Thịnh Thế Thanh Phong

Chương 107: Manh vương



NGAO THỊNH CÙNG TƯƠNG THANH quấn quýt trên giường một trận lâu thật lâu thì kẻ theo đuôi kia mới chịu rời đi. Tương Thanh bấy giờ liền đẩy Ngao Thịnh ra nhưng Sói ta lại bất mãn, nằm lì chẳng chịu đi.

Tương Thanh quát, “Ngươi có quay về quân doanh không hả? Nếu không về đêm nay đừng có mơ được ngủ.”

Ngao Thịnh mặt nhăn mày nhíu, chẳng chút cam nguyện gì mà lết ngồi dậy. Tương Thanh vội thổi tắt nến, kéo Ngao Thịnh chuồn ra khách điếm từ cửa sau rồi men theo con đường nhỏ trở lại đại bản doanh.

Bên trong quân doanh, Tống Hiểu sốt ruột chờ đợi nên chẳng yên giấc được, vừa thấy hai vị chủ tử trở lại mới nhẹ nhõm được phần nào. Trâu Viễn đứng một bên vội tiến lên bẩm báo, “Hoàng thượng, tri phủ Thượng Dung Lưu Bật Chi vừa phái người đưa đến mấy vò rượu, bảo là muốn chiêu đãi quân ta.”

“Sao cơ?” Ngao Thịnh nhướng mày, “Rượu có bị hạ độc không?”

“A” Tề Tán cười đáp, “Mộc thần y đã kiểm tra, không có. Gan hắn có lớn nhường nào thì cũng chẳng có can đảm hạ độc vào rượu đâu.”

Ngao Thịnh khẽ nhíu mày, quay sang hỏi Tương Thanh, “Thanh này, sao gã khốn ấy đang yên đang lành lại đưa rượu tới làm gì?”

Tương Thanh lắc lắc đầu, hỏi Tề Tán, “Các huynh đã đáp lời chúng thế nào?”

“Bọn ta bảo là Hoàng Thượng mấy ngày này đi đường mệt mỏi nên đã sớm nghỉ ngơi.” Tề Tán đáp, “Tên đưa rượu không nói thêm gì liền quay về.”

Ngao Thịnh gật gật đầu, “Rượu được đưa đến khi nào?”

“Khoảng một canh giờ trước.”

“Như vậy tính ra là sau lúc bọn ta rời khỏi nha môn.” Tương Thanh chau mày, “Xem chừng là hắn muốn thám thính thực hư thế nào.”

Ngao Thịnh xoa xoa cằm, “Tên tặc đó muốn giở trò gì đây? A đúng rồi…” Ngao Thịnh xoay sang hỏi Vương Trung Nghĩa, “Những tên kia có nói thêm gì nữa không?”

“Xìii.” Vương Trung Nghĩa hứng chí cười, “Chỉ cần dần cho một trận thì chúng đã khai tuốt tuồn tuột rồi. Vương của Manh Bộ tên là…gì gì nhỉ?” Vương Trung Nghĩa khều khều vai Tống Hiểu.

“Vưu Đồng.” Tống Hiểu thở dài đáp.

“Đúng đúng!” Vương Trung Nghĩa vỗ đùi, “Du Dũng (thùng mỡ)!” [Chữ Vưu Đồng đọc là[yóutóng] còn Du Dũng lại là [yóutǒng]

Mọi người phì cười. Ngao Thịnh lại hỏi tiếp, “Thế tên Thùng Mỡ  kia là người thế nào?” [Nguyên văn Nhĩ Nhã để là Du Dũng nhưng mình sửa lại nhằm bộ lộc rõ bản chất cà rỡn của em Thịnh]

“Vưu Đồng là phiên vương trẻ tuổi nhất trong bốn đại bộ tộc.” Tỷ muội Kim Linh Ngân Linh vừa lúc xuất hiện, giải thích cho Ngao Thịnh, “Hắn là kẻ rất có dã tâm. Vì hắn hành tung bí ẩn nên tỷ muội bọn ta chưa từng thấy mặt.”

“Vậy à?” Ngao Thịnh gật gù hỏi tiếp, “Thật là hai cô chưa từng gặp hắn ta lần nào?”

