Thịnh Thế Tuyệt Sủng

Chương 52: Nói hết nỗi lòng



Lục Ngưng Nhiên không hiểu gì lại đột nhiên bị Quân Mặc Hàn ôm vào lòng, mũi chạm vào ngực hắn hơi đau. Rõ ràng cảm nhận được cả người hắn tức giận, còn có lồng ngực phập phồng, hắn tức giận sao? Đây là lần đầu tiên Lục Ngưng Nhiên cảm nhận Quân Mặc Hàn tức giận, nàng nhìn dung nhan tuấn lãng của hắn, phượng mâu ôn hòa lúc trước bây giờ đang bắn ra hàn quang, nhìn thẳng vào Mạc Mộ Phong, nghiến răng nghiến lợi mở miệng, “Y chạm qua chỗ nào của ngươi?”

“Chuyện này không liên quan đến Hoàng thượng.” Lục Ngưng Nhiên cười lạnh nói, chân phải dùng sức đạp vào chân Quân Mặc Hàn, khuỷu tay hung hăng đánh vào ngực hắn, xoay người một cái trốn thoát khỏi lòng hắn. Băng gạc trong tay nàng lúc nãy bởi vì Quân Mặc Hàn lôi kéo nên bị kéo đi, miệng vết thương của Mộ Phong vừa mới khép lại, bây giờ lại vỡ ra, chảy máu. Lục Ngưng Nhiên không nhìn Quân Mặc Hàn đang vô cùng tức giận, bước nhanh đến trước giường, nhìn Mạc Mộ Phong cố nén đau đớn, sắc mặt tái nhợt, đầu đã thấm đầy mồ hội, lòng sinh thương tiếc. Đau đớn như thế mà hắn không rên tiếng nào, không khỏi sinh ra lòng kính trọng đối với hắn.

“Không sao.” Mạc Mộ Phong liếc nhìn Quân Mặc Hàn, chuyển mắt nhìn đôi mắt thân thiết của Lục Ngưng Nhiên thì trong lòng không hiểu ấm áp. Miễn cưỡng xả ra nụ cười, âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn đêm qua gặp được nàng.

Quân Mặc Hàn trong mắt bốc hỏa, cái gì đây? Cư nhiên ở dưới mắt hắn liếc mắt qua lại, chẳng lẽ xem hắn là không khí sao?

Ban ngày ban mặt lại dám cho ta đội nón xanh, nhìn nàng vì hắn cẩn thận băng bó vết thương trong lòng lại xót xa không thôi. Khóe mắt nhìn về phía cánh tay bị thương của mình, tức khắc giấu đi ánh mắt lạnh lùng, đi đến trước mặt Lục Ngưng Nhiên, đáng thương nói, “Ta bị thương, đau quá!“

Lục Ngưng Nhiên ngước mắt nhìn về phía hắn, bộ dáng khốn đốn, buồn cười lại cố nén không cười ra tiếng. Người này bị cái gì vậy? Vừa rồi mang bộ dáng muốn ăn thịt người, hiện tại lại bày ra bộ dáng như bị khi dễ. Nàng nhìn về phía cánh tay hắn, băng gạc băng bó sơ sài đã bị nhiễm máu, thỉnh thoảng còn chảy máu, Lục Ngưng Nhiên đau lòng, “ Đám thái y đó làm ăn kiểu gì thế? Sao lại không băng bó kỹ càng cho ngươi?” Lớn tiếng quát sau đó đứng dậy, thuận thế cầm tay hắn, đưa hắn đến bên bàn, “Còn không ngồi xuống.”

“Đêm qua đột nhiên có thích khách đột nhập, cùng hắn so chiêu nên bị thương, lại nghe Hoa ma ma nói ngươi mất tích, ta nghĩ ngươi bị thích khách bắt đi cho nên lo lắng không thôi. Vì thế ta không quan tâm tới thương thế của mình, tùy ý băng bó một chút, liền chạy quanh tìm ngươi. May mắn tìm được ngươi ở đây.” Quân Mặc Hàn ngoan ngoãn ngồi xuống, nhìn Mạc Mộ Phong trên giường nhẹ nhàng nhíu mày, vứt cho hắn một ánh mắt như đao, tiện đà giả bộ điềm đạm đáng yêu nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên.

Lục Ngưng Nhiên không nói gì, ngước mắt đánh giá hắn: Sợi tóc hỗn độn, sắc mặt ngưng trọng, hiển nhiên là một đêm không ngủ, hắn thật sự vì nàng mà lo lắng sao?

Cảm thấy không biết nói gì đành cúi đầu không nói, vì hắn bôi thuốc, băng bó, “Được rồi, chợp mắt ở đây một lúc, lát nữa lại vào triều sớm.”

“Không, ngươi trả lời ta trước, đêm qua có phải ngươi muốn lén lút trốn đi?” Quân Mặc Hàn nhìn về phía gói đồ vứt ở một bên, lòng trầm xuống, nhìn nàng hỏi.

