“THANH LIÊN NÀY CÓ BÍ MẬT GÌ CƠ?” Tương Thanh tò mò đến ngồi xuống bên cạnh Mộc Lăng.
Mộc Lăng tặc tặc lưỡi. Đúng lúc này, Ngao Thịnh cũng dợm bước đến, tình cờ thấy được cảnh Tương Thanh và Mộc Lăng đang ngồi xổm trên đất, mắt lại mở chằm chằm ngó nghiêng bồn thanh liên, chợt cảm thấy đáng yêu vô cùng, bèn đi nhanh đến, “Hoa này đúng là khó lòng có được.” vừa nói vừa vươn tay định chạm vào hoa.
“Đừng có đụng vào nó!” Mộc Lăng đột ngột hét lớn khiến Ngao Thịnh giật mình rụt tay lại, nhìn hắn đầy khó hiểu.
Mộc Lăng híp mắt nhìn ra vẻ ta đây lắm, “Ta biết thể nào ngươi cũng ngứa tay đi sờ vào nó mà!”
Ngao Thịnh khẽ nhíu mày, “Thanh liên này thì có vấn đề gì chứ?”
“Vấn đề rất rất lớn luôn đấy.” Mộc Lăng xắn tay áo lên, nhặt một nhánh cây vụn gần đấy rồi vẫy tay bảo Ngao Thịnh và Tương Thanh kề sát vào một chút, sau đấy lại lấy một cái hộp nhỏ từ trong ngực áo ra.
Tương Thanh cùng Ngao Thịnh kê sát người lại nhìn. Tương Thanh nhận ra chiếc hộp kia là thứ Mộc Lăng đã dùng đến khi chữa bệnh trước đây, bên trong chính là cổ vương (vua của các loài sâu/sâu trùm).
“Đây không phải là......”
“Đúng vậy.” Mộc Lăng gật gật đầu, “Lúc trước vì ốm đói nên nó bé tí, nhưng vì nuôi đã được vài năm, mỗi ngày đều cho ăn nên giờ lại mập ra.”
Mộc Lăng đặt hộp gỗ lên bàn rồi lại lấy nhánh cây khều nhẹ vào đóa thanh liên…nhấn hoa chìm vào trong nước.
Tương Thanh và Ngao Thịnh chăm chú nhìn cho đến nhìn thanh liên nổi bọt khí lên.
Một vài sợi tơ trắng chui từ trong hoa ra. Tơ vừa mỏng vừa dài, nếu nhìn không kĩ thì sẽ không cách nào phát hiện ra được. Trông chúng chẳng khác nào loại tằm tơ thông thường….Chốc sau, lại có thêm những sợi tơ khác bung ra, tất cả chúng đều như có sinh mệnh, nhẹ nhàng lay động trong nước.
Ngao Thịnh và Tương Thanh cau mày, Ngao Thịnh lạ lẫm hỏi, “Đây là cái gì?”
Mộc Lăng chớp chớp mắt đáp, “Cổ trùng.”
Ngao Thịnh vừa nghe xong lại chợt rùng mình, may mà lúc nãy không chạm vào hoa nếu không thì đã bị thứ kinh khủng kia cắn rồi.
“Đây là loại cổ trùng gì?” Tương Thanh lo lắng hỏi.
“Tiên cô?” Tương Thanh và Ngao Thịnh cùng lúc cất tiếng hỏi, cả biểu cảm lẫn ngữ điệu đều giống hệt nhau. Mộc Lăng điên tiết quát, “Tiên cô gì mà tiên cô? Là Tuyến cổ!” [1]
Đôi bạn Thịnh Thanh nhìn nhau rồi ngoan ngoãn im lặng chờ nghe Mộc Lăng giải thích.
“Hai người chắc đều đã từng coi múa rối rồi nhỉ?” Mộc Lăng hỏi.
Thịnh Thanh gật gật đầu. Những con rối gỗ được nghệ nhân điều khiển bằng cách buộc những sợi cước mảnh lên trên thân, khống chế từng hành động của rối nhằm biểu diễn một vở kịch ngắn, đây là loại hình giải trí rất thịnh hành ở phía Nam.
