Thịnh Thế Thanh Phong

Chương 102: Nam chinh



BỐN MƯƠI VẠN ĐẠI QUÂN đi về phía nam có thể nói là vô cùng ung dung chậm rãi. Lần này, Ngao Thịnh ngoài việc Nam chinh, còn nhân tiện điều tra dân tình. Tình hình của những châu thành huyện nha đi qua đều không tốt, dân chúng đói khổ, người người lầm than. Ngao Thịnh ra tay không nương tình, bãi miễn chức vụ quan địa phương rồi phái thị vệ về kinh đưa người có năng lực đến nhậm chức, tăng cường cải cách.

Cũng vì thế mà một đường Nam hạ, quan quân đều nhận được sự tín nhiệm và yêu mến của dân chúng. Nhưng, đường càng dài, Ngao Thịnh và Tương Thanh càng cảm thấy mọi chuyện có điều quái lạ, quan nha địa phương vô cùng thanh liêm, cuộc sống của người dân thì sung túc nhàn hạ...Chuyện này có vẻ hơi hoang đường và không hợp lẽ thường. Tại sao ở trung khu phồn hoa bách tính lại đói khổ còn phía Nam xa xôi lại không có lấy một bóng lưng chạy nạn?

Một ngày nọ, đội quân của Ngao Thịnh đi đến vùng cao nguyên phía Nam.

Tương Thanh ngồi bên trong xe ngựa, bên cạnh như cũ vẫn là Ngao Ô ăn no nằm dài. Tương Thanh vừa vuốt lưng hổ vừa vén mành nhìn ra bên ngoài.

Trên đường, vẫn là một mảnh thái bình thịnh thế.

“Đừng nhìn nữa.” Ngao Thịnh thở dài, “Nhìn không ra điều gì đâu. Từ lúc đến đây, mấy ngày rồi cũng không thấy có một ai chạy nạn cả...Ta cảm động suýt khóc luôn, đương kim thánh thượng đúng là anh minh thần võ mà!”

Tương Thanh cười lắc lắc đầu, “Đúng là quái lạ thật.”

“Chuyện đó cần phải nói sao? Chúng định coi ta là tên ngốc mà lừa ư?” Ngao Thịnh cười lạnh, “Tất cả đều được dàn xếp đâu vào đó rồi.”

“Ta cũng nghĩ vậy.” Tương Thanh gật gật đầu, “Chúng ta mang theo bốn mươi vạn nhân mã, cho nên chỉ có thể đi đường lớn, quan huyện các nơi hẳn đã biết được tin ngươi dẫn quân đi qua, còn hay việc ngươi thẳng tay trừng trị tham quan nên đã sớm rút kinh nghiệm, tiêu trừ những việc xấu xa để ngươi không có dịp nhìn thấy. Ta nghĩ, chúng ta nên chuyển sang đường nhỏ.”

“Đúng vậy.” Ngao Thịnh gật gật đầu, sáp đến gần hôn lên má Tương Thanh một cái, “Nhưng cũng đừng nóng vội quá. Đợi khi đến nơi rồi trừng trị chúng cũng chẳng muộn mà.”

Tương Thanh co người tránh đi, lườm Ngao Thịnh một cái – Đừng có táy máy tay chân như thế!

Ngao Thịnh vô lực thở dài. Vốn những tưởng, sau khi cùng ai kia gạo nấu thành cơm rồi thì sau này có thể khăng khít hơn một chút, với lại Thịnh ta ăn quen, tuổi lại đang độ bừng bừng sức xuân, cùng Tương Thanh ở chung một cỗ xe ngựa, sao có thể không mon men làm những chuyện tương thân tương ái chứ!? Dù sao thì ngày đó Tương Thanh cũng đã bảo là, lần sau không được quá phận làm càn suốt đêm nữa...Câu này nếu hiểu theo cách khác thì có nghĩa là đồng ý còn nhiều lần nữa.

