Lục Ngưng Nhiên thu hồi ngân trâm, đứng dậy liếc nhìn Quân Mặc Hàn đang đau đến nhe răng ở dưới đất, “Nhớ kỹ về sau ngươi mà còn dám có cử chỉ vượt quá phận như vậy thì ta sẽ lập tức phế ngươi.” Nói xong không thèm nhìn hắn chỉ liếc ngoài cửa, “Bình Nhi có ở bên ngoài không?”
“Dạ có, nô tì vào ngay.” Bình Nhi sớm chờ ngoài cửa, khi nghe Lục Ngưng Nhiên gọi thì lập tức đẩy cửa vào, hai tay nâng dụng cụ rửa mặt. Lục Ngưng Nhiên đi thẳng đến bàn trang điểm, ngồi ngay ngắn, Bình Nhi hầu hạ Lục Ngưng Nhiên rửa mặt chải đầu.
Quân Mặc Hàn hậm hực hờn dỗi, đứng lên, phía sau lưng bởi vì vừa bị nàng đá nên có chút đau đớn, trên trán tẩm một chút mồ hôi, chỉ mặc một chiếc áo mỏng, đợi Lý Đức Phúc đến, một người ở trong, một người ở ngoài, đều rửa mặt xong.
Dùng bữa sáng đơn giản xong thì Lý Đức Phúc ở một bên nhắc nhở: “Hoàng thượng, nên thay thuốc”. Quân Mặc Hàn trộm nhìn khuôn mặt không có cảm xúc của Lục Ngưng Nhiên, âm thầm suy nghĩ: ‘Chẳng lẽ, nàng chưa nguôi giận sao?’
Thấy Lục Ngưng Nhiên không đáp, “Khụ khụ!” Giả vờ ho nhẹ vài cái như nhắc nhở Lục Ngưng Nhiên, thế mà Lục Ngưng Nhiên vẫn thờ ơ như cũ, buông bát đũa, đứng dậy, đi đến trước bàn, cầm bút, viết lên giấy.
Quân Mặc Hàn lúc này đã có chút hối hận, sớm biết thế thì đã không chọc nàng, bây giờ một tia ôn tồn cũng không có. Hắn hối hận, lập tức hạ quyết tâm, nhìn về phía Lý Đức Phúc, chưa từ bỏ ý định, mặt dày nói “Không ai thay thuốc cho trẫm a!”
Lý Đức Phúc tự nhiên hiểu ý, “Long thể của thánh thượng, nô tài tất nhiên không dám đụng chạm, bây giờ chỉ có Hoàng hậu nương nương thay thuốc cho Hoàng thượng, nếu như Hoàng hậu nương nương mệt mỏi, có thể để lão nô thay người thay thuốc cho Hoàng thượng được không?”
“Nếu Hoàng hậu không vì trẫm thay thuốc, ngươi cũng không được thay thuốc cho trẫm, để sau lưng trẫm có máu, có sẹo, khí độc xâm nhập vào rồi chết đi.” Quân Mặc Hàn trộm nhìn Lục Ngưng Nhiên, quật cường bi thương mở miệng.
“Hoàng thượng vạn vạn không thể a, ngài vạn phúc kim an, sao có thể nói ra lời không nên nói như thế? Dù lão nô có chết, Hoàng thượng cũng không thể xảy ra chuyện gì a!” Lý Đức Phúc sợ hãi quỳ trên mặt đất, Bình Nhi cùng với thị vệ cũng đều quỳ gối trên đất.
“Trẫm cứ nói như vậy đấy, Hoàng hậu không vì trẫm thay thuốc, chỉ có thể như thế.” Quân Mặc Hàn ủ rũ nói.
Lý Đức Phúc chưa bao giờ thấy Hoàng thượng bướng bỉnh như thế, mà Bình Nhi cùng với đám thị vệ cũng vô cùng kinh ngạc: Đây là Hoàng thượng vô cùng uy nghiêm trong lòng họ sao? Cảm thấy đối với Hoàng hậu nương nương càng thêm kính nể, xem ra trên đời này cũng chỉ có Hoàng hậu nương nương mới có thể làm Hoàng thượng thành như thế.
“Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng…” Bình Nhi quỳ gối bên cạnh Lục Ngưng Nhiên, cũng mở miệng khuyên bảo.
Lục Ngưng Nhiên không có ý kiến, nếu như không trừng phạt hắn, sau này hắn nhất định đối với mình động tay động chân, tùy ý làm bậy, bây giờ phải trừng phạt hắn, làm hắn hiểu. Nàng cũng không phải là kẻ dễ bị ăn hiếp.
“Lâm thống lĩnh có ở ngoài không?” Lục Ngưng Nhiên ngước mắt, vẫn chưa nhìn Quân Mặc Hàn một cái, lạnh giọng kêu.
“Có Ty chức.” Lâm Tiêu chợt sửng sốt, vì sao Hoàng hậu nương nương gọi hắn?
Không phải đang xử lý gia sự sao? Cảm thấy không yên, từ từ đứng lên, từ từ bước về phía trước.
“Đã điều tra rõ ràng Phượng Nghi trấn có gì bất thường chưa? Tri huyện là ai? Tiền nhiệm lúc nào? Có lai lịch gì? Còn có lai lịch của Quỷ Trạch là gì?” Lục Ngưng Nhiên hỏi từng câu, nam tử kia đã biết được thân phận của mình, nhất định cũng biết Hoàng thượng cũng đến đây! Lời nói của hắn cứ xoay quanh trong đầu nàng: Xem ra hắn đã sớm có chuẩn bị, Quỷ Trạch kia tuyệt đối không giống lời đồn, nhất định là có rất nhiều bí mật. Còn Phượng Hoàng am kia, tất nhiên là có huyền cơ khác. Tiện đà hỏi, “Còn chuyện ở Phượng Hoàng am, ngươi có tra được gì không?”
Lâm Tiêu thật không ngờ Hoàng hậu nương nương lại hỏi hắn việc này. Sáng hôm qua, Hoàng thượng đã ra lệnh cho hắn điều tra cẩn thận về việc khả nghi trong trấn, còn có chuyện của Quỷ Trạch, Phượng Hoàng am. Riêng hắn cũng phái một số người điều tra từng cái nhưng cũng chỉ là tin bát quái, không thu thập được nhiều, lập tức cung kính trả lời, “Phượng Nghi trấn từ khi khai quốc đã có, lúc đó cũng là cố hương của cao tổ Hoàng đế, cho nên người dân nơi này thập phần chất phác. Hôm qua lão già kia nói cũng không sai, chuyện của ba năm trước cũng đã xác thực. Ty chức đã phái người đến Phượng Hoàng am điều tra nhưng vẫn chưa về, theo ty chức thấy là dữ nhiều lành ít.” Lâm Tiêu hơi dừng một chút, tiếp tục trả lời, “Nghe dân chúng gần đây nói Quỷ Trạch này lúc nửa đêm thường xuyên có tiếng gào khóc thảm thiết, âm trầm khủng bố. Ai có gan lớn đi vào nhưng đều không trở về, cho nên sau đó không còn ai dám đến gần, mà nơi đó cũng biến thành một tòa phế trạch. Về phần tri huyện trấn này, tiền nhiệm vào đúng ba năm trước tên là Lý Lộc. Lúc còn tiền nhiệm, thanh liêm công chính, yêu dân như con, được dân chúng kính yêu. Nhưng lý lịch của hắn thì ty chức còn đang kiểm tra.”
Lục Ngưng Nhiên nghe Lâm Tiêu tinh tế bẩm báo, âm thầm phân tích: Quỷ Trạch nàng đã đi qua, tin đồn chỉ giấu tai mắt của người khác, là do sợ có người phát hiện bí mật. Thế chuyện ở Phượng Hoàng am là gì? Chẳng lẽ có liên quan đến Quỷ Trạch? Ba tháng nay xảy ra việc nữ tử mất tích là vì sao? Hiện tại tất cả nghi vấn đều có liên quan đến hai nơi: Một nơi là Quỷ Trạch, một nơi là Phượng Hoàng am. Xem ra nàng phải đi Phượng Hoàng am một chuyến.
