Thịnh Thế Tuyệt Sủng

Chương 45: Thất bại trong gang tấc



Bên này Quân Mặc Hàn bị tử sĩ gắt gao dây dưa thì trong điện, Bình Nhi lay động hai vai, mặt mang vẻ hoảng sợ trừng lớn hai mắt. Mắt thấy thân ảnh màu lam chậm rãi tới gần nàng: Tóc dài theo gió tùy ý tung bay, khóe miệng gợi lên ý cười tàn sát, hai tròng mắt lạnh như băng, tay cầm ống sáo khẽ thổi lên, dung nhan nữ tử xinh đẹp giờ phút này dữ tợn không thôi.

Cảm giác của Bình Nhi đều tập trung ở trên mặt thân ảnh màu lam, “Ngươi đến cùng là người hay quỷ?”, đây không phải là dung mạo của Lam Phi nương nương sao?

Nhưng Lam Phi nương nương không phải đã chết rồi sao? Chẳng lẽ là quỷ hồn của nàng? Nghĩ đến đây thì hai chân đều run lên: Thật đáng sợ.

Theo tiếng sáo, trên đất lại xuất hiện vô số rắn nhỏ, đem Bình Nhi vây quanh. Bình Nhi sững sờ tại chỗ, quên đánh đầu rắn, mắt lộ ra hoảng sợ nhìn chằm chằm thân ảnh màu lam trước mặtH hai chân mềm nhũn, ngồi sững trên đất, hôn mê bất tỉnh.

“Ha ha!” Qủy ảnh màu lam điên cuồng cười ra tiếng, thu hồi cây sáo, rắn nhỏ tức khắc biến mất không thấy. Nàng chậm rãi đi tới trước giường, đôi mắt phẫn hận nhìn vào nữ tử đang ngủ say trên ghế, rút chủy thủ muốn vạch mặt nàng. Tay đột nhiên bị kiềm chế, nàng có chút kinh ngạc nhìn về phía tay mình, theo hướng tay liền thấy đôi mắt của người đang ngủ trên ghế, “Ngươi quả nhiên không chết, bất quá tối nay ai cũng không thể cứu ngươi, chịu chết đi.”

Nói xong, tay kia đánh về phía khuỷu tay của Lục Ngưng Nhiên, một trận đau nhức. Lục Ngưng Nhiên phản xạ có điều kiện nới tay ra, lam ảnh thuận thế dùng sức đem chủy thủ đâm về phía ngực nàng.

Lục Ngưng Nhiên vung chân đá trúng bụng nàng ta. Ngay sau đó lại bồi thêm một cú vào bên sườn, đem nàng đá ngã xuống đất.

Ấn cái nút trên tường cạnh giường: Một cái lồng sắt từ trên trời giáng xuống, giam nàng ta lại, đứng dậy đi đến trước mặt nàng, khinh thường mở miệng, “Lam Phi, vẫn là câu nói kia: Đấu với ta chẳng những phải rèn luyện lá gan, hơn nữa còn phải dùng não mới được.”

“Ta muốn giết ngươi!” Vẻ mặt của lam ảnh trong lồng sắt đầy phẫn hận. Bất chấp đau đớn ở bụng, đứng dậy giận dữ hét, ngay sau đó liền thổi sáo. Nhưng lần này tiếng sáo lại khác với lúc trước: Theo tiếng sáo Thanh Xà đang đánh nhau với hỏa thằn lằn nháy mắt phân thân thành ba con Thanh Xà, một Thanh Xà tiếp tục cùng hỏa thằn lằn đánh nhau, hai Thanh Xà khác theo tiếng sáo, hướng Lục Ngưng Nhiên bên này đánh tới.

Lục Ngưng Nhiên cầm cây nến trên bàn, bắn về phía hỏa thằn lằn, ngay sau đó âm thanh lạnh lùng nói, “Biến!” Trong khoảnh khắc, hai Thanh Xà cũng biến mất.

Lục Ngưng Nhiên không cho là đúng vỗ vỗ hai tay, “Lam Phi, ngươi rất gấp gáp, nếu như ngươi bình tĩnh nghĩ lại thì bản cung nhất định sẽ không tra ra được dấu vết để lại cùng sơ hở.” Nhìn chăm chú vào nữ tử đang phóng ra hận ý ở trước mặt liền không khỏi tiếc hận. Lập tức đi qua lồng sắt, đi tới ngoài điện, nhìn thấy thân ảnh màu vàng thỉnh thoảng tung bay trên không trung: Kiếm khí đầy vẻ lạnh lùng, trên người hắn tản ra sát khí cùng sát phạt (muốn giết sạch). Lần đầu tiên Lục Ngưng Nhiên cảm nhận được sát khí như vậy, hắn quả nhiên có mặt khác mà không ai biết.

Theo hướng Quân Mặc Hàn cùng tử sĩ đánh nhau, Lục Ngưng Nhiên phát hiện chỗ giống nhau của tử sĩ cùng Thanh Xà: Cổ tay bọn họ cũng có tuyến máu đỏ, mà tuyến máu đỏ kia luôn kéo tới vị trí khác nhau trên cơ thể. Linh quang chợt lóe, tức khắc giương giọng kêu, “Hoàng thượng, người bên trái, đâm vào vai phải của hắn.”

