Thịnh Thế Tuyệt Sủng

Chương 46: Người thao túng phía sau



Lam Phi suy sụp ngã bệt xuống đất, sắc mặt trắng toát, ánh mắt tan rã. Lục Ngưng Nhiên đi đến trước mặt nàng, Lam Phi chậm rãi ngước mắt, chống lại đôi mắt lãnh liệt của Lục Ngưng Nhiên, “Xong rồi, tất cả đều xong rồi.”

Bình Nhi cùng Hoa ma ma cúi đầu tiến vào nội điện, “Tham kiến nương nương.”

Lục Ngưng Nhiên hơi hơi vuốt cằm, “Hoa ma ma, ngươi sai người nâng thi thể vào đi.” Ngược lại nhìn Lam Phi, “Lam Phi, ngươi nhọc lòng tính toán, tâm cơ âm trầm, không tiếc lấy bản thân để thử cổ độc chẳng lẽ vì muốn giết bản cung sao?”

“Ha ha, tại ngươi đáng chết!” Lam Phi ngửa đầu căm tức nhìn Lục Ngưng Nhiên, cất tiếng cười to, “Vì sao ngươi không chết? Vì sao?” Nàng giãy dụa đứng dậy, đập tay vào lồng sắt, phẫn hận hỏi.

“Do ngươi nóng lòng cầu thành, vu cổ thuật của ngươi mới vừa luyện xong nên căn cơ chưa đủ, thế mà còn vận dụng đến mức tối đa. Dục tốc bất đạt, chẳng lẽ ngươi không rõ sao?” Lục Ngưng Nhiên nhìn Lam Phi, “Ngươi có biết mình để lại rất nhiều sơ hở không? Nếu như ngươi nhẫn nại thêm một chút, luyện thêm một tầng nữa thì sao còn bị nhốt ở đây?”

“Sơ hở, sơ hở chỗ nào?” Lam Phi không thể tin, bản thân tính toán tinh diệu như vậy thì có sơ hở gì chứ?

Khi Lam Phi nghi hoặc thì Hoa ma ma đã sai người nâng thi thể vào. Lục Ngưng Nhiên nhìn về phía nàng, “Lam Phi, bản cung tuy rằng không biết ngươi vì sao ba lần bốn lượt hại bản cung, nhưng bản cung muốn cho ngươi hiểu rõ.”

Lục Ngưng Nhiên đến bên cạnh tử thi, đem bao trắng mở ra, từng trận tanh tưởi phiêu tán ra không khí. Lục Ngưng Nhiên nhìn về phía Lam Phi, “Thi thể này chắc hẳn là tỳ nữ của ngươi .” Lục Ngưng Nhiên nhìn về phía Lam Phi trong mắt lóe lên tia kinh ngạc, lập tức không cho là đúng.

“Đúng là tỳ nữ của bản cung thì như thế nào?” Lam Phi khôi phục tư thái cao ngạo dĩ vãng, tao nhã ngồi ngay ngắn trên đất, không có một tia e ngại.

“Người chết, lúc còn sống chịu quá nhiều ngược đãi, trên người có vô số vết thương hiển nhiên là do hàng năm tích lũy mà ra. Trên ngón tay có vết thương mới, ở cổ cùng và người nàng có một tuyến máu đỏ chạy dọc đến bàn tay. Nếu như bản cung nói không sai thì nàng nhất định là bị Thanh Xà của ngươi cắn chết.” Chuyển mắt, nhìn Lam Phi đang kinh ngạc, “Bản cung đã phái người xác nhận, trong Cảnh Lan cung trừ tỳ nữ bên cạnh ngươi chẳng biết ở đâu, những người còn lại đều ở đó. Nàng thân là tỳ nữ bên người ngươi, sao lại không biết hành vi của ngươi chứ? Ngươi vì sao giết nàng? Hẳn là do nàng phát hiện bí mật của ngươi, ngươi mới bất đắc dĩ giết người diệt khẩu chăng?”

“Một nô tài mà thôi, bản cung muốn giết liền giết, có gì kỳ quái?” Lam Phi ra vẻ trấn định trả lời nhưng ánh mắt lại bán đứng nàng.

“Ồ, phải không?” Lục Ngưng Nhiên vút cười một tiếng, “Nếu nàng chỉ phát hiện ngươi trộm tập vu cổ thuật thì ngươi cũng sẽ không giết nàng. Có thể để ngươi không tiếc dùng Thanh Xà giết nàng, tất nhiên là có bí mật lớn muốn che giấu. Bản cung nghĩ, ngươi chỉ là một nữ tử khuê phòng thì sao lại tìm được vu cổ thuật? Nhất định có người ở sau làm chủ, hơn nữa chuyện của Lệ Phi cùng Mai Tần chắc cũng liên quan với ngươi đi?”

“Ha ha, không sai, Lệ Phi cùng Mai Tần đều là do ta ở sau lưng thao túng. Đáng tiếc, bọn chúng đều quá ngu xuẩn, bước cuối sắp thành công lại bại, chỉ có thể để bản cung ta tự thân xuất mã.” Lam Phi giấu đi kinh hoảng, “Tất cả mọi việc đều là bản cung gây nên, làm gì có ai điều khiển?”

