NGƯU HIỂN ngẩng đầu nhìn Tương Thanh, hỏi, “Ta đã nói ta là ai rồi, thế còn ngươi thì sao?”
Tương Thanh nhìn nhìn gã, làm ra vẻ thú vị mà hỏi lại, “Ngươi vừa mới mắng nam Đát Kỷ gì gì đó, thế ngươi có biết hắn là người thế nào không?”
Ngưu Hiển khẽ nhíu mày. Mộc Lăng liếc Tương Thanh một cái, tựa hồ cảm thấy ba chữ “nam Đát Kỷ” chói tai vô cùng, nên đâm ra có chút bất mãn mà nhấc chân đạp Ngưu Hiển một cước.
“Úi da......” Ngưu Hiển ôm chân, giương vẻ mặt khó hiểu lên nhìn Mộc Lăng, “Ngươi làm gì vậy hả? Ta có trêu chọc ngươi đâu.” Nói xong, gã nhác thấy Tương Thanh đang nhìn mình, bèn quát, “Ta không biết, ta chỉ biết hắn là phu tử, còn có a, tên hắn có một chữ Thanh, cho nên hoàng đế mới đổi quốc hiệu thành Thịnh Thanh. Ngươi xem đi, mê luyến tới cái trình độ ấy đấy, như thế thì còn nói năng gì được nữa hả?”
Tương Thanh chỉ gật gật đầu, vươn tay kéo Ngưu Hiển đứng dậy. Mộc Lăng khinh bỉ nhìn, “Kéo hắn đứng lên làm gì, ta còn chưa thiến hắn xong mà!”
“Ê!” Ngưu Hiển vội vội vàng vàng che chắn “tiểu huynh đệ” của mình lại, lo lắng hỏi, “Ngươi vẫn không từ bỏ ý định đó sao?”
Mộc Lăng ném cho gã một cái nhìn đầy nguy hiểm —— Hoạn chết ngươi!
“Ách...... Vậy còn huynh đệ của ta thì sao?” Ngưu Hiển quay sang nhìn chúng huynh đệ vẫn còn đứng bất động bởi vì bị Mộc Lăng điểm huyệt.
Tương Thanh nhìn nhìn Mộc Lăng, Mộc Lăng nghoảnh mặt làm ngơ, tựa hồ vẫn còn giận.
Tương Thanh thở dài, cùng Ngưu Hiển đi đến trước đám lâu la đang đứng ngây phỗng ra giữa trời, rồi chợt vung tay áo lên một cái......
Ngưu Hiển bỗng cảm giác thấy như có một trận kình phong thổi qua, nhưng trong lúc chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã nghe thấy đám hợp binh “Ai u” một tiếng. Cả đám nghiêng trái ngã phải, vừa xoa xoa vai vừa nịnh nọt.
“Đại hiệp công phu cao quá nha!”
“Giỏi hơn cả thống lĩnh nữa nha!”
“Đại hiệp, hay là huynh cũng lên rừng làm cướp luôn đi, bọn ta sẽ đi theo huynh!?”
Ngưu Hiển hung hăng trừng mắt liếc đám có trăng quên đèn kia một cái, lúc vừa xoay mặt qua thì liền nhìn thấy Mộc Lăng đang lạnh lùng trợn mắt trông chừng mình. Ngưu Hiển bỗng cảm thấy khó hiểu, bởi có một số người mà mình chẳng làm gì hắn nhưng hắn vẫn cứ ôm hận thù hằn với mình. Thiệt tình là gã chả biết bản thân đã đắc tội gì với Mộc Lăng, mà hắn cứ kiếm chuyện chơi xỏ gã. Ngưu Hiển lắc lắc đầu, chuyển hướng đi theo Tương Thanh lên núi. Ngưu Hiển vừa bước lên bậc thang. Mộc Lăng cũng đồng thời đá hòn đá dưới chân mình…
Và xui thay, hòn đá kia lại đáp xuống dưới chân Ngưu Hiển. Ngưu Hiển nâng gót ngà lên, rồi bỗng “bẹp” một tiếng, gã ngã chổng vó lên trời, nằm bẹp dí trên bậc thang. Chúng huynh đệ do không chú ý nên vô tình từng người từng người một dẫm lên “bàn tọa” của gã. Đau đến mức Ngưu Hiển chẳng thể tru tréo được chi.