Quân Mặc Hàn nghe tiếng liền nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên bình yên vô sự đang đứng ngoài điện thì trái tim không yên tâm rốt cục an tĩnh lại. Nghe nàng gọi liền rút kiếm đâm thẳng về phía vai phải của tử sĩ, rút ra trường kiếm, tử sĩ đột nhiên bạo liệt(giãy dụa), hôi yên phi diệt(biến mất).

Tử sĩ bên trái bị diệt làm Quân Mặc Hàn vui sướng không thôi. Ánh mắt ý bảo Lục Ngưng Nhiên, kế tiếp muốn giải quyết người nào?

Lục Ngưng Nhiên nhìn về tử sĩ phía trước, “Hoàng thượng, trước mặt ngươi, đâm vào cổ tay trái.” Quân Mặc Hàn gật đầu, không chần chờ đâm thủng cổ tay của tử sĩ sau đó rút ra trường kiếm, giống như tử sĩ kia, thân thể nháy mắt bạo liệt, theo gió mà đi.

“Phía sau, đâm chân trái, bên phải, sau thắt lưng.” Lục Ngưng Nhiên vừa nói, Quân Mặc Hàn liền nghe theo. Sau khi thuận lợi giải quyết đám tử sĩ thì phi thân đi đến trước mặt Lục Ngưng Nhiên, “Ngươi thế nào rồi? Có bị thương không?” Nhìn nàng hoàn hảo không tổn hao gì đứng ở trước mặt hắn, nhưng trong lòng vẫn lo lắng nàng có bị thương hay không? Kìm lòng không được liền hỏi ra tiếng, sau đó,mới phát hiện bản thân xúc động, lướt qua nàng liền đi vào nội điện.

Lục Ngưng Nhiên bĩu môi, Hoàng thượng càng lúc kỳ quái, vừa rồi còn tốt, sao bỗng nhiên lại hờ hững? Đến cùng thần kinh hắn có vấn đề gì? Trước mắt còn có chuyện trọng yếu, nghĩ xong liền xoay người theo sát hắnbước vào nội điện.

Khi Quân Mặc Hàn bước vào nội điện, nhìn thân ảnh trong lồng sắt, liền kinh ngạc, nhưng mặt vẫn mang thần thái lạnh nhạt. Lập tức lướt qua lồng sắt đi tới chủ vị, ngồi xuống, “Đây là?” Mặt lộ vẻ không hiểu hỏi.

Mà lam ảnh trong lồng sắt vừa nhìn thấy Quân Mặc Hàn thì hận ý trong mắt sớm tiêu tán, thay vào đó là nước mắt trong suốt, một bộ điềm đạm đáng yêu, vừa thấy đã thương. Nàng ta xụi lơ, nắm chặt hai tay, biểu hiện ra nàng cực độ ẩn nhẫn phẫn nộ.

Lục Ngưng Nhiên nhìn về phía Bình Nhi còn đang ngất xỉu lập tức đi đến bên người nàng, ngồi xổm xuống đem nàng nâng dậy, dùng sức ấn vào đỉnh đầu của nàng, “Ừm.“

Bình Nhi đau đớn khẽ cau mày, chậm rãi mở hai mắt, nhìn đôi mắt trong trẻo của Lục Ngưng Nhiên, “Nương nương, có quỷ! Nương nương, người không sao chứ?”

“Bình Nhi, ngươi gọi Hoa ma ma đến đây.” Lục Ngưng Nhiên ôn nhu cười, khẩn trương trong lòng Bình Nhi tan thành mây khói, chất phác gật đầu, chạy ra ngoài.

Cách đó không xa Quân Mặc Hàn ánh mắt thủy chung chưa rời đi Lục Ngưng Nhiên. Nàng vừa mới thản nhiên cười nhưng lại làm Quân Mặc Hàn nhìn ngây người: Chỉ cười lại như có thể hòa tan vạn vật. Lúc đó lòng hắn không ngừng nhảy lên.

“Ta muốn cho ngươi tận mắt chứng kiến nó biến mất ở trước mặt ngươi.” Lục Ngưng Nhiên thu lại nụ cười mị hoặc chúng sinh, xoay người, vênh váo tự đắc nhìn Lam Phi.

“Không, không thể!” Lam Phi cảm nhận được ánh mắt ngoan độc của Lục Ngưng Nhiên: Nàng đột nhiên cả kinh, không! Kế hoạch nàng đã cực khổ bày ra cũng không thể thất bại trong gang tấc như vậy! Không, tuyệt đối không được. Nàng chảy nước mắt, điên cuồng cào lồng sắt.

Lục Ngưng Nhiên không nhìn nàng, nhìn về phía Thanh Xà ở giữa không trung ra sức đánh nhau cùng hỏa thằn lằn, trong lòng liền cảm động: Bọn tiểu nhị, kiên trì một lúc nữa thì các ngươi có thể nghỉ ngơi rồi. Nắm chặt ngân trâm trong tay, hỏa thằn lằn ăn ý mười phần cùng Thanh Xà dây dưa, mà Lục Ngưng Nhiên đi đến đuôi của Thanh Xà, dùng ngân trâm đâm vào đuôi rắn, “Tê!“, Thanh Xà nâng đầu rắn kêu lên, nặng nề choáng váng, đong đưa đuôi rắn: Trong khoảnh khắc liền hóa thành một đoàn bụi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.