Nhưng mà khổ một nỗi, Tương Thanh bây giờ còn khó thân cận hơn cả trước kia nữa. Chỉ cần hắn nhích tới một chút thôi là y liền lui ra một quãng xa, có khi còn bỏ trốn sang xe của Mộc Lăng nữa chứ. Từ lúc rời kinh tới nay, ngay cả tóc tai y hắn cũng chẳng chạm được mấy lần. Nhịn sắp chết luôn rồi nè!

Ngao Thịnh trong lòng xấu xa nghĩ, nếu mà được dịp ôn tồn nữa thì hắn sẽ hăng hái làm trắng đêm luôn. Tất cả cũng vì Thanh bức hắn thôi! Thiệt là...Nếu bình thường mỗi ngày đều được vận động thì Thịnh đây cũng không bức xúc đến mức muốn lồng lộn bộc phát như vầy.

“Phía trước là quận Thượng Dung, bước qua là ta liền vào Thục (Thục Trung).” Tương Thanh nhỏ tiếng nói.

“Phải.” Ngao Thịnh gật gật đầu, “Qua sông đến Thục Trung rồi thẳng tiến vào miềnNam.... Theo như Kim Linh nói thì quân ta tới miền Nam rồi mới đóng quân.”

“Uhmm.” Tương Thanh nhẹ gật gù.

Ngao Thịnh nheo mắt nhìn, “Có muốn tạt qua Hắc Vân Bảo không?”

Tương Thanh có phần sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn, rồi chỉ lắc lắc đầu.

Ngao Thịnh phì cười, “Đừng lo cho ta. Nếu muốn đến thăm nhóm người Tiểu Hoàng thì cứ đi, dẫu sao cũng thuận đường mà.”

Tương Thanh híp mắt nhìn Ngao Thịnh, vẫn lắc đầu như trước, “Không đi.”

“Tại sao?” Ngao Thịnh nhích lại gần hơn một chút, một cước đạp Ngao Ô đi, thế vào chỗ của hổ, “Không phải lâu rồi ngươi không về đó sao?”

“Đợi khi nào thắng trận đi!” Tương Thanh ngẩng đầu lên nói, “Lúc trở về rồi gặp luôn một thể!”

Ngao Thịnh chăm chú nhìn y thật lâu, chốc sau mới hỏi, “Đợi đến khi thắng trận ư?”

“Phải.” Tương Thanh gật đầu.

“Được rồi.” Ngao Thịnh thấy bầu không khí lúc này không tồi, liền xáp đến định hôn lên môi Tương Thanh một cái nhưng...xe đột ngột bị nảy lên rồi dừng bánh...Ngao Thịnh theo đã mà ngã, Tương Thanh chau mày, “Sao lại ngừng đột ngột thế này?”

Ngao Thịnh ảo não thở dài, mồi đưa lên tới miệng rồi mà còn...Là tên khốn nào dừng xe lại! Lát nữa phải chém bay đầu hắn thì mới hả dạ!

Đúng lúc này, tiếng Văn Đạt chợt vang lên phía ngoài xe, “Hoàng Thượng!”

Tương Thanh vén mành lên, thấy Văn Đạt đứng ngoài cửa xe, biểu tình có chút cổ quái.

“Có chuyện gì vậy?” Ngao Thịnh khó hiểu nhìn hai bên, “Sao lại dừng xe?”

“Có...... Có người chặn đường.” Văn Đạt nhỏ giọng đáp.

“Sao?” Ngao Thịnh bừng bừng hưng trí, thầm vui là cuối cùng cũng có người chạy đến kêu oan rồi, “Hắn có oan tình gì?”

“Không phải......” Văn Đạt cúi đầu đáp, “Hắn.... muốn tiền ạ.”

“Cái gì? Vậy chẳng phải là cướp sao?” Ngao Thịnh liếc nhìn Tương Thanh.  Chuyện này đúng là mới lạ mà. Dám chặn đầu bốn mươi vạn đại quân cướp tiền ư?

