Sau khi đến Lục Vu viện, nha hoàn trong viện dẫn Tần Thiên cùng Trang Tín Ngạn tới thư phòng của Phương Kiến Thụ. Phương Kiến Thụ đã dọn cầm ra, đặt lên án dài, chỉ còn chờ bọn họ đến.
Bởi vì Trang Tín Ngạn vốn không quen kết giao với người khác, cộng thêm Phương Kiến Thụ thường chỉ ở trong viện đọc sách học bài, vì vậy mặc dù Phương Kiến Thụ đã sinh sống ở Trang phủ lâu như vậy, cũng chưa từng tiếp xúc nhiều với Trang Tín Ngạn, nói thật ra, hai người có thể nói là giống như gặp mặt lần đầu.
Trang Tín Ngạn vẻ mặt không tính là thân thiện, Phương Kiến Thụ cũng không phải người biết giao tế, hai người thi lễ xong, liền không biết nên nói gì cho phải, không khí có chút xấu hổ. Có lẽ Phương Kiến Thụ cảm thấy nên có phong cách của chủ tiểu viện, hẳn nên cùng Trang Tín Ngạn hàn huyên vài câu, lập tức xoay người, đi đến bên bàn học khắc hoa văn cúc lê cạnh cửa sổ, trên bàn học hắn đã sớm chuẩn bị tốt giấy và bút mực, nghiên mực đã được mài sẵn. Hắn nhấc bút lông sói lên, đem ngòi bút chấm xuống nghiên mực viết lên giấy Tuyên Thành.
Tần Thiên ở một bên nhìn, cảm thấy trao đổi như vậy rất tốn thời gian và công sức, lại cảm thấy Phương thị tỷ muội là người đáng tin cậy, nghĩ thầm có một số việc nói cho bọn họ cũng không sao, liền quay đầu nhìn Trang Tín Ngạn, trưng cầu ý kiến hắn: “Tín Ngạn, chuyện chàng biết đọc môi hình có thể nói cho Phương công tử không? Tỷ đệ bọn họ đều rất tốt, nếu không được chàng đồng ý, sẽ không nói ra ngoài đâu”.
Tần Thiên không hiểu lắm vì sao Trang Tín Ngạn muốn giữ bí mật này, có phải nếu như vậy, có thể ở trong bóng tối giao tiếp với người khác? Có thể bất động thanh sắc quan sát người khác, lúc người khác không phòng bị rình coi ý tưởng chân thật từ đáy lòng của bọn họ? Tuy rằng như vậy có thể bảo hộ mình, nhưng cũng đoạn tuyệt cơ hội cùng người khác trao đổi, lúc trước thì không sao, có Đại phu nhân đứng trước hắn che gió che mưa, an bài hết thảy, hắn mới có thể phong bế bản thân trong thế giới nhỏ bé của riêng mình, nhưng còn sau này thì sao? Ai có thể vì hắn che chở cả đời, hắn cần phải dựa vào chính bản thân khi đứng trước mặt người khác.
Nghĩ vậy, Tần Thiên lại nói thêm một câu: “Chàng về sau muốn quản lý Trà Hành, sẽ tiếp xúc với rất nhiều người, dù sao cũng phải để cho người khác biết.” Nếu không, người bình thường ai lại luôn mang theo vở cùng hắn trao đổi đây?
Trang Tín Ngạn nhìn nàng một cái, lại nhìn Phương Kiến Thụ phía sau bàn học còn đang viết chữ, gật gật đầu.
Tần Thiên thấy hắn đáp ứng, rất cao hứng, cho rằng đây là một khởi đầu tốt, nàng đi đến bàn học, nói với Phương Kiến Thụ: “Phương công tử, không cần viết đâu, ngươi có gì muốn nói với Tín Ngạn cứ nói thẳng là được rồi, hắn có thể căn cứ vào khẩu hình của ngươi mà xem hiểu ý tứ của ngươi.”
“Đại thiếu gia còn có bản sự này?” Phương Kiến Thụ ngẩng đầu lên, vừa mừng vừa sợ, “Mỗi người đều nói Đại thiếu gia thông minh phi phàm, quả thực như thế.”
