Thịnh Thế Trà Hương

Chương 135: Thánh giá



Trong tiểu lư bốn chân song long hoàn đang đốt nhang trừ muỗi, hương khói lượn lờ, nhang trừ muỗi này khi đốt lên mang theo hương khí long não thản nhiên tràn ngập mỗi ngõ ngách trong phòng.

Nhưng Tần Thiên chỉ cảm thấy trong khoang mũi tràn ngập hơi thở nam nhân quyện với hương trà của Trang Tín Ngạn, mà hơi thở này bởi vì hắn vừa tắm rửa mà mùi hương tỏa ra càng tươi mát.

Không biết vì sao, tim Tần Thiên bỗng nhiên gia tăng tốc độ.

Cảm giác được hắn ôm ấp càng ngày càng chặt, Tần Thiên theo bản năng muốn tránh ra, hắn cũng không dây dưa, đem nàng thả xuống.

Tần Thiên cúi đầu có chút không dám nhìn hắn. Chỉ cảm thấy trên người dường như còn lưu lại nhiệt độ cơ thể hắn, lửa nóng toàn thân.

Dư quang khóe mắt đã thấy hắn lưu loát trèo lên bàn, lại tiếp nhận màn trong tay nàng. Tần Thiên cũng bất chấp ngượng ngùng, theo động tác hắn nhìn qua, đã thấy hắn cũng đang nhìn mình, đồng thời màn cầm trong tay loạng choạng, nàng hiểu được hắn đang hỏi nàng nên làm như thế nào.

Tần Thiên chỉ vào một thanh xà ngang trên nóc phòng, trên xà ngang có treo một móc sắt nhỏ, Tần Thiên nói: “Đem đỉnh màn buộc vào móc sắt đó.”

Trang Tín Ngạn nhìn sa màn, cảm thấy khó hiểu, hắn chưa bao giờ thấy có người treo màn như vậy, nhất thời không biết trong hồ lô của nàng chứa cái gì, bất quá vẫn làm theo lời của nàng, hắn thân cao chân dài, chỉ cần vươn cánh tay là có thể làm được.

Thấy hắn dễ dàng treo màn lên, Tần Thiên nhịn không được nở nụ cười, nàng sao không biết hắn sợ mình gặp nguy hiểm, nàng nghĩ thầm, kỳ thật Trang Tín Ngạn người này cũng khá tốt…

Treo màn xong, hắn vỗ vỗ tay, từ trên bàn nhảy xuống. Hắn nhìn màn rủ xuống phía dưới, trên mặt tràn đầy nghi vấn.

Tần Thiên cười cười, nhanh chóng chuyển dời bàn, đặt vào chỗ cũ, sau đó lại đem bốn phía giắt xuống đệm, giống như một cái lều đơn giản. Hắn cố ý muốn ngủ dưới đất, máu lại hấp dẫn muỗi,bất đắc dĩ, chỉ có thể nghĩ ra biện pháp này, đây là màn có sẵn nàng đã sửa lại, tuy rằng hơi khó coi, nhưng nói chung vẫn dùng được!

“Như vậy ngươi sẽ không bị muỗi cắn!” Tần Thiên ý bảo hắn đi vào thử một lần.

Trang Tín Ngạn nằm vào, Tần Thiên giúp hắn giắt màn cẩn thận, cách qua lớp màn, Trang Tín Ngạn nhìn Tần Thiên khuôn mặt tươi cười mông lung, trong lòng rung động không thôi.

Buổi chiều hắn đến Trà Hành, lúc trở về nghe Bích Liên nói buổi trưa Đại thiếu phu nhân tránh ở trong phòng thêu thùa một chút, Trang Tín Ngạn nhìn đường may không tinh tế cho lắm trên sa trướng, biết đây chính là thành quả cả một buổi trưa của nàng. Nàng thêu thùa luôn luôn không tốt, bình thường khâu vá đồ của hắn đều do Bích Liên và các nha hoàn khác làm, nhưng đại khái có lẽ nàng sợ người khác biết sa trướng này dùng để làm gì, vì vậy mới phải tự động thủ.

