Tần Vọng Thiên lấy tay nhu nhu huyệt Thái Dương cho hắn, hỏi: “Có đau lắm không? Ai biểu tối hôm qua ngươi thi uống với Tiểu Hoàng cùng Tư Đồ làm chi, ngươi biết rõ bọn họ là ngàn chén không say mà.”
Mộc Lăng đắc ý: “Hắc hắc, Tiểu Hoàng Hoàng cũng bị ta chuốc rượu mà.”
“Tiểu Hoàng lúc đó đã ngủ rồi mà vẫn còn uống rượu được hả?” Tần Vọng Thiên khó hiểu, hỏi “Ta còn tưởng hắn bị Tư Đồ điểm huyệt, cho nên mới ngồi yên bất động như thế.”
“Phốc… Ha ha ha…” Mộc Lăng đập giường “Thiệt là đáng yêu mà.”
Tần Vọng Thiên có chút ghen, nói: “Ngươi chỉ biết có Tiểu Hoàng là đáng yêu thôi!”
Mộc Lăng liền đứng lên, rất là khí khái nâng cằm Tần Vọng Thiên: “Mỹ nhân, người đại gia yêu nhất chính là ngươi!”
Tần Vọng Thiên có chút vô lực nhìn trời, tay nắm lấy mũi hắn: “Được rồi được rồi, có còn muốn ngủ nữa không nào?”
“Tiểu Thanh Thanh đã dậy chưa vậy?” Mộc Lăng thay y phục “Chúng ta đi phá động phòng nào!”
“Trời đã sáng mất rồi thì còn phá cái gì nữa?” Tần Vọng Thiên thở dài.
“Ta chắc chắn cái tên sói Ngao Thịnh kia sẽ làm đến tận hừng đông.” Mộc Lăng khẳng định nói.
“Vì sao?” Tần Vọng Thiên khó hiểu nhìn hắn.
Mộc Lăng chỉ hắn: “Bởi vì hắn với ngươi giống nhau, đều là tiểu hài tử chết tiệt.”
Tần Vọng Thiên cười, nhéo cằm hắn: “Ái chà? Ngươi còn nhớ rõ lúc chúng ta động phòng sao?”
Tần Vọng Thiên cười. Thật ra lúc nãy, khi hắn đi ngang qua tẩm cung của Ngao Thịnh, có nghe được chút tiếng động ở bên trong…
“Dậy thôi!” Mộc Lăng xoay người đứng dậy, rửa mặt, sau đó ngồi xuống bên cạnh bàn, vừa ăn điểm tâm vừa nói: “Vọng Vọng à, chúng ta ăn sáng xong thì đi đâu chơi đây?”
Tần Vọng Thiên nghĩ nghĩ, hỏi: “Hay là, cùng Tương Thanh, Ngao Thịnh, Tiểu Hoàng và Tư Đồ đi du hồ ha?”
“Du hồ á?” Mộc Lăng nghe thấy được ăn hải sản thì liền sáng mắt, gật đầu đồng ý.
Mộc Lăng ăn xong buổi sáng, cùng Tần Vọng Thiên đùa trong chốc lát. Cho đến gần buổi trưa, hai người mới đi đến sân gọi mọi người.
Trong viện của Tiểu Hoàng và Tư Đồ, Tiểu Hoàng ôm Cô Lỗ trong lòng, ngồi ở trước sân.
“Phốc…” Mộc Lăng thấy vậy thì bật cười, dậm chân: “Thiệt là đáng yêu ghê… Ha ha ha!”
Cũng bởi vì hôm qua Tiểu Hoàng uống quá nhiều, mà hôm nay vừa mới ngủ dậy còn có chút ngơ ngác.
Tư Đồ đưa hắn ra trước sân ngồi để phơi nắng, còn chính mình thì đi lấy thức ăn.
Tiểu Hoàng đang ngồi, chợt nghe đến dưới chân vang lên tiếng ‘cô lỗ cô lỗ’. Hắn cúi đầu nhìn, thì thấy chú heo con màu hồng phấn đáng yêu, hình như là lần trước khi đi chơi Tương Thanh đã mua về, tên là Cô Lỗ.
“Cô Lỗ?” Tiểu Hoàng kêu một tiếng, Cô Lỗ ngẩn đầu nhìn hắn.
Tiểu Hoàng cũng nhìn nó, cả người toàn là thịt mềm, mập đô đô thật đáng yêu, hắn đem nó bế lên đặt ở trên đùi.
Vì thế, Mộc Lăng thấy một màn như vầy, Tiểu Hoàng ngồi ở trên ghế, trong lòng ôm một chú heo con hồng phấn, một người một heo cùng nhau ngơ ngác phơi nắng.
