“Nô tì tham kiến hoàng thượng!” Lục Ngưng Nhiên liễm mi, đứng
dậy đoan trang tao nhã hành lễ, trong lòng mắng thầm ‘Hoàng đế này thật
là kỳ quái, trước đây đối với hậu cung luôn ngoảnh mặt làm ngơ, sao bây
giờ lại thích đến đây như vậy chứ?
Xem ra đêm nay cũng không có tâm tình ngắm trăng’, nàng không khỏi cảm thấy mất hứng.
“Nô tì tham kiến hoàng thượng!” Nghi Phi lập tức buông chén lưu ly trong tay, chậm rãi đứng dậy cúi người hành lễ.
“Bình thân.” Quân Mặc Hàn vẫn trưng ra một nụ cười ấm áp như cũ, đi đến bên cạnh Lục Ngưng Nhiên, “Hoàng hậu, hôm nay là sinh nhật của ngươi, trẫm vì Hoàng hậu chuẩn bị một phần hạ lễ, tạm thời biểu lộ tâm ý.” Dứt lời, không để ý Lục Ngưng Nhiên phản đối, ôm nàng vào trong lòng, mũi chân điểm nhẹ, giây lát biến mất ở trong bóng đêm.
“Buông ra.” Lục Ngưng Nhiên lạnh lùng nói, trong lòng buồn bực
vô cùng, vì sao mỗi lần hắn đều tùy ý như thế vô lại như vậy. Chuyện lần trước nàng còn nhớ rất rõ, hắn mạnh mẽ ôm nàng, bá đạo cầm tay nàng, cố ý đưa thuốc. Hôm nay vẫn như cũ không để ý cảm nhận của nàng, đem nàng
mang đi. Chẳng lẽ Lục Ngưng Nhiên nàng dễ khi dễ sao?
“Tốt lắm, Hoàng hậu đã nói như thế trẫm sao dám không nghe?” Nói xong, khóe miệng gợi lên nụ cười vô hại, cánh tay buông lỏng.
Giữa lưng không có độ ấm, Lục Ngưng Nhiên lại càng tức giận, đừng quên
hiện tại bọn họ còn ở giữa không trung. Hắn buông tay, Lục Ngưng Nhiên
liền rơi xuống phía dưới với tốc độ cực nhanh, cảm thấy bản thân mình
sắp ngã xuống mặt đất.
Một thân ảnh màu vàng tới gần, giữa lưng lại có độ ấm, mà nàng lại một
lần nữa ở trong lòng hắn, nhìn đôi mắt mê người của Quân Mặc Hàn, “Trẫm sao có thể buông tay hoàng hậu được.” Trong lúc nói giỡn, bọn họ xoay tròn một vòng trên không trung, tiếp tục phi thân về phía trước.
Lục Ngưng Nhiên trừng lớn đôi mắt, căm tức nhìn Quân Mặc Hàn, “Ngươi… Đến cùng ngươi muốn như thế nào?”
“Đương nhiên là đưa hạ lễ.” Quân Mặc Hàn cười nhẹ nói, trong
mắt chứa tia ôn nhu. Tối nay hắn không giống trước, quần áo màu vàng,
gấm vóc mềm mại không lấn át được khí phách, tơ vàng ngọc quan buộc lên
tóc, mày kiếm tinh xảo, môi mỏng khẽ cong, bên mặt góc cạnh rõ ràng, vô
cùng tuấn mỹ.
“Hạ lễ mà Hoàng thượng đưa thật đúng là độc đáo!” Lục Ngưng Nhiên tăng thêm hai chữ độc đáo, đưa hạ lễ như thế, chẳng quan tâm nàng tùy ý mang người đi?
Một trận gió nhẹ phất qua, tóc của Lục Ngưng Nhiên cùng Quân Mặc Hàn
quấn lấy nhau, hương khí tràn ngập ở không trung, Lục Ngưng Nhiên ngước
mắt thưởng thức bóng đêm tĩnh lặng này.
Hai thân ảnh ở không trung tung bay như bươm bướm bay lượn cùng nhau,
xinh đẹp động lòng người. Hai người đều trầm mặc, Quân Mặc Hàn khóe môi
nhếch lên nụ cười ôn nhu. Lục Ngưng Nhiên mang thái độ lười nhác, tùy ý
hắn mang bản thân đến nơi không biết.
Rốt cục lúc Lục Ngưng Nhiên sắp buồn ngủ, hai người nhanh nhẹn rơi xuống đất, nơi này đã rời xa cung đình. Chỗ này giống như một ngôi nhà nhỏ,
có một cái sân không lớn lắm, trong viện có hoa tử đằng, còn có vài gốc
mai tranh nhau tỏa hương.
Quân Mặc Hàn thuận thế cầm tay Lục Ngưng Nhiên đi đến sau nhà nhỏ. Thì
ra nơi này có hồ nước xanh biếc, sóng nước dập dờn. Bất tri bất giác
không trung có nhiều mưa bụi bay bay, tựa như một mảnh mông lung sương
khói, có hương vị như đang đi dưới mưa ở Giang Nam.