“Bọn ta chỉ thấy hắn từ xa, trông thì có vẻ còn rất trẻ vì tộc vương trước của Manh Bộ vừa mất không bao lâu. Hắn ta có cái trò nửa che nửa hở mặt nên tỷ muội ta nhìn không rõ lắm.” Kim Linh đáp, “Hắn đã hợp nhất được bốn bộ tộc lúc nào cũng bất hòa với nhau, nên hiện tại thế lực của Nam Man rất lớn mạnh, lại còn cấu kết với bọn quan lại như Lưu Bật Chi nữa. Ta nghĩ, kẻ dã tâm lớn nhất chính là Vưu Đồng.”

“Có phải hắn là người đã bắt Tô Mẫn không?” Tương Thanh hỏi.

“Cũng không biết nữa.” Ngân Linh lắc lắc đầu, “Kẻ bắt cóc Nam vương chính là lão Trần công công kia cùng một tên hắc y nhân thần bí.”

“Chúng ta dự định sẽ mở tiền trang…trong khi bọn chúng lại có vàng…hẳn là sẽ đến bắt tay với ta…Hoàng kim tuy rằng rất quý nhưng lại chẳng thể trực tiếp mang ra dùng vì sẽ khiến người khác sinh nghi. Nhưng nếu thông qua tiền trang rồi cả đổ phường, cuối cùng đổi thành tiền mặt hoặc bạc vụn thì sẽ không làm ai chú ý cả. Đám tay sai ấy không thể nào tự mình đi đến các tiền trang hay đổ phường xa lạ lại càng chẳng thể đi tìm Hắc Vân Bảo, nên chắc chắn là sẽ nhắm vào tiền trang của chúng ta.”  Ngao Thịnh cẩn thận phân tích.

“Nhưng mà…” Tương Thanh khẽ nhíu mày, “Chúng ta không có cả tiền trang lẫn đổ phường.”

“Ta vừa viết thư cho Tiểu Hoàng Hoàng.” Ân Tịch Ly đủng đa đủng đỉnh từ ngoài tiến vào, trên vai còn khoác một tấm áo choàng thiệt dày, tay lại ôm một noãn lô nhỏ, tựa hồ là rất sợ lạnh, lười nhác nói, “Ngày mai, sáng thì hai ngươi đi tìm mặt bằng, đến chiều người của Hắc Vân Bảo đã đến viện trợ, đưa người của tiền trang đến.”

Tương Thanh nghe xong, âm thần liếc nhìn Ngao Thịnh, chỉ thấy hắn sờ sờ mũi mà chẳng ý kiến gì. Tương Thanh biết, hắn không muốn cầu viện Hắc Vân Bảo nhưng đây lại là biện pháp tốt nhất, hơn nữa Ân Tịch Ly lại đích thân viết thư cho Tiểu Hoàng.

“Tuy vậy cũng đừng vui mừng quá sớm.” Ân Tịch Ly lo lắng nói, “Tên Tư Đồ đó cũng chẳng phải người rộng lượng gì cho cam, hắn bảo dựa vào đâu mà hắn phải giúp không công? Đợi việc này xong, tiền trang đó sẽ mang bảng hiệu của Hắc Vân Bảo, về sau toàn vùng này đều do tiền trang Hắc Vân Bảo cai quản.”

Ngao Thịnh nghe xong lại mỉm cười, đáp lại ánh nhìn của Tương Thanh — Tư Đồ là không muốn Ngao Thịnh phải nợ nần gì mình. Như vậy đây có thể xem như là một cuộc giao dịch giữa Ngao Thịnh và Tư Đồ. Giúp Tư Đồ mở rộng không gian buôn bán, đúng là quá lời cho gã ta rồi…Chủ ý toàn vẹn đôi đường như thế chắc chắn không phải do tên cà lơ phất phơ Tư Đồ nghĩ ra, mà là Tiểu Hoàng.

“Chúng ta nhanh nhanh quay về khách điếm, ngày mai còn phải chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng.”