“Loại tuyến cổ này rất nguy hiểm.” Mộc Lăng giải thích, “Nếu bất cẩn chạm tay vào đóa thanh liên kia thì sâu sẽ lập tức chui tọt vào trong thân thể, sau đó sẽ lan rộng ra khắp người, bu quanh huyết quản, đến lúc đó người bị hại sẽ giống như là những con rối bị buộc dây, hoàn toàn không còn đủ sức tự điều khiển bản thân nữa.”
“Đúng là ả nữ nhi độc ác.” Ngao Thịnh nhíu mày giận dữ, “Dám dùng thứ trùng gớm ghiếc này mà đầu độc ta, ta không chém ả không được mà.”
“Đừng nóng mà!” Tương Thanh giữ tay Ngao Thịnh lại, nhẹ nhàng khuyên nhủ, “Chúng ta không có chứng cứ, ngươi đi chất vấn cô ta, cô ta không nhận thì sao?”
Ngao Thịnh càng nhíu chặt mày hơn, đứng ở một bên âm thầm chửi rủa – nếu lúc nãy hắn chạm vào hoa kia thì sẽ không điều khiển được bản thân, ra tay đánh Thanh của hắn, kia chẳng phải là đau đớn hơn cả chết sao?!
Mộc Lăng thấy hai người đều khó xử, bèn nói, “Đây chính đồ tốt nha, hai ngươi có cần không? Không thì cho ta, ta mang cho cổ vương ăn!”
Tương Thanh và Ngao Thịnh quay lại nhìn, Mộc Lăng đã nhanh tay mà bứt tất cả tuyến cổ ra, khoảng chừng hơn mười dây mảnh dài, sau đó thì quấn vào nhánh cây tựa như người ta vấn tóc, đoạn lại mở nắp hộp đựng cổ vương ra, thả tất cả tuyến cổ vào.
Thịnh Thanh nhón người nhìn vào bên trong hộp gỗ, chỉ thấy bên trong là một con trùng béo tròn đang nằm thở phì phà phì phò, cả người nó là những ngấn to ục ịch, khiến người ta vừa nhìn là đã rợn hết da gà lên.
Mộc Lăng dùng nhánh cây chọt chọt vào bụng cổ vương, “Này cục cưng, ăn đi con, bổ lắm đấy!”
Cổ vương xê dịch thân mình, đám tuyến cổ như cảm nhận được độc khí trên người cổ vương mà càng thêm quấn chặt lại vào nhau như muốn đào thoát đi, nhưng cổ vương nọ đã háu táu bò lại há mồm ra nuốt sạch đám tuyến cổ trông như sợi mì kia.
Mộc Lăng mĩ mãn đóng nắp hộp rồi bỏ vào lại trong áo.
Ngao Thịnh nhíu mày, “Cổ vương ăn mấy thứ đó vô không bị ngộ độc hả?”
Mộc Lăng nhướng mày, “Cái này gọi là lấy độc dưỡng độc, độc tính của cổ vương có được đều là vì nó hấp thu huyết độc từ những loài cổ trùng khác! Ăn tuyến cổ so ra còn bổ hơn cả việc phải tiêu hóa mấy trăm con rết độc đấy chớ!”
Ngao Thịnh và Tương Thanh chỉ còn biết gật gù cười gượng, “Vậy à....”
“Thanh liên này tuy đẹp nhưng lại chỉ dùng nuôi cổ trùng, vô cùng yêu tà, hay là ta thay hai ngươi xử lý nó cho, nha?” Mộc Lăng cười tủm tỉm.
Thịnh Thanh đều bằng lòng gật gù, “Cứ mang đi mà vỗ béo cổ vương, độc với độc, hợp nhau lắm.”
Mộc Lăng trừng mắt nhìn đôi bạn kia một cái rồi lại cẩn thận ngắt thanh liên xuống.
