Thịnh Thế Tuyệt Sủng

Chương 61: Cả nhà bị trảm



Edit: Sunny Út

Beta: Feiyang

“Nàng không có việc gì thì tốt rồi.” Quân Mặc Hàn thấy nàng bình yên vô sự, lông tóc không tổn hao gì, cũng thở phào nhẹ nhõm, “Ta vào từ khe núi giả, lúc vừa vào ta còn tưởng rằng mình đã quay về Hoàng cung, nơi này quả thực rất giống Cảnh Lan cung.” Quân Mặc Hàn nhớ lại tình cảnh lúc nãy sau đó nghi hoặc: vì sao nơi này lại có một cảm giác rất quen thuộc.

“Ngươi phát hiện ta vào lúc nào?” Lục Ngưng Nhiên tiện đà hỏi, nhìn về phía hắn, trong mắt tràn ngập nghi vấn.

“Ta vừa tìm được cửa vào, dọc theo bí đạo liền đi tới nơi này, sau đó nàng liền xuất hiện ở trước mắt ta, nghe được tiếng bước chân bên ngoài, ta tức khắc kéo nàng lại.” Khóe môi Quân Mặc Hàn nhếch lên ý cười, lo lắng lúc này rốt cuộc hóa thành một nụ cười: Nàng không có việc gì là tốt rồi.

“Ừ, cấu trúc nơi này giống Hoàng cung, thế nhưng có một chỗ không giống nhau. Nơi này có rất nhiều cơ quan, hơn nữa lại rắc rối phức tạp. Ta ở đây có gặp một người mặc long bào, mang mặt nạ màu vàng, người ở đây đều gọi hắn là bệ hạ, mà hắn cũng tự xưng trẫm.” Lục Ngưng Nhiên nhìn sắc mặt Quân Mặc Hàn hơi trầm xuống: Hắn là một thiên tử, thế mà lại không biết nơi này lại có một cung điện khác, cư nhiên có người muốn làm Hoàng đế ngầm ở trước mặt hắn.

“Thật to gan, lại còn có loại ác tặc như thế này.” Quân Mặc Hàn mặt âm trầm, lớn tiếng quát. Từ khi hắn đi vào đây liền cảm thấy quen thuộc, không nghĩ tới, cư nhiên có người ở địa bàn của hắn làm ra chuyện này, mà hắn lại hoàn toàn không biết gì cả.

“Mang ta đến đây là một hồng y nữ tử, người ở đây đều gọi nàng là Như cung chủ, có võ công. Nơi này có công trình to lớn như vậy, chẳng phải chuyện một sớm một chiều, chẳng lẽ quan huyện ở đây không biết? Nếu như biết vì sao không báo triều đình, ta nghĩ quan phủ nơi đây cũng bị bọn họ khống chế.” Lục Ngưng Nhiên hiểu, uy nghiêm của Hoàng đế đã bị khiêu khích: Dám ở dưới mí mắt hắn tự phong là Hoàng đế, sao hắn có thể không tức giận? Nhìn Quân Mặc Hàn nắm chặt hai đấm, không nói một lời, “Bây giờ chỉ còn cách, nhân lúc họ chưa phát hiện ra chúng ta, điều tra xem Hoàng đế giả kia đến cùng là ai?“

Quân Mặc Hàn ngước mắt, nhìn đôi mắt bình tĩnh của Lục Ngưng Nhiên, tức giận dần dần tiêu tán, bình tĩnh lại, “Có thể kiến tạo ra Hoàng cung ở dưới đất thế này nhất định không phải là kẻ đầu đường xó chợ. Bọn họ cũng chắc chắn có buôn bán này nọ, bằng không nơi đây sao có thể duy trì được sự sống?”

“Như vậy chúng ta sẽ bắt đầu điều tra từ kho hàng của bọn họ, điều tra nguồn gốc của chúng. Ta thấy cách trang điểm của cung nữ, trang phục của thị vệ, tuy giống Hoàng cung nhưng cũng có chỗ khác, trên lệnh bài của thắt lưng có khắc hai chữ ‘Bình nam’”, Lục Ngưng Nhiên đem lệnh bài lúc giết chết hồng y nữ tử ra đưa cho Quân Mặc Hàn.

“Ta đại khái biết hắn là ai, nhưng không phải từ mười năm trước cả nhà họ đã bị chém sao? Sao lại xuất hiện ở đây?“Quân Mặc Hàn càng cảm thấy nghi hoặc, có chút không thể tin.

“Ngươi biết lệnh bài này tượng trưng cho cái gì sao, kể cho ta nghe một chút.” Lục Ngưng Nhiên nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Quân Mặc Hàn, tất nhiên hiểu rằng hắn đã đoán ra cái gì đó, chỉ là còn có chút do dự.

