“Ba điều kiện này ta có thể đáp ứng. Bất quá nô tì cần chứng thực một số chuyện có được không?” Thanh âm lười nhác lưu chuyển, Lục Ngưng Nhiên tao nhã xoay người nhìn chăm chú vào bên mặt của hắn.
“Nói nghe một chút xem.” Quân Mặc Hàn nhíu mày, xoay người nhìn nàng.
“Thứ nhất: Hoàng thượng là Ảnh, Ảnh cũng là hoàng thượng; Thứ hai:
Mặc Trúc là huynh đệ của người mà không phải là nam sủng của người; Thứ
ba: Ta luôn là quân cờ trong tay người.” Lục Ngưng Nhiên lại xoay người, nằm thẳng ở trên cỏ, “Hoàng thượng chỉ cần trả lời đúng hoặc sai?”
“Đúng.” Trả lời không chút che giấu khiến cho Lục Ngưng Nhiên
xả ra nụ cười lạnh. Quân Mặc Hàn đưa tay chống đầu, nhìn dung nhan của
nàng dưới ánh trăng, “Có thể cho ta biết ngươi nhận ra từ lúc nào không?”
Tuy sắc mặt Quân Mặc Hàn vẫn lạnh nhạt, kì thực trong lòng rung động không nhỏ, nữ tử này sẽ cho hắn bao nhiêu kinh hỉ đây?
“Bởi vì mỗi người đều có khí tức riêng, đêm đó khi ngươi ôm ta đến
nơi ở của Mặc Trúc, ta cảm nhận được khí tức quen thuộc. Lần đầu gặp
Hoàng thượng, ta cũng ở trong lòng ngươi cảm nhận được khí tức ấy. Mới
đầu ta chỉ hoài nghi nhưng ngay sau đó ngươi đối với hành động thân mật
của ta với Mặc Trúc biểu hiện ra vẻ dị thường thì trong lòng ta đã có
phán đoán. Cho đến tối nay, khi ta ở trong lòng ngươi lại cảm nhận được
khí tức kia thì trong lòng ta đã chắc chắn được nửa phần. Lúc ngươi vừa
mới nói câu nói kia, nếu như ngươi không là Ảnh, sao ngươi lại biết ta
không muốn ở trong hậu cung, muốn ra khỏi cung? Bởi vì chỉ có Ảnh biết
ta ra cung là vì tìm thần y.” Lục Ngưng Nhiên chuyển mắt, nhìn thấy nụ cười vô cùng ôn nhu của hắn.
“Thì ra ta lộ ra nhiều sơ hở như vậy a, quả nhiên ngươi quan sát rất tỉ mỉ, như vậy lý do thứ hai thì sao? Ta nói Mặc Trúc là nam sủng của
ta lúc nào?” Quân Mặc Hàn trong lòng có chút không vui, nam sủng?
Cũng mệt nàng nghĩ ra, trong đầu đột nhiên lóe qua một ý niệm trong đầu, thật muốn mổ đầu nàng ra xem trong đó chứa gì? Sao lại nghĩ ra chuyện
quái dị đó?
“Ngày ấy, ta ngẫu nhiên phát hiện Hoa ma ma nửa đêm lén lút đi ra
Cảnh Nghi cung, vì tò mò nên ta đi theo nàng, khi tới Mai viên thì thấy
Mặc Trúc. Hoa ma ma là lão ma ma trong cung sao lại đối với Mặc Trúc
cung kính, vì sao chứ? Vả lại trong cung sao lại có một nam tử như thế?
Dựa theo các dấu hiệu lúc đó, trong lòng ta đoán Mặc Trúc nhất định là
nam sủng của Hoàng thượng.” Lục Ngưng Nhiên nói ra phân tích của bản thân, phán đoán chi tiết.
“Vậy cũng không thể nói chắc Mặc Trúc là nam sủng của ta đi?” Quân Mặc Hàn ý cười càng sâu, hắn khi nào yêu thích nam nhân chứ?
“Chẳng lẽ lời đồn về bản thân mình mà người lại không biết sao?” Lục Ngưng Nhiên nhìn thấy trong mắt của Quân Mặc Hàn có tia tức giận, vụt cười một tiếng, “Thánh thượng của Vân Triêu quốc, hậu cung giai lệ ba ngàn lại không sủng hạnh một ai, đây đến cùng là vì sao? Có hai nguyên nhân, một là Hoàng thượng có bệnh không tiện nói, hai là không thích nữ tử, vậy chỉ còn có…” Lục Ngưng Nhiên nhíu mày, bộ dáng như ngươi hiểu mà, “Hoàng thượng có sở thích đoạn tụ.”
“Vậy Hoàng hậu nghĩ sao?” Quân Mặc Hàn hai tay chống đỡ thân
thể, cùng Lục Ngưng Nhiên gần trong gang tấc, cúi người nhìn đôi mắt
sáng ngời của nàng. Đúng là buồn cười, nàng thế mà nghĩ ra được như vậy, hắn khi nào thì thân mang bệnh không tiện nói ra? Khi nào yêu thích nam nhân?
Thân là nam tử sao lại bị nói như vậy?
“Hoàng thượng còn muốn tiếp tục sao?” Lục Ngưng Nhiên cười ra
tiếng, trong lòng càng thêm khẳng định Quân Mặc Hàn bề ngoài nhìn như
tao nhã, kì thực nội tâm là cực kỳ âm hiểm, hắn rất nguy hiểm.
