Thanh, tay thì không ngừng xoa thắt lưng y.
Tương Thanh thả lỏng toàn thân, hưởng thụ sự âu yếm của Ngao Thịnh.
Ngao Thịnh thấy Tương Thanh cả người buông lỏng, liền vươn tay lấy một cái hộp nhỏ từ mớ y phục vứt bên giường ra...là bạc hà cao mà Tần Vọng Thiên đã cho hắn, bên trong có tinh chất hoa hồng cùng độ tiên thảo, dùng những khi ân ái sẽ không làm người kia bị tổn thương mà còn mang lại tác dụng phụ vô cùng tuyệt vời.
Ngao Thịnh tự biết bản thân mình hạ lưu. Ngay khi Tần Vọng Thiên nói cho hắn nghe công dụng của lại dược cao này hắn liền nghĩ đến Tương Thanh mà hạ thân dậy lên cơn hưng phấn. Hắn đúng là hết thuốc chữa mà!
Ngao Thịnh cúi đầu, nhìn vùng trũng giữa thắt lưng và mông của Tương Thanh, không kiềm được mà nuốt nước bọt một cái...Nơi này nhìn trắng hơn những chỗ khác, lại còn mịn màng mềm mại. Ngao Thịnh cúi đầu, càn quấy mà hôn xuống.
Tương Thanh vốn không chút phòng bị, vừa bị hôn liền trở nên khẩn trương. Ngao Thịnh từ đằng sau nhìn, chỉ thấy vành tai y đỏ bừng...nhếch mép cười lưu manh rồi hạ người xuống cắn lên mông y một cái. Ngay lập tức, cả người Tương Thanh đỏ au...Thịnh ta khoái trá nói, “Thanh, làm gì lại thẹn thùng như thế a?”
Tương Thanh cắn răng quát, “Ngươi muốn làm thì làm nhanh lên, cần gì bày nhiều trò như thế?”
Ngao Thịnh thoáng ngẩn ngưởi ra. Vốn hắn cứ tưởng Tương Thanh lúc nào cũng tỉnh tỉnh mê mê không biết hắn muốn làm gì...hóa ra là đã sớm biết hắn muốn làm tới bến tới bờ!
Ngao Thịnh vui mừng khôn xiết, trườn người lên hôn lấy hôn để vào vành tai và hõm vai Tương Thanh, vừa trút mưa hôn vừa miên man gọi Tương Thanh Tương Thanh.
Tương Thanh lần nữa cố thả lỏng thân thể. Ngao Thịnh thấy thời điểm mong chờ đã đến, liền trét lấy một ít dược cao, vươn tay lần xuống mông Tương Thanh.
Tương Thanh cảm thấy có thứ gì đó mát mát lướt trên mông mình, đương lúc suy nghĩ xem đó là gì thì Ngao Thịnh đã hôn lên môi y. Tương Thanh vốn là người ngay thật, vừa bị hôn thì liền ngây người, không còn nghĩ được gì nữa. Môi Ngao Thịnh vẫn vấn vít lấy môi y thì đột nhiên...
“A!” Tương Thanh cả kinh hét lên, “Ngươi làm gì vậy?”
“Thanh.” Ngao Thịnh hôn lên khóe môi Tương Thanh, không để y có cơ hội xao nhãng, rồi nhân đó chen tay vào u huyệt kia. Ngón tay chậm rãi di động trong nếp uốn, bôi đều dược cao mát lạnh kia.
Độ tiên thảo dược lực đúng là kinh người. Ban đầu, Tương Thanh chỉ cảm thấy bên dưới mình tê đi cùng chút khó chịu khi bị xâm nhập...nhưng rất nhanh lại chỉ cảm thấy ở những nơi tay Ngao Thịnh chạm đến đều ngứa ngáy đến khó chịu.
“Ư......” Tương Thanh khó nhịn rên nhẹ.
