Lục Ngưng Nhiên lập tức xoay người, nhìn thấy màu đỏ từ giữa không trung thổi qua, giây lát lại biến mất, theo quán tính rút chủy thủ ra, cẩn thận nghiêng người đi về phía trước.
Quân Mặc Hàn đứng tại chỗ, quan sát bốn phía, không phát hiện gì. Bỗng nhiên mĩ nữ phía sau hắn chợt vụt qua với tốc độ cực nhanh, lúc hắn xoay người đã không còn bóng dáng.
Lục Ngưng Nhiên tiếp tục đi về phía trước, đi tới trước cửa phòng, đột nhiên một trận gió lạnh thổi qua, giấy niêm phong trên cửa theo gió bay lên. Ngay sau đó, việc quái dị đột nhiên phát sinh: Giấy niêm phong tự động rơi xuống, cửa lớn cũng bị mở ra, tiếng gió từ trong thổi ra, làm người ta không rét mà run.
Đột nhiên, một nữ tử xinh đẹp từ trong đi ra, khóe môi nhếch lên ý cười ôn nhu, một thân màu đỏ giá y, chân thành vô cùng.
Lục Ngưng Nhiên đề cao cảnh giác, đứng ở cửa, đến khi cẩn thận đánh giá thì mặt của người kia lại trở nên dữ tợn, đổ máu đầy mặt, vươn mười ngón tay dính máu, tóc tai bù xù khóc hô, “Ta chết rất thảm, rất oan a!”
Lục Ngưng Nhiên chưa bao giờ gặp qua việc quái dị như vậy, nhất thời không biết như thế nào, ngốc sững sờ đứng tại chỗ. Đợi nàng phản ứng lại, đang muốn hành động thì đột nhiên sau gáy khẽ đau, trước mặt bỗng tối sầm, mất đi tri giác, ngã xuống đất.
Quân Mặc Hàn bị một quỷ ảnh màu đỏ khác cuốn lấy, không thể phân thân, lúc hắn nhìn thấy Lục Ngưng Nhiên té trên mặt đất, sốt ruột vạn phần, lớn tiếng quát, “Dám đụng đến nàng, giết không tha!”
Không trung vang lên tiếng cười thê lương của nữ tử. Quân Mặc Hàn nhìn quỷ ảnh cứ xẹt qua xẹt lại nhưng không làm được gì. Quỷ ảnh hư vô mờ mịt, dùng chưởng phong đánh vào nàng lại không có phản ứng gì. Hắn lo lắng cho Lục Ngưng Nhiên, chuyển mâu, lại phát hiện Lục Ngưng Nhiên không cánh mà bay, cùng lúc đó quỷ ảnh lại dây dưa với hắn cũng lập tức biến mất, chỉ để lại một mình Quân Mặc Hàn sững sờ tại chỗ.
“Nhiên Nhi!” Quân Mặc Hàn bước nhanh đến nơi Lục Ngưng Nhiên vừa mới ngã xuống nhưng không có phát hiện chỗ khả nghi. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía căn phòng vừa mới rộng mở vào lúc này yên tĩnh khép chặt, hơn nữa giấy niêm phong hoàn hảo không tổn hao gì dán lại trên cửa lớn.
Quân Mặc Hàn trơ mắt nhìn tất cả mọi thứ phát sinh trước mắt, lại bất lực, nhìn chuyện như thế xảy ra cũng làm hắn nghi hoặc: Chẳng lẽ thật sự có quỷ?
Hắn tỉnh táo lại, đem toàn bộ trạch viện điều tra một lần, lại không thu hoạch được gì, đến cùng là chuyện gì xảy ra? Nhiên Nhi đã đi đâu? Lúc nãy vẫn không thấy được người mang nàng đi, quỷ ảnh đến cùng từ đâu mà đến?
Trong đầu nhớ lại lời nói của lão hán trong khách điếm, hôm nay lại là ngày thứ hai, chẳng lẽ Nhiên Nhi bị bắt đi rồi? Nhưng hiện tại không tìm ra manh mối, cũng không biết Nhiên Nhi ở đâu, hắn hiện tại có thể làm được gì đây? Lúc này chỉ có thể chờ, trong lòng không ngừng niệm: Nhiên Nhi sẽ không có chuyện gì.