“Úiiiiiii......” Ngưu Hiển vừa xoa xoa chiếc cằm bị dập tả tơi vừa đứng lên.
Ngưu Hiển ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Tương Thanh đang đứng trên bậc thang nhìn, khẽ nhíu mày, tựa hồ như muốn thúc giục, “Nhanh lên một chút.”
Ngưu Hiển tâm khẽ động, người này… không phải là một kẻ tầm thường. Gã theo Đặng Tử Minh đã nhiều năm, đương nhiên biết được đâu là người đâu chỉ là thùng cơm. Hai người đang đứng trước mặt gã lúc này, không chỉ có công phu cao cường mà thân phận còn rất chi là đặc biệt.
“Này” Ngưu Hiển chạy hai bước một đuổi theo Tương Thanh, đồng thời cũng tận lực cách Mộc Lăng xa một chút, “Tên của ngươi là gì?”
Tương Thanh quay lại nhìn gã, hỏi, “Muốn biết tên ta để làm gì? Tên ta chẳng dễ nghe chút nào, biết đâu nói ra rồi ngươi sẽ không chịu làm huynh đệ với ta.”
“Làm sao có thể chứ!” Ngưu Hiển thoải mái vỗ vỗ ngực, “Làm cướp mà lão tử còn chịu làm nữa là, với lại, tên ta nghe cũng chẳng hay ho gì. Với ta mà nói thì tên cũng chỉ là danh xưng thôi, có gì to tát lắm đâu? Ta cảm thấy ngươi nhìn rất tuấn tú. Nói đi, tên gì vậy? Giữ chức vụ gì trong cung?”
“Tên chỉ có một chữ Thanh” Tương Thanh chậm rãi nói, “Trước kia ở trong cung đảm nhiệm chức thái phó của thái tử… Hay nói cách khác, hiện tại chính là phu tử của hoàng thượng.”
“Hả... Sao cơ?” Ngưu Hiển trừng to đôi mắt trâu ra mà nhìn Tương Thanh, miệng mở to đến mức có thể nuốt trọn cả quả trứng gà, đơ miệng ngó cả buổi, mới thốt ra được một câu, “Ngươi…. Thanh…. Thanh…. Phu tử?”
Tương Thanh khe khẽ gật gù, “Trong cung, đa số những người biết ta thì đều gọi ta là Thanh phu tử.”
Ngưu Hiển trong nháy mắt đã hóa thành đá. Tương Thanh xoay người tiếp tục đi, nhưng cũng không quên thúc giục, “Mau đi nhanh lên. Đừng ngẩn người nữa.”
Ngưu Hiển sửng sốt một chút, giật mình vội đuổi theo, mày cũng nhăn lại. Thật sự là gã chẳng cách nào có thể mang người trước mắt này mà gộp chung với tên nam Đát Kỷ yêu mị họa quốc trong truyềt thuyết.
Đi được một lúc, Tương Thanh bỗng trầm giọng nói, “Hoàng đế Thịnh Thanh đã đăng cơ được ba năm, nhân đức thi hành biện pháp chính trị, bách tính được an nhàn hưởng phúc. Bắc bình Vương Nhiếp, tây bắc thu phục ngoại tộc, một lòng dựng nước an dân.”
Ngưu Hiển ngẩng đầu nhìn Tương Thanh, chỉ thấy y trầm mặc thật lâu, lúc sau mới nói tiếp, “Ngao Thịnh là hoàng đế tốt…. Là một minh quân mà các ngươi luôn thiết tha mơ ước nhưng vẫn không có cơ hội gặp được. Đi theo hắn, các ngươi có thể thỏa ước nguyện thống nhất thiên hạ.”
