Thịnh Thế Thanh Phong

Chương 86: Diệu kế



ÂN TỊCH LY đột ngột tìm đến khiến Ngao Thịnh và Tương Thanh có chút bất ngờ, Quý Tư lại hăng hái hỏi, “Hoàng Thượng, người có đi gặp y không?”

Ngao Thịnh khẽ nhíu mày, “Bây giờ phải thượng triều......”

“Thần cũng đã nói như vậy.” Quý Tư nói tiếp, “Ân tướng bảo là người cứ thong thả, y sẽ chờ ở chỗ Tước Vĩ tiên sinh.”

Ngao Thịnh gật gật đầu, nhìn Tương Thanh.

Tương Thanh cũng quay lại nhìn hắn, Ngao Thịnh hỏi ý, “Thanh, ngươi thấy thế nào?”

“Umm......” Tương Thanh lắc đầu, tỏ ý chính y cũng không biết.

Ngao Thịnh đắn đo một lúc lại nói, “Quý tướng, hôm nay khanh không cần vào triều, hãy đi tiếp đón Ân Tịch Ly, tan triều trẫm lại tính tiếp.”

“A, vâng.” Quý Tư cúi đầu hành lễ rồi liền xoay người đi mất.

Tương Thanh ngoảnh sang nhìn Ngao Thịnh, chỉ thấy hắn nhíu mày, lòng như đầy tâm sự, bèn nói, “Thịnh Nhi, lát nữa ngươi sẽ đi ư, không phải đã bảo là hôm nay thử thăm dò Quan Khế sao?”

“Đúng vậy.” Ngao Thịnh gật gật đầu, lấy lại tinh thần cùng Tương Thanh đến thẳng chính điện.

Ngao Thịnh tuy tự nói với mình là đừng suy nghĩ lung tung nữa nhưng lại chẳng làm được. Hắn chưa từng gặp Ân Tịch Ly mà chỉ thấy được tranh họa người nọ. Dáng vẻ của y và Tiểu Hoàng khá giống nhau nhưng khí chất lại hoàn toàn khác hẳn.

Tuy lòng ngổn ngang nhưng Ngao Thịnh vẫn cùng Tương Thanh đến kim loan điện... mãi đến khi quần thần tung hô vạn tuế, Ngao Thịnh mới giật mình thu lại mọi tâm tình, ngồi xuống long ỷ.

Văn Đạt dựa theo lẽ thường, cao giọng hô – có việc khải tấu không sự bãi triều – Diệp Vô Quy là người đầu tiên bước ra khỏi hàng bẩm trình, “Hoàng Thượng, dạo gần đây đã xảy ra một vụ án liên hoàn, trên phố mọi người lại truyền tai nhau một lời đồn kỳ quái.”

“Vụ án liên hoàn?” Ngao Thịnh nhíu mày hỏi, “Lời đồn đó là gì?”

“Nhiều người cáo án là......thường xuyên có thi thể bị đào trộm.” Diệp Vô Quy đáp.

“Thi thể bị trộm?” Ngao Thịnh kinh ngạc, quần thần cũng lắc đầu chau mày nhìn nhau, Đặng Tử Minh tỏ ra khó hiểu, hỏi Diệp Vô Quy, “Trộm xác hay là trộm mộ?”

“Chỉ trộm xác mà thôi.” Diệp Vô Quy đáp, “Đa phần đều là mộ của những nhà giàu có, xác thì mất còn vật bồi táng vẫn y nguyên.”

Quần thần bắt đầu nghị luận. Tống Hiểu nhíu mày hỏi, “Trộm những cái xác đó thì làm được gì chứ?”

“Đúng vậy, hơn nữa còn là những tử thi chỉ mới chôn được vài năm mà thôi.” Diệp Vô Quy đáp, “Trước đây cũng có không ít người đến báo án, nhưng thần phải chờ đến khi điều động được nhân lực thì mới tiến hành điều tra, đã tra được chút manh mối cũng như là nghi can, ngoài ra còn nghe được một lời đồn nữa.”

“Thế nào cơ?” Ngao Thịnh vội hỏi.

“Theo như lời đồn đó thì ở miền Nam có một loại yêu thuật dùng tử thi để luyện kim đan, ăn vào có thể kéo dài tuổi thọ. Điều đặc biệt chính là, những thi thể dùng luyện đan dược phải được chôn cách đây vài năm, ngoài ra, thân phận của tử thi phải thuộc hàng tôn quý. Càng tôn quý càng hữu dụng.”