“Tiếp tục.” Quân Mặc Hàn lại nằm xuống mặt cỏ, liếc mắt nhìn nàng.
“Đợi Hoa ma ma rời khỏi, ta đang muốn quay lại trùng hợp gặp lúc Mặc Trúc phát bệnh, ta liền tiến lên thăm hỏi cũng không nghĩ tới hắn vừa
nhìn ta lại gọi ta là mẫu phi? Lòng ta nổi lên nghi ngờ, hai chữ ‘mẫu
phi’ này là thế nào?” Lục Ngưng Nhiên không để ý đến hắn, tiếp tục nói, “Đến đêm đó, ngươi bắt ta đi Mai viên, Mặc Trúc nói cho ta biết hắn cùng Ảnh là huynh đệ. Ta lúc đó cũng chỉ đoán, nếu như Ảnh là Hoàng thượng, như
vậy Mặc Trúc gọi mẫu thân là mẫu phi. Bây giờ ta đã chứng thực ngươi là
Hoàng thượng, thân phận của Mặc Trúc tự nhiên cũng có thể chứng thực,
các ngươi quả thật là huynh đệ, mà hắn cũng không là nam sủng của
ngươi.”
“Tốt lắm, Hoàng hậu quả nhiên rất giỏi quan sát, vậy thứ ba?”
Quân Mặc Hàn trong lòng trầm xuống, không nghĩ tới nàng lại sâu sắc như
thế. Trong hậu cung này, người biết được Mặc Trúc trừ bỏ Hoa ma ma cùng
hắn, những người khác đều không ở trên đời này, mà nàng lại có thể thông qua dấu vết nhỏ như vậy, đoán ra. Đối với nàng, hắn lại có thêm nhận
thức mới, nàng chẳng phải ngốc nghếch mà là ‘Đại trí giả ngu’ (Người
thông minh giả vờ ngu ngốc).
“Tuy ta không biết vì sao ngươi lại tuyển nữ nhi của một tri phủ nho nhỏ làm Hoàng hậu, nhưng sau khi vào cung, ta ở trong cung tùy ý làm
bậy thì ngươi đều im lặng, tay ta lây dính đầy máu tươi. Mà ngươi là
người đứng đầu lại để mặc ta như vậy, chứng tỏ ngươi đang cam chịu.” Lục Ngưng Nhiên liếc mắt nhìn Quân Mặc Hàn, trong mắt hắn lóe lên tia
tán thưởng, trong lòng nàng hừ lạnh một tiếng, tiện đà nói, “Thân là Hoàng hậu cư nhiên bị chúng phi tần loạn kim đâm chết lại không có
người ngăn cản, mà thân là Hoàng thượng, như thế nào lại không biết? Chỉ sợ ngươi cũng ngầm đồng ý đúng không? Chỉ vì ngươi cảm thấy ta – quân
cờ này không còn tác dụng.”
Quân Mặc Hàn nhìn thẳng nàng, trong lòng hồi tưởng lại: Lúc trước sao
hắn lại tuyển nàng làm Hoàng hậu a? Sau khi nghĩ xong không khỏi đau
lòng, mở miệng, “Lúc trước, tuyển ngươi làm Hậu là vì ngươi không có bối cảnh, vừa vặn có thể cân bằng thế lực của các cung. Đối với hành vi của ngươi, tuy ta biết nhưng cũng cam chịu. Nhưng những năm gần đây,
ngươi ngày càng nghiêm trọng khiến cho hậu cung tiếng oán than dậy đất,
ta chỉ có thể bất đắc dĩ.”
“Chuyện của Lệ Phi, Hoàng thượng nhất định đã biết trước, mà Hoàng
thượng lại lựa chọn cam chịu. May mà ta đại nạn không chết, nhưng cũng
nhìn thấu nhân sinh. Những việc xảy ra sau này Hoàng thượng nhất định là cảm thấy ngoài ý muốn, tất nhiên là hiểu được, quân cờ như ta vẫn có
giá trị lợi dụng cho nên mới có chuyện tối nay, không phải sao?” Lục Ngưng Nhiên cười lạnh nói, nàng cho tới bây giờ hận nhất là bị người khác lợi dụng.
“Không, chuyện tối nay chính là giao dịch, không phải lợi dụng. Đối với ta mà nói thì ngươi không phải quân cờ.” Quân Mặc Hàn ẩn ẩn mở miệng, cực lực phủ nhận.
Nhìn lãnh ý trong mắt của nàng, hắn đột nhiên rất muốn giải thích.
Không xem nàng là quân cờ sao? Lục Ngưng Nhiên ánh mắt kinh ngạc, tìm
tòi nghiên cứu ý tứ trong mắt Quân Mặc Hàn. Phượng mâu hơi trầm xuống,
bắn ra một tia kiên định. Hiện tại, nàng không phải Lục Ngưng Nhiên cho
nên nàng muốn nắm giữ vận mệnh của bản thân, “Ta sẽ không trở thành quân cờ cho bất kì ai!” Nàng lạnh lùng mở miệng, đứng dậy phủi quần áo, đi về phía trước.
“Vậy giao dịch của chúng ta thì sao?” Quân Mặc Hàn lập tức đứng dậy đuổi theo nàng.
“Đã chứng thực xong, ta đây tiếp tục làm Hoàng hậu, nhưng phương thức xử lý sẽ do ta quyết định.”