Ngưu Hiển chợt cảm thấy toàn thân thư sướng hẳn lên, ngọn cuồng hỏa đã sớm lụi tàn nhiều năm nay bỗng bừng bừng rực cháy, trán cũng không ngừng tuôn mồ hôi… Mẹ ơi, tiểu tử này biết đọc tâm tư người khác sao? Mỗi đêm, lão tử đều nằm mơ có thể theo phò trợ một minh quân. Lão tử sẽ nguyện một lòng trung thành. Lão tử muốn làm tướng, được ra trận giết giặc, chứ không muốn làm cướp!
Mộc Lăng đi bên cạnh hai người, có chút bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, thầm buồn bã than thở —— Thằng nhãi Ngao Thịnh này chả biết đã tu được đức hạnh gì mà lại có thể khiến Tiểu Thanh đối với hắn như vậy chớ?!
Sau khi mọi người đã lên núi, Ngưu Hiển chỉ chỉ tòa miếu đổ nát phía trước mặt, cao giọng nói, “Nơi đó chính là sơn trại của bọn ta.”
Tương Thanh và Mộc Lăng nhìn chằm chằm tòa miếu đổ nát kia thật lâu. Mộc Lăng đột nhiên ôm bụng cười to, “Giỡn hả? Các ngươi đường đường là danh tướng vậy mà lúc đi làm cướp lại bệ rạc đến như vậy sao!” vừa nói vừa chỉ tay điểm mặt bọn tiểu lâu la mặt đang đầy xấu hổ, “Các ngươi và đại ca gì gì đó của các ngươi chẳng bằng được với một tên trộm vặt!”
Cả bọn mặt đỏ bừng đứng chịu sỉ vả, một vài người nhỏ giọng thanh minh, “Cũng không tệ như vậy đâu!”
“Đúng vậy. Tướng quân đã ra lệnh cho bọn ta rằng có ba loại người không được cướp!”
“Ba loại người?” Tương Thanh tò mò hỏi.
“Nghĩa là, không được cướp của người già và trẻ em…” Ngưu Hiển nói, “….của các đôi tình lữ, và lại càng không được cướp của gia đình mà nhà đang có tang.”
“Thế các ngươi cướp của ai?” Mộc Lăng chớp chớp mắt mấy cái, “Chả nhẽ là cướp của bọn võ lâm cao thủ vai dài lưng rộng hả?”
Ngưu Hiển buồn bã đáp, “Cũng vì vậy mới nghèo đó!”
“Những người còn lại đâu?” Tương Thanh khó hiểu hỏi, “Hay là…chỉ có nhiêu đây người thôi?”
“Rất tiếc phải nói rằng… chính xác là vậy!” Ngưu Hiển gật gật đầu, “Thật ra thì, bên trong còn một vài người già nua yếu ớt nữa… Năm đó những người bỏ trốn cùng với bọn ta đều là bộ binh, đại đa số thì đã quy thuận Thịnh Thanh… Mặt khác, một số người vì chịu không nổi mà đã bỏ về quê làm ruộng rồi.”
Tương Thanh gật đầu, hỏi, “Đặng Tử Minh đâu?”
“Đại ca chắc là đang đọc sách ở phía sau.” Ngưu Hiển vừa nói vừa dẫn Tương Thanh và Mộc Lăng đi vào trong ngôi miếu nát.
Tòa miếu này tuy rằng hoang tàn đổ nát, nhưng nhìn chung thì vẫn có thể chắn gió che mưa được. Phía sau còn có một cái sân, bên kia sân là một căn phòng nhỏ nằm ở hướng đông, bên trong phòng hắt ra một vài ánh sáng leo lét.
“Đại ca.” Ngưu Hiển đưa người đến cửa, rồi nhẹ gọi một tiếng, nhưng bên trong chẳng có ai đáp lại.
Ngưu Hiển tựa hồ đã quá quen với thói dở dở ương ương này, nên trực tiếp đẩy cửa bước vào. Ở trong phòng là một người tuổi còn trẻ đang ngồi ở bên cạnh bàn đọc sách. Y khoác một chiếc áo màu lam, tóc buộc tùy tiện phía sau đầu, nhìn dáng người tuy khá gầy nhưng hẳn cũng không phải thuộc thể người thấp bé.
