Thanh âm cầu xin truyền đến. Lục Ngưng Nhiên dừng lại, xoay người thấy
hai vai hắn run run, gắt gao ôm chặt hài cốt, giống như chỉ sợ nếu buông tay liền sẽ biến mất không thấy. Bóng lưng bất lực kia khiến cho tim
Lục Ngưng Nhiên đột nhiên khẽ đau. Nàng chậm rãi đi đến bên cạnh hắn,
ngồi xổm xuống, tay phải khoát lên vai trái của hắn, an ủi hắn, trầm mặc không nói.
Mưa mỗi lúc một to, nước mưa tầm tã chảy xuống, vô tình đánh vào người bọn họ.
Quân Mặc Hàn cố chấp ôm hài cốt, không chịu rời đi. Lục Ngưng Nhiên cảm nhận được sợ hãi cùng bi thương trong lòng hắn, không còn sức bước đi, chỉ
có thể yên lặng ở bên cạnh hắn.
Ngoài Ngàn Thanh điện, cung nữ thái giám yên lặng không dám tiến vào.
Bọn họ tất nhiên là biết được tính cách của hoàng thượng, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Trong mưa hai thân ảnh màu vàng, cẩm tú y bào thượng đẳng sớm bị nước
mưa làm ướt nhẹp. Nước mắt Quân Mặc Hàn hòa lẫn nước mưa cứ tuôn xuống
cũng không thể xóa tan sự bi thương của hắn. Nỗi đau của hắn ai có thể
hiểu được?
Lục Ngưng Nhiên gạt tóc mái dính đầy nước trên mặt hắn, nước mưa trút
xuống khiến nàng không mở mắt được, mà nàng lại ngồi ở một bên, chưa
từng rời đi.
Quân Mặc Hàn khóc lóc nức nở, ngước đầu, nước mắt cùng nước mưa sớm đã
chan hòa, trong mơ hồ nhìn đến dung nhan quật cường bên cạnh. Đầu ngón
tay nàng truyền lại ấm áp cho hắn, khiến cho lòng hắn đang đóng băng
nháy mắt như muốn tan chảy. Hắn cúi đầu nhìn chăm chú hài cốt trong
lòng, xoay người, cánh tay trái đưa lên, đem nữ tử trước mắt ôm vào
trong lòng, hít thở hương thơm của nàng, thanh âm trầm thấp vang lên, “Có ngươi bên cạnh ta, an ủi ta, thật tốt!”
Lục Ngưng Nhiên nghe hắn nói, trong lòng lại sinh ra một tia ấm áp. Hai
tay đưa ra ôm hắn, cảm nhận được cả người hắn lạnh lẽo, trong lòng
thoáng buồn, lòng của hắn sớm đã biến thành băng ngàn năm rồi, Lục Ngưng Nhiên âm thầm nghĩ. Đến cùng thì hắn đã gặp chuyện gì? Vì sao, khi nhìn hài cốt này lại bi ai đến thế, nàng đến cùng là ai?
Trong đầu hiện ra lời đồn về hắn. Bốn năm trước, cung biến, hắn thí
huynh sát phụ mới đoạt được đế vị. Từ đó hắn không còn huynh đệ, một
mình cô độc ngồi trên ngai vàng. Nhưng Mặc Trúc là đệ đệ của hắn, người
ngoài lại không biết? Qúa khứ của hắn đến cùng là như thế nào?
Lúc nàng suy nghĩ, nam tử một tay ôm chặt hài cốt, mê man ngất đi. Hiện
tại hắn quá mức yếu ớt, hoàn toàn không phải là Hoàng đế cao cao tại
thượng. Lục Ngưng Nhiên ngửa đầu, nhìn thấy hắn nhắm mắt. Nước mắt hóa
thành dòng chảy, không ngừng tràn ra, nàng rõ ràng cảm nhận được, nam
nhi rơi lệ mới là lúc hắn thương tâm tới tận cùng, đau thấm gan thấm
ruột. Nàng nâng tay, nhẹ nhàng xoa lên khuôn mặt tái nhợt của hắn, mày
kiếm lúc trước giãn ra giờ phút này lại nhíu lại, “Người đâu!” Lục Ngưng Nhiên không khỏi tâm sinh thương tiếc, thở dài một tiếng, kêu.
“Lão nô tham kiến Hoàng hậu nương nương.” Hoa ma ma bước nhanh
đi tới, nhìn thấy Quân Mặc Hàn trong lòng Lục Ngưng Nhiên, nhìn hắn khóc thũng hai mắt, không khỏi trào nước mắt.
“Hoàng thượng thương tâm quá độ, hiện nay cần nghỉ ngơi, bãi giá về Cảnh Nghi cung.” Khi thấy vẻ mặt đầy nước mắt của Hoa ma ma, tất nhiên là hiểu được, Hoa ma ma hôm nay hành động quá mức khác thường nhất định là biết được nội
tình.
“Vâng.” Hoa ma ma lĩnh mệnh, cùng Lục Ngưng Nhiên đem Quân Mặc
Hàn cẩn thận nâng dậy, an trí phượng liễn. Mưa to như trút nước, đoàn
người vẫn đi về phía Cảnh Nghi cung.
