Thịnh Thế Tuyệt Sủng

Chương 33: Cái chết của Mai Phi



Edit: Sunny Út

Beta: Feiyang

“Lý Đức Phúc truyền ý chỉ của trẫm, long thể trẫm bất an, hôm nay miễn vào triều.” Quân Mặc Hàn xua tay trầm giọng nói, căm tức liếc Lục Ngưng Nhiên.

“Vâng.” Hoa ma ma kinh ngạc liếc mắt nhìn Quân Mặc Hàn, từ khi Hoàng thượng đăng cơ tới nay thì chưa bỏ qua việc lâm triều bao giờ, lại nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên trong mắt còn vẻ khiêu khích, trong lòng hiểu rõ, khẽ mỉm cười lui ra ngoài.

Mặc Trúc rốt cục tỉnh táo lại, cúi đầu nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên, đột nhiên nới lỏng tay, sắc mặt ửng đỏ nói, “Các ngươi sao lại ở đây?”

“Ngươi tỉnh rồi?” Lục Ngưng Nhiên rốt cục cũng được tự do, không nhìn tới ánh mắt hình viên đạn đang bắn thẳng về phía mình, chậm rãi đứng dậy xoa cánh tay, dường như không có việc gì, hỏi.

“Ừ.” Chất phác đáp, Mặc Trúc ảo não không thôi. Bản thân sao lại xuất hiện ảo giác nhận nhầm nàng chứ?

“Nếu như ngươi cứ ôm chặt mãi không buông chỉ sợ người nào đó sẽ bầm thây ta vạn đoạn.” Lục Ngưng Nhiên liếc mắt, xuống giường lướt qua Quân Mặc Hàn, đi tới trước bàn đổ nước, xoay người đi đến trước giường, thấp giọng ra lệnh, “Còn không nâng Mặc Trúc dậy.”

Quân Mặc Hàn thu ánh mắt muốn giết người lại, khôi phục ôn nhu ấm áp, cẩn thận nâng Mặc Trúc dậy. Lục Ngưng Nhiên đem cốc nước cho Mặc Trúc uống.

Mặc Trúc kinh ngạc nhìn chăm chú vào Lục Ngưng Nhiên, đáy mắt xẹt qua tia khác thường, tiếp nhận cốc nước, uống. Lục Ngưng Nhiên nhìn khuôn mặt đỏ bừng của hắn, đột nhiên muốn trêu chọc, “Sao ngươi lại thẹn thùng như vậy a.”, nhận lại cái cốc để lên bàn, lập tức ngồi xuống đợi bọn họ cho nàng một lời giải thích.

“Mặc Trúc, ngươi, về sau nếu không được ta cho phép, tuyệt đối không thể làm tổn hại bản thân mình.” Quân Mặc Hàn nghiêm túc mở miệng, nhìn thẳng Mặc Trúc.

“Được.” Lạnh nhạt cười, lại khôi phục như thường ngày, “Bây giờ vướng bận trong lòng đều đã xong, mà ta cũng có mục đích sống tiếp, cho nên sẽ không bỏ qua cơ hội được sống, ta muốn sống thật tốt.” Mặc Trúc liếc mắt nhìn Lục Ngưng Nhiên, nội tâm càng thêm chắc chắn.

“Khúc mắc của ngươi đã giải, tảng đá trong lòng cũng tan đi, thi cốt của mẫu phi đã tìm được, ta muốn an táng nàng thật tốt.” Quân Mặc Hàn ẩn ẩn thở dài, trải qua chuyện hôm qua, rốt cục tìm được mẫu phi, thống khổ nén lại trong lòng hợp thời được giải phóng. Chuyện cũ rành rành trước mắt đã để lại nhiều tiếc nuối cùng hối hận, bọn họ chung quy vẫn phải đối mặt với hiện thực.

“Trong lòng ta luôn luôn ôm ảo tưởng rằng mẫu phi còn sống, chỉ do tình thế bức bách mới rời khỏi chúng ta, rời khỏi hoàng cung, có thể sống ở nơi nào đó, nhưng nhiều năm như vậy làm ta dần dần nhận ra, mẫu phi thật sự đã đi, vĩnh viễn sẽ không trở về.” Mặc Trúc nỗi lòng hỗn loạn, khúc mắc mặc dù được giải quyết nhưng trong lòng thủy chung vẫn ẩn ẩn đau.

“Chuyện đã qua rồi, bây giờ phải đem hài cốt của mẫu phi chôn.” Khuôn mặt Quân Mặc Hàn u sầu, ưu thương, thật sâu nhìn Mặc Trúc, “Trước khi chết mẫu phi thích nhất hoa mai, chúng ta đem hài cốt của nàng chôn dưới gốc cây hoa mai được không?”

“Ca, ta muốn rời đi hoàng cung, mang theo hài cốt mẫu phi rời đi. Bởi vì nơi này là ác mộng của nàng cũng là ác mộng của chúng ta, ta nghĩ mẫu phi cũng không muốn sau khi chết vẫn bị giam cầm ở nơi này.” Mặc Trúc nhìn Quân Mặc Hàn hơi trầm mặt, “Ta ở hậu cung này cũng đã mười mấy năm mà không ai biết, trải qua chuyện đêm qua ta có thể một lần nữa lấy lại dũng khí, ta muốn làm việc mình thích, mang theo hài cốt của mẫu phi đi du lịch tứ phương, khi tìm được nơi thích hợp thì sẽ chôn mẫu phi ở nơi đó.”

