Thịnh Thế Thanh Phong

Chương 82: Uyên Ương hí thủy



“CHỜ MỘT CHÚT!” Tương Thanh bình tĩnh ngăn Ngao Thịnh lại, “Trời vẫn còn chưa tối mà!”

Ngao Thịnh lại còn bình tĩnh hơn cả, đặt Tương Thanh nằm lên giường mà rằng, “Chuyện này và trời tối thì có quan hệ gì với nhau đâu!””

“Không được” Tương Thanh kiên quyết, “Lát nữa còn phải ra ngoài!”

“Ta chỉ làm mỗi trang thứ hai thôi, đâu có ảnh hưởng gì đến chuyện ra ngoài?”  Ngao Thịnh híp mắt nhìn Tương Thanh, “Thanh, đừng bảo là ngươi muốn thất hứa đấy nhé? Ta liền đi chém hết cả triều văn võ đấy!”

“Ngươi......” Tương Thanh ai oán lườm, “nói xằng nói bậy còn hay hơn cả hát!”

Ngao Thịnh thấy Tương Thanh đổi ý, liền xụ mặt ủ rũ, “Phải mấy canh giờ nữa thì trới mới tối được!”

Tương Thanh lắc đầu nói, “Ban ngày ban mặt mà ngươi lại đi tắm, không thấy rất vô lý sao?”

“Có gì mà lại vô lý chứ?” Ngao Thịnh đứng lên rống, “Văn Đạt, mang nước nóng vào đây cho ta!”

Văn Đạt vội vội vàng vàng chạy vào, đương không biết Ngao Thịnh cần bao nhiêu nước nóng thì Tương Thanh lại cất giọng, “Không cần đâu!”

Văn Đạt ngoảnh lại nhìn Ngao Thịnh, Ngao Thịnh nói lớn, “Lấy đến đây!”

Văn Đạt gật đầu, Tương Thanh đứng dậy bước ra ngoài, “Ngươi cứ thong thả tắm. Ta đi trước” rồi quay lưng hướng ra phía cửa.

Ngao Thịnh nhanh đuổi theo, ôm lại, “Thanh à!”

Tương Thanh bối rối, Ngao Thịnh biết y thể nào cũng sẽ lại lâm trận lùi bước nên liền siết chặt tay hơn.

Văn Đạt xấu hổ đứng nhìn, đi không đặng mà ở cũng chẳng xong….Cuối cùng, khi thấy Ngao Thịnh xua xua tay thì y liền ba chân bốn cẳng chạy như bay trong khi vẫn mờ mịt chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Ngao Thịnh thấy Tương Thanh quyết ý bỏ đi, liền lựa lời bảo,  ”Không phải là làm ở trong nước sao, ngươi sợ cái gì!”

“Không phải sợ!” Tương Thanh vặn lại, “Đã bảo là trời còn chưa tối mà, đợi thêm mấy canh giờ nữa không được sao?”

“Tại sao cứ phải là trời tối mới được?!” Ngao Thịnh phát hỏa, “Được rồi, dù sao cũng là ở trong nước nhưng đâu nhất thiết phải là trong dục dũng!”

“Cái gì?” Tương Thanh quay đầu lại khó hiểu nhìn hắn, ai ngờ Ngao Thịnh lại một tay ôm lấy y, sải từng bước dài, chẳng đợi Tương Thanh hiểu ra chuyện gì thì hắn đã nhảy vào hồ sen gần đấy….Rầm một tiếng, nước bắn tung tóe cả lên.

“Ha ha......” Ngao Thịnh phá ra cười khi cả hai đã ướt sũng.

Tương Thanh bị nước hồ làm cho ướt đẫm, tóc bết vào mặt, y phục cũng dính sát vào người.

Ngao Thịnh khi xem đến trang thứ hai, liền cảm thấy vô cùng hứng thú. Mặc nguyên áo quần nhảy vào trong nước…Nước quả nhiên là thứ luôn mê hoặc nam nhân a! Tương Thanh toàn thân đẫm nước không hiểu sao lại khiến cho Ngao Thịnh hưng phấn bội phần.

Tương Thanh lau nước trên mặt, xoay người định trèo lên bờ nhưng Ngao Thịnh đã nhanh chân ôm lấy. Đắm người trong nước, y phục của cả hai đều ướt, dính bệt vào thân, trong khi đó ngoại sam do được may bằng voan mỏng mà nổi lềnh bềnh trên mặt hồ khiến cho hành động không chút thuận tiện...... Ngao Thịnh dính chặt như sam, Tương Thanh giãy mãi không ra. Đang lúc Tương Thanh vô cùng bất mãn, Ngao Thịnh lại mò tay sờ soạng lung tung.