“Đối phương có bao nhiêu người?” Tương Thanh thầm nghĩ ắt hẳn phải có chừng ba đến năm vạn tên.

“Dạ...chỉ có một người ạ.” Văn Đạt đáp.

“Hoang đường!” Ngao Thịnh nghe xong chỉ muốn cười, “Bốn mươi vạn đại quân lại bị một tên bá vơ chặn đường cướp?”

“Không phải ạ...... Hắn ta ăn mặc rách rưới, bảo là đường này không qua được, nếu qua thì sẽ phải gánh kiếp số, muốn chúng ta chuyển sang đường nhỏ mà đi còn nói là hắn có thể dẫn đường cho.” Văn Đạt rành rọt đáp.

“Thế thì không phải là cướp.” Tương Thanh chau mày khó hiểu.

Văn Đạt gật đầu, “Lúc đầu cũng cho rằng hắn không phải cướp nên Vương tướng quân mới không chặn lại, nhưng mà người đó nói là...nếu muốn qua đường lớn thì phải cho hắn một ngàn lượng bạc thì hắn mới chỉ cách hóa giải, một ngàn lượng bạc đổi lại sự an toàn của bốn mươi vạn đại quân, giao dịch này lời chứ không lỗ!”

“Phía trước có kiếp số gì?” Tương Thanh khó hiểu hỏi, “Hắn có nói rõ ra không?”

“Thưa không ạ.” Văn Đạt lắc đầu, “Tần tiên phong cũng có hỏi nhưng hắn chẳng chịu nói chỉ bảo, sự tình trọng đại, cứ chọn nhanh nhanh, một là đi đường vòng, hai là đưa bạc, không thì tự đâm đầu vào chỗ chết.”

“Ngươi đưa hắn đến đây, trẫm muốn xem mặt mũi hắn thế nào.” Ngao Thịnh cười nói.

“Hoàng Thượng, đối phương lai lịch không rõ...nô tài lo là có chuyện không may.” Văn Đạt lo lắng nói.

“Sợ cái gì, bốn mươi vạn đại quân mà chẳng đối phó được một kẻ khố rách áo ôm sao? Nếu làm không được thì trẫm sẽ không Nam chinh, quay về Lạc Đô thoái vị cho nhẹ nợ.”

Văn Đạt quay sang hỏi ý Tương Thanh, y liền gật đầu bảo phải.

“Nè...Thanh à, chúng ta cũng nên xuống xe thư giãn gân cốt một chút đi.” Ngao Thịnh nắm tay kéo Tương Thanh xuống ngựa.

Tùy tùng vội dựng lều trại giản đơn, kê một bàn trà nhỏ. Tương Thanh cùng Ngao Thịnh sóng vai ngồi, Mộc Lăng mò từ trong xe ra, tò mò chạy lại hóng chuyện, “Có chuyện gì vậy?”

Tương Thanh nói, “Có người chặn đường.”

“Cái gì?” Mộc Lăng cảm thấy thú vị, liền kéo ghế ngồi một bên góp vui.

Không lâu sau, một người còn trẻ, thân hình cao lớn, da ngăm đen bị Vương Trung Nghĩa kiềm cặp dẫn đến. Tần Vọng Thiên cũng theo cùng, trên mặt cũng là vẻ không hiểu gì cả.

“Hoàng Thượng!” Vương Trung Nghĩa nói, “Đã dẫn người đến.”

Ngao Thịnh gật gật đầu, cùng Tương Thanh đánh giá người nọ. Chỉ thấy hắn không những cao lớn mà còn rất cường tráng, da thịt rắn chắc, mặt to môi dày, tướng mạo ổn trọng đôn hậu, sau lưng còn cõng theo một cái gùi, nhìn như là tiều phu.

Mộc Lăng hít hít mũi, giật mình nói, “Ui! Cái gùi sau lưng ngươi là dược thảo phải không?”

