Tương Thanh đã đổi xong y phục, quay sang hỏi hắn: “Giống như tự mình mang quân đi đánh giặc nhỉ?”
“Phải, thật sự ta rất muốn làm thế.” Ngao Thịnh nhẹ nhàng buông lời, thay Tương Thanh chỉnh lại khăn choàng cổ: “Ngự giá thân chinh là một lý do tuyệt vời để hoàng đế có thể tự do xuất cung.”
Tương Thanh ngẩng đầu nhìn hắn: “Vậy nếu một ngày không còn chiến tranh nữa thì sao?”
Ngao Thịnh nghĩ nghĩ: “Khi đó, phỏng chừng ta đã có thể thoái vị, chỉ cần tuổi không còn trẻ nữa thì sẽ không còn bị thúc ép!”
Tương Thanh trầm mặc, thật lâu sau mới mở miệng thản nhiên tặng hắn hai chữ: “Ngụy biện.”
Ngao Thịnh vươn tay ra nắm lấy tay Tương Thanh, cùng nhau bước ra cung môn, khi ra đến cửa, Tương Thanh nhẹ nhàng rút tay lại, Ngao Thịnh cũng không miễn cưỡng, chỉ sóng vai bước cùng y. Không rõ có phải mình đang ảo giác hay không mà Ngao Thịnh cảm thấy Tương Thanh nhích lại gần mình hơn, vai chạm vào vai, nên thoáng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn y… Tương Thanh chỉ cúi đầu, nhìn bàn tay đã buông thả bên hông của Ngao Thịnh.
Thoáng chốc trong lòng đã hiểu rõ, Ngao Thịnh cười nhẹ: “Xuất môn không thể quang minh chính đại tay trong tay…Ta hiểu nên sẽ không để bụng đâu!”
Tương Thanh sửng sốt, hai má không thể khống chế mà hơi hơi phiếm hồng, muốn cách xa hắn ra một chút, nhưng Ngao Thịnh đời nào lại chấp thuận, vội nhích lại gần hơn: “Mau đi nhanh lên, chậm chân phỏng chừng lỡ mất trò hay!”
“Ngươi lại muốn xem kịch vui gì nữa?” Trên đường, Tương Thanh khó hiểu nhìn Ngao Thịnh.
“Chuyện tù phạm tạm thời vẫn chưa thể xong ngay nên hiện tại Tống Hiểu sẽ phải lo chuẩn bị quân phí, hôm nay Vương Trung Nghĩa còn đến đầu quân, ta muốn nhìn xem hắn sẽ trọng dụng tên lỗ mãng kia như thế nào” Ngao Thịnh vô cùng hứng thú giải thích: “Thanh, ngươi không biết làm hoàng đế nhàm chán đến thế nào đâu, khó lòng có cơ hội xem chuyện náo nhiệt, mặt mũi lúc nào cũng phải nghiêm trang đoan chính.”
Hai người đi nhanh đến quân doanh của Tống Hiểu, chỉ thấy các quân sĩ đều bận rộn, phó tướng tập trung lại một chỗ, trên mặt đất phô bày bản vẽ, cùng sơ đồ bày binh bố trận, Ngao Thịnh cùng Tương Thanh khẽ đi đến nhìn xem.
Một tham quân nhìn thấy Ngao Thịnh, nhanh đứng lên hành lễ, Ngao Thịnh lại khoát tay bảo thôi, hỏi: “Các ngươi đang làm gì?”
“Hồi bẩm Hoàng thượng, tướng quân nói phạm nhân còn cần huấn luyện thêm nên bảo bọn thần nghiên cứu cách phân đội.”
Ngao Thịnh hỏi tiếp: “Tống Hiểu đâu?”
“Tướng quân ở trong đại trướng, đang thương lượng về quân phí.” Tham quân kia đáp.
Ngao Thịnh gật đầu, cùng Tương Thanh đi đến đại trướng.
Chân chưa bước vào lều thì đã nghe rõ ràng giọng Vương Trung Nghĩa ào ào vang ra: “Ta nói, cái gì cũng không được, rõ ràng là đi cướp là cách hay nhất mà.”
Ngao Thịnh và Tương Thanh khẽ nhìn nhau, vén trướng liêm đi vào.
“Hoàng thượng, Thanh phu tử!” Tống Hiểu và Trâu Viễn nhanh đứng lên, muốn hành lễ cấp Ngao Thịnh.
Ngao Thịnh vén vạt áo lên, ngồi xuống đại tọa: “Không cần, thế nào rồi?”
Tống Hiểu gãi đầu, đáp: “Bọn thần đã liệt kê ra danh sách, đang thương lượng phải nên như thế nào đến xin trợ cấp.”