“Có cả những chuyện như vậy nữa sao?” Ngao Thịnh chậm rãi nói “Lời đồn đó từ đâu mà có? Miền Nam ư?”

“Bẩm, quả đúng là vậy ạ.” Diệp Vô Quy đáp, “Trên dưới Thịnh Thanh, đã có rất nhiều nơi xảy ra chuyện đào mộ cướp xác này.”

“Lấy thi thể chế thuốc?” Ngũ quan Vương Trung Nghĩa vặn vẹo lại, lớn tiếng nói, “Ai mà lại nghĩ ra được cái trò này vậy? Thế mà cũng xài được sao?”

“Làm sao mà được chứ?” Tống Hiểu quay đầu lại lườm gã, “Chẳng qua cũng chỉ là những lời đồn đãi vô căn cứ nhằm nhát thần dọa quỷ mà thôi!”

“Đúng vậy.” Uông Càn Khôn gật đầu tán đồng, “Tử thi thường có tử khí độc hại, nếu tùy tiện tiếp xúc cũng có thể bị trúng độc, đừng bảo là ăn vào…Đây có lẽ chỉ là tà thuyết mê hoặc lòng người mà thôi.”

Tương Thanh ngồi ở phía sau bình phong nghe mọi người nghị luận, theo quán tính lại liếc nhìn Ngao Thịnh, hắn chỉ đáp lại y bằng một cái nhìn đầy thâm ý, Tương Thanh ngầm hiểu ra —— đây chính là diệu kế của Ngao Thịnh!

“Đào mồ cướp xác là chuyện trái lẽ trời. Đúng là đáng giận mà!” Ngao Thịnh gằn từng tiếng, đoạn lại trầm giọng hỏi Diệp Vô Quy, “Khanh có thể tra được là vùng nào ở miền Nam đang tác quai tác quái không?”

Diệp Vô Quy lắc đầu, “Những nghi can mà chúng thần bắt được chẳng qua cũng chỉ là tay chân mà thôi…chi bằng hãy mời Nam vương đến để hỏi thăm sự tình?”

“Đúng đó.” Quần thần cũng thuận tình tán thành, hiện giờ Nam vương ở ngay bên cạnh, chuyện về miền Nam, hẳn nàng phải là người rõ ràng nhất.

Ngao Thịnh gật gật đầu, nói lớn “Cho mời Namvương đến đây.”

Không lâu sau, Kim Linh thân vận hoa phục tiến vào chính điện. Trước đây nàng là người đoan trang hoa mỹ nhưng sau đêm say rượu nói càn ở tửu yến thì quần thần đã không còn bị vẻ ngoài lạnh lùng cao ngạo kia mê hoặc nữa. Nhìn Kim Linh bước vào điện, văn võ bá quan lại chỉ cúi đầu nhịn cười. Kim Linh cố gồng mình chịu đựng nhưng vẫn không nén được nỗi bất mãn mà ngưỡng đầu lườm Ngao Thịnh một cái dài.

Ngao Thịnh xấu hổ, đưa tay xoa xoa cằm. Đêm hôm đó, phần lớn quần thần thấy khó liền lui, chỉ còn lại mỗi nhóm người Vương Trung Nghĩa nên chẳng ai dám không nể mặt Ngao Thịnh mà ra ngoài nói lung tung. Vì thế, hầu hết mọi người chỉ nghĩ là Kim Linh say rượu nhưng tuyệt không biết là nàng bị Ngao Thịnh hạ dược nên mới làm ra trò cười như thế.

Kim Linh đi đến giữa điện, cúi người hành lễ với Ngao Thịnh. Thịnh ta tự biết mình đuối lý nên nhanh chóng bảo nàng miễn lễ, ban ghế ngồi rồi bảo là có chuyện muốn hỏi.

Kim Linh gật đầu đáp ứng, tỏ ý Ngao Thịnh có thể hỏi gì tùy thích.

Ngao Thịnh liền trần thuật lại những gì Diệp Vô Quy vừa nói, Kim Linh nghe xong liền hiểu ra, gật gù đáp, “Quả thật là có chuyện như thế. Ở miền Nam đó cũng chẳng phải chuyện gì bí mật cả.”

“Sao cơ?” Chúng thần đều nhíu mày, vội hỏi, “Ai lại làm ra những chuyện tàn ác như thế?”