“Nhưng còn bệnh của ngươi thì sao?” Quân Mặc Hàn không tán thành hỏi.

“Chút ốm đau ấy thì tính cái gì? Chỉ cần tâm tình tốt, sẽ tự nhiên hết bệnh, có lẽ ngày nào đó đi tới một nơi, hữu duyên sẽ gặp thần y, chẳng phải là rất tốt sao?” Mặc Trúc lạnh nhạt, sớm nhìn thấu sinh tử, bình thản ung dung nói.

“Được rồi, ta đáp ứng ngươi.” Quân Mặc Hàn tất nhiên là hiểu rõ tính cách của Mặc Trúc, chỉ cần việc hắn muốn làm thì không thể lay chuyển, gật đầu đáp ứng.

Lục Ngưng Nhiên lặng im không nói. Nghe hai người nói chuyện, suy nghĩ miên mang, thì ra hài cốt kia là mẫu phi bọn hắn, trong sách ghi lại, tiên đế rất sủng ái Mai Phi.

Nàng cao quý thánh khiết, cao ngạo thanh lãnh, tài tình vô cùng, dung nhan khuynh thành, tám năm trước, chết không rõ nguyên nhân.

Hài cốt đêm qua, dựa theo nàng phán đoán, ngày đó chết hẳn rất thê thảm, Mai Phi vì sao lại rơi vào kết cục như vậy? Nhìn vẻ mặt bọn họ thì trong đó chắc chắn có ẩn tình, lại nhớ tới thai nhi trong bụng của nàng, nàng trơ mắt nhìn thai nhi bị hủy hoại còn mình thì bất lực, lòng nàng lúc đó chắc chắn rất đau.

Trong lòng nghi hoặc chưa được giải đáp, Lục Ngưng Nhiên phẫn nộ đi về. Nghi Phi sớm chờ ở Cảnh Nghi cung, nhìn thấy Lục Ngưng Nhiên bình yên vô sự, trong lòng mới hết lo lắng.

“Muội muội, ngươi cũng biết chuyện năm đó của Mai Phi nương nương?” Lục Ngưng Nhiên đột nhiên nhớ tới, nữ tử trước mặt cũng là người hiểu biết, có thể biết được một chút.

“Tỷ tỷ vì sao lại hỏi chuyện phi tần của tiền triều?” Nghi Phi nghi hoặc hỏi, ngược lại nhớ tới chuyện hôm qua, trong lòng đoán ra một chút, “Tỷ tỷ, chẳng lẽ hài cốt kia là?”

“Việc này vạn không thể để lộ ra ngoài.” Lục Ngưng Nhiên tất nhiên là biết rõ sự thông minh Nghi Phi, nàng ta chắc chắn sẽ đoán ra nên cũng không giấu diếm, nhưng cũng dặn dò kĩ càng.

“Muội muội hiểu.” Nghi Phi gật đầu hiểu rõ, nhẹ giọng nói, “Về chuyện Mai Phi nương nương, ta cũng chỉ nghe được một ít, chỉ nghe nói tiên đế hoang dâm vô đạo, bạo ngược tàn nhẫn. Mai Phi nương nương chính là kinh thành đệ nhất mỹ nữ, mới có thể thịnh sủng không thôi. Nhưng cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn mà thôi.” Nghi Phi không khỏi cảm khái, từ xưa đế vương đều vô tình, có ai có thể được ân sủng một đời? Vận mệnh đã như vậy, vừa không thể cả đời một đôi người, còn làm bản thân khổ tâm, phí hoài thì giờ, dã tràng xe cát.

“Muội muội đừng đau buồn, nếu như sau này ngươi tìm được người mình yêu thì ta chắc chắn sẽ giúp ngươi ra khỏi nơi này.” Lục Ngưng Nhiên tất nhiên là biết được Nghi Phi không khỏi thấy cảnh thương tình, cũng biết tâm tư của nàng.

“Ngươi và ta đều thân bất do kỷ, có thể đi ra ngoài, nói dễ hơn làm.” Nghi Phi cười khổ, “Quên đi, không nói đến chuyện thương cảm này nữa. Mai Phi nương nương chết làm mọi người xôn xao, có người nói nàng cùng người ngoài thông dâm thì bị tiên hoàng bắt được, biếm vào lãnh cung, u buồn mà chết; có người nói tiên hoàng cuồng tính, đem nàng ngược đãi đến chết…”

“Xem ra sợ là chỉ có một người biết rõ.” Lục Ngưng Nhiên trong đầu chợt lóe lên vẻ mặt thống khổ của Quân Mặc Hàn, nhất định vào ngày Mai Phi gặp nạn, hắn cũng có ở đó.

“Tỷ tỷ, muội muội khuyên ngươi đừng quản việc này. Mai Phi chính là mẹ đẻ của Hoàng thượng, mà nhắc tới nàng là cấm kỵ, tỷ tỷ vẫn nên ít quan tâm để miễn đưa tới phiền toái không cần thiết.” Nghi Phi hảo tâm khuyên nhủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.