Thịnh Thế Thanh Phong

Chương 116: Đề xuất hồ đồ?



KẾ SÁCH CHẶT CÂY ĐỐT RỪNG vốn không phải do Ngao Thịnh nghĩ ra mà là Ân Tịch Ly đề nghị làm thế. Ngao Thịnh không hỏi lý do, chỉ làm theo. Sau khi đã dựng trại, Ngao Thịnh quay vào đại trướng của mình ngồi ngây ra.

“Thịnh Nhi.” Tương Thanh bước đến, vươn tay ra chọc chọc vào má hắn, cười hỏi, “Làm sao thế?”

Ngao Thịnh không chút phản ứng.

Tương Thanh khó hiểu, dí mặt đến sát xem thử nhưng chỉ thấy Ngao Thịnh xuất thần, ngơ ngác nhìn phía trước và không có chút phản ứng gì.

“Thịnh Nhi?” Tương Thanh thật không hiểu vì sao hắn lại cứ như người mất hồn.

Tương Thanh véo cằm hắn một cái sau đó lại vẫy tay lia lịa trước mặt hắn nhưng ai kia vẫn cứ bất động như tượng…Tương Thanh lo lắng nghĩ, lẽ nào là bị trúng tà nên liền xoay người chạy ra ngoài tìm Mộc Lăng…Nhưng y chỉ vừa đi được vài bước thì lại nghe thấy tiếng bức tượng kia thở dài thườn thượt, “Aiii…Thanh ơi, sao ngươi cứ hết véo rồi chọc mà không chịu hôn ta một cái xem sao?”

Tương Thanh giật mình quay đầu lại thì thấy Ngao Thịnh một tay chống cằm tựa lưng vào ghế mà nhìn y.

Tương Thanh nhẹ nhõm thở ra nhưng đồng thời cũng không quên trách, “Sao tự dưng ngươi lại ngây ngốc ra như thế chứ?”

Ngao Thịnh mặt mày vô tội đáp, “Ở trước mặt ngươi, ta vốn luôn là kẻ ngốc mà.”

Tương Thanh nhoẻn miệng cười, kéo ghế lại ngồi cạnh hắn. Ngao Thịnh lại thở dài nói, “Ngươi không thể ngồi lên đùi ta rồi tựa vào lòng ta được sao?”

Tương Thanh lườm hắn một cái, “Ngươi đang suy nghĩ gì thế?”

Ngao Thịnh nhíu nhíu mày, nhìn ra ngoài cửa, nhác thấy có thủ vệ đứng canh liền nhỏ giọng hỏi, “Thanh này, ngươi nói coi có phải là Ân Tịch Ly già lú lẫn rồi phải không?”

Tương Thanh giật nảy người lên nói, “Sao ngươi lại nói thế được? Ông ấy là quân sư, là người nhiều mưu trí. Ngươi đó, cẩn thận kẻo lại làm dao động quân tâm.”

“Bởi vậy ta mới nhỏ tiếng thế này này. Thiệt là đáng ngờ quá đi.” Ngao Thịnh lại thở dài.

“Là vì đề xuất chặt cây đốt rừng?” Tương Thanh hỏi.

“Ngươi nhìn cũng hiểu mà phải không?” Ngao Thịnh thay đổi tư thế ngồi, vươn tay ra lấy một lọn tóc của Tương Thanh quấn vào trong ngón tay mình, “Ở đây không giống với Đông Bắc, chỉ cần một mồi lửa là có thể thiêu rụi toàn bộ. Rừng rậm nơi đây quá ư là ẩm ướt làm sao có thể bắt lửa cho nổi chớ? Với lại ấy, nhìn cây cối quanh đây xem, có mà chặt xuống làm củi thì cũng chẳng biết phải đốt tới khi nào mới cháy nữa? Còn chuyện đốn rừng…bốn mươi vạn đại quân của ta cộng thêm năm vạn tinh binh của Tư Đồ…dù có là mỗi người chặt một gốc cây thì cũng chỉ đốn ngã được nhiều lắm năm mươi vạn. Rừng rậm ở đây mênh mông như thế, phải chặt tới khi nào mới xong đây? Đội quân của ta đến đây không phải là để đánh giặc mà là đi đốn củi? Chủ ý này…không phải chỉ tổ khiến người khác chê cười sao?”