“Một phiên quốc ẩn cư sâu trong rừng ở miền Nam.” Kim Linh chậm rãi đáp lời, “Lấy tử thi chế thuốc có là gì, họ còn dùng cả trẻ con làm thuốc hoặc là moi não người ra mà làm thuốc dẫn, ngoài ra còn có một vài phiên vương lấy chuyện ăn thịt người làm niềm vui thú.”

“Hoang đường.” Uông Càn Khôn lắc lắc đầu, “Sao lại có thể tàn nhẫn như thế được!”

“Tại sao họ lại đến Thịnh Thanh trộm xác?” Tống Hiểu khó hiểu hỏi.

“Chuyện đó là đương nhiên. Bọn họ vô cùng kính trọng tổ tiên của mình nên không đời nào lại làm thế. Mặt khác, những nô lệ ở đó căn bản không được đám phiên vương coi là người bởi vậy mà thi thể của họ chỉ là thứ vô dụng, đại đa số được mang đi làm thức ăn cho gia súc. Cũng chí vì nguyên nhân đó mà chúng thường đi trộm xác ở bên ngoài. Song, cư dân ở miền Nam lại quá ít ỏi, trộm mãi cũng hết nên mới mò sang Thịnh Thanh làm xằng.”

“Thật hèn hạ!” Đặng Tử Minh căm giận nói, “Nói cách khác, nếu chúng ta cứ mặc chúng làm gì thì làm, từ trộm xác sẽ biến thành bắt cóc trẻ con, cuối cùng là bắt dân Thịnh Thanh ta mang về ăn sống?”

“Phải đó, đúng là quá sức hoang đường mà!” Quần thần đều tỏ vẻ bất mãn.

Tương Thanh ở sau bình phong, phần nào hiểu ra được dụng ý của Ngao Thịnh. Chiêu này của hắn quả là diệu kế. Như vậy, vừa có cớ tấn công miền Nam vừa có cách phá tan âm mưu của tên trộm xác. Ngao Thịnh muốn tiên hạ thủ vi cường (ai ra tay trước thì thắng) ...... Một chiêu mà đả kích toàn bộ. Điều quan trọng hơn hết chính là, nếu trong triều thật có người cấu kết với kẻ trộm xác thì nhất định sẽ lòi đuôi cáo ra.

Ngao Thịnh nghe quần thần nghị luận, cảm thấy lửa giận cần nhóm đã đủ, liền gật gật đầu nói, “Phải.....Phiên quốc ở miền Nam đích xác là đã làm chuyện thương thiên hại lý khiến cả đất trời cũng phải căm phẫn, chúng ta há có thể dung túng cho chúng tàn sát nhân sinh!”

“Hoàng Thượng, ta nhất định phải tra rõ việc này!” Đặng Tử Minh dứt khoát nói, “Tuyệt không thể nhân nhượng đám phiên quốc đó nữa.”

Ngao Thịnh gật gù, “Việc này là đương nhiên, nhưng dạo gần đây trẫm bề bộn quốc sự, ai có thể đứng ra đảm đương chuyện lần này?”

Chúng thần quay lại nhìn nhau, một lúc lại đồng loạt đổ dồn mọi ánh nhìn về phía Uông Càn Không và Diệp Vô Quy. Ai cũng chung một suy nghĩ – Cả hai nếu đã tiếp nhận chức hữu thừa tướng thì những chuyện ở phủ nha Lạc Đô đều phải do họ đảm nhiệm, liên hoàn án này dĩ nhiên cũng thuộc phần của họ thôi.

Diệp Vô Quy cau mày tâu, “Hoàng Thượng, thần thật không phải có ý muốn thoái thác nhưng lần này phủ nha án kiện chất chồng nên….đành lực bất tòng tâm.”

“Trẫm hiểu.....” Ngao Thịnh gật gật đầu, lại quét mắt nhìn quần thần, thấy được Quan Khế đứng lẫn giữa bá quan, mặt mày lại cứ tỉnh bơ như thể những chuyện kia hoàn toàn không liên quan gì đến gã cả, bèn nói, “Nguyệt Vương, hay là khanh cứ đảm nhiệm việc lần này đi.”

Quan Khế ngẩng đầu nhìn Ngao thịnh, thoáng chút giật mình, còn chưa kịp mở lời ra sao thì Tống Hiểu đứng gần đó đã nhanh chân đạp Vương Trung Nghĩa một cước như nhắc nhở – Lúc nãy dặn ngươi thế nào hả? Còn không mau làm!