“Uhm, đưa trẫm xem thử.” Ngao Thịnh lấy danh sách, nhìn thoáng qua liền cười khẽ, nhìn về phía Tương Thanh: “Nhiều tham quan thật!”
Tương Thanh tiếp nhận danh sách, tinh tế xem xét, đoạn quay sang hỏi Tống Hiểu: “Đây là những người Tề Diệc từng đề cập với huynh sao?”
“Phải.” Tống Hiểu gật gật đầu: “Trước kia đi theo nguyên soái, ta cũng biết được khá nhiều chuyện trong cung, những người này đều là kẻ lòng tham không đáy.”
“Tại sao Tề Diệc lại nói với khanh những việc này?” Ngao Thịnh có chút khó hiểu.
“Nguyên soái nói, nếu có một ngày công chiếm được Lạc Đô thay đổi triều đại, liền mang đám sâu mọt này tế cờ!” Tống Hiểu trả lời.
“A… Chủ ý không tồi.” Ngao Thịnh bật cười.
“Những người này còn đang làm quan ở trong triều sao?” Tương Thanh hỏi Ngao Thịnh.
“Chỉ vài người thôi, bất quá đều là những chức quan nhàn tản, không có gì quan trọng cũng không cần phải lâm triều.” Ngao Thịnh chỉ vào trong đó mấy cái tên: “Đại đa số đều đã muốn cáo lão, bất quá cơ bản đều ngụ ở Lạc Đô, bây giờ vẫn còn hưởng bổng lộc.”
Tương Thanh hỏi Vương Trung Nghĩa: “Mọi người vừa nói chuyện gì mà cướp hay không cướp?”
“Là như vầy.” Trâu Viễn đáp: “Thần vừa viết thư, nói muốn mượn một khoản quân phí, nhiều quan viên đã sai người đưa giấy báo nói rằng họ đồng ý và đã chuẩn bị xong, ngày mai có thể gom được tám ngàn đến một vạn lượng, nhưng…” Nói xong, Trâu Viễn lại chỉ tay vào những cái tên khó nhằn: “Những người này đều là quan viên đã cáo lão, vừa tham vừa giàu, lại hồi âm bảo bản thân nghèo khó, vô phương trợ giúp.”
“À…” Ngao Thịnh nhìn những cái tên được điểm chỉ: “Còn thiếu bao nhiêu?”
“Còn thiếu ba trăm vạn lượng.” Trâu Viễn đáp: “Ba người này, từ lại bộ thị lang Tần Lương Quang, thái úy Vu Hạo, thứ sử Mạnh Phàm, bọn họ mỗi người chỉ cần giao ra một trăm vạn lượng, như vậy sẽ đủ.”
“Uhm.” Ngao Thịnh nói: “Bọn họ không đưa sang thì chúng ta phải đến lấy!”
Tống Hiểu và Trâu Viễn khẽ trao đổi ánh mắt, lại nhìn Ngao Thịnh: “Ý của hoàng thượng là… muốn chúng thần đến cướp?”
“Ai nha, ta đã sớm nói thế rồi mà!” Không đợi Ngao Thịnh mở miệng, Vương Trung Nghĩa vội đáp lời: “Đám già kia luôn miệng nói mình nghèo túng, nếu dễ dàng bỏ ra một trăm vạn lượng thì chẳng khác gì nói cho người ta biết chúng là tham quan, mượn cái gì mà mượn chứ, cứ để ta dẫn mấy trăm người đến cướp cho nhanh!”
“Vương tướng quân, không được!” Trâu Viễn nhanh xua tay: “Nơi này là Lạc Đô, Tống tướng quân còn chưa xuất binh mà lại dẫn người đi cướp nhà phú hộ kinh thành thì sẽ khiến lòng dân hoang mang!”
“Vậy ông nói thử xem phải làm sao bây giờ?” Vương Trung Nghĩa ngồi bệt xuống một bên, nói: “Bọn họ là lợn chết không sợ nước sôi, chúng ta cứ dùng lời nhỏ nhẹ như thế thì tới bao giờ mới lấy được tiền.”
Tống Hiểu nói: “Dùng lời nhỏ nhẹ khuyên răng không phải là biện pháp….”
Ngao Thịnh cảm thấy rất đúng, xoay mặt nhìn Tương Thanh: “Thanh, có biện pháp gì không?”
Tương Thanh nghĩ nghĩ, khó xử lắc đầu: “Nói đến lừa người khác thì… Mộc Lăng rất giỏi, ta lại không biết gì cả…”
Ngao Thịnh khẽ cười: “Không phải là ngươi không biết mà là da mặt không đủ dày mà thôi.” Nói xong, nhìn mọi người, hỏi: “Ở đây da mặt ai dày nhất?”