“Mới sáng sớm mà đã cười thành như vậy hả?” Lúc này, Tư Đồ mang theo thực hạp đã trở về, có chút khó hiểu nhìn Mộc Lăng.
Mộc Lăng chỉ vào Tiểu Hoàng, ý bảo hắn nhìn. Tư Đồ nhìn thoáng qua, cũng cười thiếu chút nữa đem thực hạp ném luôn. Tiểu Hoàng thấy tất cả mọi người cười hắn, có chút ngượng ngùng, nhéo nhéo cái bụng của Cô Lỗ, thiệt là mềm quá nha.
Tư Đồ đi qua, lấy thức ăn đưa cho hắn. Mộc Lăng đối với Tiểu Hoàng nói: “Hoàng Hoàng, ăn chút điểm tâm thôi, chút nữa chúng ta đi du hồ rồi ăn hải sản.”
“Du hồ hở?” Tiểu Hoàng tựa hồ là thanh tỉnh lại được một chút, gật đầu: “Ừm.”
“Ở chỗ của Ngao Thịnh chắc là có.” Tần Vọng Thiên cũng không chắc.
“Thuyền ở chỗ Ngao Thịnh chắc là quan thuyền?” Tư Đồ nghĩ nghĩ “Đi du hồ thì phải đi bằng thuyền hoa mới đúng, quan thuyền thì hơi lớn.”
“Đến hỏi hắn thử, nếu không có thì sai người đi thuê một con thuyền. Thời điểm này người thuê thuyền cũng rất nhiều, không biết có còn thuyền không nữa.”Mộc Lăng xoay người vội vã hướng tẩm cung của Ngao Thịnh chạy, trong lòng thì nghĩ, tốt nhất là có thể nhìn đến một chút ở trong phòng bọn họ.
Đến cửa tẩm cung, chỉ thấy bên trong một mảnh im lặng.
Mộc Lăng rầu rĩ cười cười, đi vào sân.
Đi đến bên trong, Mộc Lăng dụi dụi mắt.
Ở bên trong viện, hai chú ngựa con đang chạy loăn quăng xung quanh, Ngao Ô thì nằm ở giữa sân ngáp, Meo Meo Ô thì nằm trên đầu nó, cùng với chú hổ con đùa giỡn.
Hổ con chồm lên trên thì Meo Meo Ô lại trốn xuống dưới, chui vào trong lòng Ngao Ô.
Lúc Meo Meo Ô sắp bị chú hổ con bắt được thì liền kêu ‘meo meo ô’ hai tiếng, Ngao Ô thấy vậy thì lấy móng vuốt vỗ vỗ hổ con, hổ con không đuổi theo nữa mà ngoan ngoãn đi đến phía trước Ngao Ô liếm liếm mũi nó.
“Mộc thần y.” Văn Đạt cầm hai cái thực hạp đi tới, hỏi: “Ngài đã ăn sáng chưa? Hoàng Thượng và Thanh phu tử cũng vừa mới thức dậy.”
“Dậy rồi hả?” Mộc Lăng cau cau cái mũi, nói: “Vậy là hết được nhìn trộm bọn họ động phòng rồi!”
Văn Đạt đỏ mặt, bưng thực hạp đi vào trong sân.
Văn Đạt đem thực hạp đặt ở trên bàn đá. Sau đó, cửa tẩm cung mở ra, Ngao Thịnh cùng Tương Thanh ngáp ngắn ngáp dài đi ra.
Gặp hai người vừa ra tới, đám thú cưng liền như ong vỡ tổ xông lên, vây quanh Tương Thanh cọ tới cọ lui. Ngao Thịnh đi đến bên cạnh bàn, giương mắt có chút khó hiểu nhìn Mộc Lăng: “Có chuyện gì mà đến đây sớm như vậy?”
Mộc Lăng ngắm ngắm, liếc liếc hai người, vừa nhìn là biết ngay ngủ không đủ, có thể đoán được là tối qua động phòng dữ dội đến cỡ nào, liền hỏi: “Tỉnh ngủ chưa? Chút nữa đi du hồ chơi nhé?”
Ngao Thịnh nhìn Tương Thanh, hỏi: “Thanh, có muốn có đi du hồ chơi không?”
Tương Thanh mỗi ngày tâm trạng đều rất vui vẻ, liền gật đầu: “Đi chứ.”
Mộc Lăng liếc nhìn cổ Tương Thanh, liền thấy ——— quả nhiên là có rất nhiều hồng ngân nha, liền cười hỏi: “Ái dà, Tiểu Thanh Thanh bị muỗi cắn sao?”
Tương Thanh sửng sốt, mặt lập tức đỏ lên, che kín cổ mình. Hắn đi tới ngồi kế bên Ngao Thịnh, Ngao Thịnh đút đồ ăn sáng cho hắn. Cáp Hô đi đến bên chân hắn làm nũng, Tương Thanh sờ sờ bộ lông đen nhánh của nó.