Vương Trung Nghĩa hiểu ý, liền lớn giọng bồi vào, “Ai nha! Đúng là chọn đúng người rồi nha. Hoàng thượng một khi đã cử thân vương đi làm rồi thì chúng ta có thể yên tâm phần nào.”

“Phải đấy, phải đấy.” Quần thần đều gật đầu ủng hộ, Diệp Vô Quy nhanh nhảu nói, “Như thế là đúng người hợp ý rồi.”

Nguyệt vương vốn định bụng mở miệng cự tuyệt nhưng tình hình hiện tại đã thành ra thế thì không cách chi mở lời được, đành gật đầu nhận, “Thần tuân chỉ.”

Gã vừa cúi đầu chấp thuận, Diệp Vô Quy liền hữu ý vô tình nói, “Hoàng Thượng, hai ngày trước không phải là người đi tế tổ sao ạ? Chẳng hay hoàng lăng có xảy ra việc gì lạ không ạ?”

Ngao Thịnh chau mày, lắc đầu nói, “Không...... Trẫm còn vào bên trong giúp mẫu hậu chỉn chu lại dung nhan...... Ngự y trong cung đúng là tài ba hơn người a, mẫu hậu đã tạ thế nhiều năm rồi mà dung mạo vẫn cứ như ngày nào, trẫm nhìn mà cũng thấy có phần ganh tỵ.”

Tương Thanh vừa nghe Ngao Thịnh nói vừa xuyên qua khe hở mà quan sát sác mặt Quan Khế, chỉ thấy chân mày gã khe khẽ giật. Tương Thanh nhíu mày nghĩ – đúng là Quan Khế có rất nhiều điểm khả nghi a.

“Diệp ái khanh sao lại quan tâm đến chuyện hoàng lăng?” Ngao Thịnh bâng quơhỏi.

“À.” Diệp Vô Quy đáp, “Thần nghe nói, đám phiên quốc ấy tựa hồ có ý định muốn đánh cắp di thể của tiên hoàng cùng hoàng thái hậu…”

“Đúng là hoang đường mà!” Ngao Thịnh giận dữ đập tay lên thành long ỷ, quần thần vội vã hô, “Hoàng Thượng bớt giận.”

Ngao Thịnh trợn trừng mắt, lớn tiếng nói với Quan Khế, “Nguyệt vương, trẫm ban cho khanh ba nghìn nhân mã, khanh phải lập tức tra rõ vụ án lần này, ngoài ra còn phải phái người bảo hộ hoàng lăng an toàn, nếu có bất kì sơ suất gì thì trẫm sẽ hỏi tội khanh.”

Quan Khế nghe xong chỉ còn biết gật đầu nói, “Thần tuân chỉ.”

Ngao Thịnh sau khi đã cao giọng quát, tựa hồ vẫn còn thấy khó chịu, vung tay phất áo nói, “Hôm nay tạm dừng ở đây, bãi triều!” dứt lời liền xoay người rời đi.

Thịnh ta mặt mày tức giận, đùng đùng bỏ ra ngoài, đến khi bước tới ngự hoa viên thì mới quay đầu nhìn lại, vừa hay Tương Thanh cũng đang chắp tay sau lưng đi đến, nhìn hắn mà cười.

Ngao Thịnh quay đầu nhìn y…đột nhiên thấy lòng mênh mang cảm xúc.

Gần đây, hình như lúc nào quay đầu lại hắn đều thấy được những biểu tình thư sướng của Tương Thanh, đôi khi lại có chút gì đó tinh nghịch, khi lại bừng bừng sức sống, lúc lại vui vẻ đến hiện rõ ra trên mặt, lại có lúc giậm chân tức giận…khiến hắn nói không nên lời.

Cẩn thận nhớ lại….nhiều năm về trước, khi hai người cũng ở cạnh nhau thế này, Tương Thanh lúc nào cũng trĩu đầy tâm sự. Hắn biết, vào thời điểm đó, hai người bị vây trong tình cảnh vô cùng ngặt nghèo. Tương Thanh phải gánh chịu áp lực rất lớn, lúc nào cũng sợ nếu có gì sơ suất sẽ cô phụ phó thác của Tư Đồ và Tiểu Hoàng. Mặt khác, lúc ấy, y thường xuyên vọng niệm Hắc Vân Bảo cho nên cứ rầu rĩ không vui.