Ngao Thịnh dù sao cũng là lần đầu làm chuyện thế này, vì sợ Tương Thanh sẽ đau đớn mà ra sức chuẩn bị tiền diễn, ngón tay tiến sâu vào, đảo một vòng rồi bắt đầu vào ra, gây sức ép đến mức Tương Thanh phải nảy giật thắt lưng lên, hai tay siết chặt lấy tấm chăn bên dưới, hé miệng thở ra từng đợt hơi thở nóng bỏng. Ngao Thịnh dí mặt đến sát lại nhìn, tình cờ bắt gặp được biểu tình chưa bao giờ thấy qua trên mặt Tương Thanh.
Hai mắt khép hờ, miệng hé mở, môi đỏ bừng, hai má lại đỏ bừng, trong mắt lấp lánh ánh nước...
Ngao Thịnh tinh thần sớm đã run rẩy không thôi, nay không thể nhẫn nhịn được nữa mà khát cầu có được người kia...nhưng lại chẳng nỡ làm tiêu biến mất biểu tình động lòng người này của Tương Thanh. Ngẫm nghĩ, hắn liền lật người Tương Thanh lại đối diện với mình.
Tương Thanh khó hiểu nhíu mày. Y nhớ mang máng là ở trang thứ ba, hai người sẽ ôm nhau nằm sấp trên giường mà.
Ngao Thịnh vươn tay nắm lấy cổ chân Tương Thanh, kéo chúng sang hai bên... Tương Thanh ngại ngùng khép chân lại nhưng tình hình hiện tại ngay cả y cũng không thể khống chế được, hơn nữa, cảm giác khô nóng khó chịu kia cứ thúc giục, cảm thấy không ổn, liền hỏi, “Thịnh Nhi, ngươi đã bôi gì lên người ta hả?”
Ngao Thịnh vốn đang ý loạn tình mê nên nào chịu được hai tiếng Thịnh Nhi thốt ra từ miệng Tương Thanh chứ, máu nóng xộc lên não, suýt tí nữa đã xông thẳng làm liều rồi, may mà đã kịp cắn chặt môi kiềm lại, đoạn liền cúi đầu hôn Tương Thanh, “Thanh, ngươi lúc nào cũng ngại ngần mắc cỡ phải không, lát nữa ta sẽ khiến ngươi phải rên rỉ xin tha thứ!”
“Ngươi..... nói năng linh tinh gì đó?” Tương Thanh cắn môi lườm. Ngao Thịnh lại khoác hai chân Tương Thanh lên trên bả vai mình rồi nhẹ nắm lấy thắt lưng y.
Tương Thanh mặt mày mờ mịt, Ngao Thịnh cúi đầu hôn lên môi mềm kia....
Có lẽ vì dược tính trong cơ thể bắt đầu phát huy tác dụng, nên khi đôi môi Ngao Thịnh chạm đến da thịt, y liền cảm thấy cả người khô nóng đến khó chịu, theo bản năng mà ngưỡng đầu lên đón nhận. Ngao Thịnh thấy Tương Thanh chủ động, lòng phấn khởi không thôi, cuối cùng, chẳng thể kiềm chế được nữa mà nắm chặt thắt lưng y, một đường đẩy thẳng người đến...
“A.....” Tương Thanh nhíu mày, tuy rằng đã bôi độ tiên thảo, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu vô cùng, nhất là sau khi tiến vào, chỉ thấy đau đớn không thôi, nhưng bên cạnh đó lại cũng cảm nhận được niềm hứng khởi vô bờ.
“Thanh!” Ngao Thịnh sung sướng đến mức thiếu chút nữa đã càn quấy đi tới nhưng lại đành nhịn xuống, choàng tay ôm lấy Tương Thanh, thử di động vài cái để trấn tĩnh được cơn xáo động trong lòng. Hít một một dài, Ngao Thịnh chợt thấy áy náy vì bản thân đã quá nôn nóng rồi. Hắn lo lắng cúi đầu nhìn Tương Thanh, đột nhiên mặt mày rạng rỡ hẳn lên...Tương Thanh chỉ cau nhẹ đôi mày, trong mắt vương chút khó xử nhưng lại không biểu lộ chán ghét gì. Ngao Thịnh bèn mượn cớ mà rằng, “Thanh, thoải mái không?”