Mọi người gật đầu, Ân Tịch Ly vừa quay người bước đi thì Vương Trung Nghĩa lại lên tiếng hỏi, “Ân tướng ơi, ngài sợ lạnh lắm sao, trời rõ ràng nóng vậy mà ngài lại mặc nhiều áo như thế!”

Ân Tịch Ly nhíu mày, “Ta không sợ lạnh nhưng ngại sương, không khí ẩm ướt như thế chẳng may nhiễm hàn vào xương thì không tốt chút nào.”

“Điều này đúng đó.” Mộc Lăng ngồi ở một bên lười nhác xen mồm vào, “Bệnh thấp khớp còn nguy hiểm hơn cả phong hàn. Đừng ỷ mình sức dài vai rộng mà coi nhẹ, ở nơi không khí ẩm thấy lâu, người trẻ thì chậm phát bệnh còn người có tuổi sểnh chút là đau hết người ngay.”

“Vậy thì phải làm sao?” Vương Trung Nghĩa lo lắng hỏi.

“Đừng lo.” Mộc Lăng phẩy phẩy tay, “Chỉ cần ăn thiệt nhiều thịt dê thịt chó, ăn đang lúc nóng hổi hổi kèm theo ớt cay thiệt cay…bỏ thêm chút dược thiện…”

Mắt thấy Mộc Lăng miệng nói chẳng kịp kéo da, Ngao Thịnh liền kéo tay Tương Thanh chuồn mất. Vương Trung Nghĩa cũng chẳng chịu thua kém, co giò chạy mất dạng. Mộc Lăng đang nói đến đoạn thức ăn bổ thế nào, vừa ngẩng đầu lên đã thấy không còn ai. Tần Vọng Thiên đứng cạnh vừa ngáp vừa hỏi, “Mộc Mộc à, có đi ngủ không hả, buồn ngủ chết được!”

Mộc Lăng khóe miệng giật giật, bị Tần Vọng Thiên khiêng vào lều.

Ngao Thịnh nắm tay Tương Thanh chạy một mạch, “May mắn nhanh chân chạy trước nếu không thì phải nghe đầy tai mấy thứ dược thiện đó rồi, nghe xong thể nào cũng không ngủ được.”

Tương Thanh cười nói, “Phàm là chuyện gì có dính đến y thuật thì Mộc Lăng đều ghi tạc trong lòng, đôi khi đang ngủ còn nói mớ nữa.”

“Thanh à, kỳ thật ta rất hâm mộ Tần đại ca cùng Mộc Lăng.” Ngao Thịnh khe khẽ thở dài, “Những người không biết chuyện khi nhìn thấy họ đều cảm thấy rằng họ thật hạnh phúc, so với Tư Đồ và Tiểu Hoàng thì còn hạnh phúc hơn.”

Tương Thanh cảm thấy bàn tay Ngao Thịnh đang xiết lấy tay mình, cũng liền nắm chắc lại, “Sau mọi khổ đau sẽ là hạnh phúc.”

“Thật sao?” Ngao Thịnh nôn nao hỏi, “Sau này chúng ta có thật là sẽ hạnh phúc hơn họ không?”

Tương Thanh ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu, “Phải. Ta cảm thấy tương lai sẽ là như thế.”

Ngao Thịnh hạnh phúc mỉm cười, bàn tay nắm tay Tương Thanh càng xiết chặt hơn.

Về đến khách điếm, hai người thương lượng tiếp chuyện ngày mai, lúc sau mới yên lòng vỗ giấc.

Sáng hôm sau, hai người sớm đã rời giường. Ngao Thịnh vừa đẩy cửa sổ ra liền chau mày, quay đầu nói với Tương Thanh, “Kẻ theo dõi chúng ta lại đến kìa.”

Tương Thanh chau mày, “Chỉ có mình hắn hay là nhiều người khác?”

“Đúng vậy thật!” Ngao Thịnh nhíu mày quét mắt nhìn khắp đường phố, “Ngay cả sạp hàng cũng nhiều, rõ ràng hôm qua chẳng thấy ma nào.”

“Có lẽ Lưu Bật Chi đã báo cáo chuyện hôm qua cho kẻ chống lưng, người đó trước khi bắt tay với chúng ta thì phải cẩn thận dò la, tăng mạnh phòng bị, rồi mới tính chuyện hợp tác.”

