Thịnh Thế Trà Hương

Chương 152: Tiêu hồn



Tần Thiên mở to hai mắt, trong đầu lộn xộn, không có ý thức, cũng không có cảm giác.

Không biết từ nơi nào thổi tới một cơn gió, khiến sa màn tuyết trắng bị thổi bay, bao trùm lên hai người, mọi thứ như chìm trong sương mù.

Đèn đuốc lay động vài cái rồi chợt tắt, hắc ám nhanh chóng nuốt chửng hết thảy, mà tại đây trong bóng đêm không bờ bến, tri giác dần dần khôi phục, cảm quan cũng dần dần rõ ràng…

Đầu tiên nàng cảm giác được môi hắn như lửa nóng, hơi thở nóng cháy, nhiệt độ này như muốn đem nàng thiêu đốt…

Tần Thiên cảm thấy ngực khó chịu, nhịn không được thở ra một hơi dài, lại ngạc nhiên phát hiện, hơi thở nàng cũng nóng cháy vô cùng, cùng với hơi thở của hắn nhanh chóng hòa lẫn. Nàng cảm giác được hắn nhẹ nhàng run rẩy, thân thể hắn đặt ở trên người nàng, cách hai tầng quần áo đơn bạc, nàng có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể nóng rực của hắn.

Nóng như vậy, như muốn đem nàng thiêu đốt, như muốn đem nàng hòa tan…

Lý trí nói với nàng, không nên cứ tiếp tục như vậy, phải nhanh chóng đẩy hắn ra. Nhưng thân thể của nàng giống như bị người rút đi xương cốt, hoặc như bị hắn hòa tan thành một vũng nước, mềm nhũn không có chút khí lực, ngay cả nâng lên một ngón tay cũng không thể, lại dường như biến thành bùn loãng, chặt chẽ bám lên người hắn, không có một chút khe hở…

Tâm cũng dường như muốn hòa tan …

Trong bóng đêm, tay hắn xoa mặt nàng, trong lòng bàn tay dường như có lửa, một chút lại một chút làm bỏng da thịt nàng, khiến da thịt nàng từng đợt run rẩy, điện giật tê dại.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên nàng hôn môi, nhưng chưa bao giờ từng có cảm giác này, giống như cả linh hồn bị kích động vậy…

Mà hắn mới chỉ đang dán sát vào môi của nàng mà thôi…

Trong lúc đần độn, Tần Thiên vẫn nhịn không được cảm thán: người này thật sự là thanh thuần, ngay cả hôn môi cũng không biết…

Điều này khiến nàng có cảm giác như đang chiếm tiện nghi của hắn, nhưng rõ ràng là hắn chiếm tiện nghi của nàng mà…

Tâm tư chuyển động một vòng, người cũng thanh tỉnh không ít. Đang chuẩn bị dành chút khí lực đẩy hắn ra, bỗng nhiên, nàng cảm giác được động tác nhẹ nhàng của hắn.

Hắn đang hút nhẹ môi nàng, động tác nhỏ nhẹ nhàng chậm chạp, nàng có thể cảm giác được bờ môi của hắn đang run rẩy, tay hắn cũng run rẩy, lông mi hắn giống như bàn chải mềm chạm nhẹ lên mặt nàng, tê tê ngứa ngứa, giống như có ai lấy cọng lông chim cù nhẹ vào lòng nàng.

Nàng giật mình, chút khí lực vừa mới dành dụm lại biến mất không còn bóng dáng tăm hơi

Sau đó, hắn lại vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng mà liếm môi nàng, đầu lưỡi mềm mại một chút lại một chút lướt qua môi nàng, mang theo một chút dẫn dụ, một chút e dè, hắn một bên hút nhẹ, một bên liếm môi, thật cẩn thận, trân trọng, như đang che chở trân bảo, hoặc như đang nhấm nháp một món ăn ngon.

Động tác ngây ngô cũng không mới lạ.

Tần Thiên ngạc nhiên, bất tri bất giác lại bị hắn tách môi hé ra.

Sau đó, lưỡi của hắn tựa như linh xà tiến vào, nhanh chóng mà thuần thục cùng lưỡi của nàng dây dưa một chỗ, hắn không ngừng mà liếm hút, công thành đoạt đất, liều chết triền miên, động tác càng ngày càng kịch liệt, hơi thở càng ngày càng dồn dập, rên rỉ càng ngày càng nóng rực.