Ngao Thịnh bật cười, lúc ấy hắn sẽ vì vẻ mặt u sầu kia của y mà nổi giận, lên cơn chọc phá khiến cho hai người khắc khẩu cãi nhau, song người luôn lên tiếng chịu thua trước nhất vẫn cứ là Tương Thanh. Sau nữa, hắn đột nhiên lại động tâm với ai kia. Tình mỗi lúc một sâu khiến ai kia chỉ có thể giả đò ngó lơ, trốn trái trốn phải, may mà còn chưa đến nỗi tông cửa sổ chạy mất dạng. Hơn nữa khi ấy, Hạ Lỗ Minh luôn ra tay giành giật Thanh với hắn, riết rồi lại thành ra thế cục giằng co. Tương Thanh chứng kiến cảnh ấy mà chỉ thở dài bất đắc dĩ, tâm tình càng lúc càng không vui…mãi cho đến khi ly biệt. Ngao Thịnh những khi nghĩ lại quãng thời gian dài ba năm một mình cô đơn phiêu bạc ấy của Tương Thanh thì lại thấy lòng thê lương đau xót. Nghĩ kĩ lại, nếu là hắn, có lẽ cũng sẽ bỏ ra đi thôi.

Hiện giờ, nếu cẩn thận ngẫm lại, Ngao Thịnh đột nhiên có chút xúc động muốn cảm tạ Hạ Lỗ Minh. Có lẽ vì một câu, không oán không hận kia của Hạ Lỗ Minh mà Tương Thanh đã có thể tự cởi bỏ gút mắt trong lòng mình. Còn sự kiên nhẫn chờ đợi của Ngao Thịnh hắn cũng đã khiến Tương Thanh chậm rãi thay đổi. Ngao Thịnh không khỏi có chút đắc ý. Cho nên mới nói nếu lúc đầu không đành lòng thì sau này mưu sự đã chẳng thành. May mà hắn có thể kiên trì chống đỡ đến cùng mới có thể tìm ra được một Tương Thanh đầy chân thật như thế.

“Này!” Tương Thanh đứng trước mặt Ngao Thịnh, thấy hắn ngơ ngác xuất thần liền vươn tay hươ qua hươ gọi, “Đau đầu à?”

Ngao Thịnh lúc này đương nhiên đã lấy lại tinh thần rồi, nhưng vẫn không nói gì, như cũ mà ngẩn người.

“Thịnh Nhi?” Tương Thanh kề mặt sát đến nhìn sâu vào mắt Ngao Thịnh, tự hỏi thế này là thế nào, sao đột nhiên lại ngây ra như thế?

Mặt vừa kề đến, Ngao Thịnh thình lình xấn lên hôn vào môi Tương Thanh.....

Tương Thanh vội đẩy hắn ra, trừng mắt lườm, Ngao Thịnh lại cười đến xán lạn.

“Chiêu này của ngươi là muốn mượn đao giết người, đẩy Quan Khế vào hố lửa.” Tương Thanh nói, “Ngươi nếu muốn giết hắn, tùy thời đều có thể đẩy hắn vào đại lao.”

Ngao Thịnh nhếch mép cười, “Nếu như di thể được trả trở lại, điều đó chứng minh Quan Khế có liên quan đến chuyện này. Còn nếu không, chúng ta chẳng nên đánh động hắn làm gì, tự hắn cũng không ngu dốt đến nỗi đi thự thú. Nếu hắn thực làm ra chuyện gì ngu xuẩn thì ta chỉ cần mượn cớ đi tế tổ lần nữa rồi về tức giận bảo là di thể mẫu hậu đã bị đánh cắp, tức khắc có thể khởi binh vấn tội hắn. Đá hắn vào lao rồi xử xung quân biên cương. Lúc đó để xem hắn còn làm loạn bằng cách nào. Nhưng dẫu sao thì hắn cũng là hoàng thân, chỉ cần hắn không cấu kết với phản loạn, ta đây cũng không khó dễ hắn làm gì, vẫn cho hắn làm một thân vương an nhàn…xem như là không làm mẫu hậu thất vọng.”

Tương Thanh khóe miệng giật giật, nhỏ giọng mắng một câu, “Lại lấy quyền mưu ra mà đùa bỡn.”