Phương Kiến Thụ đi đến bên cạnh Trang Tín Ngạn, cùng hắn hàn huyên vài câu, Trang Tín Ngạn căn cứ theo ý tứ của hắn, hoặc gật đầu, hoặc lắc đầu, nếu không thể dùng gật đầu lắc đầu biểu đạt, liền dùng vở đơn giản trả lời, trải qua một hồi trao đổi, hai người trong lúc đó đã dần quen biết hơn.
Hàn huyên xong, rất nhanh phải đi vào chính sự. Tần Thiên bởi vì muốn biết rõ khả năng đánh đàn của hắn, liền thỉnh hắn trước đàn qua một lần.
Thất huyền cầm đặt trên án thượng bằng gỗ khắc hoa văn cúc lê, Phương Kiến Thụ ngồi xuống, nhìn hai người ngồi đối diện cười nói: “Căn cứ vào yêu cầu của Đại thiếu phu nhân, ta sẽ đàn bản 《 tri âm tri kỷ 》, thủ khúc này mềm nhẹ vui vẻ, có thể giúp người khác thả lỏng tâm tình, khiến người khác sung sướng, rất thích hợp với biểu diễn pha trà của Đại thiếu phu nhân.”
Nói xong, hắn cúi đầu, chậm rãi thu liễm tươi cười, sắc mặt bình tĩnh như nước, hai tay nhẹ ấn xuống huyền cầm, năm ngón tay lướt nhẹ, tiếng đàn giống như lưu thủy phát ra, lan đến mọi ngóc ngách trong phòng.
Tần Thiên vốn không yêu thích âm nhạc cổ truyền, nhưng lúc này nghe, lại thấy tiếng đàn giống như nước suối chảy róc rách, rất dễ nghe, dần dần, trong đầu nàng hiện ra một hình ảnh.
Tiếng nước chảy một giọt lại một giọt, rơi xuống thành chuỗi, từ trên núi cao trút xuống, bọt nước bắn tung tóe, giống như châu ngọc leng keng vui tai.
Tần Thiên nghe nghe, chỉ cảm thấy trong lòng cũng vui vẻ theo. Nàng nhìn Phương Kiến Thụ, khóe miệng bất tri bất giác tràn ra mỉm cười.
Mỉm cười này dừng ở trong mắt Trang Tín Ngạn, lại làm cho lòng hắn thực không thoải mái.
Phương Kiến Thụ sở tấu tiếng đàn tất nhiên là êm tai, nhưng hắn lại không nghe được một chút gì. Hắn ngẩng đầu nhìn về Phương Kiến Thụ ngồi ở phía trước, trong trí nhớ của hắn Phương Kiến Thụ vẫn dừng lại ở vài năm trước, thời điểm lúc tỷ đệ bọn họ vừa đến Trang phủ, khi đó trên mặt hắn còn có nét trẻ con, mặc một kiện áo dài được giặt tẩy sạch sẽ, cúi đầu đứng ở phía sau tỷ tỷ Phương Nghiên Hạnh, lại rất thẳng lưng, một bộ dáng quật cường bất khuất, vậy mà chỉ trong nháy mắt, thiếu niên như cây non yếu ớt năm đó giờ đã giống như thanh tùng trưởng thành cao ngất.
Hắn vốn mi thanh mục tú, trên nét mặt có cố chấp cùng nghiêm cẩn của người đọc sách, khiến dáng người hắn cao ngất như tùng, đó là một loại khí chất đặc biệt làm cho người ta vừa thấy khó có thể quên.
Vốn tính cách Trang Tín Ngạn cũng không thích chú ý quá mức đến người khác, hôm nay sở dĩ khác thường, là vì hắn phát hiện, Tần Thiên đối với hắn có vẻ vô cùng quen thuộc. Tần Thiên nói Phương Kiến Thụ đáng để tín nhiệm, tất nhiên là đối với hắn thập phần hiểu biết mới có thể nói ra như thế, chỉ nghĩ như vậy, Trang Tín Ngạn trong lòng liền không thoải mái.