Tiều phu kia giật mình nhìn Mộc Lăng, “Hóa ra cũng là người trong nghề, vậy thì may quá.” Vừa nói vừa tháo chiếc gùi xuống, đặt trước mặt Mộc Lăng, mở nắp che ra, liền thấy bên trong là sa số thảo dược, dược hương bay lên nhàn nhạt...nhưng bên cạnh đó còn có một cỗ mùi khó ngửi...Tóm lại đó là một mùi hương cỗ quái.

Mộc Lăng nhíu mày, ngồi xổng xuống nhìn cho rõ thứ bên trong gùi, “Ngã thiên, thảo ô, độc đinh tử[1], tam đại độc dược, vậy là sao nha?”

“Tam đại độc dược?” Ngao Thịnh kỳ quái hỏi, “Sao ta chưa từng nghe qua?”

“Mấy loại độc này ở Trung Nguyên khó tìm lắm.” Mộc Lăng chép miệng nói, “Ở miềnNamthì may ra mới gặp. Ba loại độc này không phải loại thường đâu, vừa thấy máu là bám dính lấy ngay!”

“Lợi hại như vậy sao?” Tương Thanh kinh nghi.

Mộc Lăng gật gật đầu, “Ở miền Nam, mỗi khi tác chiến thường bôi độc này lên đao kiếm cung nỏ. Chất độc vô cùng hung hiểm, vừa trúng đã chết, có giải dược cũng vô dụng, nhưng may là độc thảo này lại rất khó tìm.”

“Trước đây ít lâu, có một vài phú thương từ miền Nam đến.” Tiều phu kia vội nói, “Ra giá rất cao để thu mua ba loại độc thảo này. Dân làng trong thôn liền bỏ việc, lên núi tìm dược. Một phân dược đến những hai mươi lạng bạc. Với số tiền đó, thôn dân chúng tôi chẳng cần làm cả năm với lại còn dư mà cưới vợ, rồi mở hàng buôn bán.”

Ngao Thịnh nghe xong, khẽ nhíu mày.

“Đích thật là rất nguy hiểm.” Lúc này, Ân Tịch Ly cũng rẽ người đi tới, đến bên cạnh nhóm người Ngao Thịnh, “Phía trước có một nơi gọi là vịnh Nguyệt Lượng[2], địa thế hình móng ngựa. Nếu có kẻ mai phục, lấy độc đối phó với chúng ta thì có là bốn mươi vạn đại quân cũng thương tích đầy mình.”

Ngao Thịnh mày xoắn lại một đường, hỏi tiều phu, “Chẳng hay tiểu huynh đệ tên là gì? Bao nhiêu tuổi rồi?”

“Tôi tên Ngô Mặc, năm nay hai mươi.” Tiều phu thành thật đáp.

“Vì sao lại đến chặn đường?” Ngao Thịnh nhìn thảo được bên trong chiếc gùi, “Nếu cậu bán chúng đi cũng kiếm được kha khá bạc cơ mà...Lẽ nào lại không sợ bốn mươi vạn đại quân của ta mà lớn gan cản lại?”

Ngô Mặc nghe xong, suy nghĩ một lúc mới đáp, “Nếu thật vậy thì chẳng phải có bốn mươi vạn người chết cùng tôi sao. Vụ buôn bán này không lỗ chút nào hết.”

“Ai nha, cậu cũng tính kĩ ghê ha!” Mộc lăng cười nhăn nhở.

“Muốn có một ngàn lượng bạc thì phải đổi ít nhất trăm lạng độc thảo...Muốn hái được độc thảo nguy hiểm khôn cùng, trên đường đi đầy rắn rít bò cạp. Đã có không ít bằng hữu của tôi vong mạng rồi...Tôi thay họ làm hậu sự cũng thấy đau lòng nên phải đối đường kiếm ăn. Đến đây chặn đầu các người đòi bạc, có điều dễ hơn.”

