Thịnh Thế Tuyệt Sủng

Chương 14: Hoàng thượng đáng đánh đòn



Edit: Sunny Út

Beta: Sally

Lục Ngưng Nhiên cho rằng bản thân hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nàng lại một lần nữa cảm giác được hơi thở tử vong, một thân ảnh kim sắc xẹt qua bên cạnh nàng, lúc nàng còn chưa hiểu, thân thể đột nhiên rơi vào cái ôm kiên cố, hai chân cách mặt đất, xoay vòng giữa không trung.(edit tới đây, tự nhiên tưởng tượng cảnh này mà có hoa đào bay bay nữa là khỏi chê :v)

Nàng trợn to hai tròng mắt, nhìn đôi mắt phượng ôn nhu sáng ngời, trong lòng nàng trong phút chốc tạm dừng, nhưng tức khắc khôi phục bình tĩnh, cẩn thận đánh giá hắn.

Tóc đen rậm rạp được buộc lên cao, đội vương miện, dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt dài nhỏ, ngũ quan tuấn mỹ, long bào tung bay, cả người phát ra một loại uy chấn thiên hạ, vương giả tà ác mà tuấn mỹ, trên mặt lúc này mỉm cười mang theo chút phóng đãng.

“Hoàng hậu, bây giờ không phải là lúc thưởng thức dung nhan anh tuấn của trẫm.” Thanh âm giàu có từ tính của nam tử vang lên, lúc Lục Ngưng Nhiên đánh giá hắn, hai người đã sớm vững vàng rơi xuống đất.

“Nô tì tham kiến hoàng thượng.” Lục Ngưng Nhiên có chút xấu hổ, rời khỏi cái ôm, lui về phía sau hai bước, nhợt nhạt cúi đầu, người tới là hoàng đế Vân Triêu quốc —— Quân Mặc Hàn.

“Ngươi bị thương?” Hắn tiến lên một bước, nâng lên cánh tay trái bị thương của nàng lên, mày nhíu lại, không có ý cười.

“Không sao.” Lục Ngưng Nhiên xảo diệu lại lui về phía sau hai bước, để hắn không chạm vào cánh tay của mình, cảm thấy hoàng thượng này thật là kỳ quái.

“Hoa ma ma, trong điện có ngọc lộ hoàn không?” Quân Mặc Hàn lại tiến lên, không để ý nàng phản đối, tăng thêm lực, bàn tay to nắm chặt cổ tay nàng, lúc nàng muốn phản kháng, “Nhớ kỹ, về sau không được trẫm cho phép, không được mạo hiểm như thế, lại càng không được bị thương.” Thanh âm uy hiếp rơi vào tai Lục Ngưng Nhiên.

“Hoàng thượng, nô tì tự xử lý miệng vết thương.” Lục Ngưng Nhiên ngước mắt, lạnh lùng nhìn ánh mắt ra lệnh của hắn, hoàng thượng chẳng những kỳ quái, hơn nữa quái dị phi thường, xưa nay hắn luôn đối với hậu cung nhượng bộ lui binh, vì sao, hôm nay lại tới, càng khó hiểu hơn là vì sao lại biểu hiện quan tâm với mình?

“Có ta ở đây, ta sẽ không cho ngươi lại bị thương.” Đối với ẩn ý của Lục Ngưng Nhiên, trực tiếp không nghe, đột nhiên đem nàng kéo vào lòng, ở bên tai nàng nhẹ giọng nói.

“Hoàng thượng!” Lục Ngưng Nhiên lại một lần nữa nghi hoặc không hiểu, hoàng thượng uống lộn thuốc sao? Đối với thái độ cùng với hành động khác thường của hắn, Lục Ngưng Nhiên cảm thấy rất quỷ dị, hơn nữa cực kỳ quỷ dị.

Nàng vốn không thích hành động thân mật như thế, bây giờ, lại bị hoàng thượng mạc danh kỳ diệu ôm vào lòng, làm nàng có chút bực, đang lúc nàng muốn giãy dụa, dưới chân không có lực, đã bị hắn bá đạo ôm ngang thắt lưng, lập tức bước vào trong điện.

“Hoàng thượng, nô tì muốn ở bên ngoài.” Lục Ngưng Nhiên mất tự nhiên vặn vẹo trong lòng hắn, bị một nam nhân ôm như vậy, đúng là lần đầu, trong lòng không được tự nhiên.

Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của hắn, vừa mới ôn nhu tươi cười bây giờ không còn sót lại chút gì, Lục Ngưng Nhiên âm thầm trào phúng, trách không được nói mặt rồng hay thay đổi, thật đúng là không sai. Nhìn về phía bên ngoài bỗng nhiên có hơn mấy trăm cấm vệ quân, Lục Ngưng Nhiên ngước mắt, nhìn hắn tức giận, lại mở miệng nói, “Hoàng thượng, để nô tì xuống.”

“Hừ.” Một tiếng lãnh vút, lại một lần không nghe lời nàng, hai tay ôm nàng thu lực lại, bước vào trong điện, xẹt qua bình phong.

Sau đó Hoa ma ma tức khắc tiến lên, mở màn ra, Lục Ngưng Nhiên được đặt cẩn thận trên giường, đang muốn mở miệng, lại bị hắn nói trước, “Hoa ma ma, đem ngọc lộ hoàn đến đây.” Thanh âm âm trầm, quát lớn.