Lúc hắn đang hoảng hốt, đột nhiên nhìn thấy ở phía ngoài phòng có một điểm sáng kéo dài đứt quãng, Quân Mặc Hàn bỗng nhiên nhớ tới, lúc đến Quỷ Trạch, Lục Ngưng Nhiên từng nói, đó là phấn huỳnh quang, sau khi dùng, sẽ không hiện ra liền, phải chờ tới khi trong lòng mặc niệm ba mươi lần, mới có ánh sáng, đây là cố ý dùng để bọn họ nếu như lạc đường hoặc có chuyện ngoài ý muốn, đây là công cụ theo dõi an toàn nhất.
Quân Mặc Hàn vừa mới căng thẳng, giờ phút này mới dịu đi một chút, đi theo ánh huỳnh quang, đi đến phía sau núi, ánh huỳnh quang lại biến mất.
Làm sao có thể biến mất ở đây? Chẳng lẽ bị phát hiện? Nếu không bị phát hiện, nếu biến mất chỗ này thì xem ra nơi này nhất định có cơ quan. Quân Mặc Hàn âm thầm suy nghĩ, cẩn thận quan sát xung quanh.
Đèn đuốc sáng ngời, bên trong trang sức hoa lệ phi phàm, dây kết màu vàng, màn trướng vàng óng, vô cùng tráng lệ, nghiễm nhiên là một cung điện.
Giữa đại đường, trên tấm biển có khắc bốn chữ “Quang minh chính đại”, kim loan trên long ỷ, một nam tử mặc long bào ngồi ngay ngắn, đeo mặt nạ màu vàng, hai tròng mắt lãnh liệt, lộ ra uy nghiêm khiếp người.
“Bệ hạ, người này đêm khuya xâm nhập nơi này, không biết có ý đồ gì, nô tì lo lắng bị nàng phát hiện dấu vết liền dẫn nàng đến xin chỉ thị của bệ hạ, chúng ta nên xử trí nàng ta như thế nào?”
“Nàng là người phương nào?” Trên long ỷ nam tử không có một tia cảm tình, thanh âm từ dưới mặt nạ truyền ra.
“Nô tì không biết.” Hồng y nữ tử quỳ trên đất lắc đầu trả lời, “Nhưng nam tử theo nàng đến lại có võ công bí hiểm, mà dung mạo của hắn lại làm nô tì cảm thấy kỳ quái, tương tự như bức họa này.” Hồng y nữ tử ngước mắt, không dám nhìn nam tử ngồi trên long ỷ, chỉ vào bức họa bên cạnh hắn, trả lời.
“Ồ, ngươi thấy rõ sao?” Nam tử có chút kinh ngạc, lạnh giọng hỏi.
“Nô tì thấy rất giống.” Hồng y nữ tử khẳng định trả lời.
“Lục soát trên người nàng.” Nam tử đem ánh mắt chuyển dời đến Lục Ngưng Nhiên đang nằm bên cạnh hồng y nữ tử, một thân y phục dạ hành, hai tròng mắt khép chặt, diện mạo cực mỹ, không khỏi cảm thấy có vài phần tò mò.
Hồng y nữ tử mang mạng che mặt màu đỏ, hai tròng mắt quét về phía hai nữ tử quần áo màu đỏ đứng phía sau, kia hai người gật đầu, liền lục lọi trên người Lục Ngưng Nhiên.
Trừ bỏ vật dụng phòng thân, không có vật gì khác, từ cổ tay áo của nàng, phát hiện một ngân trâm, mặt trên có khắc chữ. Khi các nàng phát hiện liền đem ngân trâm đưa cho hồng y nữ tử, cẩn thận kiểm tra, thấy trên ngân trâm có khắc ba chữ “Cảnh Nghi cung”, hồng y nữ tử lại cẩn thận nhìn Lục Ngưng Nhiên, “Hoàng thượng, vật này là từ trong cung, từ Cảnh Nghi cung.”
“Chẳng lẽ nàng là?” Nam tử trên long ỷ chần chờ một lát, “Đem nàng hảo hảo an trí, đợi sau khi nàng tỉnh lại thì trẫm sẽ tự mình thẩm vấn nàng.”
“Vâng thưa bệ hạ, nô tì tuân mệnh!” Hồng y nữ tử lĩnh mệnh, liền sai người đem Lục Ngưng Nhiên nâng ra ngoài