“Đúng rồi Mộc Lăng huynh.” Tương Thanh đột nhiên hỏi, “Người hạ cổ phải làm thế nào để khống chế tuyến cố?”
Mộc Lăng nhìn cả hai, “Hai ngươi muốn tương kế tựu kế?”
Tương Thanh gật gật đầu, “Có cần phải dùng khẩu lệnh để điều khiển tuyến cổ không?”
“Umm......” Mộc Lăng xoa xoa cằm, “Kẻ hạ cổ sẽ đeo một chiếc tiểu cổ oa(chuông gọi sâu), trêu oa sẽ quấn đầy tơ tuyến cổ, thông qua đó mà thao túng người bị trúng cổ. Đến lúc đó, tiểu cổ oa dao động thế nào thì người kia sẽ làm y chang nấy.”
“À.....” Tương Thanh đắn đo, “Như vậy thì sẽ khó giả vờ lắm.”
“Thanh à, bỏ đi.” Ngao Thịnh lên tiếng, “Tội gì phải phối hợp diễn trò với ả nha đầu đó?”
“Không phải.” Tương Thanh trầm ngâm nói, “Ngươi nghĩ đi, nếu cô ta đã có tâm muốn hại ngươi thì thể nào cũng đã vạch sẵn những kế hoạch khác, như vậy lại càng khó lòng phòng bị. Nói không chừng cô ta sẽ có cơ hội thành công. Chuyện đã như vậy thì sao ta lại không tương kế tựu kế. Một là, khi Kim Linh đã nghĩ ngươi trúng cổ trùng thì sẽ không ám hại ngươi nữa. Hai là, tìm hiểu xem mục đích chân chính của cô ta là gì.”
Ngao Thịnh cảm thấy vô cùng có lý, liền ngoảnh lại nhìn Mộc Lăng, “Nếu như lỡ bị tuyến cố cắn thì có biểu hiện gì đặc trưng không?”
“À, nơi bị cắn sẽ có vết đỏ.” Mộc Lăng cười đáp, “Phạm vi hoạt động của tuyến cổ cũng chỉ có giới hạn thôi. Nếu nó cắn tay trái của ngươi thì chỉ có cái tay đó là bị khống chế thôi.”
“Thế có khống chế đầu được không?” Ngao Thịnh lại hỏi.
“Vậy thì ngươi phải kê đầu mình vào, cho nó chui tọt vô trong lỗ mũi của ngươi. Thế là đầu sẽ bị khống chế thôi.” Mộc Lăng khoái trá đáp.
Ngao Thịnh nhíu mày, “Gớm chết được.”
Mộc Lăng gật gù tỏ vẻ đồng ý.
“Thế thì cứ làm bộ như là bị cắn ngón tay đi.” Ngao Thịnh hào hứng nói, “Để cho ả ta khống chế tay trái của ta, xem thử xem ả sẽ làm được gì nào.”
Mộc Lăng dùng một cây châm đâm vào đầu ngón tay Ngao Thịnh, chốc lát sau đã xuất hiện một vệt đỏ. Ngao Thịnh nhìn vết châm mà rằng, “Chỉ thế thôi à?”
“Ừ, vậy thôi.” Mộc Lăng gật đầu.
Ngay lúc này, Văn Đạt xuất hiện ngoài cửa viện thông truyền, “Hoàng Thượng, tửu yến đã bắt đầu rồi ạ.”
Ngao Thịnh gật gù, “Ta biết rồi.”
Vốn đã vào phòng thay y phục nhưng Ngao Thịnh lại quay trở ra hỏi Mộc Lăng, “Này, ngươi có thứ thuốc gì để khống chế ả nha đầu đó không?”
“Thuốc gì cơ?” Mộc Lăng trố mắt ra.
Tương Thanh cũng tròn mắt nhìn.
Ngao Thịnh sờ sờ cằm, suy ngẫm, “À thì.... thứ gì đó hơi hạ lưu một chút để ta xả được cơn giận này.”