Tương Thanh nhịn không được phì cười, “Ân tướng đương nhiên là có đạo lý của ông ấy rồi. Ngươi xem đó, không phải Tiểu Hoàng cũng chẳng có ý kiến gì sao.”

“Thì bởi thế.” Ngao Thịnh chép miệng nói, “Lúc nãy ta có để ý Tiểu Hoàng, thấy huynh ấy không có phản ứng gì hết. Như vậy không phải là vì huynh ấy đứng về phía cha mình sao?”

Tương Thanh thở dài, “Hay là ngươi cứ hỏi thẳng Ân tướng đi?”

Ngao Thịnh do dự, “Kia…Không được đâu.”

Tương Thanh cười mát, “Sao hả? Lẽ nào Hoàng thượng người sợ bị mắng là ngu ngốc?”

Ngao Thịnh bỗng nắm lấy tay Tương Thanh, giữ chặt lại không cho y lui về, “Thanh à, ngươi mà nói ta ngốc thì ta sẽ không khách khí với ngươi đâu!”

Tương Thanh định rút tay về nhưng Ngao Thịnh lại không cho, nói, “Để ta nắm tay tí đi nào. Hôm đó đã chẳng làm tới bến được rồi đã vậy mấy bữa nay cứ không cho làm, không cho hôn. Ngay cả muốn ôm ngươi một cái mà cũng không có cơ hội nữa. Trận này nếu mà kéo dai kéo dài thì nghẹn chết ta!”

“Thịnh Nhi.” Tương Thanhh chau mày nói, “Đánh trận không thể gấp gáp được. Phải từ từ!”

“Ta biết.” Ngao Thịnh thở dài, “Vì vậy mà những lúc ta vội vàng xao động thì ngươi phải phụ trách việc an ủi khai thông cảm xúc của ta.”

Tương Thanh do dự một chút nhưng vẫn gật gật đầu.

Ngao Thịnh nhanh nói, “Bây giờ ta đang rất vội vàng xao động này.”

Tương Thanh vươn tay ra sờ đầu hắn, “Ngoan, đừng nôn nóng.”

Ngao Thịnh kéo tay y choàng qua cổ mình.

Tương Thanh nhíu mày, “Sao lại càng xao động thế này?”

Ngao Thịnh ôm lấy y rồi hôn một cái rõ kêu, “Học vòi đó!”

Tương Thanh che miệng hắn lại, “Không được hôn!”

Ngao Thịnh ngoan ngoãn không dám làm bậy nữa vì Tương Thanh đã xiết chặt lấy cổ hắn nên đành chuyển sang màn làm nũng, cọ tới cọ lui vào vai y, “Hôm nay, Ân Tịch Ly chỉ nói mỗi chuyện chặt cây đốn rừng thôi chứ không nói tới chiến thuật gì khác nữa, sau đó thì lại giải tán mọi người đi nghỉ ngơi dùng cơm….Bây giờ lẽ nào phải ngồi chờ? Ta đang rất nôn nóng này!”

Tương Thanh thở ra, vỗ vỗ vai hắn mà rằng, “Hay là vầy đi, ngươi ở đây chờ, ta sẽ đi hỏi ông ấy.”

“Không được đi.” Ngao Thịnh ôm rịt lấy Tương Thnah, “Đừng để người ta xem thường.”

Tương Thanh lắc đầu, vươn tay ra túm lấy tóc Thịnh, “Ngươi còn sĩ diện được sao? Đánh trận nào phải chuyện bông đùa.”

Ngao Thịnh nhíu mày, “Ngươi đi hỏi như thế thì có ngốc quá không?”

“Ngốc thì cũng là ta ngốc mà có liên quan gì tới ngươi nè?” Tương Thanh nói, “Trước kia cũng có người chê ta ngốc đấy thôi. Ta cũng đâu thấy phiền.”