Mà nàng vất vả như vậy, đều là vì hắn.

Lúc nàng sửa sang lại màn, ngón tay ngọc nhỏ nhắn từ khe hở ló vào, Trang Tín Ngạn xúc động, nhẹ nhàng cầm tay nàng, nhưng chưa được một lúc, lại vội buông ra.

Tim hắn nhảy nhót, có chút không dám đối mặt với phản ứng của nàng, xoay người đưa lưng về phía nàng.

Ngoài màn, Tần Thiên vẫn đang sợ run, tay bị hắn nắm nhẹ như bị điện giật, có cảm giác tê tê, nàng phát hiện bản thân dường như cũng không thấy chán ghét.

Mấy ngày kế tiếp, Tần Thiên và Phương Kiến Thụ bắt đầu một lần lại một lần diễn tập. Trang Tín Ngạn mỗi lần đều bồi ở bên cạnh, nhìn bọn họ có thương có lượng, phối hợp với nhau, đúng là thập phần hòa thuận, hai người xưng hô cũng từ từ quen thuộc mà chậm rãi thay đổi, bắt đầu là “Phương công tử”, “Đại thiếu phu nhân ” “Đại thiếu gia”, sau lại là “Kiến Thụ”, “Tần Thiên” “Tín Ngạn”, theo như Tần Thiên nói, mấy nghi thức xã giao này quá mức khách khí, trước mặt người khác thì không nói tới, nhưng cứ xưng hô như vậy không khỏi trở nên xa lạ.

Trang Tín Ngạn thật ra hận bọn họ không thể càng xa lạ càng tốt, nhưng thấy Tần Thiên hưng trí bừng bừng, cũng không muốn vì việc nhỏ này mà làm nàng mất hứng. Có điều Phương Kiến Thụ mỗi lần gọi “Tần Thiên” Trang Tín Ngạn ánh mắt như đao bắn qua. Phương Kiến Thụ cũng không phải người ngu dốt, cửu nhi cửu chi, liền tránh trước mặt Trang Tín Ngạn gọi tên của nàng. Trang Tín Ngạn ánh mắt lúc này mới ôn hòa hơn. Phương Kiến Thụ cũng nhẹ nhàng thở ra.

Mà bên kia, mẫu thân của Tạ Đình Quân Tạ phu nhân cũng đang ở Trang phủ bàn việc thành thân. Nhị di thái thái tuy rằng chưởng quản hậu viện, nhưng nữ nhi kết hôn vẫn phải thông qua Đại phu nhân. Đại phu nhân tuy rằng kinh ngạc việc Tạ gia lại coi trọng thứ nữ nhà mình, nhưng nếu song phương ngươi tình ta nguyện, Đại phu nhân cũng không khó xử, rất nhanh đã chọn ra một ngày lành vào đầu xuân sang năm. Nhị di thái thái cao hứng, đem việc này tuyên dương bốn phía, trong các phu nhân thương gia ở Dương Thành rất có uy phong.

Mà Trang Minh Hỉ thấy Tạ Đình Quân biết được Tần Thiên đã xuất giá mà không chút do dự cùng mình định ra việc hôn nhân, cảm thấy cũng có chút mặt mũi, thư thái bắt đầu an tâm gả đi.

***

Tháng năm, thánh giá về đến Dương Thành.

Trước khi thánh giá đến một ngày, tùy tùng Lâm Vĩnh của Tạ Đình Quân nghe được tin Tần Thiên cùng Trang Tín Ngạn từng tiếp xúc với Tống Tuần phủ, tuy rằng không biết song phương đàm luận nội dung gì, nhưng rất có thể liên quan đến lần tỷ thí này. Tạ Đình Quân vội vàng đem tin tức tiết lộ cho Trang Tín Xuyên biết. Trang Tín Xuyên kinh hãi, lập tức báo với Hồ Tri phủ. Cũng bởi vì như thế, hắn càng cảm thấy Tạ Đình Quân là người rất đáng tin cậy.