Mộc Lăng vừa nghe xong thì tinh thần tăng vọt lên, gì chứ việc trêu ghẹo người khác vốn là nghề chính của hắn mà lại “Có một lại gọi là Tửu hậu thổ chân ngôn(rượu vào lời thật ra), sao nào, muốn không?”
“Tửu hậu thổ chân chân ngôn?” Ngao Thịnh và Tương Thanh đều ngẩn ra, cái tên này nghe rất có ý nghĩa.
“Loại thuốc này bỏ vào trong rượu thì sẽ khiến cho hiệu lực càng thêm mạnh. Uống ba bốn chung thôi cũng tựa như là đã nốc cạn những mấy trăm bát lớn vậy. Người có tửu lượng tốt đến đâu thì cũng chào thua. Hơn nữa, cái lợi của thuốc này chính là sau khi uống vào rồi thì sẽ nói tất tần tật những chuyện giấu diếm trong lòng ra.”
“Cái này hay đó! Có thứ tốt như vậy mà sao không chịu sớm lấy ra dùng?” Ngao Thịnh man trá cười. “Bỏ vào trong rượu của ả Kim Linh đó, làm cho ả hiện ngyên hình, nói huỵch toẹt những bí mật trong lòng ra, tự nhiên chúng ta cũng sẽ biết luôn cả mục đích của ả.”
Tương Thanh e ngại, “Nhưng, như thế không phải sẽ làm trò hề trước mặt quần thần sao?”
Ngao Thịnh xấu xa cười, “Thế mới thú vị chứ.”
Mộc Lăng lại bổ sung, “Thuốc này còn có tác dụng khác đó.”
“Tác dụng gì?” Ngao Thịnh hỏi.
“Ngươi cứ nghĩ đi, sau khi uống rượu vào thì sẽ loạn tính, nói không chừng còn làm ra những chuyện mà người khác không ngờ được đó a.” Mộc Lăng nhỏ giọng nói, “Các ngươi hạ ít ít thôi, đừng cho nhiều quá kẻo lại có chuyện. Dù sao thì người ta cũng là nữ nhi, ở trước mặt bàn dân thiên hạ, lỡ mà hướng ai đó thổ lộ hay là làm gì đó lung tung beng lên thì sau này còn mặt mũi nào nhìn đời nữa chứ!”
Ngao Thịnh nghe xong giật mình gật gù, rồi nhận dược bình từ tay Mộc Lăng, nhìn chằm chằm một lúc lại hỏi, “Nhỏ xíu vậy mà hiệu quả đến thế sao?”
“Đương nhiên.” Mộc Lăng gật gật đầu.
Ngao Thịnh dời tầm mắt khỏi dược bình, chuyển hướng sang người Tương Thanh…Trong đầu lại mon men cái hình ảnh, Tương Thanh sau khi uống rượu vào thì tỏ hết lòng thành, hướng hắn thổ lộ rằng – Đã từ lâu rồi luôn thích hắn – sau đó thì loạn tính mà bổ nhào vào lòng hắn…rồi thì.
“Ngươi.” Tương Thanh thấy ánh mắt Ngao Thịnh ngày một tối tăm gian tà, giận quá mà trừng Mộc Lăng, “Sao huynh lại cho hắn thứ độc hại đó chứ?” Rồi lại nhanh tay đoạt lấy.
“Ai!” Ngao Thịnh vội cướp trở về, ôm Tương Thanh mà rằng, “Thanh, chúng ta sẽ chỉ dùng nó cho mục đích tốt thôi nên mau trả lại cho ta đi mà.”
Tương Thanh lườm hắn một cái dài, “Ngươi đừng hòng. Không phải là muốn hạ dược Kim Linh kia thôi sao, vậy cứ để ta làm. Còn ngươi thì đừng có rớ tay vào nó!”
Ngao Thịnh nhụt chí, ngoảnh lại nhìn Mộc Lăng hỏi, “Mộc Lăng, ngươi có loại thuốc nào chuyên trị những người nghĩ một đằng nói một nẻo, đánh chết cũng không chịu nhận hay không hả? À, sau khi uống xong rồi lại còn sinh ra tương tư nữa?’