“Bọn chúng làm tốt hơn là ta tưởng tượng.” Ngao Thịnh đóng cửa sổ lại, bước đến hôn lên má Tương Thanh một cái, “Chúng vội vã ta sẽ thong thả.” Dứt lời liền kéo khăn choàng cổ của Tương Thanh lên che nửa mặt, đắn đo một lúc lại nói, “Hay là đội quách mũ lên cho tiện?”

Tương Thanh vươn tay vò đầu Thịnh ta.

Ngao Thịnh hờn dỗi vừa vuốt tóc vừa nói, “Sao ngươi lại học theo thói xấu của Mộc Lăng? Ta từng thấy hắn làm thế với Tần đại ca.”

Tương Thanh đi đến gần, giúp hắn chải lại tóc, “Không phải tối hôm qua ngươi bảo là rất hâm mộ họ sao…có một vài chuyện thì ta làm được đấy!” vừa nói vừa véo má Ngao Thịnh một cái!

“Uii......” Ngao Thịnh trừng mắt nhìn Tương Thanh, trong mắt ánh đầy ý cười. Tương Thanh cũng vui vẻ chẳng kém, cười đến mắt mi đều cong cong lên. Ngao Thịnh hạnh phúc kéo Tương Thanh ôm xiết vào lòng, “Thanh, động tác thô bạo của Mộc Lăng thì ngươi nhớ, vậy thì sao mấy hành động thân mật lại không chịu học hả?”

Tương Thanh nhướng mày hỏi, “Thế nào là hành động thân mật?”

Ngao Thịnh nhìn y cười, “Thì giống như là khi hắn sợ hãi thì liền rúc vào lòng của Tần đại ca vậy đó!”

Tương Thanh khóe miệng giật giật, nhăn mặt nói, “Cái này…khó lắm!”

Ngao Thịnh ha ha cười, đứng dậy, nắm tay Tương Thanh xuống lầu. Sau khi dùng điểm tâm xong, hai người vô cùng tiêu sái bước chân ra phố tìm mặt bằng mở tiền trang.

Hai người đủng đa đủng đỉnh đi khắp đầu phố cuối ngõ, chốc chốc thì vào tửu điếm uống trà, chốc chốc lại tạt sang mấy gian hàng mua mấy đồ lặt vặt. Ngao Thịnh còn thường xuyên kéo Tương Thanh vào một con ngõ vắng người thưa, đè y vào tường, hôn một trận thỏa thích, khiến Tương Thanh mặt đỏ tai hồng, vừa giận vừa ngượng nhưng lại chẳng tài nào ra tay dạy dỗ được hắn. Ngao Thịnh liếm liếm khóe môi, tủm ta tủm tỉm cười, xoay người ra ngõ nhỏ… Khi hai người đi qua một tòa tửu lâu, Ngao Thịnh liền dừng lại, chỉ tay về phía cửa hiệu bán ngọc phía đối diện mà hỏi Tương Thanh, “Thanh, thấy chỗ đó thế nào?”

Tương Thanh nheo mắt nhìn, cửa hiệu kia nằm ngay nơi giao nhau của hai con phố sầm uất nhất, hai bên trái phải đều là trà quán tửu lâu, khách nhân lui đến nhộn nhịp. Cách đó không xa lại là phủ hào của gia đình giàu có. Tương Thanh gật gù đáp, “Mặt bằng này thật là tốt.”

“Vào xem thử đi.” Ngao Thịnh nắm tay y đi vào cửa hàng bán ngọc.

Trên tầng hai của tửu lâu đối diện, ngay phía chính diện là hai người đang vô cùng tập trung dõi theo bước chân của Ngao Thịnh và Tương Thanh. Người vận thường phục không ai khác chính là Lưu Bật Chi còn người kia là một tộc nhân da ngăm dáng người cường tráng. Người kia tuy cũng ăn vận trang phục Trung Nguyên nhưng dáng người và khí chất tỏa ra lại hoàn toàn bất đồng. Mắt sâu mũi cao, ẩn hiện vẻ ngoan lệ khó hình dung. Trên cổ lại đeo một vòng dây răng nanh, hình thù quái lạ chẳng biết là của giống loài nào.