“Con bà nó, ai dám mắng ngươi ngốc? Ta chém cả nhà hắn ra!” Ngao Thịnh trừng mắt.

“Ngươi đó.” Tương Thanh nháy mắt nói, “Không phải trước đây ngươi thường hay mắng ta là, khúc gỗ, đá cuội rồi đồ ngốc, lúc nào cũng khiến ngươi ngứa mắt hết.”

“Hả?” Ngao Thịnh há miệng nửa ngày không khép lại được, cuối cùng lại xấu hổ sờ sờ mũi, “Chuyện đó…không phải khi ấy ta còn rất nhỏ lại không hiểu chuyện sao.”

Tương Thanh chỉ cười.

Ngao Thịnh nheo mắt lại nhìn y, “Chuyện đã lâu vậy rồi mà ngươi còn nhớ sao?”

Tương Thanh gật đầu, “Đúng vậy, trí nhớ của ta rất tốt…Ta còn nhớ khi đó ngươi rất hay trêu chọc ta.”

Ngao Thịnh xấu hổ chép miệng.

“Ngươi bỏ sâu róm vào trong tủ quần áo của ta, còn thừa lúc ta ngủ mà buộc tóc ta lại, cố tình xé rách y phục của ta, thậm chí là bỏ ớt vào trong rượu ta uống…” Tương Thanh chưa kịp kể hết tội thì đã bị Ngao Thịnh hôn chặn lại.

“Sao lại nhớ rõ thế chứ?” Ngao Thịnh hôn đã rồi lại bất mãn nói, “Khi đó không phải là còn rất ngốc sao!”

Tương Thanh lại véo cằm hắn, “Những chuyện xấu của ngươi ta đều nhớ rất rõ.”

Ngao Thịnh gãi đầu nói, “Kỳ thật thì, Thanh à, có lẽ là từ lúc bé ta đã thích ngươi rồi.”

“Không phải lúc đó ngươi ghét ta lắm sao?” Tương Thanh lắc lắc đầu, “Sau đó vì ta cứu ngươi rất nhiều lần nên ngươi mới từ từ mà thích ta.”

“Không phải.” Ngao Thịnh xua tay phân bua, “Đâu phải chỉ mỗi mình ngươi cứu ta, còn có Tiểu Hoàng và Tư Đồ nữa đó thôi, sao ta lại không thích họ chứ.”

“Thế thì vì sao?” Tương Thanh đột nhiên bỗng thấy tò mò, năm đó quả thật là Ngao Thịnh rất chán ghét y, sao đùng một cái lại trở nên quấn quýt lấy y chẳng chịu rời?

Ngao Thịnh ngẫm nghĩ một lúc mới đáp, “Ừ…vì nhiều nguyên do lắm.”

“Nguyên do gì cơ?” Tương Thanh truy hỏi.

Ngao Thịnh lắc đầu, “Nhiều lắm, bây giờ mà kể ra từng chuyện thì phải mất rất nhiều thời gian. Hãy đợi đến khi chúng ta già rồi, từ từ thủ thỉ với nhau vậy.”

Tương Thanh lòng khẽ rung động. Ngao Thịnh đã nói không ít những lời hứa hẹn, duy chỉ câu nói này là êm ái nhất.

“Ta đi hỏi Ân tướng.” Tương Thanh định đứng lên nhưng Ngao Thịnh vẫn không cho, Tương Thanh suy nghĩ một lúc liền nói, “Thế thì ta đi hỏi Tiểu Hoàng.”

Ngao Thịnh lắc đầu, “Tốt hơn hết là ta đi.” Đoạn lại đứng dậy nhưng lại bị Tương Thanh níu lấy, “Đừng đi. Ngươi không muốn đi mà, hãy để ta đi đi.”

Ngao Thịnh dứt khoát không đồng ý. Hai người lại đương lúc cứ níu qua níu lại thì nghe thấy có người đứng ngoài cửa hỏi vào, “Gì mà đi với chả không đi?”