“Có phải hay không, lát nữa liền biết” Lục Ngưng Nhiên lộ ra một chút thâm ý, “Hoa ma ma, đem cái túi Mai Tần lúc sắp chết giao cho bản cung đến.”

Hoa ma ma hai tay trình lên túi của Mai Tần. Lục Ngưng Nhiên chìa tay tiếp nhận, đem túi mở ra lấy mảnh giấy, quăng về phía Lam Phi. Lam Phi đang vênh váo tự đắc mà khi thấy chữ màu đỏ trên mảnh giấy, nhất thời trầm xuống, “Mai Tần, con tiện nhân này thế mà giữ lại chiêu này.”

” Bí kíp Vu cổ đang ở trên tay Lam Phi.” Vài chữ ngắn ngủn, cũng đã lộ ra người điều khiển Mai tần là Lam Phi. Lục Ngưng Nhiên nói: “Lam Phi, việc đã đến nước này mà ngươi còn không khai sao? Đến cùng người phía sau điều khiển tất cả là ai?”

“Ha ha, ta hận, hận bản thân vì sao không tự tay giết chết ngươi!” Lam Phi cười như điên, ngay sau đó, hận ý mười phần căm tức Lục Ngưng Nhiên, “Lục Ngưng Nhiên, ngươi là cái thá gì? Một nữ nhi tri phủ nho nhỏ, cư nhiên có thể một bước lên mây ngồi trên ngôi vị Hoàng hậu. Ta có điểm nào kém ngươi? Cha ta chính là thừa tướng! Luận thân phận, chỉ dưới một người, luận mĩ mạo thì ngươi không bằng ta nửa phần. Vị trí Hoàng hậu này nên là của ta! Là ta!” Lam Phi chỉ tay vào Lục Ngưng Nhiên, đem lửa giận phát tiết. Thân phận nàng loại nào tôn quý, từ nhỏ đều được mọi người hâm mộ mà lớn lên. Thuở nhỏ liền nhận định vị trí Hoàng hậu là của nàng. Vì sao bản thân lại đành phải cúi người làm phi, hơn nữa lại bại dưới tay một nữ tử cái gì cũng thua nàng?

“Ta – Lục Ngưng Nhiên cũng không thèm vị trí Hoàng hậu này đâu, nếu như ngươi muốn thì trực tiếp nói với ta, ta chắc chắn sẽ vui vẻ dâng lên.” Lục Ngưng Nhiên nhíu mày vung tay áo, đôi mắt sáng ngời lóe ra khinh thường.

“Lục Ngưng Nhiên, thu hồi sự dối trá của ngươi đi, ngươi cho là nói như vậy thì ta sẽ tin tưởng sao? Đừng có mơ!” Lam Phi nhìn đôi mắt khinh miệt của nàng, thẹn quá thành giận lên tiếng mắng, ngược lại phẫn hận bắn về phía Quân Mặc Hàn, “Những năm gần đây, ta nỗ lực biểu hiện bản thân chỉ hi vọng ngươi có thể nhìn một cái. Nhưng vì sao ngươi luôn giả bộ như không thấy ta? Vì sao? Mà nàng…” Lam Phi thống khổ hỏi, lại chỉ vào Lục Ngưng Nhiên, lớn tiếng hỏi, “Nàng là cái gì? Bất quá chỉ là một nữ tử ti tiện mà thôi! Vì sao người tình nguyện phấn đấu quên mình che chở nàng, cũng không nghĩ đến trong cung này vẫn còn có ta si ngốc chờ ngươi?“

Vừa nói xong nước mắt đã rơi như mưa, “Người cũng biết trong lòng ta sớm đã có người, luôn luôn có người tồn tại! Còn nhớ mười năm trước không? Đó là lần đầu tiên ta tiến cung, ta vừa gặp liền yêu người. Nhưng tại sao người lại chưa bao giờ nhìn ta một cái! Ta luôn luôn tự lừa dối bản thân: Chỉ cần ta chờ thì sẽ có một ngày người sẽ quay đầu nhìn ta, biết sự tồn tại của ta, sẽ hiểu rõ vô luận ngươi đi xa cỡ nào thì vẫn còn có một người đang chờ người.” Nàng đau lòng không thôi, đem những lời chôn dấu trong lòng nói ra, “Nhưng vì sao người đối với nàng vài phần kính trọng? Vì sao người lại không để ý tới ta chứ! Vì sao lại quan tâm tới nàng? Đến cùng là vì sao? Là do ta không đủ tốt sao?”

Lục Ngưng Nhiên lặng im không nói. Nàng không nghĩ tới nữ tử trước mặt lại có tình yêu sâu đậm như vậy. Tình yêu của nàng ta quá mức cực đoan, vì thế cho nên mới lầm đường lạc lối. Nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành ma, lòng nàng ta đã nhập ma nên sẽ không còn là Lam Phi thuần túy của trước đây. Bởi vì tình yêu không cần phải tính kế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.