Mà ý thức của nàng càng ngày càng mơ hồ, hắn ôm chặt nàng như vậy, kịch liệt hôn nàng như vậy, không khí dường như đều bị hắn hút khô, hơi nước trong cơ thể giống như bị hắn hút hết, hắn nhào nàng thành bùn, lại biến nàng thành vũng nước, thân thể của nàng dường như đã không còn thuộc về chính mình, nàng như đang hãm sâu trong đại dương mênh mông bao la, mà hắn chính là khúc gỗ duy nhất, nàng chỉ có thể ôm chặt hắn, theo hắn cùng nhau chìm nổi, chết đi sống lại…

Trang Tín Ngạn dường như lại nhớ tới thời gian ở sơn động, lúc vừa mới bắt đầu, hắn còn có chút khẩn trương, không dám vọng động, nhưng hắn phát hiện, nàng cũng không kháng cự hắn, điều này khiến hắn mừng rỡ như điên, lá gan cũng lớn hơn. Hắn học bộ dáng hôn môi lần trước của nàng mà liếm mút môi nàng, tách miệng của nàng ra gắn bó, ăn đầu lưỡi nàng, tuy rằng hắn chỉ có một lần kinh nghiệm, nhưng vì hắn cơ hồ mỗi đêm đều hồi tưởng, động tác này đã khắc sâu ở trong đầu, nay làm ra lại khá thuần thục.

Nàng đang nằm trong lòng hắn, chân thật như vậy, mùi hương cơ thể, thân hình mềm mại, cảm giác xương cốt mềm nhũn như trở lại, làm cho hắn mê say, làm cho hắn khó có thể tự chủ, hắn hôn nàng thật sâu, không ngừng không ngừng mà hôn nàng như vậy, dường như làm như vậy càng khiến hắn thỏa mãn, sau đó, hắn cảm giác được nàng đáp lại, lưỡi nàng cùng hắn dây dưa một chỗ, sầu triền miên, nhu tình vô hạn, nàng mỗi một lần liếm mút đều làm cho hắn run run, dường như ngay cả linh hồn cũng lung lay sắp đổ, hắn càng nhanh ôm chặt nàng, càng hôn nàng sâu hơn, càng lửa nóng cùng nàng dây dưa.

Nhưng vẫn không đủ, dù như thế nào cũng vẫn không đủ, bụng dưới căng cứng không hề giảm bớt, khát vọng thẳm sâu trong đáy lòng càng ngày càng mãnh liệt, tay hắn chậm rãi trượt xuống, lướt qua mỗi một đường cong trên người nàng, sau đó tiến vào trong trung y, vuốt ve da thịt tinh tế mềm mại của nàng, xúc cảm mịn màng này thật sự làm cho hắn thỏa mãn, giống như người đang đói khát bỗng nhiên có được nước và đồ ăn, hắn nhịn không được ngâm ra tiếng, đây là một thanh âm vô ý thức, hắn bởi vì nghe không thấy, căn bản là không biết mình đang phát ra thanh âm, cho nên cũng không biết khắc chế, chỉ dựa vào bản năng của cơ thể, dựa vào khát vọng của đáy lòng mà ngâm ra tiếng.

Mấy tiếng rên rỉ này đối với Tần Thiên vốn đang ý loạn tình mê mà nói, giống như chất xúc tác của tình dục, thanh âm của hắn vốn trầm thấp ám áp, một tiếng tiếp một tiếng rên rỉ, một tiếng so với một tiếng càng thêm triền miên, một tiếng so với một tiếng càng thêm mị hoặc, nàng có thể cảm giác được hắn sung sướng, cảm giác được hắn khó nhịn, cũng cảm giác được dục vọng của hắn, thanh âm như vậy lần lượt quanh quẩn bên tai nàng, so với lời nói nào cũng đều trêu chọc lòng người hơn cả.