Hai người quay đầu lại, liền thấy Mộc Lăng tay ôm một cái chậu nhỏ đến. Hắn liếc mắt nhìn hai bàn tay đang đan vào nhau kia của cả hai mà chặc lưỡi nói, “Hai ngươi một vừa hai phải thôi nha. Làm như chưa bao giờ được nắm tay vậy. Còn không chịu bỏ ra nữa?”

Cả hai lúc này mới để ý thấy, Tương Thanh vội rụt tay về, “Không phải thế đâu.”

“Lại đây uống cái này này.” Mộc Lăng đặt chiếc chậu nhỏ lên bàn. Ngao Thịnh cùng Tương Thanh đi đến xem thử, chỉ thấy bên trong đỏ rực một màu, Ngao Thịnh tròn mắt hỏi, “Đây là gì vậy?”

Mộc Lăng đáp, “Canh ớt.”

Ngao Thịnh cùng Tương Thanh trợn mắt nhướng mày, Tương Thanh vội cầm lấy khuấy lên xem thử….quả nhiên là một chậu lớn toàn ớt với chả ớt.

“Sao lại phải uống cái này?” Ngao Thịnh khó hiểu hỏi.

“Phòng bệnh thấp.” Mộc Lăng giải thích, “Uống cái này xong rồi uống thêm thuốc của ta nữa thì có thể phòng được bệnh thấp vào xương, hơn nữa sẽ không bị muỗi đốt. Chỗ này lắm muỗi, nếu không cẩn thận thì sẽ bị bệnh đấy.”

(Bệnh thấp là triệu chứng lên nấm ở trên da)

Tương Thanh và Ngao Thịnh liếc nhìn đối phương. Ngao Thịnh theo bản năng đi ra cửa, vén mành lên nhìn ra bên ngoài. Toàn bộ quan binh trong doanh trại đều ngồi bệt dưới đất, mỗi người tay cầm một cái bát, mặt mày lại nhăn nhó sầu khổ, miệng thì không ngừng kêu oai oái lên, “Úi cha cay!!! Cay quá! Cay quá trời ơi!!!!”

“Hiệu nghiệm vậy sao.” Tương Thanh hỏi Mộc Lăng, “Có thật là sau khi uống xong thì sẽ không bị muỗi đốt?”

“Đúng vậy.” Mộc Lăng lấy dược hoàn ra, “Uống thêm thuốc này nữa. Ớt đó là do Tư Đồ trồng trong Thục Trung đó, cay dã man luôn!”

Tương Thanh và Ngao Thịnh mặt mày biến dạng nhưng vẫn phải cố gắng uống cho hết bát canh.

Tương Thanh dù sao lớn lên ở Thục trung, quen ăn cay, tuy rằng canh ớt này có phần cay nồng quá. Ngao Thịnh thì lại khác. Từ trước đến nay hắn đã quen ăn uống thanh đạm, lại không thích đồ cay. Vì vậy mà một bát canh này, hành hắn đến là thê thảm.

Mộc Lăng thì lại vô cùng thích thú đứng nhìn cảnh người gặp nạn. Tương Thanh và Ngao Thịnh uống xong bát canh cay xè nóng hỏi, đến khi uống thêm thuốc Mộc Lăng đưa cho thì chợt thấy cả người như bị trầm vào trong nước lạnh.

Mộc Lăng thấy cả hai đều đã uống xong canh rồi. Liền vui tươi hớn hở cầm chậu ra ngoài, đoạn lại bị Tương Thanh gọi lại, “Mộc Lăng huynh, Tần đại ca đâu rồi?”

Mộc Lăng ngoảnh lại nhìn y một lúc lại chợt phì ra cười, “Ta nói Tiểu Thanh à, ngươi đúng là bị lây nhiễm từ con sói con này rồi nha, ngay cả xưng hô cũng bắt chước theo luôn.”

Tương Thanh mặt đỏ bừng lên, chỉ vì không cẩn thận nói nhầm mà có cớ để Mộc Lăng trêu chọc. Mộc thần y khoái chí ha hả cười, bước ra ngoài cửa mà gọi to, “Tần đại ca, Tần đại ca có người tìm kìa.”