“Làm sao cậu lại chắc rằng những phú thương đó dùng loại độc này để đối phó với bọn ta?” Ngao Thịnh hỏi xong, liền chỉ thấy muốn cười, nếu không dùng để độc chết bốn mươi vạn đại quân của hắn thì cần nhiều độc thảo thế để làm gì? Lẽ nào lại thay cơm ăn à?

“Lúc ở trong núi, có một quái nhân nói cho tôi biết.” Ngô Mặc thành thật đáp.

Ân Tịch Ly nhíu mày hỏi, “Quái nhân đó trông như thế nào?”

Ngô Mặc cố nhớ lại, “Ừ thì, dáng người cao cao, mặc quần áo màu đen, đeo mặt nạ, mới nhìn thì hết cả hồn luôn nhưng mà người đó lại giúp tôi giết rắn độc, cứu tôi một mạng nữa.”

Ngao Thịnh vừa nghe thấy áo đen đeo mặt nạ thì sắc mặt liền trầm xuống, “Có phải giọng nói thì khàn còn da bàn tay lại tái nhợt?”

“Đúng đó!” Ngô Mặc gật gật đầu, Ngao Thịnh thở dài — là Hạ Lỗ Minh..... Theo bản năng lại xoay người sang nhìn Tương Thanh, thấy y cũng ngạc nhiên không kém gì mình.

“Các người có cho tôi bạc không?” Ngô Mặc hỏi.

Ngao Thịnh xoay đầu nói với Văn Đạt, “Đưa cho cậu ta hai ngàn lượng.”

Ngô Mặc sửng sốt, đón nhận tấm ngân phiếu hai ngàn lượng bạc từ tay Văn Đạt rồi lại trừng to mắt nhìn Ngao Thịnh, “Nhiều hơn tận một ngàn ư?”

Ngao Thịnh cười hỏi, “Tiểu huynh đệ, cậu là dân bản xứ ư?”

“Đúng vậy.” Ngô Mặc cẩn thận bón ngân phiếu vào trong áo, gật gật đầu, “Từ nhỏ tôi đã sống ở đây rồi.”

“Vậy chắc là cậu biết rõ những châu thành xung quanh đây?” Ngao Thịnh lại hỏi tiếp.

“Biết chứ.” Ngô Mặc gật đầu, “Tôi là tiều phu mà nên thường đốn củi mang ra thị trấn bán.”

“Quan viên các vùng phụ cận đối đãi dân tình thế nào?” Ngao Thịnh nhướng mày hỏi.

Ngô Mặc nghĩ một lát liền lắc đầu, “Không tốt.”

Tương Thanh khẽ cười, “Cậu cũng thẳng thắn thật nhỉ.”

“Tính tôi là vậy.” Ngô Mặc thành thật nói, “Quan lớn đối xử với người dân không tốt tí nào hết! Nhưng lại rất ưa bợ đỡ phiên vương ở phía Nam, vì những phiên vương đó sẽ cho họ rất nhiều tiền!”

Ngao Thịnh nhíu mày, “Cái gì? Thu tiền của phiên vương?”

“Phải.” Ngô Mặc gật đầu khẳng định, “Chuyện này ai cũng biết hết mà.”

“Sau khi lấy tiền xong thì họ sẽ làm gì?” Tương Thanh góp lời han hỏi, “Không thể có chuyện lấy bạc rồi mà chẳng làm gì?”

“Đương nhiên là có rồi.” Ngô Mặc nói, “Hai bên thường xuyên lui tới lắm nhưng mà tôi cũng không biết gì nhiều. Tóm lại là nếu người miền Nam và người Hán có đánh nhau, mặc kệ ai đúng ai sai thì kẻ bị bắt trói luôn là những người Hán chúng tôi.”

“Quả thực hoang đường.” Ngao Thịnh lắc đầu.

Tương Thanh cảm thấy Ngô Mặc là một người thành thật. Tuy ăn nói không lớp lang nhưng lại rất rõ ràng.