Người nọ tựa hồ cũng không để ý việc Ngưu Hiển đã tiến vào, chỉ chuyên tâm đọc sách. Một bức đồ án được bày ra trên bàn… Tương Thanh liếc mắt nhìn, hóa ra đây là hải chiến đồ a… Tương Thanh mừng thầm trong lòng — có cách rồi!
Bỗng lúc này, Mộc Lăng chợt vươn tay qua véo Tương Thanh một cái, nhìn y mà nhướn nhướn mày, như là hỏi —— ngươi lên hay là ta lên đây?
Tương Thanh thoáng giật mình quay lại nhìn Mộc Lăng —— huynh có cách sao?
Mộc Lăng khẽ nheo mắt, nâng tay làm ra một tư thế bị đánh bất tỉnh, sau đó gượng đứng dậy, lết lết đi!
Tương Thanh dở khóc dở cười, lắc đầu, ý muốn nói —— để ta làm cho!
Mộc Lăng nhún vai, yên lặng đứng ở một bên xem kịch vui.
“Đại ca!” Ngưu Hiển lại gọi một tiếng, “Có người tìm huynh.”
Đặng Tử Minh cuối cùng cũng chịu gật gật đầu. Tựa hồ y có chút giật mình, chậm rãi quay đầu lại nhìn, thấy hai người lạ mặt đang đứng ở gần cửa.
Nương vào ánh nến mờ nhạt, Tương Thanh cẩn thận đánh giá Đặng Tử Minh một chút.
Khi Đặng Tử Minh thành danh, nhiều lắm cũng chỉ vừa tròn mười tám tuổi. Tuy phải trải qua hơn mười năm lang bạt giang hồ, nhưng tính chung thì hiện tại cũng chỉ hơn ba mươi tuổi một chút, thoạt nhìn vẫn còn rất trẻ. Mày liễu mắt phượng, bộ dạng có chút bạc tình lãnh đạm, mũi vừa cao vừa thẳng, miệng lại rất mỏng, khóe miệng khẽ trũng xuống, trông có vẻ là người không thích thân cận với người khác hoặc nói tệ hơn là người chẳng nể tình thâm, còn cằm thì khá nhọn, có chút dáng vẻ thư sinh.
“Đại ca.” Ngưu Hiển lại gọi thêm một tiếng nữa, “Hắn nói có việc muốn tìm huynh.”
Đặng Tử Minh nhẹ khép quyển sách trong tay lại, cười lạnh một tiếng, “Tìm ta? Là tay sai của tiểu hoàng đế? Muốn đến chiêu hàng?”
Mộc Lăng nhíu nhíu mày, vừa định mở miệng nói thì đã bị Tương Thanh ngăn lại. Mộc Lăng đành bất đắc dĩ nuốt ngược trở lại những gì định nói, nhưng vẫn không quên tự nhủ – nếu mi còn ăn nói bậy bạ nữa thì ông đây sẽ ra tay giáo huấn tên sơn tặc mi một phen.
Tương Thanh biết người này là kẻ rất ngạo mạn, và những kẻ ngạo mạn thường chỉ thích nghe nói khích chứ chẳng chịu nghe khuyên, nên bèn nói, “Hoàn toàn ngược lại.”
Đối phương khẽ nhíu mày, “Ý ngươi là gì?”
“Ta nghe nói thủ lĩnh sơn tặc trên ngọn núi này chính là tên hèn nhát vừa lâm trận đã bỏ chạy Đặng Tử Minh, đồng thời hắn cũng chính là tướng bại trận của Thụy Vương.” Tương Thanh điềm tĩnh nói, “Có lần, hoàng thượng đã nói với ta rằng, Đặng Tử Minh chỉ là kẻ mua danh chuộc tiếng, nhát gan sợ phiền phức, quan trọng hơn hết chính là chẳng có tí năng lực hải chiến gì.... Lần này, phải chọn tướng lãnh để đánh Tề Soán Thiên, không biết có phải vì thừa tướng Quý Tư già rồi nên đâm ra hồ đồ mà lại đi tiến cử hắn. Hoàng thượng đã sớm muốn an bài đại tướng quân Tống Hiểu làm thống lĩnh, thậm chí còn muốn đích thân ra trận. Song, Quý Tư vẫn cứ kiên trì đề bạt hắn, cho nên hoàng thượng mới bảo ta đến đây để xem thực hư thế nào.”