Tần Vọng Thiên cũng vừa lúc uống xong bát canh kia của Mộc Lăng, dạ dày lúc này như bị nấu sôi sùng sục lên, vừa nghe thấy tiếng Mộc Lăng lạ lùng gọi “Tần đại ca” liền thấy như dạ dày còn đau hơn cả trước nữa, bèn chạy đến hỏi, “Mộc mộc, ngươi uống nhầm thuốc à?”

Mộc Lăng chỉ chỉ vào trong lều, “Có người tìm kìa Tần đại ca.”

“Hả.” Tần Vọng Thiên vội đi vào trong, Mộc Lăng tay bưng chậu đứng ngoài cửa hóng chuyện.

“Có chuyện gì vậy đệ?” Tần Vọng Thiên vừa bước vào liền thấy Tương Thanh và Ngao Thịnh cũng đang đau khổ vì uống canh ớt giống mình, thở dài mà hỏi, “Hai người cũng uống rồi hả?”

“Ừ.” Ngao Thịnh gật đầu, “Đại ca đã thích ứng với khí hậu nơi này chưa?”

Tần Vọng Thiên sống lâu ở Mạc Bắc nên không quen với không khí  ẩm thấp này của miền Nam nên không mấy thích nghi được, nhưng may là có Mộc Lăng ở bên, thường xuyên cho y một vài dược vật chuyên biệt nên mới thấy dễ chịu hơn được một chút.

“Đừng lo.” Tần Vọng Thiên tìm một cái ghế ngồi xuống, lại chợt nghe thấy Tương Thanh hỏi, “Tần huynh, chuyện chặt cây là thế nào?”

“Ân tướng và Tiểu Hoàng đã phân phó thủ hạ đi làm rồi.” Tần Vọng Thiên lắc đầu, “Khắp nơi đều là khói, làm ngộp gần chết luôn…Đúng rồi, hai người có biết vì sao họ lại đề xuất làm vậy không?”

Ngao Thịnh cùng Tương Thanh đều sửng sốt, liếc nhìn nhau một cái —— Hỏi sai người rồi, Tần Vọng Thiên cũng không biết luôn.

“Đại ca cũng không biết sao?” Ngao Thịnh hỏi.

Tần Vọng Thiên giật mình hỏi ngược lại, “Đệ cũng không biết à?”

Ngao Thịnh và Tương Thanh thành thật gật đầu.

“Vậy mà đệ còn để họ muốn làm gì thì làm ư? Mau đi hỏi đi.” Tần Vọng Thiên nói, “Ta vốn cứ tưởng là hai đệ biết lý do chứ.”

Ngao Thịnh xấu hổ cúi đầu, Tương Thanh nhìn hắn mà rằng —— Đó thấy chưa?

Đương lúc nói chuyện, bỗng nghe thấy tiếng Tiểu Hoàng ở ngoài cửa, “Mộc Lăng, sao huynh lại đứng ngoài đây mà không đi vào trong?”

“Hoàng Hoàng~~~lại đây cho nựng chút coi…” Mộc Lăng nhân lúc không có Tư Đồ ở đây mà khi dễ Tiểu Hoàng.

“Úii da…”

Tần Vọng Thiên vén mành lên, thấy ngay cảnh Mộc thần y nhà mình đang véo má Tiểu Hoàng, bèn nhanh tay kéo Mộc Lăng ra để giải cứu Hoàng tiên sinh.

Tiểu Hoàng vừa xoa xoa mặt vừa đi vào trong nói với Ngao Thịnh, “Thịnh Nhi, cha bảo ta tới đây, nói là mọi người còn có chuyện không hiểu.”

Ngao Thịnh ngạc nhiên trố mắt ra nhìn, đồng thời cũng không quên oán trách Ân Tịch Ly – Người gì mà cứ hay khiến người ta khó chịu, nếu sớm biết là làm cho người khác khó hiểu thì sao không chịu nói thẳng ra? Đúng là cứ khoái bày trò.

“Tiên sinh, tại sao lại phải đốt rừng?” Tương Thanh trực tiếp hỏi, “Làm thế có khác gì công dã tràng.”