Quân Mặc Hàn cẩn thận quan sát lệnh bài, ẩn ẩn mở miệng, “Trên đây có khắc hai chữ ‘Bình nam’, chính là dấu hiệu của Bình Nam vương. Bình Nam vương là bá phụ của ta, cũng là hoàng huynh ruột thịt của phụ hoàng. Mười năm trước, ông ấy bất mãn phụ hoàng cả ngày trầm mê tửu sắc, lại tàn bạo bất nhân, cho nên liên hợp thế lực khắp nơi chuẩn bị tạo phản, bức phụ hoàng nhường ngôi. Không ngờ việc sắp thành lại bại, dòng họ của bá phụ bị xoá tên khỏi hoàng tộc, trảm hết cả nhà, không ai sống sót.” Quân Mặc Hàn chậm rãi kể lại, cảm thấy càng nghi hoặc, “Bây giờ lại xuất hiện lệnh bài này, nhưng vì lý do gì? Theo lý thuyết hẳn là không ai còn sống.”

“Lúc Bình Nam vương ngang nhiên tạo phản, đó là chuyện ai cũng biết, nhưng Bình Nam vương cũng được coi như là người trung can nghĩa đảm. Nếu như lúc đó chém hết cả nhà, đâu có ai biết là cả nhà đã bị trảm hết hay không? Có lẽ còn có người sống sót cũng nên.” Lục Ngưng Nhiên phân tích, “Nếu như thế, như vậy nơi này chắc chắn có từ đường thờ cúng, chúng ta tìm được từ đường, thì sẽ biết có phải là con cái của Bình Nam vương hay không.”

“Ừ, được.” Ánh mắt của Quân Mặc Hàn thủy chung không rời khỏi Lục Ngưng Nhiên. Nhìn vẻ mặt chuyên chú của nàng, giơ tay nhấc chân bình tĩnh lạnh nhạt, kìm lòng không được muốn đến gần nàng.

Nhưng hắn bình tĩnh lại, biết bây giờ không phải lúc, “Chúng ta đi khỏi đây rồi nói.“

Quân Mặc Hàn đem Lục Ngưng Nhiên đi sau mình, chậm rãi đi về phía trước. Lục Ngưng Nhiên hiểu được tâm ý của hắn, nhưng nàng không phải là người nhát gan, lúc này nàng lại càng bình tĩnh, nàng vẫn bước lên cùng Quân Mặc Hàn sóng vai mà đi, “Chúng ta phân công nhau, ngươi tìm bên trái, ta tìm bên phải, nơi này có khả năng có rất nhiều cơ quan, nhất định phải cẩn thận.”

“Được, nếu như có nguy hiểm, ta sẽ lập tức ở bên cạnh nàng.” Quân Mặc Hàn còn chưa hiểu hết tính cách của Lục Ngưng Nhiên. Khi ở trong cung nhìn thấy cơ trí cùng trí tuệ của nàng thì hắn đã rõ. Hắn cũng biết ở trong mắt nàng thì không có gì đáng sợ cả. Nhưng mình lại muốn bảo vệ nàng, nàng tuy lạnh lùng kiên cường, kì thực nội tâm càng yếu ớt, hắn không muốn thương tổn nàng.

Quân Mặc Hàn dọc theo vách tường bên trái, gõ, tìm kiếm có nơi khác hoặc vật có thể di chuyển được hay không, Lục Ngưng Nhiên bên này cũng làm như vậy.

Nơi này âm u ẩm ướt, ngẫu nhiên truyền đến một chút gió nhẹ, nhưng cũng oi bức vô cùng. Người nàng giờ phút này mồ hôi ướt đẫm, cũng may Lục Ngưng Nhiên cũng đem phấn huỳnh quang đã chuẩn bị mà rải trên đất, mới có thể miễn cưỡng thấy rõ mặt đất.

Hai tay nàng sờ soạng bức tường, đột nhiên cảm giác được có một cái nút, quyết định thử xem: Nếu như là chốt mở thì bên kia cũng xem như ổn, nếu như là cạm bẫy, còn có Quân Mặc Hàn ở bên kia, có thể phân công nhau làm việc. Phần thắng sẽ lớn hơn.

Tính toán xong, ấn cái nút xuống, đột nhiên nghe được thanh âm mở ra của hai bên vách tường bên cạnh, ngay sau đó vô số mũi tên bắn ra. Lục Ngưng Nhiên quát, “Cẩn thận, không nên động vào vách tường.”

“Vèo vèo!” Tên được bắn ra từ hai bên vách tường, rơi trên đất. Đợi tên bắn xong, Lục Ngưng Nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng đột nhiên cảm thấy cả người chết lặng, không thể động đậy. Lục Ngưng Nhiên cúi đầu, nhìn về phía bàn tay của mình, thầm kêu không ổn. Tiêu rồi! Cái nút này có độc! Nàng cẩn thận nhớ lại mọi chuyện vừa xảy ra, lúc nàng ấn xuống cái nút, lòng bàn tay có một cảm giác tê mỏi, nàng lúc đó lơ đễnh, ai ngờ lại có độc. Trước mặt bỗng tối sầm, ngã xuống đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.