Ngày thánh giá giá lâm, Hoàng Thượng muốn tiếp kiến bách quan trong thành trong vòng mấy ngày. Hoàng đế sẽ căn cứ an bài, phân biệt triệu kiến các cấp quan viên cập kì thân thiết. Tới ngày thứ tư, Tần Thiên, Trang Tín Ngạn cùng với Phương Kiến Thụ mới được Tống Tuần phủ an bài, tiến vào hành cung của Hoàng Thượng ở Dương Thành.

Ba người xuống xe ở cửa, đi theo hộ vệ Tống Tuần phủ phân phó tiến vào hành cung.

Trong hành cung nơi nơi đều có thị vệ tay cầm binh khí, kim chúc khôi giáp dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng lạnh, càng làm bật vẻ lãnh túc trên gương mặt họ, khiến người khác có cảm giác áp bức dày đặc.

Ba người không dám nhìn đông nhìn tây, cúi đầu đi theo phía sau hộ vệ, đi vào một tiểu viện ở phía tây hành cung.

Tống Tuần phủ đang ở đây chờ bọn họ, thấy bọn họ tiến vào, nhân tiện nói: “Các ngươi trước ở trong này chờ, để ta báo lên Hoàng Thượng xong sẽ lại phái người đưa các ngươi tới đó, các ngươi có thể ở trong viện nghỉ ngơi đi lại, nhưng tuyệt đối không thể ra khỏi đây một bước, nếu không vạn nhất xảy ra chuyện gì, ta cũng không bảo hộ được cho các ngươi.”

Tần Thiên liên thanh nói vâng, nhưng không biết có phải do ảo giác của nàng hay không, nàng cảm thấy hôm nay Tống Tuần phủ dường như so với lần trước khách khí hơn rất nhiều.

Tống Tuần phủ đi rồi, ba người ngồi ở trong phòng chờ, Tần Thiên kiểm tra dụng cụ, Phương Kiến Thụ càng không ngừng dùng tay áo lau cầm, Trang Tín Ngạn nhắm mắt lại nhìn như đang trấn tĩnh, nhưng tay hắn đặt trên đầu gối gắt gao nắm chặt thành quyền lại lộ ra sự khẩn trương.

Trong phòng im ắng, nhưng chính sự yên tĩnh này lại gây áp lực lên thần kinh của mọi người.

Ai, lần đầu tiên gặp Hoàng Thương sao có khả năng thoải mái tự nhiên được chứ? Tần Thiên hoàn toàn có thể lý giải tâm tình của bọn họ lúc này, bất quá cũng biết không nên để như vậy, quá mức khẩn trương sẽ ảnh hưởng đến khả năng phát huy. Phải nghĩ biện pháp vì mọi người giải tỏa áp lực mới được.

Tần Thiên nghĩ nghĩ, liền đứng lên, nhìn hai người cười nói: “Ta ra câu đố cho các ngươi đoán, các ngươi một người đọc nhiều sách vở, một người đang chuẩn bị thi tú tài, nói vậy nhất định sẽ không bị câu đố của tiểu nữ làm khó.”

Lời của nàng lập tức hấp dẫn lực chú ý của hai người, thấy nàng vẻ mặt khiêu khích, không khỏi cảm thấy hứng thú.

“Dưa hấu, dưa chuột, bí đỏ, bí đao đều có thể ăn, qua gì không thể ăn?” Tần Thiên cười hỏi.

Hai người sửng sốt, cẩn thận nghĩ có loại qua nào không thể ăn, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không ra, phàm đã gọi là qua, không phải hoa quả thì chính là đồ ăn, nào có loại không thể ăn.

Hai người vẻ mặt nghi vấn nhìn về phía Tần Thiên, Tần Thiên cực kỳ đắc ý, nói ra đáp án: “Là đứa ngốc không thể ăn!”

Không nghĩ tới đáp án sẽ là như vậy, hai người liếc mắt nhìn nhau, lắc đầu, không biết nên khóc hay nên cười.

Thấy bọn họ đã dần dần trầm tĩnh lại, Tần Thiên lại không ngừng cố gắng: “Người nào sinh bệnh không thể gặp đại phu?”

Hai người một người nói “Người nghèo”

Một người viết: “Chính là người bị bệnh phong.”