“Manh vương.” Lưu Bật Chi hỏi người nọ, “Ngài thấy sao? Họ quả nhiên chọn gian hàng đó.”

“Quả rất tinh mắt.” Nam tử được gọi là Manh vương chống cằm nhìn phía dưới lầu, cười nói, “Đã tra được thân phận của họ chưa?”

“Tôi vẫn chưa giao tiếp nhiều với họ, mọi chuyện vẫn cứ nên đợi đến khi họ mở tiền trang rồi nói sau.” Lưu Bật Chi đáp, “Dù sao thì dạo này cũng đã có quá nhiều lời ra tiếng vào rồi.”

“Hiểu rồi.” Manh vương gật gật đầu, “Sao bạch y nhân kia lại che mặt?”

Lưu Bật Chi cười cười, đi đến nhỏ giọng thì thầm vào tai Manh vương.

“Sao?” Manh vương ngạc nhiên nói, “Thật sao? Thế hẳn đó phải là một mỹ nhân?”

“Hôm qua gặp mặt, người đó có đôi mắt rất đẹp nhưng không rõ mặt mũi thế nào. Song hình như là có võ công, không phải hạng tầm thường nhu nhược.”

“A.” Manh vương hứng thú xoa cằm, nói, “Nam nhân xinh đẹp thì tốt nhưng mà nhu nhược thì chẳng ưa nổi. Ta không hứng thú với loại nam nhân không khác gì thỏ trắng, phải là mãnh báo thì mới hấp dẫn.”

“Ách…Manh vương.” Lưu Bật Chi nhắc nhở, “Này….Chúng ta làm nghề mua bán, nếu có thể kéo họ nhập bọn thì sẽ rất có lợi cho ta, vì thế ngài trước đừng nên nhắm vào bạch y nhân đó!”

Manh vương bật cười, nói, “Ngươi nghĩ đi đâu vậy. Ta chỉ tùy tiện nói đôi ba câu thôi mà. Những nam nhân xung quanh ta, thiếu gì người xinh đẹp. Huống gì sau này chiếm được Thịnh Thanh rồi, muốn mỹ nhân gì mà không có.” nói xong, liền đứng lên.

“Manh vương, ngài đi đâu vậy?” Lưu Bật Chi hỏi.

“Ta đi nhìn mặt hai người kia. Phải xem thử họ có gì đáng ngờ không.” Đoạn liền xoay người bước đi, phía sau là hai đại hán dáng người lực lưỡng theo bảo hộ.

Lưu Bật Chi tiếp tục ngồi dựa lưng vào cửa sổ, nhìn Manh vương bước ra khỏi tửu lâu đi vào cửa hàng ngọc, nhíu mày nói, “Manh vương gì cũng tốt, nhưng lại…”

Sư gia đứng sau lưng Lưu Bật Chi bước lên, thấp giọng nói, “Lưu đại nhân, Vưu Đồng thật không đáng tin. Tiểu nhân thấy dã tâm của hắn quá lớn, e là ngày sau sẽ vong tín bội ước.”

“Đó là chuyện đương nhiên.” Lưu Bật Chi nhếch môi nói, “Nhưng ta sớm nghe nói cung cách làm việc của Ngao Thịnh. Nếu hắn biết được những việc ta đang làm thì nhất định sẽ đem ta ra bâm thây vạn đoạn. Thịnh Thanh đã không dung ta, ta đành tìm đến bọn dị tộc mà thôi. Ngươi cũng đừng lo lắng quá. Ta cũng có lợi thế riêng. Thiên hạ này đến cuối cùng là của ai còn chưa biết được đâu.” Đoạn liền đứng lên cùng gia sư quay về nha môn.

Cách bàn đó không xa là hai ảnh vệ giả làm khách nhân đều nghe hết toàn bộ đoạn hội thoại đó. Hai người ra hiệu với nhau rồi liền đứng dậy.

“Đúng là lòng lang dạ thú! Chúng có cẩn thận thế nào cũng lộ sơ hở.”

