Thịnh Thế Tuyệt Sủng

Chương 64: Thật sự rất vô lại



Edit: Sunny Út

Beta: Feiyang

“Ai nha, đầu đau quá!” Quân Mặc Hàn thấy thái y cùng Lý Đức Phúc vừa lui ra ngoài thì lập tức nhíu mày, hai tay ôm đầu, giả bộ đau đớn, khóe mắt thỉnh thoảng mang vẻ đáng thương nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên.

Lục Ngưng Nhiên vừa cười vừa đến gần, ý bảo hắn lui vào phía trong giường, còn bản thân thuận thế ngồi ở đầu giường bên cạnh Quân Mặc Hàn, xoa huyệt thái dương cho hắn.

“Ừm.” Quân Mặc Hàn thoải mái nhắm mắt, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt yếu ớt, thuận thế tìm vị trí thoải mái nằm trên hai chân của Lục Ngưng Nhiên. Hắn cực kỳ hưởng thụ, khẽ cảm thán trong lòng: Cứ như vầy thì thật là tốt.

Lục Ngưng Nhiên nhíu mày, nhìn Quân Mặc Hàn không kiêng nể gì cọ tới cọ lui trên người nàng. Nếu như không nể hắn vì nàng mới bị thương thì đã sớm đá hắn một cước bay xuống giường, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh làm cho người ta sợ hãi.

Ngoài cửa truyền đến thanh âm của Lý Đức Phúc, “Gia, tới giờ đổi thuốc.”

“Ừ.” Lục Ngưng Nhiên gật đầu đáp, Lý Đức Phúc bưng băng gạc vào, sau đó thức thời lui ra ngoài.

Quân Mặc Hàn nằm trên hai chân của Lục Ngưng Nhiên, tựa đầu vào lòng nàng, hương thơm độc đáo trên người nàng tản mát ra làm hắn thả lòng.

Lục Ngưng Nhiên nhìn bộ dáng vô lại của Quân Mặc Hàn, lại nhìn băng gạc đã nhiễm vết máu trên lưng hắn, cuối cùng cũng nhịn xuống xúc động muốn đánh hắn, thấp giọng nói, “Thay thuốc.”

“Ừm, thay đi.” Quân Mặc Hàn không động đậy, nhắm mắt, tiếp tục tư thế thoải mái, khẽ trả lời.

Lục Ngưng Nhiên nhịn, xoay người, đưa tay xuống đai lưng của Quân Mặc Hàn, nhẹ nhàng mở ra, “Có thể đứng lên không, ta muốn cởi áo cho ngươi.”

“Cởi đi.” Quân Mặc Hàn mở hai tay ra, không có ý đứng dậy, vẫn cứ vùi đầu vào lòng nàng. Lúc nàng xoay người, khuôn ngực mềm mại thỉnh thoảng lại xẹt qua hai gò má hắn làm hắn hưng phấn. Lúc này còn nghĩ thầm trong lòng ‘Hừ, hôm nay hắn phải đem sự vô lại tiến hành đến cùng’.

Hắn đột nhiên cảm thấy việc bị thương cũng là chuyện tốt, mỗi ngày đều bị thương thì thật tốt biết bao a! Một mặt đắc ý cười đến sáng lạn.

Đột nhiên, Quân Mặc Hàn vừa nhấc thân thể hướng về phía trước còn chưa phản ứng lại thì đã từ trên giường bay ra ngoài, lăn trên đất, chỉ nghe thanh âm đau đớn của hắn, “Đau quá a!“.

Lục Ngưng Nhiên ngồi trên giường, tà nghễ nhìn hắn: Đúng là được một tấc lại muốn tiến một thước! Nàng không nhịn nữa! Hừ, bị thương lại còn chọc nàng, nếu như không phải hắn có thương tích trong người thì nàng đã sớm ra cho hắn no đòn rồi!

Nhìn Quân Mặc Hàn nhe răng nhếch miệng chống hai tay trên mặt đất, muốn giãy dụa đứng lên, hai tay lại vô lực, cuối cùng nặng nề nằm trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.

Lục Ngưng Nhiên cảm thấy lo lắng, hắn sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Giày cũng chưa mang liền xuống giường, đi đến bên người hắn ngồi xổm xuống, nhìn hai mắt hắn khép chặt, sắc mặt không có chút máu, trán đầy mồ hôi, không xác định kêu, “Ê, tỉnh tỉnh!”