Ngao Thịnh chỉ khẽ cười, bước lên một bước, vươn tay ra nhẹ vuốt ve lên cổ Tương Thanh, cợt nhả mà rằng, “Ta nghe nói, khi đế vương tỏ đùa bỡn quyền mưu là anh khí ngất trời đó, ngươi có cảm thấy thế không? Có bị ta làm cho thần hồn điên đảo không?”

Tương Thanh liếc hắn một cái, xoay ngừoi đi, lại bị Ngao Thịnh bắt lấy tay áo, nói, “Phải đi đến chỗ này cái đã.”

Tương Thanh quay người lại hỏi, “Ngươi muốn đến thư phòng à?”

Ngao Thịnh lắc đầu, nói, “Thanh, sao còn đãng trí hơn cả ta nữa? Phải đi gặp Ân Tịch Ly mà.”

Tương Thanh giật mình hỏi, “Đi ngay bây giờ à?”

“Phải.” Ngao Thịnh gật đầu.

Tương Thanh đắn đo nói, “Nếu ngươi không muốn gặp ông ấy thì ta có thể đi thay ngươi.”

Ngao Thịnh cười mát, “Ngươi đi? Thay ta đập cho ông ta một trận sao?”

Tương Thanh bật cười, lắc đầu nói, “Ta đánh không lại Viên Liệt.....Nhưng mà có Tần Vọng Thiên và Mộc Lăng ở đây, nói không chừng Tần bảo chủ có thể kìm kẹp được ông ta, hoặc là, nếu ba chúng ta liên thủ lại thì chắc cũng đánh bại được Viên Liệt.”

Ngao Thịnh nghe xong thấy rất là hả dạ, “Đi thôi...... Ta chưa hèn kém đến thế đâu. Không phải chỉ Ân Tịch Ly thôi sao? Có gì mà lại không dám gặp.” Đoạn lại kéo tay Tương Thanh, đi thẳng một nước đến biệt viện của Tước Vĩ.

Trong viện, Tước Vĩ đang hăng say ăn thổ sản Ân Tịch Ly mang đến. Mộc Lăng mắt vừa nhìn thấy món ngón liền tự nhiên cũng lăn xả vào ăn ké. Viên Liệt như trước, mặt vẫn lạnh băng đứng bên cạnh Ân Tịch Ly. Quý Tư đứng một bên nhìn. Mọi người tuy đều là người quen cũ nhưng khi xa cách gặp lại vẫn cứ thấy có chút ngượng ngùng.

Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên đều đã từng gặp Ân Tịch Ly trước đây, bởi vậy cũng không mấy xa lạ. Mộc Lăng thích thú ăn món tuyết giáo[1] Ân Tịch Ly mang đến,  môi dính đầy đường phấn, liếng thoắng hỏi, “Cha của Tiểu Hoàng ơi, sao ông lại tới đây vậy?”

Ân Tịch Ly cười khẽ, nhìn Mộc Lăng mà nói, “Tiểu Hoàng viết thư cho ta.”

“Ra thế......” Mộc Lăng gật gù, cầm tách trà lên uống, tuyết giáo này ăn ngon ơi là ngon, vị vừa thanh vừa ngọt.

Lão nhân Tước Vĩ sáng nay còn la oai oái kháng nghị rau xanh đậu hũ, một mực tuyệt thực chống đối. Nhưng ai ngờ đâu, Ân Tịch Ly đến còn mang theo cả tuyết giáo, lão liền hoan hỉ mà lao vào ăn uống. Song, mải mê ăn một lúc, Ân Tịch Ly lại thình lình nói, “Ông béo kia, mau mau lau vệt phấn dình bên khóe miệng kìa, coi chừng đồ đệ của ông thấy lại phạt ông thêm một tháng kiêng thịt đấy!”

Lão nhân vừa nhai tuyết giáo vừa nói đầy dỗi hờn, “Hứ, lão đây mà sợ hắn à?”

Vừa dứt lời, tiếng Văn Đạt chợt lanh lảnh vang ngoài cửa, “Hoàng Thượng giá lâm.”

Lão nhân gia vội vã vứt tuyết giáo lại vào đĩa, lau lau miệng, hỏi Mộc Lăng, “Tiểu Lâm Tử[2], còn dính đường phấn không?”

Người được hỏi chưa kịp trả lời thì Ngao Thịnh đã thong thả đi vào, cao giọng bảo, “Không có.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.