Tương Thanh thoáng giật mình, mặt ửng đỏ, “Giữa ban ngày mà ngươi cũng làm bậy?”

Ngao Thịnh cười nhạt, “Có gì mà sợ nào!” rồi lại dịu dàng gọi tên Tương Thanh, vừa gọi vừa hôn y... Được một lúc, Tương Thanh bị hắn chọc cho mềm lòng đi, nên cũng mặc kệ... Dẫu sao cũng đã hứa rồi, muốn sờ thì cứ sờ đi.

Cả hai đang triền miên dây dưa lại chợt thấy bóng dáng của hai người đang đi vào.....

Tương Thanh mắt liếc ngang, ngẩng đầu thấy ngay Kim Linh và Ngân Linh...... Ngao Thịnh cũng quay đầu lại, khi vừa nhìn đến hai nha đầu đột ngột xông vào phá hỏng chuyện tốt của mình thì lòng lại trào lửa giận. Quả nhiên, hắn liền cảm thấy Tương Thanh khẽ giãy dụa. Người này vốn mặt mỏng, tính lại cứ hay bàn ra. Vì để tiến hành mọi chuyện thuận lợi, Thịnh ta đã cố tình đuổi hết ảnh vệ đi. Nhưng thật không ngờ hai nha đầu chết tiệt kia lại phá đám.

Nghĩ vậy, Ngao Thịnh chẳng chút cam lòng, kiên quyết không để Tương Thanh được dịp chạy, liền làm bộ như không có phát hiện hai người kia, ôm Tương Thanh tiếp tục hôn.

Tương Thanh trở nên lúng ta lúng túng. Hai cô nương kia đứng ngoài cửa viện, kinh ngạc trố mắt nhìn trong khi Ngao Thịnh lại cứ làm càn. Tương Thanh vội đẩy hắn, nhỏ giọng nói, “Thịnh Nhi, có người!”

Ngao Thịnh vốn chỉ là muốn dằn mặt hai người kia thôi, nhưng khi nghe Tương Thanh gọi một tiếng “Thịnh Nhi” thì toàn thân xương cốt lại nhũn ra, tê dại từ đỉnh đầu cho đến gót chân, toàn thân khô nóng như nước trong ao sen đang sôi sục. Hắn bất chấp tất cả, ôm rịt lấy Tương Thanh, tùy ý hôn hít, tay cũng không ngừng sờ soạng lung tung, vội bắt lấy nơi vốn ngoan ngoãn nằm im kia mà âu yếu khiến nó thức tỉnh.... Tương Thanh thần tình đỏ bừng, nhưng vẫn tránh không thoát, trong khi mặt mày đầy khẩn trương.

Kim Linh cùng Ngân Linh đến tìm Ngao Thịnh vì nghĩ rằng sự tình cũng đã bại lộ, hơn nữa điều kiện mà Ngao Thịnh đưa ra hoàn toàn không làm họ thua thiệt nên cả hai quyết định thẳng thắn thương đàm một phen, để Ngao Thịnh hỗ trợ cứu Tô Mẫn. Kim Linh dự định, sau khi cứu Tô Mẫn ra, nàng liền thoái vị, trả ngôi vị Nam vương lại cho bà, rồi tùy bà quyết định xem có quy thuận Thịnh Thanh hay không.

Hai người chủ ý đã định, cảm thấy việc này không nên kéo dài mãi, hơn nữa Kim Linh nhớ ra là Ngao Thịnh đã trúng tuyến cổ….phải nhanh giúp hắn bức cổ trùng ra…Vì thế cả hai mới vội vã đến tẩm cung.

Khi bước vào cửa viện, vốn phải có thị vệ đến giúp các nàng thông truyền nhưng lạ thay là chẳng có bóng dáng một ai. Cả hai cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, liền theo lối cửa vào trong nội viện….Cơ mà, vừa vào thì liền nhìn thấy Tương Thanh và Ngao Thịnh toàn thân ướt đẫm, đứng ôm hôn nhau trong hồ sen…Hình ảnh hương diễm đầy sống động.