Nàng đối với mình chỉ sợ còn không hiểu bằng như vậy…
Ngay lúc Trang Tín Ngạn đang miên man suy nghĩ, Phương Kiến Thụ đã đàn xong. Tần Thiên lập tức đứng lên, vỗ tay, liên thanh tán thưởng, “Phương công tử, ngươi đàn rất tốt! Lúc trước còn khiêm tốn như vậy, suýt nữa bị ngươi lừa rồi!”
Phương Kiến Thụ đứng lên, noản sắc nói: “Đại thiếu phu nhân quá khen, Kiến Thụ cầm nghệ thật sự bình thường. Năm đó cha ta thỉnh sư phó dạy ta cầm nghệ bất quá là vì nung đúc tính tình thích đọc sách cho ta, mấy năm nay chỉ lo học bài, sao nhãng luyện tập, cảm thấy rất lạ lẫm.”
“Ta nghe thấy rất hay, chỉ cần ngươi ở trước mặt Hoàng Thượng có thể phát huy trình độ như vậy, khẳng định có thể được Hoàng Thượng khen ngợi.”
“Khen hay không khen đều không trọng yếu, quan trọng là, Kiến Thụ sẽ cố gắng làm hết sức để không liên lụy đến Đại thiếu phu nhân.” Phương Kiến Thụ cười nói: “Không biết Đại thiếu phu nhân đối với khúc vừa rồi có ý kiến gì không, có hợp tâm ý của Đại thiếu phu nhân hay không?”
“Tốt lắm! Thanh nhã mà lại vui vẻ, ta cảm thấy rất thích hợp.” Tần Thiên vốn muốn hỏi ý kiến Trang Tín Ngạn, nhưng nghĩ đến Trang Tín Ngạn căn bản nghe không thấy, vội vàng đem lời sắp ra đến miệng nuốt trở vào.
Bên cạnh Trang Tín Ngạn thấy bọn họ mỗi người một câu, tán gẫu thật sự là tận hứng, không khỏi nhớ tới tối hôm qua lúc mình cùng nàng nói chuyện phiếm bởi vì không tìm thấy vở khiến cho xấu hổ, đối với việc Phương Kiến Thụ có thể cùng Tần Thiên lưu sướng nói chuyện phiếm vừa hâm mộ lại vừa ghen tị.
Từ lúc đi ra Lục Vu viện, Trang Tín Ngạn vẫn rầu rĩ không vui.
Vừa mới bắt đầu Tần Thiên cũng không để ý, bởi vì Trang Tín Ngạn luôn có sắc mặt này, nhưng hắn dùng cơm trưa rồi cơm chiều đều không có khẩu vị, Tần Thiên mới cảm thấy có chút không thích hợp.
Buổi tối sau khi hai người rửa mặt chải đầu xong, sai hạ nhân lui xuống, Tần Thiên liền hỏi hắn có tâm sự gì hay không. Trang Tín Ngạn lúc đầu còn không chịu nói, bởi vì không biết nên nói như thế nào, chẳng lẽ nói hắn không thích nàng thân cận quá với Phương Kiến Thụ? Bọn họ rõ ràng vì Trà Hành, hơn nữa cũng không có gì mất quy củ, cũng không bỏ lơ hắn. Ngay cả chính hắn đều cảm thấy sự bực mình này thật sự vô duyên vô cớ, nhưng trong lòng chính là không thoải mái, cứ nghĩ đến hai người cười nói chuyện phiếm liền không thoải mái.
Tần Thiên thấy hắn không chịu nói, nhân tiện nói: “Chúng ta không phải đã nói nên đối đãi thẳng thắn thành khẩn?”
Trang Tín Ngạn nhìn nàng một cái, thấy nàng bĩu môi mắt thẳng tắp nhìn mình, thật sự rất đáng yêu, trong lòng mềm nhũn, mới cảm thán một câu trên giấy: “Nếu ta có thể nói thì tốt rồi.”