Mộc Lăng đang cười xấu xa, chợt nghe Ngao Thịnh nói: “Mộc Lăng, con muỗi của ngươi ở đằng sau kìa.”
Mộc Lăng sửng sốt, quay đầu lại nhìn thì thấy Tần Vọng Thiên đứng ở phía sau, dở khóc dở cười nhìn hắn, ánh mắt kia nhìn hắn như là nói ——— ngươi lại đi trêu chọc người ta hả?
Mộc Lăng liếc Ngao Thịnh một cái, Ngao Thịnh cũng không vừa, nhướng nhướng mi khiêu khích hắn.
Mộc Lăng lập tức cảm thấy thật mất mát… trước kia hắn muốn trêu ghẹo Tiểu Thanh thế nào thì trêu, nhưng bây giờ người ta đã có phu quân bảo kê rồi, không thể trêu ghẹo như trước được nữa.
Mộc Lăng mếu máo quay đầu lại, túm lấy Tần Vọng Thiên, nói: “Vọng Vọng, cũng là ngươi tốt nhất, uýnh không đánh trả, mắng không chửi lại, có thể tùy ý trêu chọc!”
Tần Vọng Thiên sờ sờ sau gáy của hắn, trong lòng tự nhủ, bộ say rượu còn chưa có tỉnh hả?
Lúc sau, Ngao Thịnh phân phó Văn Đạt đi chuẩn bị một chút, thật ra là hắn cũng có một chiếc thuyền hoa, có thể dùng để du hồ được. Mọi người bắt đầu xuất phát.
Bọn họ vốn cũng định mời Tước Vỹ đi cùng, nhưng lão nhân nói hắn tuổi đã lớn, không thích hợp cùng bọn trẻ đi chơi, mọi người cứ đi đi.
Vì vậy, Ngao Thịnh một hàng sáu người, dẫn theo Văn Đạt phụ giúp việc, còn có Ngao Ô, Meo Meo Ô và Cáp Hô sống chết đòi đi theo, cả Cô Lỗ cũng được Tiểu Hoàng ôm theo nữa… Tất cả cùng nhau lên thuyền hoa, bắt đầu chuyến du hồ.
Ngao Thịnh đại hôn nên Quốc Khánh ba ngày, Lạc Đô vốn đã rất náo nhiệt giờ càng thêm đông vui hơn. Trên đường, người đến người đi rộn ràng nhốn nháo, đều là thương nhân buôn bán và đi chơi lễ. Trên sông, thuyền hoa cũng tấp nập không kém.
Tuy rằng tối hôm qua, Tương Thanh bị ép lăn qua lăn lại suốt một đêm, nhưng hắn một thân võ nghệ cao cường, cũng là trong lúc ngươi tình ta nguyện, nên khoái hoạt nhiều hơn là mệt mỏi. Mặt khác, Ngao Thịnh cũng rất là dịu dàng, bởi vậy sau khi lên thuyền, cũng không có buồn ngủ. Tương Thanh dựa vào đầu thuyền, ôm Meo Meo Ô và Cáp Hô trò chuyện với Ngao Thịnh, Ngao Ô thì ngồi ở một bên ngủ gật.
Mộc Lăng là người không thể ngồi yên, nên cùng Tần Vọng Thiên đi xem đầu bếp làm hải sản do Ngao Thịnh mang tới, hắn còn nhiệt tình xung phong nếm thử món ăn nữa.
Nhưng mà Tiểu Hoàng vẫn chưa có thanh tỉnh lại, còn có chút ngơ ngác, hắn ôm heo con, dựa vào Tư Đồ ngáp. Nếu như mà ngươi có gọi hắn, thì hắn cũng không có phản ứng, phải chốc lát sau mới trả lời lại cho ngươi.
Tư Đồ có chút bất đắc dĩ. Nghĩ nghĩ, hay là dạy võ công cho Tiểu Hoàng đi, hắn cả ngày chỉ đọc sách, không vận động nhiều thì không tốt cho thân thể.
Tương Thanh từ tối hôm qua thấy được Man Vương và Tương Vân, thì cũng không còn buồn rầu nữa. Ban đầu, bọn Tư Đồ cũng có chút khó hiểu, vì cái gì mà Tương Thanh lại đột nhiên vui vẻ lên như thế, không lẽ là đã nghĩ thông suốt rồi? Nhưng mà, bọn họ cũng hiểu rõ Tương Thanh, đã một năm rưỡi rồi, nếu tiêu tan hết thì rất tốt. Sau, nghe Ngao Thịnh kể lại, mọi người cũng mừng thay cho Tương Vân và Man Vương, coi như là đầu thai sống lại đi, ông trời quả là có mắt mà!
