Thịnh Thế Trà Hương

Chương 2-1: Trong cái rủi có cái may



Tần Thiên vội vàng che miệng của nàng lại, nhìn quanh trái phải, đè thấp thanh âm nói: “Đừng lộ ra, trăm ngàn đừng lộ ra”.

Tiểu Mai lại nhìn kỹ trường bào này, sắc mặt liền trắng bệch: “Cái này hình như là xiêm y mới của Lý di nương, ta ở hoa viên thấy nàng đi ngang qua, nghe nói nàng rất thích trường bào này…” Nàng đứng bật dậy nói: “Không được, không được, ta muốn nói cho Tống ma ma biết. Nếu không, bọn họ nhất định sẽ cho rằng do chúng ta làm hư”. Nàng càng nghĩ càng sợ, thanh âm càng gấp gáp: “Lần trước có nha hoàn đánh vỡ chén trà của di nương, đã bị di nương đánh hai mươi đại bản sau đó đem bán đi, còn không biết bị bán đến chỗ dơ bẩn nào nữa, nếu nàng tưởng do chúng ta tẩy hỏng quần áo, chúng ta cũng sẽ bị đem bán đi …”

Nói xong nàng đứng lên, lắc lắc đầu nói: “Ta muốn đi nói với Tống ma ma…”

Tần Thiên gắt gao giữ chặt nàng, thấp giọng quát: “Tiểu Mai, bình tĩnh một chút, chẳng lẽ ngươi cùng Tống ma ma nói, Tống ma ma sẽ tin tưởng lời ngươi sao?”

Tiểu Mai cúi đầu nhìn nàng: “Ngươi … ngươi có ý tứ gì?”

Tần Thiên đứng lên, nhặt kiện quần áo, trước nhìn chung quanh, xác định không có người, mới đi đến bên cạnh Tiểu Mai, lôi kéo tay nàng, thấp giọng nói: “Ngươi ngẫm lại xem, chúng ta tiến vào lâu như vậy, khi nào thì được giặt tẩy quần áo của chủ tử? Vì sao Linh Nhi cô nương bỗng nhiên đem quần áo của di nương đến đây tẩy?”

Tiểu Mai hoang mang lo sợ: “Vì sao … Vì sao?”

Tần Thiên cầm quần áo trong tay giơ lên: “Bởi vì kiện quần áo này sớm đã bị hỏng rồi, các nàng sợ bị di nương trách cứ, cho nên đến đây tìm kẻ chết thay”.

Thô sử nha đầu giặt quần áo thân phận thấp kém, không có chỗ dựa, làm kẻ chết thay quả thích hợp.

“Thay … kẻ chết thay…” Tiểu Mai sắc mặt đại biến, bước lui vài bước. “Không, ta muốn nói với Tống ma ma, quần áo này ta còn không cầm quá lâu, không phải do ta làm”.

Tần Thiên tiến lên vài bước gắt gao giữ chặt nàng: “Vô dụng. Tống ma ma vì sao cầm quần áo đưa chúng ta tẩy? Vì sao lại mang A Phúc, A Quế đi theo? Bởi vì nàng đã đoán ra số quần áo này có vấn đề, có chủ ý khiến chúng ta chịu tội”.

“Cái gì?” Tiểu Mai kinh ngạc nhìn Tần Thiên, sắc mặt trắng bệch: “Ngươi nói cái gì?”

Tần Thiên đem nàng kéo trở về, đặt nàng ngồi xuống chiếc ghế con đen thui đặt trong phòng, giọng điệu chậm lại bắt đầu nói: “Ngươi ngẫm lại xem, Linh Nhi cô nương là loại người nào? Nàng là đại nha hoàn bên người Lý di nương. Chúng ta là loại người nào? Chúng ta là thô sử nha đầu thấp nhất trong phủ. Linh Nhi cô nương tới nơi này tìm kẻ chết thay, Tống ma ma có thể hay không vì chúng ta đi đối chứng với Linh Nhi cô nương? Chỉ nhìn một cách đơn thuần bà ta mang A Phúc và A Quế đi, có thể thấy được bà ta muốn đem chúng ta thành toàn cho ý muốn của Linh Nhi cô nương”.

A Quế là con dâu sắp vào cửa của Tống ma ma, A Phúc bình thường cùng Tống ma ma quan hệ rất tốt. Tống ma ma gọi các nàng đi, chính là không muốn để các nàng bị cuốn vào chuyện này.

Tiểu Mai cũng chậm rãi suy nghĩ cẩn thận.

“Chúng ta đây chẳng phải là chết chắc rồi …” Tiểu Mai ngẩn ngơ một hồi, lại che mặt khóc đứng lên: “Ta không muốn bị bán cho kỹ viện…”

Thấy nàng lo lắng như thế, Tần Thiên nắm tay nàng an ủi: “Đừng nóng vội, đừng nóng vội…”

Nói còn chưa nói xong, Tiểu Mai bỗng nhiên ngẩng đầu, mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Tần Thiên, ánh mắt có chút quái dị.

Tần Thiên nhìn bộ dáng nàng, thầm kêu không tốt.

Quả nhiên, giây tiếp theo, Tiểu Mai liền đẩy Tần Thiên ra, chỉ vào nàng lớn tiếng nói: “Ta chưa bao giờ chạm vào kiện quần áo kia, là ngươi phá hư, không liên quan đến ta. Ta đi nói với Tống ma ma, là ngươi làm hỏng”.

“Tiểu Mai…” Tần Thiên cũng đứng lên, bình tĩnh nhìn nàng, nhẹ giọng nói: “Ngươi hẳn biết rõ sự tình không phải như thế”.

Tiểu Mai sắc mặt hơi đổi.

Nàng cùng Tần Thiên tiến vào trang phủ này, qua một tháng nay, hai người sống cùng nhau, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngủ. Tần Thiên luôn cười hì hì nghe nàng bực tức cùng oán giận, có đôi khi còn giúp nàng làm việc, lúc nàng bị chậm trễ giờ không được ăn cơm, Tần Thiên còn vụng trộm chừa chút đồ ăn cho nàng.

Tần Thiên quả thật đối tốt với nàng.

Tiểu Mai mặt lộ vẻ xấu hổ.

Nhưng là, nếu không đem sự tình đẩy hết trách nhiệm lên Tần Thiên, chính mình cũng sẽ bị đem bán đi, rõ ràng không phải do nàng làm hỏng… Nếu sự tình thật sự không thể tránh khỏi, một người chết còn hơn cả hai cùng chết.

Nghĩ vậy, Tiểu Mai cứng rắn quyết tâm, thanh âm lạnh lùng nói: “Ta chưa bao giờ chạm qua kiện quần áo này, quần áo là ở trên tay ngươi bị phá hư, ai biết được có phải do ngươi làm hỏng hay không”.

Nói xong, cũng không dám nhìn nàng, quay đầu bước đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.