Hai nàng vốn là khuê nữ chưa từng biết chuyện tình ái nên đối việc này cũng tỉnh tỉnh mê mê. Hiện giờ lại tận mắt trông thấy, không khỏi có chút mộng mị như đang mơ. Vả lại, Ngao Thịnh và Tương Thanh đều là mỹ nam tử, đầm mình trong nước nhiệt liệt hôn nhau. Cả hai tròn mắt nhìn đến ngây người.

Ngao Thịnh không buồn để ý đến hai nha đầu kia, chỉ chuyên tâm làm việc của mình, lại còn bày ra tư thế đẹp mắt cho người khác nhìn. Tương Thanh xấu hổ vô cùng, cảm thấy để cho người khác bắt gặp tình cảnh thế này chẳng hay ho gì, mấy chuyện này sao lại để cho người ngoài biết được cơ chứ. Mặt khác, Tương Thanh vừa thấy đau lòng cho Ngao Thịnh vừa thấy lạ lẫm với chính mình. Ngao Thịnh vất vả lắm mới có được cơ hội thế này nên đời nào lại dễ dàng tử bỏ. Nếu mà lần này lỡ mất thì biết đến bao giờ mới có được lần nữa….Nghĩ thế, lòng Tương Thanh lại mềm ra. Đúng lúc này, Ngao Thịnh lại hôn lên cổ y, Tương Thanh tựa vào bên tai hắn, mấp máy môi nói, “Thịnh Nhi, về phòng đi.”

Ngao Thịnh lập tức như nhận được thánh chỉ, hai tay bế lấy Tương Thanh, đạp nước bay vào phòng......

Nước bắn trào...... Hoa sen theo sóng nước dao động..... Nhìn lại, Ngao Thịnh đã ôm Tương Thanh vào phòng, cửa phòng cũng rầm một tiếng lớn, đóng chặt lại.

Kim Linh và Ngân Linh lúc này mới giật mình tỉnh táo lại, ngoảnh lại nhìn nhau. Hai đại cô nương ấy vậy mà lại tận mắt chứng kiến cảnh hai nam nhân tình nồng mật ý quấn quýt nhau….Hai người mặt đỏ gay, chỉ muốn tìm cái hố nào mà nhảy vào cho xong. Cả hai hoang mang rối rắm co chân bỏ chạy.

Lại nói về bên này. Cửa phòng vừa khép, Ngao Thịnh đã nhanh đặt Tương Thanh lên giường, vừa hôn vừa cởi y phục ướt sũng của y ra.

Tương Thanh xấu hổ nói, “Đồ điên!”

Ngao Thịnh không quan tâm, áo trắng vừa cởi ra liền hôn lên làn da đã xanh xao vì nước ao lạnh của Tương Thanh, thỏa mãn mà thở dài, “Điên thì điên, vì ngươi mà điên!”

Ngao Thịnh tùy ý trút mưa hôn, đến khi trên da Tương Thanh hằn lên ấn ký của mình thì hắn mới vừa lòng mà dựa theo những gì đã vẽ trong trang sách thứ hai mà nhẹ tách hai chân Tương Thanh ra, chậm rãi vuốt ve ủi an.

Tương Thanh ngưỡng đầu nằm im, đôi mắt khẽ nhắm hờ lấp lánh thủy quang, trong mông mông lung lung mà ngắm nhìn Ngao Thịnh. Ngao Thịnh lại chỉ chuyên tâm với việc đang làm dở trên tay.

Tương Thanh nhíu mày, đột ngột hỏi, “Tại sao lại muốn làm vậy?”

Ngao Thịnh chợt dừng tay, nhìn chằm chằm vào Tương Thanh, “Bởi vì thích ngươi, muốn nhìn thấy nhiều thật nhiều những biểu tình khác nhau của ngươi….Muốn làm những việc mà không ai được phép làm với ngươi.”

Tương Thanh vươn tay sửa lại đầu tóc cho Ngao Thịnh, lại hỏi, “Nhưng chỉ có mình ngươi muốn, ta thì lại không, ngươi chẳng thấy mất hứng sao?”

Ngao Thịnh cười khổ, “Nếu ngươi mà chủ động thì ta sẽ đau đầu lắm đây. Ta thích đối phương phải dè dặt một chút cơ.”

Tương Thanh nghe xong chỉ cười yếu ớt, tay vuốt lọn tóc đen xõa xuống trước ngực của Ngao Thịnh, “Ngươi không thấy là trong khi ngươi cho đi quá nhiều còn ta lại đáp lại quá ít sao?”