“Nếu phiên vương cấu kết với quan lại địa phương vậy thì chuyến đi này của chúng ta lại càng thêm khó khăn.” Ân Tịch Ly cũng tham gia vào.

“Hừ.” Ngao Thịnh cười lạnh, “…phủ nha nơi đây hưởng bổng lộc triều đình, đã ăn không ngồi rồi thì thôi đi lại còn đi bợ đỡ lũ phiên vương. Khó trách vì sao đám tặc vương kia lại có thể ra sức làm càn như thế! Không ai là dám đứng ra vạch mặt chỉ tên, dâng sớ lên triều đình. Nơi nơi đều là cảnh thiên hạ thái bình đầy ngụy tạo.”

“Chuyện này ở miền Nam cũng không có gì mới lạ hay bí mật cả.” Lúc này, hai tỷ muội Kim Linh cũng đã đi đến, hành lễ với Ngao Thịnh, “Nếu chúng ta thật sự khai chiến với Nam Man thì phủ nha nơi này liền trở thành chướng ngại vật!”

“Đích xác!” Ngao Thịnh gật đầu, đắn đo một lúc lại nói, “Trước tiên phải đối phó với lũ mai phục này đã. Sau sẽ lấy bằng chứng xác đáng mà vạch mặt lũ bán nước kia...Hiện tại quân ta sẽ hạ trại ở quận Thượng Dung[3], ngầm thăm viếng lũ quan viên kia một chút. Còn nữa...” Ngao Thịnh chợt gọi một vài ảnh vệ đến,”Các ngươi tức tốc quay về Lạc Đô, bảo Quý Tư chọn ra một vài vị quan liêm khiết ngay thẳng đưa đến đây.”

“Vâng!” Ảnh vệ lĩnh mệnh thi hành.

Ngao Thịnh đứng dậy, thấy Ngô Mặc vẫn im lặng đứng ở một bên, liền nói, “Cậu mau trở về đi,  lấy số tiền này mài mai táng cho thân bằng của cậu.”

Ngô Mặc đi được vài bước, ngẫm nghĩ gì đó lại quay đầu trở lại, “Tôi nghe quái nhân kia nói, ngài là vị quan lớn nhất, thiên hạ này là do ngài cai quản.”

Ngao Thịnh nhịn không được cười khẽ một tiếng, “Hắn nói cũng không hoàn toàn đúng.”

“Vì lúc nãy ngài cho tôi đến tận hai ngàn lượng bạc nên tôi sẽ nói cho ngài nghe việc này.” Ngô Mặc nói.

Ngao Thịnh cùng Tương Thanh nghiêng tai lắng nghe, “Chuyện gì cơ?”

“Đó là...Ở Nam Cương này, có một vài vị tướng quân tốt lắm, mấy sơn trại đại vương cũng tốt nữa, dù có làm đạo tặc thì cũng không phải là người xấu đâu. Họ thường xuyên cứu dân tế bần, đối kháng lại với quan phủ. Ngài nếu muốn tìm người hỗ trợ thì có thể tìm họ đó. Nếu họ mà hay tin ngài đi đánh bọn Nam Man kia thì thể nào cũng giúp thôi.”

Ngao Thịnh gật gật đầu, lệnh cho Trâu Viễn mang bút mực đến, viết lại tên tuổi của những vị tướng quân cùng đầu lĩnh sơn trại tốt mà Ngô Mặc nói, lại còn ghi lại rõ ràng từng chuyện xấu của quan lại địa phương, sau mới cho Ngô Mặc trở về, phái ảnh vệ theo sau, vừa bảo vệ vừa biết nhà cửa cậu ta nơi đâu. Ngao Thịnh sớm đã phân phó, nếu việc này tra ra là thật thì đừng nói là hai ngàn lượng bạc, hắn sẽ cho cậu ta cả đời hưởng không hết phú quý vinh hoa.

Đợi đến khi Ngô Mặc đi khuất, mọi người mới tề tụ lại thương lượng đối sách tiếp theo.