“Đúng vậy.” Lục Ngưng Nhiên không chút nào giấu diếm, “Ta phải rời khỏi nơi này, ta không là quân cờ của kẻ nào, cũng không là đồ chơi cho người khác đùa bỡn.” Khi trùng sinh, nàng không hiểu gì cả đi đến thế giới lạ lẫm này, lại gặp đủ loại sự tình làm nàng phải dời mãi kế hoạch rời khỏi Hoàng cung. Hiện nay đã hiểu được mục đích của Quân Mặc Hàn, mà nàng cũng không có gì vướng bận. Nàng phải là chính mình, làm một Lục Ngưng Nhiên vì bản thân mà sống, không phải là con rối để người khác an bài.

“Chẳng lẽ bao nhiêu thời gian ở chung mà ngươi vẫn không rõ tâm ý của ta sao?” Quân Mặc Hàn không nghĩ tới nàng quả thực rời đi, trong lòng đột nhiên vừa căng thẳng, đau đớn vô cùng. Bất chấp tất cả, hai tay nắm lấy bờ vai của nàng, rít gào.

“Tâm ý? Ngươi không phải đã sớm nói với ta sao? Ta cũng hiểu được, ta bây giờ đối với ngươi đã không có giá trị lợi dụng, ngươi để ta đi chẳng phải rất tốt hay sao?” Lục Ngưng Nhiên lạnh lùng nói, chẳng lẽ nói còn không rõ sao? Tóm lại nàng chỉ là quân cờ trong tay hắn mà thôi.

“Ta sẽ không cho ngươi rời đi, tuyệt đối không cho ngươi rời bỏ ta!” Quân Mặc Hàn như muốn bóp nát hai vai của Lục Ngưng Nhiên, lạnh giọng ra lệnh. Hiện tại đầu hắn chỉ có ý nghĩ: Nàng tuyệt đối không thể rời xa hắn, tuyệt đối không thể!

Hắn không thể tưởng tượng, sau khi nàng rời đi, hắn nên làm cái gì bây giờ? Hắn đã không thể quay đầu, Quân Mặc Hàn không tin ai không yêu ai đã không còn tồn tại.

Hiện tại hắn chỉ muốn nàng ở lại bên cạnh hắn, “Nhiên Nhi, ta sẽ không cho ngươi rời khỏi ta, tuyệt đối không cho phép. Không có ngươi ta phải làm cái gì bây giờ?” Hắn kéo nàng vào lòng, gắt gao ôm ấp, cảm thụ được hơi thở của nàng, thống khổ lẩm bẩm nói.

“Ngươi làm gì vậy? Tâm ý ta đã quyết, không ai có thể ngăn trở.” Lục Ngưng Nhiên một khi đã quyết định chuyện gì thì không thể vãn hồi. Nàng hiện tại chỉ muốn rời đi nơi này, nhìn thế giới bên ngoài.

“Không, ta mặc kệ! Ngươi đi đâu, ta sẽ theo ngươi đến đó. Ngươi rời khỏi hoàng cung, tốt thôi, ta cũng không làm vua nữa, ta cùng ngươi ra cung.” Quân Mặc Hàn tựa đầu vào vai nàng, kiên định nói. Đúng vậy, hắn luôn nghĩ rằng bản thân cả đời sẽ sống cô độc suốt quãng đời còn lại, nhưng hiện tại hắn lại có nữ tử đáng để hắn quý trọng. Lòng hắn đã được mở ra, hắn không muốn khép lại, hắn đã đi qua những ngày đau thương tột cùng, bây giờ chỉ muốn nắm tay nàng sống đến bạc đầu.

“Ngươi nói thật sao?” Lục Ngưng Nhiên được hắn đột nhiên thổ lộ liền rung động: Đường đường vua của một nước, cư nhiên vì nàng mà buông tha cho ngôi vị Hoàng đế vất vả mới có được. Trong lòng nàng cảm động, nhưng nàng có nên tin tưởng hắn không? Không khỏi nhớ tới người kia ở kiếp trước, người nàng thầm mến đã lâu thế mà đến cuối cùng lại chết trên tay hắn.

Nàng sợ hãi, sợ yêu, lòng nàng bắt đầu dao động, thật lâu không nói.

“Nếu như ngươi không tin, bây giờ ta có thể mang ngươi đi. Ngôi vị hoàng đế là cái gì, ta mới không cần đâu. Lúc trước cũng vì sống sót, vì Mặc Trúc, vì mẫu phi, ta mới ngồi trên ngôi vị Hoàng đế này. Hiện tại ta chỉ cần có ngươi, ta không cần gì cả.” Quân Mặc Hàn gắt gao ôm lấy nàng, đem ý nghĩ trong lòng hắn nói ra, đột nhiên nới lỏng vòng tay ra sau đó nắm tay nàng, đứng dậy, muốn dẫn nàng ra ngoài.

“Cái kia…” Mạc Mộ Phong ho nhẹ một tiếng, trong lòng ngũ vị tạp trần. Chính mắt thấy có người nói hết nỗi lòng, mà ánh mắt của hắn lại thủy chung chưa rời khỏi Lục Ngưng Nhiên, trong lòng hò hét: Đừng đồng ý với hắn, hắn sẽ không đem lại hạnh phúc cho ngươi đâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.