Chẳng đợi Ngao Thịnh hỏi han xong, Tương Thanh đã túm cổ xách áo lôi hắn vào phòng.
“Thanh à, thật hiếm có cơ hội ngươi chủ động kéo ta vào phòng nha.” Ngao Thịnh sau khi bị Tương Thanh lôi xềnh xệnh vào thì lại cợt nhã ngồi lên giường nhìn y, “Sao? Có muốn xông lên đây rồi thỏa mãn thú tính không?’
Tương Thanh vứt long bào lên người Ngao Thịnh, “Muốn hạ dược thì cũng phải chuẩn bị một chút.”
Ngao Thịnh lười nhác choàng áo vào, đúng lúc lại nhìn thấy Tương Thanh cởi ngoại bào, để lộ thân người mảnh dẻ ra.... trong lòng nhộn nhạo, liền đứng dậy bế bổng Tương Thanh lên.
“Ngươi làm gì vậy hả?” Tương Thanh bị Ngao Thịnh bế lên giường, nằm ở dưới thân hắn.
Ngao Thịnh cúi xuống hôn y, “Không biết nữa, đột nhiên thấy muốn ôm ngươi chạm vào ngươi.”
“Ngươi......” Tương Thanh thấy Ngao Thịnh tựa hồ lại muốn nổi cơn làm loạn nên vội đẩy hắn ra, “Thời gian đã không sớm nữa, vậy mà ngươi còn có tâm trạng để nói chuyện này?”
Ngao Thịnh lưu manh nói, “Ngươi có cho ôm không hả? Bây giờ mà không cho thì ta sẽ đi uống thứ thuốc kia rồi xông đại lên ôm. Trước mặt quần thần!”
Tương Thanh tròn xoe mắt nhìn Ngao Thịnh – Cái tên này càng lúc càng vô lại, những câu hạ lưu như thế mà lại được thốt ra từ miệng một hoàng đế sao!?
“Ngươi đừng càn quấy, chẳng lẽ ngươi muốn mang đôi mắt mèo đi dự tiệc?” Tương Thanh uy hiếp.
“Ngươi đánh đi.” Ngao Thịnh cà rỡn đáp, “Ngươi đánh bầm mắt ta, nếu mà có ai hỏi thì ta sẽ bảo là những khi chúng ta ân ái ngươi vô cùng hung hãn!”
“Đồ không biết xấu hổ!” Tương Thanh vội xiết chặt hai tay hắn lại, “Ai ân ái với ngươi bao giờ!”
“Ngươi chứ ai!” Ngao Thịnh quyết không bỏ cuộc, vừa ôm vừa cọ người vào Tương Thanh, “Ngươi đã cho phép ta làm việc ấy với ngươi, lại còn ghen ăn tức ở ta với người khác. Đã vậy sao lại không chịu gật đầu đồng ý ta đi? Ngươi là ngại ngùng hay rắp tâm tra tấn ta hả? Ngươi mà làm ta nổi cơn tam bành lên thì ta sẽ trói ngươi lại!”
Tương Thanh bị Ngao Thịnh uy hiếp như vậy không biết bao nhiêu lần rồi. Cái con người này cứ hai ba ngày lại phát tiết một lần. Tương Thanh có chút khó xử, thời gian đã đến rồi, nếu không đi thực hiện chuyện kia mau mau thì sẽ lỡ việc mất. Nhưng còn cái kẻ trước mặt này thì sao, cuối cùng Tương Thanh đành bất lực hỏi, “Ngươi muốn thế nào hả? Mau đứng lên!”
Ngao Thịnh cúi đầu nhìn Tương Thanh, “Nghĩa là đêm nay ngươi cho ta làm phải không.”
“Làm cái gì?” Tương Thanh biết rõ còn cố hỏi.
Ngao Thịnh chỉa tay về phía quyển sách trân quý để dưới đầu giường kia, “Trang thứ hai!”
Tương Thanh mặt đỏ bừng lên, nhỏ giọng mắng thầm, “Không biết xấu hổ.”