Đầu tiên là phải giải quyết lũ mai phục ở vịnh Nguyệt Lượng.

“Địa thế vịnh Nguyệt Lượng có điều khá hiểm trở!” Tề Tán cầm bản đồ, nhíu mày nói, “Nhưng hạ quan thấy ta có thể lợi dụng điểm đó mà ăn miếng trả miếng.”

“Chủ ý này rất hay!” Tống Hiểu nhanh tán thành.

Ngao Thịnh gật gù hỏi, “Phải ăn miếng trả miếng thế nào?”

“Không phải chúng ta đang có một gùi độc thảo sao?” Tề Tán đáp, “Chúng muốn dùng tên độc đối phó ta trong khi ta lại có cung nỏ bắn được mười phát một lần.”

“Đúng vậy.” Tần Vọng Thiên gật đầu. “Số người mai phục tất nhiên không nhiều, quá lắm cũng chỉ có một ngàn quân. Chúng ta chỉ cho cho hai đội nhân mã tinh nhuệ đánh úp vào hai phía, dùng cung nỏ diệt sạch bọn chúng thì liền có thể giải quyết nhanh gọn.”

“Phải.” Ngao Thịnh chau mày, “Quả thật cách này khả dụng nhưng núi cao như thế khó lòng giúp quân ta xoay trở.”

“Điều này cũng dễ thôi mà.” Tương Thanh lên tiếng, “Trước khi hải chiến diễn ra, ta đã huấn luyện ba trăm tinh quân chuyên về cung nỏ. Ta và Tần huynh mỗi người dẫn theo một trăm người đánh úp vào hai cánh của chúng.”

Ngao Thịnh khẽ nhíu mày nhìn Tương Thanh, thấy trong mắt y ngập tràn chờ mong. Tuy rất lo lắng nhưng Ngao Thịnh biết Tương Thanh không phải là hoàng yến[4]chịu được cảnh tù túng chim lồng. Nếu không để y dang rộng cánh bay thì y sẽ u uất lắm nên chỉ còn có thể gật đầu đồng ý mà thôi, “Thế thì nhớ là phải mặc nhuyễn giáp bằng bạc mà ta tặng ngươi. Cẩn thận trước sau.”

“Ta biết mà.” Tương Thanh thấy Ngao Thịnh không phản đối chuyện mình dẫn quân, tâm tình chợt tốt hẳn lên. Viên Liệt phía bên kia chợt mở lời, “Ta sẽ đi cùng Tương Thanh.”

Ngao Thịnh quay sang nhìn Viên Liệt, gật đầu tạ lễ, lòng lại dâng đầy cảm kích.

Mộc Lăng cọ cọ Tần Vọng Thiện, “Vọng Vọng ơi, Tiểu Thanh thì có nhuyễn giáp bằng bạc trong khi người là đại ca như ngươi lại chẳng có manh giáp nào.”

Tần Vọng Thiên dở khóc dở cười — Đó là vì ngươi không quan tâm ta chút nào hết!

Mộc Lăng lè lưỡi trêu rồi chạy nhanh vào xe ngựa lôi ra vật gì đó đưa cho Tần Vọng Thiên.

Tần Vọng Thiên cúi đầu nhìn, chỉ thấy đó là một cái hồ lô thiệt lớn, “Mộc Mộc, đây là gì vậy?”

Mộc Lăng nháy mắt mấy cái, cong môi đáp, “Ong độc!”

Tất cả mọi người tròn mắt hít sâu một hơi — Chiêu này đúng là hiểm độc thật. Đúng là Mộc Lăng thì có khác!

Ân Tịch Ly vừa cười vừa đi đến cạnh Ngao Thịnh, “Hoàng thượng, có thể cho ta mượn long bào của người dùng tạm một chút không!”

“Long bào?” Ngao Thịnh khó hiểu hỏi lại.

Ân Tịch Ly thần bí cười, “Nếu muốn dẫn xà xuất động thì phải có vật nhử chứ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.