“Vâng, hoàng thượng.” Hoa ma ma khó được lộ ra nụ cười thoải mái, xoay người, rời đi.

“Hoàng thượng, bên ngoài tình huống nguy cấp, vết thương của nô tì cũng không sao, đợi bôi thuốc xong, nô tì muốn…” Lục Ngưng Nhiên nhịn cơn tức muốn bùng nổ, hết sức hòa nhã nói.

“Không có lệnh của trẫm, ngươi mơ tưởng đi ra ngoài, an tâm dưỡng thương ở đây.” Quân Mặc Hàn lạnh lùng, giương giọng ra lệnh.

“Hừ, hiện tại người của Cảnh Nghi cung đều ở bên ngoài liều chết chống cự, mà ta thân là người đứng đầu của Cảnh Nghi cung, sao lại vì vết thương nhỏ, mà yên tâm thoải mái nằm ở trong này?” Lục Ngưng Nhiên cuối cùng không nhịn được, rống to ra tiếng, trừng mắt lạnh, làm hắn khiếp sợ, đột nhiên đứng dậy, không để ý hắn ngăn trở, nhảy xuống giường, lập tức đi về phía trước.

“Đáng chết.” Quân Mặc Hàn nhìn thân ảnh nàng muốn tông cửa đi ra, đứng dậy, bước nhanh đuổi theo nàng, chắn trước mặt nàng, “Ngươi thật to gan, dám vô lễ với trẫm? Ngươi đừng quên, nơi này đến cùng là ai làm chủ?”

“Vào Cảnh Nghi cung này, ta là lớn nhất, không quản ngươi là ai? Chuyện Lục Ngưng Nhiên ta muốn làm, ai dám ngăn cản ta?” Lục Ngưng Nhiên cả người tản ra khí lạnh, quát lạnh ra tiếng.

“Chỉ cần ngươi có thể đánh thắng được trẫm, trẫm cho ngươi đi ra ngoài.” Quân Mặc Hàn nhíu mày, khuôn mặt tuấn mỹ kéo ra nụ cười ôn nhu vô địch.

“Ngươi đáng đánh đòn!” Lục Ngưng Nhiên nhìn khuôn mặt biến hóa của hắn, lửa giận thiêu đốt, trực tiếp rít gào ra tiếng, nhấc chân liền đá về phía hạ thân của hắn.

Khóe miệng Quân Mặc Hàn ý cười càng sâu, chân khẽ nâng, tránh thoát Lục Ngưng Nhiên một cước, hai tay ôm ngực, “Không nghĩ tới hoàng hậu hung hãn như vậy.” Lắc lắc đầu, hai mắt khiêu khích nói.

Lục Ngưng Nhiên tất nhiên biết rõ hoàng đế này võ công không kém, mà nàng lại không có nội công, nếu như đánh bừa, sợ là lấy trứng chọi đá, như thế, chỉ có thể dùng trí.

Nàng am hiểu là vật lộn, cổ tay áo vừa động, tay phải đã nắm chặt ngân trâm, tay trái nắm lại, tay phải cầm ngân trâm đã hướng về Quân Mặc Hàn đâm tới.

Quân Mặc Hàn lại tà mị cười, đứng tại chỗ, khẽ nghiêng người, né được ngân châm, Lục Ngưng Nhiên tả hữu giáp công, hai chân cùng sử dụng, tay phải cầm ngân châm đâm tới, một quyền của tay trái đã đấm vào ngực hắn, khi hắn lui về sau, trốn thoát chiêu tiếp theo, Lục Ngưng Nhiên tung một cú đá, nâng chân phải lên hướng về phía dưới của hắn.

Quân Mặc Hàn giấu đi nụ cười quỷ dị, toàn thân bay lên không trung, né tránh thế công của nàng, lúc hắn rơi xuống đất, Lục Ngưng Nhiên đột nhiên xoay người, bước nhanh chạy ra ngoài điện, ngạo nghễ đứng ở giữa cửa điện, nhìn cung nữ thái giám, còn có ngự lâm quân ra sức chống đỡ, đều chết vô số.

Quân Mặc Hàn nhíu mày, đứng bên cạnh nàng, “Ngươi cư nhiên đùa giỡn ta!” Nghiến răng nghiến lợi bật ra vài chữ.

“Binh bất yếm trá, chẳng lẽ hoàng thượng không biết nữ tử trên thế gian cũng giống như tiểu nhân sao?” Lục Ngưng Nhiên không chớp mắt nhìn chăm chú vào xa xa chém giết, đương nhiên trả lời.

“Hoàng thượng, ngọc lộ hoàn đây.” Hoa ma ma chớp mắt, nhìn hoàng thượng cùng hoàng hậu đã đứng ở ngoài điện, bước nhanh tới, hai tay đem bình sứ màu trắng trình lên.

Quân Mặc Hàn mặt không biểu cảm lấy bình sứ trong tay Hoa ma ma, mở ra, đem một ngọc lộ hoàn đổ ra, cầm tay nàng nâng lên, “Đem ngọc lộ hoàn tức khắc ăn vào, bằng không thi độc quá sâu, sợ là thần tiên trên đời đều khó cứu.”

Lục Ngưng Nhiên cúi đầu, nhận ngọc lộ hoàn từ trong tay hắn, đầu ngón tay chạm đến bàn tay ấm áp của hắn, trong lòng ấm áp không hiểu, trầm mặc không nói, ngửa đầu, đem ngọc lộ hoàn nuốt xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.