Tương Thanh không nhanh không chậm nói từng câu từng chữ một. Mộc Lăng nghe mà muốn choáng váng, chớp chớp mắt mấy cái, thầm ngợi ca —— Tiểu Thanh đáng yêu của ta, nhìn ngươi phúc hậu hiền lành không bao giờ nặng lời với ai, nhưng thiệt không ngờ khi ngươi xuất khẩu thành văn mắng người nghe còn đã tai hơn ta à nha.
Đám huynh đệ đứng sau lưng Tương Thanh và Ngưu Hiển kinh hãi liếc nhìn nhau rồi tự nói với nhau rằng – thế là hết! Đại ca sắp nổi cơn tam bành rồi – Đặng Tử Minh, con người này, ngươi có thể mắng y xấu xa, mắng y ngu xuẩn, tham tài phụ nghĩa... Tóm lại mắng y là gì cũng được, y cũng sẽ không giận không tức. Nhưng, chỉ duy nhất một việc, ngàn vạn lần, ngươi tuyệt không nên hé răng nói, chính là bảo y không biết cầm quân đánh giặc...... Nếu ai dám nói y không biết đánh trận hoặc là đánh trận không bằng ai, thì y sẽ hoàn toàn không khống chế được chính mình.
Quả nhiên, Tương Thanh vừa dứt lời thì Đặng Tử Minh hai mắt đã trợn trắng lên, nhìn Tương Thanh một lúc lâu mới hỏi, “Ngươi là ai?”
Tương Thanh bình tĩnh nhướn mày, “Ngươi không cần biết. Dù sao ngươi cũng chỉ là một kẻ bại trận. Kẻ bại trận thì không có tư cách để hỏi nhiều.” Nói xong, liền vỗ vỗ vai Mộc Lăng, “Chúng ta đi thôi, trở về với với hoàng thượng rằng Đặng Tử Minh quả nhiên giống như lời đồn, chỉ là một con rùa rụt đầu, chẳng biết gì về quân pháp chiến lược.” Hết câu, cả hai xoay người bước đi.
“Đứng lại cho ta!” Đặng Tử Minh hoắc mắt lên nhìn, lạnh lùng nói, “Ngươi dám nói chiến thuật của ta không bằng ai, nói ta không biết đánh trận sao?”
Tương Thanh mỉm cười, gật gật đầu, “Cứ cho là như vậy đi.” Tương Thanh vừa đáp vừa xoay lưng tỏ ý muốn đi rồi, Đặng Tử Minh chợt rống lên một tiếng, “Đứng lại cho ta! Ai cũng không được đi!”
Tương Thanh và Mộc Lăng quay đầu lại nhìn y, chỉ thấy Đặng Tử Minh nghiến răng nghiến lợi gằn từng tiếng một, “Ngươi dám nói ta không hiểu chiến thuật, không biết đánh trận vậy ngươi có gan tỷ thí với ta hay không?”
Tương Thanh nhún nhún vai, đáp, “Cần gì phải tỷ thí? Căn bản ngươi chẳng bằng Tống Hiểu tướng quân.”
“Phi.” Đặng Tử Minh lạnh lùng nói, “Tống Hiểu suy cho cùng cũng chỉ là thuộc hạ của Tề Diệc mà thôi. Khi ta đang nam chinh bắc chiến chẳng biết hắn đang ở đâu nữa kìa. Hắn làm sao có thể so được với ta?”
Tương Thanh nhíu mày nói, “Người xưa thường bảo, Trường Giang sóng sau xô sóng trước mà, hơn nữa Tống Hiểu cũng chẳng được cho là lợi hại.” Tương Thanh có chút đắc ý cười, “Hoàng đế Thịnh Thanh đích thân ngự giá thân chinh mới thật sự là người lợi hại!”
“Hứ......” Đặng Tử Minh khinh thường mím môi.
Tương Thanh khẽ nhíu mày, biểu tình này của Đặng Tử Minh tựa hồ là rất khinh thường điều y vừa nói.