“Lâm thống lĩnh, phái người canh giữ ở chân núi Phượng Hoàng, một mặt tiếp ứng đi tìm người, một mặt âm thầm xem xét, xem có ai đi qua núi Phượng Hoàng. Còn nữa, phái người âm thầm theo dõi huyện nha, nhớ kỹ từng người đi vào huyện nha, phân công nhau điều tra rõ ràng. Nhớ chú ý chặt chẽ hành tung của tri huyện, xem kỹ gần đây hắn tiếp xúc với ai, cấp tốc điều tra hồ sơ của hắn.” Lục Ngưng Nhiên phân phó một lượt, trên giấy đã vẽ ra sơ đồ mối quan hệ. Hiện tại tất cả các nghi vấn đều có câu trả lời, nhưng trước mắt còn có chuyện lớn, “Lâm thống lĩnh, nơi này sợ không an toàn, ngươi có thể tìm một nơi an toàn không?”
“Ty chức đêm qua đã tìm được một chỗ, có điều lại ở gần Quỷ Trạch.” Lâm Tiêu vào đêm trước thấy lão già kia có chút khả nghi, lập tức đi theo hắn về nhà. Đêm qua vừa vặn phát hiện hắn ở một mình trong một cái viện nhỏ, hơn nữa nơi này cách Quỷ Trạch không đến hai trăm thước, điều này làm cho hắn cảm thấy sinh nghi: Vì sao lão già này lại sống một mình ở đây? Lâm Tiêu không khỏi nghi hoặc, tiện đà trả lời, “Ty chức liền phái người điều tra chủ nhân nơi này, sau khi tra thì ty chức mới hiểu, viện này là nơi ở của cao tổ hoàng đế khi khởi nghĩa, sau đó, có một gia đình có nhiệm vụ canh giữ, đời đời tương truyền, luôn trông giữ đến nay. Nơi này coi như là tổ trạch của Hoàng thượng.”
Lục Ngưng Nhiên ngồi ngay ngắn trên ghế, nghe Lâm Tiêu bẩm báo. Theo phản ứng Lục Ngưng Nhiên chỉ cần Lâm Tiêu bẩm báo một ít manh mối thì nàng liền có phán đoán nhanh nhẹn, cộng thêm sách lược ứng đối. Điều này làm Quân Mặc Hàn rất thưởng thức. Nữ tử đảm lược, cơ trí, bình tĩnh, ngoài lạnh trong nóng như vậy, càng làm hắn thêm mê luyến.
“Ta có nghe nói qua có một tổ trạch, nhưng cũng không biết ở đâu, thì ra là ở chỗ này.” Quân Mặc Hàn nhớ lại. ‘Tổ trạch’ cũng đã hơn hai trăm năm, đến bây giờ còn có người trông coi làm cho hắn cũng cảm thấy kinh ngạc. Nô tài canh giữ tổ trạch này cũng thật trung thành.
“Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất, nơi này cách Quỷ Trạch lại gần, theo lý thuyết, bọn họ đã có dã tâm, nhất định cũng không buông tha tổ trạch này. Thế mà vì sao lại không xuống tay?” Lục Ngưng Nhiên nghi hoặc mở miệng, “Ngươi ở tổ trạch có phát hiện việc quái dị gì không?”
“Không có gì quái dị, hết thảy như thường.” Lâm Tiêu cẩn thận nghĩ lại, quả thật không có gì kỳ quái.
“Càng an toàn, lại càng có vấn đề. Chúng ta cứ đi vào trước, có lẽ tòa tổ trạch này có thể nói cho chúng ta biết một ít việc.” Lục Ngưng Nhiên nghĩ nghĩ. Đột nhiên nàng nhớ ra: Dưới mặt nạ màu vàng kia, đôi mắt của nam tử đó cùng đôi mắt của Quân Mặc Hàn có vài phần tương tự, nghe khẩu khí của hắn như muốn nói hoàng vị hẳn là của hắn. Như vậy hắn có thể là người của hoàng thất. Nếu như thế thì có thể giải thích được vì sao tổ trạch bình yên vô sự.
“Khi nào chuyển đi ạ?” Lâm Tiêu tiếp tục hỏi.