Thanh âm một tiếng tiếp một tiếng theo động tác gắn bó của hắn mà không ngừng tràn ra, khiến nàng nghe thấy như bị hòa tan, khiến nàng nghe thấy ngón chân cũng trở nên cứng đờ, khiến nàng nghe thấy hưng phấn mà lại khát vọng, hận không thể cứ như vậy chìm đắm trong đó sống mơ mơ màng màng, không bao giờ tỉnh lại nữa…

Trung y bất tri bất giác bị mở ra, cái yếm bất tri bất giác rơi xuống, tay hắn phủ lên nhũ phong đầy đặn của nàng, nhẹ nhàng mà run rẩy, khiến nhũ hoa cứng lên, mà hắn rên rỉ cũng càng ngày càng dồn dập, dây dưa như vậy, mê mị như vậy, nàng cũng run rẩy theo, nàng kìm lòng không được cũng uốn thân mình, đòi hỏi càng nhiều hơn…

Nhưng đúng lúc này, một trận lạnh gió thổi qua, Tần Thiên chỉ cảm thấy ngực chợt lạnh, bỗng nhiên, nàng tỉnh táo lại.

Nàng mở choàng mắt, trong bóng đêm, chỉ nhìn thấy màn khẽ lay động, nàng không biết làm sao lại có khí lực, một phen đẩy hắn ra.

Chỉ nghe hắn thét lớn một tiếng, sau đó, hắn đứng lên, hất màn ra, nhanh chóng lao ra khỏi phòng. Nghe được tiếng bước chân lảo đảo của hắn vọt tới tịnh phòng, tiếp theo lại vang lên tiếng nước giội ào ào.

Tần Thiên ngồi xuống, run rẩy mặc quần áo, tim như muốn từ trong miệng nhảy ra ngoài, trên người vẫn bủn rủn như trước, nàng tay chân luống cuống bước ra màn, lại cảm nhận được một luồng gió thổi tới, nàng ngẩng đầu nhìn, thấy một cánh cửa vẫn còn đang mở.

Nàng cười cười, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ quái, nhưng cảm giác này tuyệt đối không phải vì nàng cảm thấy may mắn.

Nàng trở lại trên giường của mình nằm xuống, tâm thật lâu cũng không thể bình tĩnh, trên môi vẫn nóng rực, bộ ngực còn lưu lại cảm xúc tê dại vì đụng chạm của hắn, bụng cũng có chút toan trướng khó chịu, toàn thân trên dưới dường như đều không thoải mái, nàng tuy rằng chưa từng trải qua việc như thế này, nhưng nàng cũng hiểu được đây gọi là nhu cầu tình dục chưa được thỏa mãn.

Nàng thế nhưng lại dung túng bản thân đến mức này, nàng quả thực cảm thấy hổ thẹn…

Nàng chui đầu vào trong chăn, không ngừng mà nói với mình: Tần Thiên, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? Ngươi thật sự muốn lưu lại sao? Ngươi thật sự quyết định ở với hắn suốt đời sao? Nếu không phải như vậy, ngươi không thể phóng túng mình bởi vì tham luyến vui thích nhất thời mà có thai thì làm sao bây giờ? Đến lúc đó chẳng phải ngươi sẽ vì đứa nhỏ mà lưu lại? Ngươi sẽ không hối hận hay sao? Việc này đối với hắn cũng không công bằng, hắn hoàn toàn có thể tìm được thê tử thật tình thật lòng đối đãi với hắn, mà không phải người miễn cưỡng chấp nhận như ngươi.

Ngươi không thể một bên để ý chỗ thiếu hụt của hắn, một bên lại mê luyến dung mạo, Tần Thiên, ngươi không thể ti bỉ như vậy…

Nàng nắm chặt tay thành quyền, cắn chặt môi dưới, âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải ước thúc hành vi của mình, khắc chế dục vọng của mình.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Trang Tín Ngạn mới đi vào, cước bộ hắn nhẹ nhàng, tựa hồ như sợ đánh thức nàng, hắn đi đến trước giường nàng, cách qua màn nhìn nàng một lúc. Tần Thiên động cũng không dám động, làm bộ như đang ngủ say.

Hắn đứng thật lâu, thấy nàng không có động tĩnh, lúc này mới trở về đệm nằm xuống ngủ.

Cả một đêm, hai người đều lăn qua lộn lại không ngủ được, cũng không biết trải qua bao lâu, Tần Thiên mới mông mông lung lông ngủ một chút, nhưng trong lúc mơ ngủ đều là nụ hôn của hắn, tiếng rên rỉ của hắn, sau khi tỉnh lại cả người đã ướt đẫm mồ hôi.

