Thịnh Thế Tuyệt Sủng

Chương 40: Lam Phi chết thảm



Tiếng sáo biến mất, Thanh Xà trên mái hiên cũng biến mất vô tung vô ảnh, phảng phất như chưa có chuyện gì xảy ra. Một thân ảnh màu vàng bay tới, rơi xuống bên cạnh Lục Ngưng Nhiên, cúi người nhìn Lục Ngưng Nhiên bình yên vô sự, thần sắc lo lắng mới biến mất. Hỏa thằn lằn cảnh giác nhìn thân ảnh màu vàng trước mắt, không dám lơi lỏng.

“Tìm được không?” Lục Ngưng Nhiên chậm rãi đứng dậy, nhìn vào mắt phượng của Quân Mặc Hàn. Nếu như không lầm thì Thanh Xà hiển nhiên là có người khống chế, hơn nữa chúng nó theo tiếng sáo di hình đổi ảnh, vô cùng uy lực, đến cùng là người nào khống chế? Xem tình hình này, hiển nhiên là nhằm vào nàng. Nhưng vì sao Lam Phi lại là nạn nhân?

Quân Mặc Hàn lắc đầu, “Tiếng sáo khi có khi không, ta lần theo thanh âm tìm kiếm nhưng không thu hoạch được gì.“. Lúc này Quân Mặc Hàn lãnh mi, là ai lớn mật như thế, dám thi hành cổ thuật trong cung, hơn nữa lại dám thương hại Nhiên Nhi. Hắn nhất định sẽ không bỏ qua!

“Xuống dưới xem sao.” Lục Ngưng Nhiên cảm thấy kỳ quái, xem ra phải xem xác chết của Lam Phi mới được.

Quân Mặc Hàn thuận thế ôm eo nàng phi thân rơi xuống đất. Hai người đứng vững, Lục Ngưng Nhiên lập tức đi đến nội điện, Bình Nhi thấy Hoàng thượng cùng Hoàng hậu đi xuống tức khắc nghênh đón, “Hoàng hậu nương nương, có bị thương hay không?”

“Ít nhiều cũng nhờ Bình Nhi mang theo bảo bối kịp thời cứu giá, xong việc bản cung sẽ thưởng cho ngươi và bảo bối.” Lục Ngưng Nhiên ngước mắt. Thấy đôi mắt lo lắng của Bình Nhi nàng không khỏi ấm áp, tiểu nha đầu này càng ngày càng biết quan tâm người khác.

“Chỉ cần Hoàng hậu nương nương không có việc gì là tốt rồi, điều này so với phần thưởng càng vui hơn.” Bình Nhi thẹn thùng cười, nhẹ nhàng thổi một tiếng, hỏa thằn lằn liền ào ào từ trên mái hiên nhảy xuống, bò đến cái hộp Bình Nhi đã chuẩn bị, lười nhác nằm bên trong không nhúc nhích.

Lục Ngưng Nhiên cùng Quân Mặc Hàn đang muốn tiến vào nội điện, Lý Đức Phúc vội vàng tới, “Hoàng thượng, Lam thừa tướng biết Lam Phi nương nương chết thảm nên đặc biệt đến thăm hỏi, nay đã ở ngoài điện Kiền Dương.”

“Truyền lời của trẫm, trẫm đã phái người tra rõ việc này, đợi điều tra rõ ràng chân tướng sẽ hậu táng Lam Phi thật tốt.” Quân Mặc Hàn tất nhiên là biết rõ mục đích của Lam thừa tướng. Lam Phi chết thê thảm như thế nên Lam thừa tướng biết được tin tức là đương nhiên, dù sao Lam Phi cũng là nữ nhi của hắn.

“Tuân lệnh Hoàng thượng, lão nô xin cáo lui.” Lý Đức Phúc đương nhiên biết lợi hại trong đó. Việc này liên lụy tới Lam thừa tướng, nếu xử lý không tốt chỉ sợ triều đình sẽ có phân tranh. Trước mắt Hàn Ngọc quốc như hổ rình mồi, vạn không thể lại có náo động.

Lục Ngưng Nhiên liễm mi, Lam thừa tướng tin tức thật sự là nhanh, chỉ mới hai canh giờ bọn họ đã biết tin tức, xem ra Lam thừa tướng cũng không đơn giản. Lam Phi chết cũng rất kỳ quái, nàng thân đứng đầu Hậu cung nhất định không thể bỏ mặc. Suy nghĩ xong liền đi vào bên trong, trên giường nữ tử chết rất thảm.

“Hoàng thượng, sai người mời Vương thái y đến, trước khi hắn đến thì ngươi phải làm trợ thủ của ta.” Lục Ngưng Nhiên không chớp mắt kiểm tra thi thể, một mặt nói với Quân Mặc Hàn.

“Được.” Quân Mặc Hàn gật đầu. Nghe nói trước đây nàng từ thi thể tra ra rất nhiều dấu vết để lại, trong lòng đã sớm tò mò. Bây giờ nhân cơ hội này cũng có thể tận mắt chứng kiến.

“Hoa ma ma!” Lục Ngưng Nhiên giương giọng kêu.