Tần Thiên lắc đầu cười nói: “Không đúng.”

Hai người lại tiếp tục suy nghĩ miệt mài, nhưng Tần Thiên đưa ra câu đố đều không phải dựa theo lý giải thường tình, mấy câu đó này rất xảo quyệt, bọn họ theo truyền thống chỉ quen với tư duy câu đố văn thơ, vì vậy dần dần lực chú ý bị dẫn dắt, bọn họ cũng dần dần quên khẩn trương cùng sợ hãi, tâm tình được thả lỏng, Tần Thiên muốn chính là kết quả này.

Thấy bọn họ đoán đến đoán đi đều đoán không đúng, Tần Thiên rất có cảm giác thành tựu, cười khanh khách vạch trần đáp án: “Là người mù!” Nói xong vỗ tay cười rộ lên, miệng cười minh diễm khiến hai người một trận hoa mắt.

Đang lúc trong phòng không khí thoải mái, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, dường như có một đám người đang hướng tới bên này.

Trang Tín Ngạn cùng Phương Kiến Thụ đồng thời thu liễm tươi cười, phản ứng đần tiên, tất nhiên là đem Tần Thiên bảo hộ ở bên trong. Trang Tín Ngạn quay đầu thản nhiên nhìn Phương Kiến Thụ liếc mắt một cái, Phương Kiến Thụ cúi đầu xuống, vội vàng rời khỏi bên cạnh Tần Thiên đi tới cửa nhìn xung quanh.

Sau đó nghe thấy tiếng thủ vệ hộ vệ kêu một tiếng: “Tổng đốc đại nhân!”

Ba người đồng thời cả kinh.

Ngay sau đó, Tổng đốc đại nhân một thân quan phục cùng với một gã thái giám cầm phất trần trong tay được một đám thị vệ vây quanh đi nhanh đến.

Sau khi tiến vào phòng, liền có thị vệ đứng ở cửa song thương giao nhau, giống như ngăn cản người ngoài xâm nhập.

Tần Thiên ba người đều biết quan hệ giữa Tổng đốc đại nhân cùng Tri phủ đại nhân, gặp tình cảnh này, tâm kêu không tốt.

Tổng đốc đại nhân đầu tiên âm u nhìn ba người liếc mắt một cái, sau đó thay một bộ mặt bình thản đối với vị thái giám bên cạnh nói: “Lưu công công, đây chính là trà thương Tống Tuần phủ mang đến, tuy rằng Tống Tuần phủ có ý tốt, nhưng bản quan cho rằng, nếu trình lên Hoàng Thượng thứ gì đó, dù sao cũng phải kiểm tra thật tốt.”

Lưu công công gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Lâm Tổng đốc nói đúng. Trình lên Hoàng Thượng thứ gì đều phải thật cẩn thận chu toàn” nói xong đi lên, cẩn thận xem xét dụng cụ mà Tần Thiên mang đến.

Tần Thiên ba người đứng lặng ở một bên, nếu thật sự chỉ là kiểm tra, thì cũng không có gì phải sợ, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm động tác của Lưu công công.

Nhưng đúng lúc này, Lâm Tổng đốc bỗng nhiên tiến lên, cầm lấy hộp trắng chứa Dọa sát nhân hương.

Tần Thiên trong lòng căng thẳng, vội bước lên phía trước. Phải biết rằng lần này tiến vào vì để biểu diễn, cho nên bọn họ chỉ cầm theo một hộp trà, nếu xảy ra sai lầm gì, cũng không đủ thời gian trở về lấy.

Tần Thiên đi đến bên cạnh Lâm Tổng đốc cách đó không xa, đôi mắt gắt gao theo dõi hộp trà trong tay hắn. Trang Tín Ngạn cùng Phương Kiến Thụ cũng theo đi lên, thần sắc đều cẩn thận đề phòng.

Đã thấy Lâm Tổng đốc đem hộp trà mở ra, nhìn kỹ bên trong, sau đó giương mắt nhìn về phía Tần Thiên, hỏi: “Đây chính là lá trà các ngươi muốn dâng lên?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.