Trong Cảnh Nghi cung, Lục Ngưng Nhiên sai người vì Quân Mặc Hàn thay đổi xiêm y sạch sẽ, mà bản thân cũng đổi y phục.
Nàng đi đến nội điện nhìn Quân Mặc Hàn nằm hôn mê bất tỉnh, “Hoàng thượng có trở ngại gì không?” Nhìn chăm chú vào Vương thái y đang bắt mạch, thấp giọng hỏi.
“Cũng không lo ngại, Hoàng thượng thương tâm quá độ, ảnh hưởng đến
tâm thần, cộng với mắc mưa nên có chút cảm mạo. Thần sẽ kê đơn thuốc,
cách hai canh giờ uống một lần, ra mồ hôi thì đêm mai sẽ khỏe lại.” Vương thái y đứng dậy, trả lời.
“Ừ, Vương thái y hôm nay cũng mệt mỏi rồi, nên trở về nghỉ sớm đi.” Lục Ngưng Nhiên nhìn lão nhân trước mặt, nhẹ giọng nói.
“Thần xin cáo lui.” Vương thái y cúi đầu, cung kính lui đi ra ngoài.
Lục Ngưng Nhiên dời bước tới cạnh giường, “Các ngươi đều đi xuống đi.” Trầm thấp ra lệnh.
“Tuân lệnh.” Cung nữ lĩnh mệnh lui ra.
Trong nội điện trừ bỏ Lục Ngưng Nhiên cùng Quân Mặc Hàn thì không còn ai cả.
Lục Ngưng Nhiên ngồi bên cạnh giường, Quân Mặc Hàn vẫn nằm trên giường,
thần sắc tái nhợt, khóe mắt vẫn rơi lệ không ngưng, nói mê, “Không, đừng rời khỏi ta, không, không được!” Nói xong, hai tay vươn ra, không ngừng vung giữa không trung.
Lục Ngưng Nhiên không đành lòng, sợ hắn bị cảm lạnh, chìa tay nắm tay
hắn. Tay phải lại bị tay hắn bắt được mới an ổn lại, như đã tìm được
sinh mệnh trong miệng nỉ non, “Không, đừng rời khỏi ta, không được!”
Lục Ngưng Nhiên tránh thoát không được chỉ có thể tùy ý hắn nắm. Cảm
nhận lòng bàn tay hắn lạnh lẽo, cả người không biết khi nào đã bắt đầu
run run, Lục Ngưng Nhiên trầm giọng kêu, “Hoa ma ma, lấy bồn nước đến đây.”
“Nương nương, Hoa ma ma vừa mới rời đi.” Ngoài điện, Bình Nhi nhẹ giọng trả lời.
Lục Ngưng Nhiên bất đắc dĩ, hiện nay không thể để người khác thấy bộ
dáng này của Hoàng thượng, trừ bỏ Hoa ma ma thì những người khác không
thể vào. Lúc đang suy nghĩ, tay nàng đã bị kéo lại, nàng bất ngờ không
đề phòng liền ngã vào lòng hắn.
Lục Ngưng Nhiên sắc mặt ửng đỏ, vội vàng đứng dậy, mà hắn lại xoay người đem nàng ôm vào trong lòng, hắn vẫn nỉ non tự lẩm bẩm.
Lục Ngưng Nhiên ngước mắt, nhìn thấy hàng lông mày đang nhíu, mắt phượng khép chặt, cả người rét run, ứa ra mồ hôi lạnh. Lòng trắc ẩn đột nhiên
sinh ra, chỉ có thể mặc hắn ôm mình như thế.
Không biết đã bao lâu, Quân Mặc Hàn cả người run lên như hàn băng ngàn
năm, hai tay ôm chặt nàng, càng không ngừng run rẩy. Lục Ngưng Nhiên
biết đây là dấu hiệu bị cảm nghiêm trọng, lập tức cởi hài, chui vào
trong chăn ôm chặt hắn, dùng nhiệt độ cơ thể làm hắn ấm áp, để hắn giảm
bớt chút thống khổ.
Lục Ngưng Nhiên có thể tinh tường nghe được nhịp tim của hắn. Hai tay
hắn ôm chặt nàng, nàng tựa đầu vào lồng ngực rộng lớn của hắn, đầu óc
nàng nháy mắt trống rỗng. Trên người hắn có khí tức đặc biệt làm nàng an tâm, nghĩ là bản thân cũng mắc mưa, hai mắt hơi trầm xuống, cũng thiếp
đi.
Một đêm ép buộc, Quân Mặc Hàn mệt mỏi mở hai mắt, nhìn quanh bốn phía.
Nơi này không phải tẩm cung của hắn. Hắn dần dần hoàn hồn, cảm nhận được ngực ấm áp, cúi xuống nhìn về phía nữ tử trong lòng, quần áo hắn bởi vì đêm qua giãy dụa nên lộ ra một nửa. Nhìn kĩ thêm một chút thiên hạ
trong lòng búi tóc tán loạn, ba ngàn tóc đen xõa ra, cái yếm màu vàng mơ hồ hiện ra.
Quân Mặc Hàn cảm thấy yết hầu khô cạn, liều mạng nuốt một chút, phượng
mâu híp lại, nhìn thẳng da thịt trắng tuyết kia mơ màng không thôi.