“Hoàng hậu nương nương có gì phân phó?” Hoa ma ma cúi đầu đi đến. Sau khi nàng gọi Bình Nhi đến, lại an bài tốt cho cung nữ thái giám của Cảnh Lan cung, chỉ đợi Hoàng hậu nương nương gọi.

“Lấy mấy bao trắng sạch sẽ, còn có kéo, chủy thủ, nhíp…” Lục Ngưng Nhiên nói, rút ra khăn lụa trong tay áo, vén sa trướng lên. Một màn khủng bố đến cực điểm hiện ra trước mặt nàng.

Dung nhan xinh đẹp ngày xưa của Lam Phi giờ phút này đã hoàn toàn thay đổi: Trên mặt đầy máu, ngũ quan không còn rõ ràng nữa.

“Hoàng hậu nương nương, lão nô đã sớm sai người chuẩn bị.” Hoa ma ma nhẹ nhàng vỗ tay, Bình Nhi dẫn theo vài cung nữ hai tay nâng khay bạc đến.

“Tốt lắm.” Lục Ngưng Nhiên tán thưởng. Quả nhiên không hổ là lão ma ma, đối với nàng kính ý càng thêm tăng vài phần.

“Các ngươi đều lui ra.” Hoa ma ma nhìn vài cung nữ mặt lộ vẻ sợ hãi, lạnh giọng ra lệnh.

“Nô tì không sợ, Hoa ma ma cho nô tì ở lại đi.” Bình Nhi rất hiểu tính cách của Hoa ma ma, nàng rất mềm lòng nên chỉ cần làm nũng năn nỉ là được.

“Ừm, được rồi.” Hoa ma ma bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Lục Ngưng Nhiên, gật đầu đáp ứng.

Lục Ngưng Nhiên cẩn thận quan sát giường: Chăn gấm hoàn hảo không tổn hao gì ở một bên – hiển nhiên không bị mở ra, Lam Phi lại đoan chính nằm trên giường cũng không có dấu vết giãy dựa, xem ra không phải là bị giết chết trong lúc ngủ.

“Bao trắng” Lục Ngưng Nhiên chìa tay, kêu một tiếng, Quân Mặc Hàn tức khắc đem bao trắng đặt lên tay Lục Ngưng Nhiên, theo ánh mắt của nàng nhìn về phía thi thể.

Lục Ngưng Nhiên cẩn thận dùng bao trắng đặt trên mặt, “Máu tươi không đông lại, vết đao sâu khoảng một tấc, hai mắt nhắm nghiền, hẳn là chết trước khi mặt bị cắt.”

Một bên kiểm tra, một bên đưa ra phán đoán, ngay sau đó mở môi của nàng ra, “Răng nanh toàn bộ bị đánh nát, hơn nữa đầu lưỡi bị cắt.”

Bình Nhi hít vào một ngụm, không khỏi thốt ra, “Quá độc ác.”

Hoa ma ma cũng không dám nhìn, thủ pháp này quả thật quá tàn nhẫn. Tưởng tượng Lam Phi cư nhiên chết thê thảm như thế, nhớ tới nàng ta tuy rằng điêu ngoa nhưng lại chết như thế, không khỏi có chút sầu não.

“Nhíp.” Lục Ngưng Nhiên đem bao trắng đặt lên bàn, mở miệng tiếp.

Quân Mặc Hàn vội vàng đem nhíp bỏ vào trong tay nàng, “Có phát hiện gì không?“

Lục Ngưng Nhiên dùng cái nhíp cẩn thận gắp từ trong mũi ra một căn chỉ bạc, “Nàng trước khi chết hẳn là đi qua chỗ nào đó, chỉ bạc này là loại sợi thượng đẳng.” Lục Ngưng Nhiên đem chỉ bạc để sát vào mũi của mình, “Có hương vị hơi nhạt, hình như đã ngửi qua ở đâu đó rồi.” Một bên nhớ lại, một bên đem chỉ bạc cẩn thận để vào một bao trắng khác, gói lại.

“Vậy cũng có thể phát hiện ư?” Quân Mặc Hàn mặt lộ vẻ kinh ngạc. Hắn chưa bao giờ gặp qua khám nghiệm tử thi cẩn thận như thế, không ngờ Lục Ngưng Nhiên lại mang nhiều kinh hỉ cho hắn như vậy.

“Khuôn mặt đã bị phá hư, tìm không ra manh mối khác“, nói xong liền đem ánh mắt dời về phía cổ nàng, có một vết thương không rõ lắm “Vết xước này thật đặc biệt!”

“Nương nương, đây là do bị roi da làm bị thương.” Bình Nhi nhìn kỹ vết thương, khẳng định.

“Roi da? Sao ngươi có thể kết luận là roi da?” Lục Ngưng Nhiên chuyển mâu, nhìn về phía Bình Nhi, hỏi.

“Chủ tử thường xuyên dùng roi da trừng phạt nô tài. Trước kia Bình Nhi cũng từng bị đánh bằng roi da.” Bình Nhi không cần nghĩ ngợi nói, lại nghĩ đến bản thân bị đánh là do Hoàng hậu gây nên, bỗng nhiên phản ứng lại, cúi đầu không biết làm như thế nào cho phải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.