Ngao Thịnh nay cảm thấy thật mỹ mãn, Thịnh Thanh thái bình ấm no, giặc dị tộc đã diệt, trên vai hắn cũng không có trọng trách nặng nề gì. Tất nhiên, điều làm Ngao Thịnh hạnh phúc nhất chính là, từ nay về sau Thanh của hắn mãi mãi ở bên cạnh hắn, cùng nhau nắm chặt tay, sống đến đầu bạc răng long.
Hai người nằm ở đầu thuyền, nói một câu lại một câu âu yếm, hạnh phúc tràn đầy.
Ngày nắng ấm áp, gió hiu hiu thổi, tất cả mọi người phơi nắng có chút lười biếng.
“Ăn cơm thôi!” Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên bưng một đống đồ ăn lên, phần lớn đều là hải sản.
Tương Thanh đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, Văn Đạt dẫn theo một đám người dọn đồ ăn lên.
Mọi người cười nói vui vẻ ăn cơm. Điều bọn họ mong nhớ nhất, chính là có thể quay quần bên nhau, bình đạm thanh thản mà ăn cơm. Như thế, ăn cái gì cũng thấy ngon miệng cả.
Ăn được một ít cơm, Tiểu Hoàng mới hoàn toàn thanh tỉnh lại, Tư Đồ thấy vậy cũng nhẹ nhàng thở ra. Hắn còn tưởng rằng bảo bối của hắn uống nhiều rượu quá mà bị choáng váng luôn chứ.
Sau khi ăn cơm xong, Mộc Lăng không ngồi yên được mà lôi kéo Tần Vọng Thiên đi chơi phố.
Tiểu Hoàng thấy được ven bờ hồ có một thư quán, nghe nói bên trong có một lão tiên sinh giảng sách rất hay, là người rất nổi tiếng ở Lạc Đô. Tư Đồ thấy vậy liền mang hắn xuống nghe giảng sách.
Trên thuyền chỉ còn lại Ngao Thịnh và Tương Thanh.
Ngao Thịnh tìm một chỗ ít nắng, đặt một cái giường nhỏ, kéo Tương Thanh lại cùng nhau nằm xuống.
Văn Đạt sợ hai người bị nắng nên đem một cây dù to đến đặt ở trên đầu giường.
Tương Thanh khó có được thanh thản như vậy, an an nhàn nhàn dựa vào trên giường nghỉ ngơi.
Ngao Ô chơi xấu, thừa dịp Ngao Thịnh đi ra phía sau rửa mặt thì trèo lên giường, chiếm mất chỗ của hắn ngủ cùng Tương Thanh.
Tương Thanh cảm thấy lông của Ngao Ô vừa mềm vừa mịn, liền ôm lấy cọ a cọ.
Ngao Thịnh quay trở lại, ghen tức nhìn Ngao Ô chằm chằm. Cái con chết tiệt này, dám giành chỗ của hắn, còn cọ cọ Thanh của hắn nữa chớ!
Cáp Hô cùng Meo Meo Ô cũng trèo lên giường, Cô Lỗ thì đã bị Tiểu Hoàng ôm đi. Tiểu Hoàng hình như là rất thích Cô Lỗ, Tương Thanh thấy vậy liền tặng cho hắn.
Ngao Thịnh thật sự muốn đạp cho Ngao Ô một cước để nó tránh ra, làm cho Tương Thanh ôm chính mình cọ cọ. Nhưng mà, Tương Thanh hình như là rất thoải mái cho nên hắn cũng không muốn quấy rầy, đành phải ngồi ở kế bên Ngao Ô, đút nho cho Tương Thanh ăn.
Nắng ấm, gió mát, rất dễ khiến cho người ta buồn ngủ. Tương Thanh ôm bộ lông mềm mại của Ngao Ô cọ tới cọ lui, không bao lâu sau thì thiếp đi.
Ngao Thịnh rướn người qua nhìn, thấy khóe miệng Tương Thanh hơi hơi cong lên, tựa hồ là mang theo ý cười. Hắn vui mừng, rốt cuộc cũng có một ngày, Thanh của hắn có thể thanh thản vô sự mà đi vào giấc ngủ.
Xoay xoay thắt lưng vài cái, Ngao Thịnh cũng nằm xuống tấm lông xù mềm mịn của Ngao Ô. Hôm qua đã sử dụng tinh lực quá độ rồi, trưa nay phải ngủ bù hồi sức để mà tối còn tái chiến tiếp nữa chứ. Dù sao thì ngày kế tiếp, chờ đợi bọn họ cũng chỉ còn lại là hạnh phúc thôi!