Mọi người đồng loạt quay đầu lại nhìn Vương Trung Nghĩa.
Vương Trung Nghĩa méo miệng: “Ta là người thô lỗ, không bằng văn nhân các người da non thịt mềm nên da mặt ta là dày nhất.”
“Chúng ta ra chủ ý.” Ngao Thịnh nói: “…còn hắn thì đi thực thi.”
Tương Thanh nghe xong, cảm thấy ý kiến này không tồi: “Kỳ thật, chỉ cần có thể chứng minh bọn họ không nghèo túng, hơn nữa có thể xuất ra một trăm vạn lượng bạc coi như xong chuyện.”
Tất cả mọi người gật đầu, Tống Hiểu nhỏ giọng nói thầm một câu: “Nhìn dinh cư của bọn chúng như vậy mà nghèo được sao?”
Ngao Thịnh nói: “Không bằng như vậy đi, trẫm có chủ ý này, nhưng hơi thất đức một chút!”
Mọi người liếc mắt nhìn nhau rồi lại đồng lòng quay sang nhìn Ngao Thịnh, Ngao Thịnh tiến đến bên tai Tương Thanh, thấp giọng nói nói mấy câu. Tương Thanh nghe xong liền nhíu mày, nhìn Ngao Thịnh: “Chiêu này thật hạ lưu.”
Ngao Thịnh cau mày: “Đối phó kẻ hạ lưu thì phải dùng chiêu hạ lưu.” Nói xong, phân phó Vương Trung Nghĩa, Tống Hiểu, Trâu Viễn vài câu.
Mọi người đều gật đầu, phân công nhau làm việc.
Ngao Thịnh cùng Tương Thanh đi đến Phong Nguyệt Lâu phía nam Lạc Đô… Phong Nguyệt Lâu là nơi như thế nào? Ý như tên, đích thị là kỹ viện.
Trâu Viễn viết ba thiếp mời, gọi người đưa đến cho lại bộ thị lang Tần Lương Quang, thái úy Vu Hạo, thứ sử Mạnh Phàm, hẹn bọn họ đến Phong Nguyệt Lâu, nói là muốn bàn luận một ít chuyện tư mật. Ba lão già nhận được thư, đều cảm thấy khó hiểu, chuyện quan trọng gì mà lại đến Phong Nguyệt Lâu bàn bạc chứ? Nhưng lại nghĩ đại khái có thể liên quan đến quân phí. Ngao Thịnh tại sao không cấp quân phí cho Tống Hiểu mà lại muốn tướng quân tự đi gom góp, khiến hắn suốt ngày cứ đến làm phiền ba lão già họ, làm họ suốt ngày phải bồn chồn, hay là hoàng thượng đã tra ra cái gì rồi? Nghĩ vậy nên ba lão cũng quyết một phen đến Phong Nguyệt Lâu, vừa lúc có thể thám thính một chút tình hình.
Còn Tống Hiểu lại đưa Vương Trung Nghĩa đi chỉn chu trang phục một chút. Vương Trung Nghĩa bỏ đi nhuyễn giáp, thay đổi một thân áo lụa nhung quần gấm màu, ăn vận chẳng khác gì một cây côn đủ sắc, cầm trong tay một cây quạt nan ngà voi. Sau đó, Tống Hiểu còn đặc biệt chọn ra một vài tướng sĩ ưu tú đi theo cải trang thành gia đinh hộ tống hai người họ.
Tống Hiểu sau khi chuẩn bị xong xuôi cho mọi người lại đảo mắt qua nhìn Vương Trung Nghĩa, khen thầm, bộ dáng gã quả thật rất có phong thái của phường ác bá. Xong xuôi, mọi người cùng nhau chạy tới Phong Nguyệt Lâu.
Tương Thanh cùng Ngao Thịnh đi tới cửa Phong Nguyệt Lâu, tiểu nhị vội vàng ra nghênh tiếp, tận tình hướng dẫn.
Phong Nguyệt Lâu tuy là kỹ viện, nhưng dù sao cũng là kỹ viện nổi danh ở Lạc Đô nên không chỉ đơn giản là nơi mua xuân, nói trắng ra, đại đa số quan khách đến đều để đàm sự tình, chỉ là có thêm một vài kỹ nữ đánh đàn xướng khúc có điều sẽ dễ mở lời hơn. Đương nhiên, nếu muốn nghỉ lại thì chỉ có bạc, huynh đệ tỉ muội xinh đẹp Phong Nguyệt Lâu sẵn sàng hầu hạ.