Nàng đứng dậy, phát hiện trời còn chưa sáng, Trang Tín Ngạn cũng đã không thấy đâu, mà ở phòng luyện công bên kia truyền đến chút thanh âm, Tần Thiên biết hắn nhất định đã đi đến phòng luyện công. Trong phòng, màn cùng bình phong đã được thu dọn. Đây đã là thói quen của hắn, cũng giúp nàng đỡ tốn sức.

Nàng đứng lên tắm rửa một cái.

Lúc tắm rửa, bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện, ngày hôm qua động tác của hắn rất quen thuộc lão luyện, tuyệt đối không giống như là lần đầu tiên.

Hắn lúc trước nhất định đã từng trải qua chuyện này.

Tần Thiên hơi nhướn mày, vẻ mặt trở nên nghiêm túc. Nhưng lại cảm thấy bản thân thật buồn cười, nàng nói với chính mình: hắn cùng ai thân mật thì có liên quan gì đến ngươi? Ngươi có quyền gì mà quan tâm hỏi đến?

Nàng dùng sức lắc đầu, như muốn quăng ý niệm trong đầu bay ra ngoài, nhưng ý niệm này lại như bóng với hình, một lần lại một lần hiện lên trong óc nàng, thậm chí có dấu hiệu càng ngày càng thâm nhập sâu hơn.

Thời điểm hắn cùng người đó hôn môi, cũng sẽ dây dưa như vậy? Người đó có nghe thấy thanh âm của hắn hay không?

Càng nghĩ, nàng càng cảm thấy phiền chán, nàng cúi mặt xuống nước, cảm giác hít thở không thông thế này mới làm cho lòng của nàng bình tĩnh một chút.

Lúc ra khỏi tịnh phòng, thấy Bích Liên, Thu Lan và Thanh Liễu đang thu dọn trong phòng, ánh mắt Tần Thiên lướt qua trên mặt ba người. Không chịu khống chế, ý tưởng này lại ập đến: ba người này ở đây thời gian lâu nhất, cùng Trang Tín Ngạn cũng tiếp cận lâu nhất…

Nàng nhìn Bích Liên đoan trang thanh tú.

Là nàng ta sao?

Nhưng nàng ta ngay cả lúc mặc quần áo cũng không dám đụng chạm vào người hắn, làm sao có thể?

Nàng lắc đầu, lại nhìn về Thu Lan xinh đẹp hơn người kia.

Nàng từng là nha hoàn thông phòng của hắn, hai người sớm chiều ở chung, gần quan được ban lộc, ai nói không có khả năng phát sinh cái gì đây…

Lúc này, Thu Lan quay đầu nhìn nàng, cười nói: “Đại thiếu phu nhân, hôm nay muốn mặc quần áo gì?”

Tần Thiên đi qua, nhìn chằm chằm khuôn mặt trong trắng hồng hào của nàng, trong lòng có chút không thoải mái. Thu Lan bị nàng nhìn da đầu run lên, thử thăm dò hỏi: “Đại thiếu phu nhân, có gì không?”

“Thu Lan, không bằng về sau ngươi tới hầu hạ Đại thiếu gia thay quần áo đi” Tần Thiên đi đến bàn trang điểm cầm lược vô ý thức chải đầu.

Nếu ngươi thích thân mật với nàng ta, ta sẽ cho ngươi cơ hội…

Động tác chải đầu một chút so với một chút lại càng nặng nề, như không biết rằng đây là tóc nàng, hoặc như đang hờn dỗi với ai. Chỉ chốc lát, trên lược có một nhúm tóc bị rụng. Bên cạnh Thanh Liễu hoảng sợ, vội vàng tiếp nhận lược giúp nàng vấn đầu.

“Đại thiếu phu nhân của ta ơi, người tha cho ta đi, người khó dễ ta cái gì cũng được, đừng bảo ta lại hầu hạ Đại thiếu gia được không?” Thu Lan hé ra mặt khổ sở, trước kia còn đỡ, hiện tại Đại thiếu gia đối với nha hoàn tiếp cận hắn sắc mặt luôn không hề hòa nhã.

Nhìn nàng gương mặt xanh mét như mướp đắng, không biết vì sao, tâm tình Tần bỗng nhiên tốt hơn.