Cầu được làm từ bạch ngọc, từ bờ bên này đến bờ bên kia, cỏ non xanh
biếc vờn quanh, thảo nguyên mênh mông vô bờ. Màn đêm bao phủ, tỏa ra
nhàn nhạt ngân quang, càng yên tĩnh càng làm người ta lưu luyến không
thôi.
“Có thích nơi này không?” Quân Mặc Hàn quanh thân tản ra nhàn nhạt lo lắng, hơn nữa thế ngoại cảnh đẹp như vậy càng làm cho người ta vui vẻ thoải mái.
“Thích.” Mềm nhẹ đáp, đây không phải là ước nguyện trong lòng
nàng sao? Không có phân tranh, mặt trời mọc đi làm, mặt trời lặn về ngủ, cuộc sống đơn giản vô cùng.
“Ngươi là người đầu tiên đến nơi này! Về sau ngươi có thể tùy ý ra vào.” Quân Mặc Hàn nằm ở trên mặt cỏ híp mắt lại, bình tĩnh thưởng thức ánh trăng.
“Đây là đâu?” Lục Ngưng Nhiên lập tức nằm xuống, chiếu vào tầm
mắt là một bầu trời đầy sao, trong suốt sáng ngời. Nơi này làm nàng quên đi phiền não.
“Là trong mộng của ta, mỗi khi ta lo lắng phiền não sẽ đến đây dạo một chút.” Quân Mặc Hàn nhắm hai mắt lại, tận tình hô hấp không khí trong lành.
“Vì sao lại đưa ta đến đây?” Tiếp tục thưởng thức bầu trời đầy
sao, trong lòng đối với biểu hiện quái dị của hắn càng thêm nghi hoặc,
hắn đến cùng có âm mưu gì?
“Bởi vì…” Đôi mắt đẹp khẽ mở ra, nghiêng người nhìn vào mắt của Lục Ngưng Nhiên, “Nơi này cũng là nơi trong mộng của ngươi.”
“Mộng?” Mày liễu khẽ nhíu lại, trong mắt vụt sáng, khóe miệng cười khẽ, “Hoàng thượng, nô tì không biết là người đánh giá bản thân quá cao hay là xem thường nô tì đây?” Theo lời hắn nói, nơi này cũng là mộng của nàng, bất luận là kiếp trước hay kiếp này cũng đều là cuộc sống nàng muốn. Nhưng vì sao hắn lại nói
như thế? Quân Mặc Hàn trước kia luôn không quan tâm, vì sao lại quan tâm chăm sóc nàng như vậy? Nếu như là vì Mặc Trúc, cũng không giống lắm.
Đây đến cùng là vì sao?
“Nơi này là hạ lễ ta tặng cho ngươi, trừ ngươi và ta không còn ai biết được nơi này.” Quân Mặc Hàn giơ lên nụ cười tà mị hết sức dụ hoặc, nói.
“Hoàng thượng, nói thẳng mục đích của người đi, nếu được thì ta sẽ nhận.” Lục Ngưng Nhiên nhíu mày, Hoàng đế uống lộn thuốc sao? Vì sao lại đối xử tốt với mình như vậy, chẳng lẽ hắn có ý đồ khác?
“Nếu Hoàng hậu đã biết, vậy trẫm nói thẳng, nếu ngươi đáp ứng yêu cầu của trẫm thì ba năm sau trẫm trả lại tự do cho ngươi.” Quân Mặc Hàn trực tiếp mở miệng, “Cuộc giao dịch này đối với Hoàng hậu mà nói phi thường mê người đúng không?”
“Hoàng thượng có thể nói rõ ra không? Nếu hợp lý thì nô tì sẽ đáp ứng” Lục Ngưng Nhiên sớm biết không ai cho không ai cái gì bao giờ, vẫn nằm ở trên mặt cỏ thư giãn thân thể.
Trong lòng suy nghĩ, Hoàng đế này xem ra cũng không đơn giản, cư nhiên
biết ta sẽ rời đi? Xem ra là sớm có dự mưu, đến cùng là bắt đầu từ lúc
nào?
“Trẫm tất nhiên là hiểu được, theo tính cách bây giờ của ngươi, nhất định là không muốn ở trong Hoàng cung, cho nên chắc chắn sẽ nghĩ cách
trốn ra khỏi cung!”
Xoay người một cái, hai người thưởng thức bầu trời, lại nói đến điều kiện giao dịch, “Thứ nhất: An tâm làm Hoàng hậu của trẫm, cần phải làm tận chức trách; Thứ
hai: Khi trẫm cần, được gọi thì phải đến; Thứ ba: Trong khoảng thời gian này, trừ bỏ trẫm ra thì không được có nam nhân khác. Nếu như ngươi đồng ý ba điều này thì ba năm sau trẫm chắc chắn trả lại tự do cho ngươi.
Hoàng hậu thấy thế nào?” (Sally: Ta thấy có vị âm mưu ở đây a, chẳng lẽ ca tự tin 3 năm sau sẽ chiếm được trái tim Nhiên tỷ???)