“Nếu như bản cung đoán không sai thì tối nay bọn chúng sẽ hành động. Sao chúng ta không tương kế tựu kế, đến lúc đó lại bắt ba ba trong rọ?” Đôi mắt sáng ngời của Lục Ngưng Nhiên ánh lên một tia giảo hoạt, đem ánh mắt nhìn về phía Quân Mặc Hàn.
“Chúng ta nhất định phải có chuẩn bị, bọn chúng không mời mà đến, chúng ta làm chủ nhân, đương nhiên phải chuẩn bị một phần đại lễ mới tốt.” Quân Mặc Hàn khóe miệng gợi lên nụ cười tà mị, “Nên chuẩn bị cái gì mới tốt nhỉ?”
Lục Ngưng Nhiên trong lòng sớm có tính kế, nhìn về phía Bình Nhi, “Bình Nhi, nếu ngươi đáp ứng bản cung một việc, bản cung sẽ thay thuốc cho Hoàng thượng?”
“Nô tì có thể hỏi là chuyện gì không?” Bình Nhi nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên, dự cảm không tốt lại sinh ra. Mỗi lần Hoàng hậu nương nương tính kế bảo bối của nàng đều có vẻ mặt này. Nàng âm thầm cầu nguyện, ngàn vạn không phải a, chỉ mong trực giác của nàng sai.
“Như ngươi suy nghĩ, sao nào?” Lục Ngưng Nhiên nhìn về phía Bình Nhi lúc nãy còn mờ mịt, bây giờ lại chuyển thành vô tội mang theo đáng thương, tất nhiên là biết, xem ra Bình Nhi đã nghĩ tới.
“Hoàng hậu nương nương muốn chúng nó làm gì?” Bình Nhi cúi đầu nói. Nàng chẳng qua là hảo tâm khuyên giải một phen, vì sao lại muốn đem bảo bối của nàng làm vật hy sinh? Hoàng hậu thay thuốc cho Hoàng thượng thì liên quan gì đến nàng? Giờ phút này nàng cực kì bối rối.
“Rất đơn giản, cho chúng nó vận động nhiều một chút! Bình Nhi, ngươi chăm sóc cho chúng càng mập thì một ngày nào đó chúng sẽ quên cách cắn người.” Lục Ngưng Nhiên âm thầm lắc đầu thở dài. Bình Nhi không biết ra oai với hỏa thằn lằn, con nào nhìn cũng mượt mà, béo lúc nhúc.
“Xin nghe theo lời Hoàng hậu nương nương phân phó.” Bình Nhi bất đắc dĩ nghĩ thầm: Bảo bối à, Hoàng hậu nương nương cũng muốn tốt cho các ngươi thôi! Ai bảo các ngươi rất lười, không chịu vận động, còn tham ăn, nên vận động một chút, nhưng cũng đừng cố quá. Trong lòng than thở, nhưng lại nghĩ Hoàng hậu nương nương nhất định là có khó khăn, cho nên mới dùng bảo bối. Nháy mắt tâm tình nàng trở nên cực tốt, lộ ra nụ cười đơn thuần đáng yêu.
Quân Mặc Hàn tất nhiên rất cao hứng. Một bên nhìn Lục Ngưng Nhiên, hai mắt lóng lánh. Vừa nãy còn tính toán phải làm thế nào để Lục Ngưng Nhiên thay thuốc cho mình, ai ngờ lại có kinh hỉ a! Hắn cảm thấy hạnh phúc tới quá đột nhiên, sớm cười toe toét.
Lâm Tiêu đã ra ngoài làm việc, Lý Đức Phúc cũng có mắt lui ra ngoài. Bình Nhi tất nhiên là đi an ủi bảo bối của nàng. Phòng trong chỉ còn lại Lục Ngưng Nhiên cùng Quân Mặc Hàn.
“Thế nào, còn để ta ôm ngươi lên giường?” Lục Ngưng Nhiên buông bút trong tay, đi đến trước mặt Quân Mặc Hàn, nhíu mày nói.