Tiểu Hoàng giật mình nhìn cả bọn, một lúc mới nói, “Ủa…Cha ta không nói gì với mọi người hết sao? Tối qua, khi ông ấy nói chuyện với ta xong, ta cứ nghĩ là ông đã giải thích cặn kẽ với mọi người nên mới không có ai hỏi han gì.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều lắc đầu —— Ân Tịch Ly chẳng nói gì hết!

“Chuyện là thế này.” Tiểu Hoàng nói, “Nhân mã của chúng ta vừa ra trận thì liền bắt sống được Manh Vương, diệt được Manh Bộ, còn quét sạch thù trong. Vì vậy, những bộ tộc còn lại của Nam Man chắc chắn sẽ nghĩ rằng chúng ta rất lợi hại.”

Ngao Thịnh đầu óc tinh thông, vừa nghe liền hiểu ngay, “A, ta hiểu rồi. Vì bọn chúng nghĩ chúng ta rất lợi hại nên sẽ không trực diện đối kháng mà chuyển sang đánh du kích, kéo dài thời gian giao chiến. Chúng ta phải đi hết một quãng đường xa, nếu thời gian giao chiến càng lâu thì sẽ tổn hao lực lượng càng nhiều. Hơn nữa, quân ta lại không thích nghi với khí hậu nơi này, thời gian càng dài càng khiến lòng người bại nản. Vì vậy chúng ta không thể khiến cho kẻ thù thấy khó mà lui, mà phải buộc chúng chủ động xuất quân, và biện pháp tốt nhất chính là làm một vài chuyện ngu xuẩn nhưng không ảnh hưởng toàn cục.”

Tiểu Hoàng nhoẻn miệng cười, gật gù nói, “Thật thông minh! Hôm qua khi cha nói xong, phải mất một lúc lâu ta mới hiểu được.”

Ngao Thịnh nghe xong thì thấy đắc ý ghê lắm, đến lúc xoay mặt nhìn người thương thì cũng thấy là y đang nhìn hắn cười, trong mắt tràn đầy tán thưởng. Ngao Thịnh đang vui bỗng chuyển sang phật ý mà nghĩ – chuyện này có gì ghê gớm lắm đâu vậy mà mọi người lại coi hắn là trẻ con mà dỗ dành chứ! Và ngay cả hắn cũng vậy nha, mới nghe Tiểu Hoàng khen có một câu mà đã đắc chí thế rồi. Phải tỉnh táo ung dung mới được. Nghĩ vậy Thịnh ta bèn nói, “Chủ ý này rất hay. Bọn chúng nhất định là đang nghĩ quân ta kiêu ngạo tự mãn, cũng giống như Tào Tháo đánh Đông Ngô ngày trước.”

(Nhã muốn nói về trận Xích Bích, diễn ra giữa liên quân Tôn Quyền – Lưu Bị và Tào Tháo. Khi Tào Tháo dẫn quân Nam tiến đã có bước khỏi đầu vô cùng thuận lợi. Cũng vì đã chiếm thế thượng phong nên quân Tào đâm ra khinh địch. Nhưng cũng vì thế mà đã bị phản công, thất bại thảm hại ở Xích Bích.)

“Đúng vậy, cho nên trong thời gian này, phải để phòng bọn chúng đánh lén.” Tiểu Hoàng nói.

Ngay lúc này, một tham báo chợt tiến vào thông báo, “Khởi bẩm Hoàng Thượng, bên ngoài có người cầu kiến, nói là nô lệ mới trốn thoát của Mãng Bộ, nguyện ý cùng Thịnh Thanh nội ứng ngoại hợp, tấn công Mãng Bộ!”

Ngao Thịnh ngạc nhiên nhìn mọi người đang có mặt trong lều. Mộc Lăng sờ sờ cằm, nói, “Là thật hay là âm mưu gì của chúng đây?”

Ngao Thịnh suy nghĩ một lúc liền nói, “Mặc kệ mục đích của hắn là gì, cứ gặp rồi nói sau.” Đoạn lại phân phó cho tùy tùng, “Thăng trướng, gọi hắn vào yết kiến ở trong đại trướng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.