Ngao Thịnh ngẩn ra một lúc rồi lại mỉm cười, “Chỉ cần ngươi có nỗi băn khoăn như thế thì ta đã thấy đủ lắm rồi.”

Tương Thanh đăm đắm nhìn, ngón tay điểm nhẹ lên ngực hắn, “Ta cuối cùng cũng đã cảm thấy được ngươi là người biết nhẫn nhịn vì toàn cục rồi đấy.”

Ngao Thịnh xấu xa cười, “Ngươi lại nghĩ quá tốt về ta rồi. Nếu ta mà không giả vờ đáng thương, cố nhẫn nhịn vì toàn cục thì ngươi sẽ chịu cho ta đến gần sao?”

Tương Thanh thở dài, “Đừng hạ thấp bản thân như thế.” Tay lại cố tình vuốt ve quanh cổ Ngao Thịnh, khều nhẹ lên hầu kết của hắn. Tựa hồ cảm thấy hành động này rất thú vị.

Ngao Thịnh đột nhiên ngồi thẳng lưng lên, dưới ánh mắt kinh ngạc của Tương Thanh mà cởi bỏ xiêm y trên người mình, nhìn Tương Thanh đầy nguy hiểm, “Ngươi mà còn trêu chọc ta nữa thì đừng trách là sao ta thẳng tay nhé!”

Tương Thanh lắc đầu nói, “Ngươi cũng nói đây là cơ hội khó có được mà, còn nhẫn nhịn gì nữa chứ......”

Ngao Thịnh hít sâu một hơi, học theo hình vẽ trong sách mà nắm lấy hai phần cơ thể đã có phản ứng lên, cọ xát vào nhau rồi nhẹ nhàng vuốt ve.

Da thịt nóng bừng cận kề, Tương Thanh khẽ hừ nhẹ một tiếng, Ngao Thịnh cúi xuống cắn lên cổ y, đến nước này rồi thì hắn cũng chẳng nhịn nữa, tùy ý mà xoa nắn vỗ về…cho đến khi Tương Thanh nhíu mày, môi khẽ bật ra thứ tiếng khiến nhiệt huyết toàn thân Ngao Thịnh sôi trào.

Âu yếm một lúc lâu thật lâu, tựa như chẳng muốn dừng lại…Ngao Thịnh mới thở mạnh, hai người cùng phóng thích rồi lại tựa nằm lên nhau, cùng mỏi mệt thở dốc.

Ngao Thịnh nhẹ day day lỗ tai Tương Thanh, ghé đầu vào tai y mà thì thầm. Tương Thanh cơ hồ như không nghe rõ được những lời kia là gì…nhưng lại vô cùng trân trọng. Thanh âm trầm thấp có phần hơi khàn, không hiểu sao lại dễ nghe vô cùng. Tương Thanh không nhớ rõ một câu tâm tình nào nhưng lại quên không được tiếng nói kia. Khắc sâu vào lòng, vĩnh viễn cũng không phai.

Sau khi đã thỏa niềm yêu thương, Ngao Thịnh mới cầm lấy tay Tương Thanh, hôn vào lòng bàn tay rồi choàng thảm lên người y, sau đấy lại khoác ác ra ngoài gọi Văn Đạt mang nước ấm vào.

Văn Đạt tự mình mang nước ấm vào cho hai vị chủ tử tắm rửa, trộm liếc mắt nhìn thì thấy Tương Thanh tựa lưng vào giường, thảm quấn kín người, phần bả vai trần để lộ ra ngoài cho thấy việc y đang không mặc y phục.... khiến Văn Đạt càng cúi thấp đầu hơn, không dám nhìn ngang dọc, chỉ chuyên tâm múc nước.

Ngao Ô không biết từ đâu lại chạy trở về, lủi lên giường Tương Thanh. Động tác của hổ ta có phần lỗ mãng, không cẩn thận làm rớt tấm thảm trên người Tương Thanh ra….Văn Đạt đúng lúc ngẩng đầu nhìn lên, thấy Tương Thay vừa kéo lại thảm vừa đẩy Ngao Ô đi nhưng hổ kia lại giở chứng làm tới, giật giật lấy thảm vải.

Vặt Đạt bối rối đến mặt đỏ tai hồng, ba chân bốn cẳng bỏ chạy. Ngao Thịnh lúc này mới đi đến vỗ đầu Ngao Ô một cái, khiến hổ sợ quá, nhảy xuống giường mà trốn biệt.