Như vậy, có thể cùng nàng nói chuyện phiếm, nàng cũng không phải người thích im lặng, chỉ vì hắn tai nghe không tiện, khiến nàng khi ở bên cạnh hắn không thể không im lặng mà thôi…
Thấy hắn bỗng nhiên viết một câu không đầu không đuôi như vậy, Tần Thiên ngẩn người, trong lòng dâng lên thương hại, an ủi nói: “Không ai thập toàn thập mỹ, tuy rằng ngươi không nói được, nhưng ngươi biết rất nhiều thứ mà người khác không biết.”
Nhìn nàng ánh mắt lộ ra đồng tình, Trang Tín Ngạn trong lòng lại càng không thoải mái, hắn buông bút xuống, cái gì cũng đều không muốn nói thêm nữa.
Thấy hắn như thế, Tần Thiên cũng không biết nên giúp hắn thế nào, trong đầu lại bỗng nhiên nhớ tới kiếp trước từng xem qua thông tin về người bị điếc.
Rất nhiều người bị điếc đều là người bình thường, chỉ vì không nghe thấy, cho nên cũng không thể học nói. Có rất nhiều tiểu hài tử bị điếc bẩm sinh được người nhà đưa đến một trường học chuyên môn huấn luyện học nói, có chuyên gia dạy bọn họ nhìn khẩu hình mà phát âm.
Nghĩ đến đây, Tần Thiên bỗng nhiên hưng phấn.
Lúc trước có nghe thấy hắn phát ra một ít âm tiết đơn giản, chứng minh dây thanh của hắn cũng không có vấn đề gì, mà hắn lại biết môi ngữ, như vậy hắn nếu muốn học phát âm, học nói hẳn sẽ rất đơn giản mới đúng!
Nếu hắn học nói xong, hơn nữa lại biết xem khẩu hình, chỉ cần có thể cùng người khác mặt đối mặt nói chuyện với nhau, chẳng phải giống như người bình thường. Như vậy Đại phu nhân không cần phải khổ sở tìm kiếm chọn lựa đương gia nữa, Trang Tín Ngạn chính là người thích hợp nhất!
Nàng sẽ dùng thời gian năm năm dạy hắn nói chuyện, đồng thời nàng cũng tích lũy kinh nghiệm cùng tiền tài, đến lúc đó nàng có thể công thành lui thân, có tiền nhàn nhã, làm cái gì cũng được.
Tần Thiên càng nghĩ càng kích động, hận không thể lập tức dạy hắn nói chuyện, nhưng lại muốn để tâm đến sự việc quan trọng khẩn thiết nhất là biểu diễn trước mặt Hoàng Thượng, sự việc kia vẫn nên để sau bàn tới.
Nghĩ vậy, nàng áp chế hưng phấn trong lòng, cũng không vội nói với Trang Tín Ngạn.
Thấy Trang Tín Ngạn định nằm xuống đệm trải dưới đất, Tần Thiên nhớ tới một sự việc, vội vàng đi qua, đỡ hắn đứng dậy, “Đợi chút.”
Trang Tín Ngạn ngạc nhiên, lại vẫn theo nàng đứng lên, thấy nàng từ một bên lấy ra một sa màn nhỏ màu trắng. Nàng đầu tiên trải màn ra, sau đó chuyển bàn lại đây, cầm màn lưu loát trèo lên. Trang Tín Ngạn hoảng sợ, không biết nàng muốn làm cái gì, trong lòng muốn gọi nàng bước xuống, nhưng nàng không nhìn về phía hắn, hắn chụp chân của nàng đã thấy nàng khoát tay áo, ý bảo hắn đừng ầm ỹ.
Thấy nàng bộ dáng kiễng mũi chân lắc lư người, Trang Tín Ngạn càng nhìn càng kinh hãi, sợ nàng ngã xuống, thấy nàng bởi vì với không tới lại muốn kê thêm ghế, Trang Tín Ngạn cũng không nhịn được nữa, duỗi cánh tay dài ra, vòng qua hai chân của nàng, không hề phân trần bế nàng xuống.
Tần Thiên bỗng nhiên nhẹ hẫng sợ tới mức kêu to một tiếng, nhất thời cũng quản không được nhiều nữa, vội ôm cổ Trang Tín Ngạn.