Ngao Thịnh vội lấy sách, giở trang thứ hai ra, “Cái này này!”
Tương Thanh rướn người lên nhìn rồi khẽ nhíu mày, hình vẽ bên trong làm tim y nhộn nhạo. Ngao Thịnh vốn cứ ngỡ là Tương Thanh sẽ cự tuyệt, ai ngờ y chỉ hơi do dự, tựa hồ là đang tự vấn lòng mà thôi.
Ngao Thịnh thoáng chợt mừng như điên như cuồng, xấn lại ôm chầm lấy Tương Thanh, “Thanh, hai ta đã lâu rồi không có làm, ngươi ngẫm lại đi, ta mỗi ngày nín nhịn đến khó chịu a. Ta chỉ mới hai mươi thôi, ở tuổi này thì phải mỗi ngày mỗi làm mới đúng. Ngươi không sợ ta nghẹn đến thành bệnh sao?”
Tương Thanh lại tròn mắt nhìn – Hai mươi tuổi phải mỗi ngày mỗi làm sao?
Ngao Thịnh kéo tay Tương Thanh sờ vào bên dưới hạ thân mình, “Xem đi!”
Ngao Thịnh mặt đầy đau khổ nói, “Ta mỗi tối đều bị như thế, rồi cố mà nhịn đến hừng đông luôn... Ngủ mà chẳng khác gì như đang bị cực hình. Nếu ngươi mà không thỏa mãn ta thì biết đâu ta sẽ đi tìm người khác cho mà coi…”
Tương Thanh tim chợt nảy lên một nhịp, lại nghĩ đến hình ảnh Ngao Thịnh và Ngân Linh liếc mắt đưa tình, lòng thoáng khó chịu, hờn tủi mà rằng, “Có thật là…khó chịu lắm không?”
Ngao Thịnh gật đầu, “Đương nhiên rồi!”
Tương Thanh khe khẽ thở dài, “Vậy... chỉ là trang thứ hai thôi, không được làm gì khác nữa!”
Ngao Thịnh mừng như mở hội cờ hoa, siết chặt vòng tay đang ôm Tương Thanh hơn, “Thanh ơi, quả nhiên là ngươi thương ta nhất. Ta hứa ta chỉ làm mỗi trang thứ hai thôi, ngoài ra thì dẹp hết.”
Tương Thanh thấy Ngao Thịnh vui vẻ như thế, tâm tình cũng trở nên thoải mái sướng vui, khóe miệng nhịn không được mà cong nhẹ, nhưng lại lập tức kiềm chế, bảo trì biểu tình nghiêm túc như cũ…
Hai người thay xong y phục, Ngao Thịnh liền gọi Văn Đạt đến.
Ngao Thịnh lấy dược bình từ tay Tương Thanh, giao cho Văn Đạt, cẩn thận phân phó, “Mang dược bình này cho ả Kim Linh kia uống.”
Văn Đạt nhận lấy, một chút biểu tình cũng không có, chỉ gật đầu bảo “Dạ” rồi lui ra ngoài.
Tương Thanh nhìn theo bóng Văn Đạt đã xa hẳn, hỏi Ngao Thịnh, “Giao cho Văn Đạt làm sao?”
Ngao Thịnh gật gật đầu, “Văn Đạt rất có khả năng, hẳn là có thể xử lý tốt.”
Tương Thanh lại nhíu mày, “Ngươi.....muốn Kim Linh uống hết toàn bộ lượng thuốc đó sao? Vừa nãy Mộc Lăng có nói là không được uống quá liều mà, nhỡ xảy ra chuyện gì không hay thì sao?”
Ngao Thịnh cười khan, “Thế lại càng vui chứ sao. Ả nha đầu đó đã có lòng thì ta đây phải có ý chứ. Không ta lại chẳng tiêu được mối hận này.” Rồi lại nắm tay Tương Thanh bước ra ngoài, lạnh lùng nói, “Muốn hạ độc ta ư, cuối cùng người chịu đau khổ chỉ có ả!”