Ngao Thịnh bỏ đi hoàng bào, nhưng vẫn một thân quý phái gấm tơ, Tương Thanh trút bỏ bạch y thay vào một trường hắc sam, chợt trở nên lạnh lùng hẳn. Tiểu nhị cẩn thận hầu hạ: “Hai vị đại gia, muốn cô nương sao?”
Ngao Thịnh lắc đầu, cùng Tương Thanh bước lên lầu, phân phó tiểu nhị: “Chuẩn bị một gian nhã phòng.”
“Có ngay, có ngay.” Tiểu nhị nhanh nhẹn dẫn cả hai đến một gian phòng cao cấp thanh nhã, lại hỏi: “Hai vị đại gia, thật sự không cần cô nương?”
Ngao Thịnh lắc đầu, tiểu nhị lại bổ sung một câu: “Vậy, có muốn công tử hay không?”
Ngao Thịnh ném cho hắn một cái nhìn sắc lẻm, nắm lấy tay Tương Thanh, lạnh lùng buông một câu: “Không cần.” Liền xoay người bước vào phòng. Tiểu nhị nháy mắt hiểu ra, khẽ đánh giá Tương Thanh, vội đổi thành dáng vẻ am tường, nói: “Có gì thì hai ngài cứ phân phó tiểu nhân! Cứ tùy nghi sử dụng những thứ trên giường.” Nói xong, xoay người đóng cửa thay hai người rồi vội ly khai.
Mặt Tương Thanh trắng bệch, Ngao Thịnh cố ý làm thế mà, cứ nhớ lại ánh mắt tối tăm nghĩ sâu xa vẩn vơ kia tiểu nhị thì y lại tức không chịu được.
“Thật không hỗ là Phong Nguyệt Lâu, nơi chuyên đàm sự tình nha.” Ngao Thịnh có chút cảm thán: “Bên trong phòng còn có giường nữa.” Vừa nói, vừa ngồi lên giường, tò mò sờ soạng chung quanh.
Tương Thanh khẽ nhíu mày, đi qua đi lại: “Cái giường này không biết có bao nhiêu người từng nằm qua, ngươi đừng sờ lung tung!”
Ngao Thịnh ngẩng đầu mỉm cười: “Thanh, hình như bên dưới chăn có cái gì đó thì phải.”
“Sao?” Tương Thanh nhanh đến gần, tò mò sờ mặt chăn, bên dưới chăn quả thật có đồ lạ, cứng cứng lại nhỏ nhỏ.
“Ngươi đoán là cái gì?” Ngao Thịnh hỏi.
Tương Thanh lắc đầu: “Không biết.”
“Này, dưới gối cũng có!” Ngao Thịnh luồn tay xuống gối lấy ra một bình sứ nhỏ, mở ra, một mùi thơm nhẹ len vào mũi.
Tương Thanh nhìn vào bên trong bình sứ, chỉ thấy bên trong là dịch cao trong suốt như cao dán thông thường, liền hỏi: “Dành để cho cô nương bôi lên mặt sao?”
Ngao Thịnh cười: “Cái này hình như dành cho nam nhân dùng, ta từng nhìn thấy qua.”
Tương Thanh tò mò lấy bình sứ đến gần, nhìn kỹ, lại nhíu mày: “Thơm như vậy, nam nhân dùng thế nào? Để làm chi?”
“Dùng để thoa! Bôi rồi trượt, trượt rất trơn.” Ngao Thịnh bình thản đáp.
Tương Thanh nghe vào mà ong ong cả tai: “Thoa lên đâu?”
Ngao Thịnh đưa tay lần vào chăn, đem một món đồ khác ra, đưa cho Tương Thanh nhìn: “Chính là thoa lên đây.”
Tương Thanh nhíu mày nhìn, Ngao Thịnh cầm trên tay một khối dài xanh biếc, nhìn tựa như ngọc, trông kỹ lại mới hay thứ kia được chạm khắc theo hình dáng nam căn của nam nhân, vừa thô lại vừa cứng.
Ngao Thịnh thấy Tương Thanh đầu tiên có chút nghi hoặc, nhưng rất nhanh liền khẽ cau có, lổ tai đỏ lên, biết y đã hiểu ra. Tương Thanh bắt gặp vẻ mặt xấu xa của Ngao Thịnh, vội ném bình sứ kia vào mặt hắn, Ngao Thịnh nghiêng đầu tránh đi, túm lấy tay áo của Tương Thanh, kéo vào lòng mình. Tương Thanh rụt người về, lại nghe Ngao Thịnh bật ra một câu: “Thanh, sớm hay muộn, có một ngày ngươi sẽ là của ta!”
Tương Thanh nghe hắn nói mà lòng khẽ run lên, trong một thoáng không phòng bị lại tạo cơ hội cho Ngao Thịnh bắt lấy.