Tương Thanh vừa giận vừa xấu hổ – Ngao Thịnh chết tiệt này vậy mà còn rảnh đi ăn nói nhăng nhít nữa – nhưng khi nghĩ đến tình cảnh hiện tại của y và hắn thì mặt mày đỏ tưng bừng. Cả hai thế nhưng lại làm chuyện cá nước giao hòa như thế.
Trong lúc Tương Thanh đang rối bối thì Ngao Thịnh đã chẳng nhịn được, hiện tại chỉ cảm thấy được sự ấm áp mềm mại khi được ở bên trong Thanh của hắn mà thôi. Thật là mê hoặc nhân tâm mà. Có bắt hắn trả giá bằng mạng sống thì cũng chả sao cả. Bao năm qua, chuyện vốn dĩ chỉ xảy ra trong mộng nay lại thành thật. Ngao Thịnh chợt cảm thấy lúc này như thể là đang nằm mơ vậy. Chỉ có thứ xúc cảm tê dại khi hai người hòa quyện vào nhau mới có thể khiến hắn cảm nhận được rõ ràng một điều rằng, từ khoảnh khắc này, Tương Thanh đã hoàn toàn thật sự thuộc về mỗi hắn.....Từ lúc gặp gỡ cho đến khi mê luyến, cuối cùng thì người này cũng đã là của riêng hắn.
“Thanh!” Ngao Thịnh ôm siết lấy Tương Thanh, dịu dàng hôn lên mắt mũi y, tha thiết nói, “Gọi tên ta, Thịnh Nhi!”
Tương Thanh mắt phủ đầy sương nhìn người bên trên, tâm tư xao động đến không nói nổi thành lời. Gương mặt của Ngao Thịnh gần ngay trước mắt y. Cậu thiếu niên ngày xưa giờ đã trưởng thành rồi...Tương Thanh chân thành bật thốt ra, “Thịnh.Nhi”
Một tiếng gọi nhẹ tênh như thế thôi cũng đủ khiến tâm trí Ngao Thịnh bay bổng lên chín tầng mây xanh...Đêm mỗi lúc một dày, nhiều lần Ngao Thịnh bảo mình phải dừng lại nhưng lại chẳng thể kiềm lòng, thân thể như không còn biết thỏa mãn mà cứ như một cái túi không đáy, không ngừng kêu gào muốn nhiều thật nhiều hơn nữa, hết lòng hết dạ khát khao người dưới thân kia. Cho đến khi có tiếng gà báo sáng văng vẳng vang lên, Ngao Thịnh mới nhìn ra là Tương Thanh đã mệt mỏi chìm vào giấc ngủ tự bao giờ, những vệt trắng trắng hồng hồng trên đệm khiến hẳn xấu hổ lo sợ nghĩ, thể nào rồi khi tỉnh dậy Thanh của hắn cũng giận cho mà coi.
Ngao Thịnh vội vã rời giường, mang nước ấm đến giúp Tương Thanh lau người, thay chiếc chăn sạch sẽ khác rồi lại leo lên giường ôm lấy y. Hắn mải mê gác tay chống cằm, si ngốc nhìn người trong lòng mình cho đến tận hừng đông.
Tiếng trống canh điểm, báo hiệu giờ vào cung lâm triều đã đến...Ngao Thịnh chậm rãi đứng lên, vừa thay hoàng bào vừa nhìn đăm đắm gương mặt đang say ngủ của Tương Thanh...Đến khi vận y phục xong, lại quay đầu đi ra cửa...Nhưng chưa chạm đến ngưỡng cửa thì đã lập tức xoay người trở vào. Ngao Thịnh vội choàng chăn kín hết người Tương Thanh rồi bể bổng lên, đi thẳng đến kim loan điện. Khi đã vào trong chính điện, liền tỉ mỉ căn dặn Văn Đạt, “Hôm nay lâm triều phải phân phó bá quan không cần quỳ hô vạn tuế, còn nữa, quan trọng là phải nhỏ tiếng nói chuyện.”