Gọi mấy tiếng nhưng lại không có phản ứng làm nàng có chút hoảng loạn, chẳng lẽ dư độc chưa thanh trừ hết mà sức lại còn yếu, bản thân vừa mới đá một cước làm độc tố lại phát tán? Nàng nghĩ xong lại kinh hoảng không thôi, quỳ trên mặt đất, “Quân Mặc Hàn, ngươi không có việc gì chứ?” Nói xong liền nâng hắn dậy, cẩn thận đặt trên giường kiểm tra lại thấy hắn chưa tỉnh, đang muốn xoay người gọi thái y thì đột nhiên tay phải bị túm. Nàng quay đầu nhìn Quân Mặc Hàn từ từ tỉnh lại mới an tâm, ngồi ở bên giường, cười nói, “Ngươi tỉnh?”

“Nàng thật tàn nhẫn quá đi~ Chút nữa thì bị nàng đá chết rồi~!” Quân Mặc Hàn mở miệng, sẳng giọng, giãy dụa muốn đứng dậy, đột nhiên lại nói, “Ai nha, lưng ta đau quá!”

“Để ta nhìn xem.” Lục Ngưng Nhiên cẩn thận đỡ hắn ngồi dậy, bản thân cũng ngồi bên cạnh hắn, xoay hắn lại cởi áo ra, nhìn vết thương trên lưng của hắn liền cảm thấy căng thẳng. Nàng chỉ tưởng đây là vết thương nhỏ mà thôi, nàng tự nhận là nhìn qua vô số vết thương do đao kiếm chém giết nhưng đến khi nhìn vết thương của hắn cũng cảm thấy trong lòng run sợ: Sau lưng không có một chỗ nào lành lặn! Nàng cẩn thận mở băng gạc, vết máu đều dính trên băng gạc, mỗi lần kéo ra đều đau đớn thấu xương.

Quân Mặc Hàn mím chặt đôi môi, đau đến chảy mồ hôi nhưng lại không kêu ra tiếng. Lục Ngưng Nhiên đem băng gạc mở hết ra, trên lưng hơn mười vết thương sâu cạn không đồng nhất, đan xen che kín cả mảnh lưng. Nàng nhịn không được mà chảy nước mắt, cũng không dám động, cứ như vậy lẳng lặng nhìn: Đau như vậy sao hắn lại chịu được?

“Rất xấu xí phải không? Yên tâm, không đến một tháng thì vết thương sau lưng ta sẽ lành mà.” Quân Mặc Hàn nâng mắt, nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên bằng ánh mắt kinh ngạc. Khi thấy nước mắt chảy qua hai gò má trắng noãn của nàng, hắn đột nhiên cảm giác rất ấm áp: Thì ra nàng cũng quan tâm hắn! Trong lòng hắn vô cùng cảm động, âm thầm thề trong lòng rằng mình sẽ không bao giờ làm nàng khóc, kẻ nào để nàng khóc đều phải chết!

Lục Ngưng Nhiên nghe được thanh âm của Quân Mặc Hàn liền biết hắn đang an ủi nàng. Nàng nhìn lưng hắn, có hai vết sẹo tự hai bên hông uốn lượn và kéo dài đến hai bên vai, tuy rằng bị vết thương mới bao trùm, nhưng vẫn hiện rõ như cũ. Lục Ngưng Nhiên mở miệng hỏi, “Hai vết thương này là sao?”

“Người kia uống say, thú tính nổi lên liền chạy vào cung của mẫu phi, dùng roi đánh mẫu phi, đúng lúc bị ta thấy! Ta nhào vào người mẫu phi, cho nên đây là dấu vết hắn để lại cho ta.” Quân Mặc Hàn khóe miệng mang theo một tia chua xót. Kì thực mỗi khi nhớ tới thì lòng hắn đều đổ máu.

Chuyện này hắn vĩnh viễn không quên, vẫn chôn sâu trong trí nhớ nhưng không thể bình phục, đây cũng giống như hai vết sẹo sau lưng, tồn tại rõ ràng.

“Nghe cho rõ đây, về sau có ta, ta sẽ không để ngươi bị thương!” Lục Ngưng Nhiên trong lòng đau xót. Nàng không khỏi nhớ tới cha mẹ của mình, tuy họ rất bận nhưng vẫn tương kính như tân, lại rất yêu nàng cho nên nàng từ nhỏ đã có thể cảm nhận được tình thân ấm áp. Ngược lại, khi biết Quân Mặc Hàn trải qua chuyện như vậy, lòng nàng rất đau, đối với chuyện mà hắn và Mặc Trúc gặp phải, nàng càng đồng tình.

Nghĩ xong liền cầm lấy lọ thuốc, “Có lẽ sẽ đau đấy, kiên nhẫn một chút.” Lục Ngưng Nhiên nói xong liền đem thuốc cẩn thận rắc trên miệng vết thương.

Quân Mặc Hàn tuy rằng cắn răng chịu đựng nhưng vẫn có thể cảm nhận được thân thể hắn phản xạ có điều kiện. Người hắn đau đớn, không ngừng run run làm Lục Ngưng Nhiên càng thêm đau lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.