“Ha ha, đúng rồi đấy, chỉ có điều người được ôm là nàng!” Quân Mặc Hàn cợt nhả nói, đang muốn bước lên, lại nhìn thấy Lục Ngưng Nhiên cầm ngân trâm vuốt ve. Hắn ngượng ngùng cười, ngoan ngoãn nằm lên giường, bộ dáng anh dũng hy sinh, “Ta đã chuẩn bị tốt, đến đây đi.” Nói xong liền nhắm hai mắt.
Lục Ngưng Nhiên nhìn bộ dáng buồn cười của hắn, nhất thời vui vẻ, khóe miệng nhếch lên ý cười. Tiến lên, ngồi bên giường, cầm lọ thuốc, cởi bỏ áo của hắn, mở băng gạc, nhìn miệng vết thương đã chậm rãi vảy kết, xem ra khôi phục không tệ, thuốc này quả thực hữu hiệu. Thay thuốc xong, mặc áo vào, nhìn hai mắt khép chặt của hắn, có vẻ vô cùng hưởng thụ, lạnh lùng nói, “Còn không đứng dậy, chẳng lẽ còn muốn ta đỡ ngươi sao?”
“Không, như vậy tương đối thoải mái.” Quân Mặc Hàn lắc lắc đầu nói. Hiện tại có thể nói trong lòng hắn toàn là mật, ngọt ngào vô cùng, được trân trọng như vậy nên tâm đã sớm muốn bay lên trời.
“Ta muốn đích thân đi Phượng Hoàng am, ngươi có thương tích trong người, không dễ đi lại, một mình ta đi cũng được.” Lục Ngưng Nhiên nhìn lớp băng gạc trên lưng Quân Mặc Hàn, trong lòng vẫn tự trách vì mình mà hắn bị thương, cảm thấy khổ sở. Nàng không thể để hắn vì mình mà bị thương nữa, hắn gánh vác nhiều trách nhiệm, không thể có sơ xuất.
“Thương thế của ta chỉ rất nhỏ, ta phải đi cùng nàng. Bằng không thì nàng ở đây, một mình ta đi.” Quân Mặc Hàn đột nhiên xoay người đứng lên, ngồi đối mặt với Lục Ngưng Nhiên, mắt phượng hơi trầm xuống.
“Ngươi làm gì vậy? Ngươi là vua của một nước, lần này ra ngoài, mục đích là muốn tìm được nơi ở Mặc Trúc cùng Nghi Phi, ngươi tuyệt đối không thể có gì sơ xuất.” Lục Ngưng Nhiên tiếp tục khuyên giải nói.
“Đối với ta mà nói, nàng là tất cả của ta! Ngay cả khi có được thiên quân vạn mã, non sông tươi đẹp nhưng nếu không có nàng thì đối với ta mà nói, những thứ đó không quan trọng.” Quân Mặc Hàn nói ra lời nói chôn giấu trong lòng. Đúng vậy, chuyện hôm qua còn rành rành trước mắt: Nếu như nàng thật sự chết, như vậy hắn cũng sẽ theo nàng. Ở trên đời này trừ bỏ mẫu phi cùng Mặc Trúc, người hắn quan tâm cũng chỉ có nàng! Bất tri bất giác nàng đã đi vào lòng hắn, hơn nữa lại cắm rễ thật sâu ở trong lòng, không lay chuyển được.
“Như thế này thì sao: Chúng ta phân công nhau làm việc, ta đi Phượng Hoàng am, ngươi đi tổ trạch?” Lục Ngưng Nhiên lui một bước đề nghị, ở sâu trong lòng nàng, không muốn hắn bị tổn thương, hắn đã đau khổ quá nhiều.
“Không, tổ trạch có Lâm Tiêu, nàng đi đâu ta đi đó.” Quân Mặc Hàn kiên trì, nhìn Lục Ngưng Nhiên nói.
“Được, bất quá tất cả đều phải nghe ta.” Lục Ngưng Nhiên cuối cùng bất đắc dĩ, đến lúc đó đành phải tùy cơ ứng biến, nhưng vẫn lo lắng nói, “Ngươi không thể vận công, miệng vết thương của ngươi còn chưa kết vảy, làm vậy sẽ xé rách miệng vết thương, việc này là không thể.”