“Sao lại đi bắt nạt huynh đệ của ngươi chứ?” Tương Thanh mượn cớ trêu, Ngao Thịnh lại choàng kín Tương Thanh vào trong thảm, “Biết nó là huynh đệ của ta vậy mà ngươi còn cố tình kiếm chuyện để ta có cớ thiến nó?”

Tương Thanh lườm Ngao Thịnh một cái. Ngao Thịnh đi đóng cửa, quay đầu lại liền thấy Tương Thanh khoác thảm đi đến cạnh mộc dũng, rẽ nước bước vào…. Ngao Thịnh lại cảm thấy khí huyết dâng lên, nhanh đi đến bên cạnh, cúi đầu hôn lên vai Tương Thanh, “Thanh à, làm lần nữa đi?”

Tương Thanh hất nước lên mặt hắn, bĩu môi nói, “Không được.”

Ngao Thịnh ai oán, “Keo kiệt.”

Tương Thanh nhếch mép cười, “Không phải ngươi phải thích người dè dặt sao? Cho nên ta mới keo kiệt.”

Ngao Thịnh thở dài, tự dưng rất muốn tự vả vào miệng mình, đứng một lúc lại bảo, “Thanh, đến đây đi, ta đột nhiên thấy thích phóng túng hơn!”

Tương Thanh cầm lấy gáo nước ném vào đầu ai kia.

Tắm rửa xong lại thay một thân y phục sạch sẽ, Ngao Thịnh cùng Tương Thanh đi đến thư phòng, Ngao Thịnh phân phó người cho mời Kim Linh và Ngân Linh đến.

Không bao lâu, hai cô nương đã xuất hiện, vừa nhìn thấy Ngao Thịnh và Tương Thanh thì liền xấu hổ mà đỏ mặt, Tương Thanh mặt cũng mỏng tang, khó xử không kém.

Ngao Thịnh lại chỉ dày mặt cười, nói, “Sao thế các cô nương, thấy thư phòng khó nói chuyện quá à? Hay là để trẫm đưa đến ao sen mà bàn chuyện?”

Kim Linh cùng Ngân Linh mặt mày lại đỏ bừng bừng lên, Tương Thanh cũng bối rối lườm Ngao Thịnh.

Ngao Thịnh một tay chống cằm nhìn hai tỷ muội, “Có gì cứ nói đi, hiện tại tâm tình trẫm rất tốt.”

Kim Linh và Ngân Linh không hẹn mà cùng nghĩ ——  Ngao Thịnh này da mặt còn dày hơn cả tường thành, thân là hoàng đế mà lại âm mưu quỷ kế chẳng ai bằng, hạ độc, nói bậy, trước mặt thiên hạ giở trò lưu manh….Tương Thanh thành thật như thế khẳng định đấu không lại hắn.

Nghĩ thế, cả hai lại cùng ngẩng đầu, thương cảm mà nhìn Tương Thanh.

Tương Thanh nhìn biểu cảm trên mặt của hai vị cô nương thì chỉ còn biết dở khóc dở cười. Ngao Thịnh bèn tặc lưỡi nói, “Hai vị, nhìn trẫm là được rồi, đừng nhìn người  thương của trẫm, trẫm ghen.”

Tương Thanh chỉ biết Ngao Thịnh tính tình chẳng khác gì hài tử, một khi đã đắc thủ thì sẽ thừa dịp xông lên làm càn. Quả nhiên là nghĩ không trật tí nào mà!

Ngân Linh vẫn còn nhỏ dại nên sớm đã thẹn thùng đến nói không ra tiếng, Kim Linh lớn hơn, thoáng trầm mặc nói với Ngao Thịnh, “Ta đã nghĩ thông suốt, có một số việc muốn cùng thương lượng với Hoàng Thượng.”

“Được chứ.” Ngao Thịnh gật gật đầu, vừa lòng nói, “Vậy là tốt rồi.” Nói xong, lại xoay mặt nhìn Tương Thanh, nhỏ giọng bảo, “Nghĩ thông rồi thì cứ nói thẳng ra, chỉ tiếc cho những người lòng dù đã tỏ mà vẫn cứ khăng khăng chẳng nhận, hại người hại cả mình.”

Tương Thanh nâng tách trà nóng lên cạn sạch, vờ như chẳng hiểu gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.