“Aii, chúng tài giỏi tới đâu cũng không đọ nổi Ân tướng của chúng ta.”

Hai người vội vã rời khỏi tửu lâu, chia nhau ra hành động. Một người quay về quân doanh bẩm báo mọi chuyện, người còn lại thì đến phụ cận ngọc quán tiếp tục quan sát tình hình.

Tương Thanh cùng Ngao Thịnh vừa tiến vào ngọc quán, ông chủ liền niềm nở chạy ra, “Hai vị khách quan, muốn mua ngọc ư?”

“Phải.” Ngao Thịnh gật gật đầu, quét mắt nhìn khắp cửa hàng đầy ngọc quý xa hoa này, “Ở đây bán loại ngọc gì?”

“Khách quan, chúng tôi chỉ bán loại ngọc tốt nhất của Xa quốc mà thôi.”

Ngao Thịnh gật gật đầu, Xa quốc quả thật có rất nhiều ngọc khí, lại hỏi, “Ông có loại bạch ngọc khắc hình lão hổ không?”

Tương Thanh vừa nghe liền nghĩ ngay đến Ngao Ô, mấy ngày nay vì bận quá mà lơ là hổ ta. Hôm qua khi rời khỏi quân doanh, Ngao Ô còn nghẹn ngào lấy đầu cọ cọ vào người y, không cho y đi. Đến cuối cùng, hổ vẫn bị nhóm ảnh vệ cưỡng chế tha đi. Lúc bị kéo đi, miệng còn cong cong bĩu ra kháng nghị là vì sao không cho hổ theo cùng nữa.

Ngao Thịnh cũng chỉ là thuận miệng thăm hỏi thôi nhưng ông chủ kia lại niềm nở đáp, “Có chứ! Khách quan dùng làm đồ trang sức hay là trang trí? Hình thù kiểu dáng gì bổn tiệm đều có cả!”

“Thật không?” Ngao Thịnh khẽ cười, “Vậy lấy ra ta xem thử.”

“Dạ được.” Ông chủ háo hức trưng bao nhiêu là khay đựng ngọc khắc hình hổ ra cho Thịnh ta xem. Tương Thanh thì lại bị khối ngọc long bích xanh mướt hấp dẫn tầm nhìn. Mảnh ngọc này chạm khắc tinh tế, sắc ngọc xanh đến gần như là trong suốt, vừa nhìn đã biết ngọc quý…Tương Thanh đột nhiên nổi tâm muốn mua nó cho Ngao Thịnh. Đường đường là vua của một nước vậy mà trên người lại chẳng có vật gì tạm coi như là ngọc bội cả.

Tương Thanh vừa vươn tay định cầm khối ngọc bội kia lên thì bên cạnh đột ngột xuất hiện một bàn tay khác…Nói cách khác, là bàn tay đó tình cờ đặt lên tay Tương Thanh.

Rất nhanh, Tương Thanh liền rụt tay lại liếc lên nhìn người kia, chỉ thấy hắn da dẻ đen ngăm, thân vận hoa phục sang quý, mặt đầy áy náy, dùng tiếng Hán bập bẹ mà nói, “Công tử cứ xem trước đi.”

Tương Thanh nhìn đối phương một cái, liền xoay người, đi đến bên cạnh Ngao Thịnh. Khi nãy y có nhìn thấy vòng dây răng nanh trên cổ hắn ta. Ân Tịch Ly có nói, phàm là thủ lĩnh của phiên tộc thì đều đeo trên người vòng nanh sói…Tương Thanh cẩn thận quan sát, trên vòng cổ có hết thảy mười hai chiếc răng. Manh vương Vưu Đồng, vừa hay lại là tộc trưởng thứ mười hai của Manh Bộ.

Tương Thanh đi đến bên Ngao Thịnh, vừa lúc Thịnh ta lấy một khối ngọc tạc hình hổ cho y xem. Tương Thanh vốn định nói gì đó nhưng lại bị hình dáng của hổ ngọc kia chọc cười. Thiệt giống hệt Ngao Ô mà.

Vưu Đồng đứng gần đấy, vươn tay xoa xoa cằm, nhìn một bên mặt của Tương Thanh mà nhếch môi cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.