“Đi thôi.” Mộc Lăng giương tay kéo kéo Tương Thanh, “Chúng ta còn phải trở về xem thủy quân thao luyện nữa, đừng phí sức ở đây mà làm gì. Phải về nói lại với hoàng thượng rằng, cái người nào đó đó, dù chúng ta đã nói đủ điều rồi nhưng hắn vẫn chẳng buồn động một cái móng tay. Chuyện đã thế thì còn gì đáng để nói nữa đây?”
Tương Thanh gật gật đầu, dợm bước ra ngoài.
“Đứng lại.” Đặng Tử Minh gằn giọng gọi, âm thanh đầy lạnh lùng, “Tống Hiểu ở đâu? Ta phải cùng hắn tỷ thí.”
“Ai...... Không cần phải tự chui đầu vào chỗ chết đâu?” Tương Thanh lắc lắc đầu, “Tống tướng quân tuổi trẻ đầy hứa hẹn, sẽ là một Tề Diệc thứ hai, tất cả võ tướng cộng lại cũng chẳng bằng ngài ấy. Nếu thế cục Thịnh Thanh có gì không may thì chẳng qua là bởi quân binh….à, không đúng, nên nói là bởi chẳng chọn được một tướng lãnh tài ba lợi hại mà thôi.”
“Ngươi chỉ được cái nói nhảm!” Đặng Tử Minh trừng mắt nhìn Tương Thanh, ngoan độc quát, “So với ta thì Tống Hiểu chỉ là cái rắm chó!”
“Nếu chỉ nói bằng miệng thôi thì ai lại chả nói được!” Tương Thanh nhếch mép cười, “Muốn biết ai giỏi hơn ai thì phải so tài năng.”
“So tài năng?” Đặng Tử Minh cắn răng, “Vậy cứ để ta so tài với Tống Hiểu một phen!”
Tương Thanh vờ đắn đo, “Lần này, Tề Soán Thiên mang theo hơn hai mươi vạn thủy quân..... Còn Thịnh Thanh, tính luôn cả thủy sư thì cũng chẳng được bao nhiêu...Song, Tống Hiểu đã tự tin nói rằng, ngài ấy chỉ cần dùng năm vạn nhân mã, thì cũng có thể đánh tan Tề Soán Thiên.”
“Năm vạn thì có là gì?” Đặng Tử Minh phát hỏa, vỗ bàn quát, “Lão tử ta chỉ cần ba vạn!”
Tương Thanh và Mộc Lăng quay sang nhìn nhau một cái, đồng thanh nói, “Đừng có mà thổi phồng!”
Đặng Tử Minh tức giận đến mức mắt hằn lên đầy tơ máu. Tương Thanh và Mộc Lăng không khỏi nhíu mày – người này tính tình cũng thật nóng nảy quá đi!
Một lát sau, Đặng Tử Minh chăm chú nhìn Tương Thanh, nhẹ giọng hỏi, “Tống Hiểu ở đâu? Ta muốn cùng hắn tỷ thí!”
“Tình hình lúc này làm sao tỷ thí?” Tương Thanh thở dài, “Chỉ còn hai ba ngày nữa thôi là đã khai chiến.”
Đặng Tử Minh nhướn mày, ánh mắt chứa đầy sự nguy hiểm, lạnh lùng nói, “Cho ta ba vạn nhân mã, trang bị một vài chiến thuyền, ta phải cùng Tống Hiểu tỷ thí, xem ai sẽ lấy được đầu của Tề Soán Thiên trước!”
Tương Thanh mỉm cười, nói, “Được lắm.”
Ngưu Hiển và chúng huynh đệ vừa nghe có thể ra trận đánh giận thì liền vội vội vàng vàng đi thu thập đồ đạc.
Đặng Tử Minh giận đến nổi mặt xanh hơn tàu lá, đứng ở trong phòng, cây bút trong tay cũng bị y siết gãy.
Mộc Lăng và Tương Thanh thì đứng ở ngoài cửa nhìn nhau, rồi nâng nhẹ tay lên mà đập tay nhau —— đại công cáo thành!