Bài xích như thế, hẳn không phải là nàng ta…

Nàng lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm gương mặt Thanh Liễu thanh lệ xinh đẹp trong gương đồng.

Thanh Liễu vội vàng xua tay, vội la lên: “Ta không được, Đại thiếu phu nhân, ta chưa bao giờ vào phòng hầu hạ Đại thiếu gia a”.

Chưa từng vào phòng hầu hạ? Như vậy càng không phải …

Tần Thiên trong lòng hồ nghi, như vậy người này là ai vậy?

Lại nhịn không được vuốt vuốt tóc mình.

Tần Thiên, ngươi cũng đừng quan tâm nữa, nếu ngươi không muốn lưu lại, hắn cho dù đã thân mật với ai cũng không liên quan đến ngươi, Mà nếu lưu lại, đây là chuyện quá khứ của hắn ngươi quản nhiều như vậy làm cái gì? Cũng không phải nụ hôn đầu tiên của ngươi a.

Hơn nữa, chưa biết được hắn về sau có thể có thiếp thất hay di nương gì đó, chủ mẫu Trang phủ phải hiền lành rộng lượng, xem Đại phu nhân đối với tiểu lão bà của lão công mình thật tốt…

Mẫu thân đã như vậy, ai dám khẳng định Trang Tín Ngạn hắn đối với lão bà của mình không có loại yêu cầu này? Nói hắn không chịu tiếp xúc nữ nhân, nhưng lại biết hôn như vậy, có thể thấy được đồn đãi không nhất định là sự thật.

Lúc này, nghe thấy Bích Liên gọi một tiếng: “Đại thiếu gia.”

Tần Thiên ngẩng đầu, đã thấy Trang Tín Ngạn mặc một quần áo tập luyện từ ngoài đi vào.

Theo bản năng, Tần Thiên cúi đầu xuống, trên mặt như bị lửa thiêu.

Dư quang khóe mắt lại liếc về phía hắn một cái, đã thấy hắn dừng lại một lúc, rồi hướng về phía tịnh phòng, bên kia chắc đã chuẩn bị nước nóng cho hắn tắm rửa.

Chờ Trang Tín Ngạn tắm rửa đi ra xong, Tần Thiên đã được nha hoàn trợ giúp mặc quần áo chỉnh tề, bởi vì hiện tại nàng mỗi ngày đều phải đến Trà Hành, cùng nhiều người tiếp xúc, vì vậy quần áo tuy nhẹ nhàng nhưng cũng cần trang trọng lịch sự.

Nàng hôm nay chỉ vấn tóc đơn giản, cắm trâm ngọc bích lưu kim, mặc gấm vóc sắc xanh nhạt thêu hoa mai, váy dài màu trắng.

Nhưng đơn giản như vậy lại bởi vì da thịt nàng vô cùng mịn màng, ánh mắt lung linh sáng ngời, có vẻ giống như gốc cây nghênh đón mùa xuân thanh lệ hơn người.

Trang Tín Ngạn nhìn ngắm, càng nhìn càng cảm thấy đẹp mặt.

Tần Thiên dù thế nào cũng không ngẩng đầu lên nhìn.

Ba nha hoàn thấy tình cảnh như vậy đều biết điều lui ra.

Phòng chỉ còn lại có hai người bọn họ, không khí liền có chút xấu hổ.

Trang Tín Ngạn cảm thấy tối hôm qua là hắn đường đột, mạo phạm nàng, không biết nàng có giận mình hay không, đang nghĩ nên xin lỗi nàng thế nào, sợ nàng bởi vậy mà chán ghét mình, hoặc coi mình là kẻ vô sỉ hạ lưu.

Còn Tần Thiên thì nghĩ chuyện ngày hôm qua cũng chưa phát sinh quá mức, muốn tự nhiên giống như lúc trước cùng hắn ở chung, hơn nữa, kiên quyết không để “Sắc đẹp” của hắn mê hoặc, nếu lỡ nhất thời không khống chế được, hoài thai, cũng chỉ có con đường phải lưu lại. Miễn cưỡng như vậy, đối với đôi bên mà nói cũng không phải là chuyện tốt.

Đã có chủ ý, Tần Thiên hít sâu một hơi, đi đến bên cạnh hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.