“Tất cả đều theo nàng.” Quân Mặc Hàn đáp. Đối với chuyện mà Lục Ngưng Nhiên muốn thì hắn sẽ tôn trọng. Hắn không muốn dùng quyền lực áp chế nàng, bởi vì nàng đặc biệt, nàng sẽ không bởi vì hắn là Hoàng thượng mà kính trọng hắn. Nàng chỉ cần là nàng, hắn tin tưởng có một ngày hắn sẽ đả động nàng, đi vào trong lòng nàng.
Đêm dần dần tối đen, toàn bộ khách sạn yên tĩnh không thôi, không có tranh cãi ầm ĩ, cũng không có động tĩnh. Lục Ngưng Nhiên cùng Quân Mặc Hàn sớm ẩn trong phòng, cùng nhau đợi…
Trong phòng cửa sổ bị mở ra, mấy đạo bóng đen nhanh chóng phi thân đi vào, bước chân nhẹ nhàng, tay nắm trường kiếm, xuyên thấu qua ánh trăng, lại phát hiện đều là váy dài màu đỏ, che mạng che mặt màu đỏ. Lục Ngưng Nhiên nhìn chăm chú động tĩnh bên dưới.
“Động thủ.” Đầu lĩnh hồng y nữ tử đưa tay phải lên ra hiệu. Những người còn lại gật đầu, chậm rãi đi đến bên giường, mở chăn gấm, chìa tay muốn bắt, khi nhìn thấy trong chăn có một đoàn vật thể màu trắng, đều có chút nghi hoặc. Nhìn kỹ chỉ thấy vật thể màu trắng chậm rãi mấp máy, đợi khi nàng không kịp phòng bị, một đạo bóng trắng đánh về phía nàng, cắn vào cổ nàng. Nàng hét lên một tiếng, trường kiếm trong tay hồng y nữ tử đánh rơi trên đất, hai mắt trợn ngược, té trên mặt đất, tắt thở.
Lục Ngưng Nhiên tán thưởng nói, “Bọn tiểu nhị, tốt lắm, tiếp đãi các nàng cho tốt. Chúng ta phải cho các nàng biết, thành quỷ cũng không dễ, nếu giả thần giả quỷ thì ta cũng muốn cho ngươi nếm thử tư vị bị quỷ cắn.”
Quân Mặc Hàn sớm đã biết hỏa thằn lằn lợi hại, hiện tại nhìn thấy càng hưng phấn không thôi. Đợi hồng y nữ tử ngã xuống đất, sau tiếng kêu thê lương của nàng thì hỏa thằn lằn nhanh chóng bay lên. Chúng ngửi được mùi máu tươi, trực tiếp nhào tới cổ của những người khác, hung hăng cắn, vài hồng y nữ tử ngã xuống đất đi đời nhà ma.
Hơn mười bóng trắng xuyên qua không trung, trong bóng đêm, lại không rõ phương hướng, hồng y nữ tử sợ tới mức thét chói tai liên tục, hô to, “Quỷ a!“
Vốn muốn chạy trối chết, lại e ngại đầu lĩnh ngoan lệ, đành phải rút kiếm, chém loạn, nhưng bất thình lình bị cắn. Nhất thời tuy rằng không biết có mất mạng hay không, nhưng người cũng đầy thương tích.
Đột nhiên, cửa sổ “Oành” một tiếng đóng cửa, các nàng đều bị vây ở đây, không có cách nào rời đi.
“Cung chủ, chúng ta trúng kế.” Một hồng y nữ tử hơi bình tĩnh, võ công cao hơn một chút so với người khác lạnh nhạt mở miệng.
“Hừ, cho rằng như thế thì có thể bao vậy được bản cung?” Đầu lĩnh nữ tử là người bắt cóc Lục Ngưng Nhiên, chỉ thấy nàng cười một tiếng, liền phi thân, muốn phá nóc nhà mà ra, lại phát hiện nóc nhà cũng đã bị phong ấn kỹ, kín không có kẽ hở, dù nàng dùng sức như thế nào, cũng mở không ra.
Mà từng đạo bóng trắng lại bay tán loạn trong không trung, thỉnh thoảng lại công kích tới các nàng, cắn các nàng mình đầy thương tích, kêu to liên tục. Như cung chủ lạnh giọng quát, “La hét cái gì? Giết tất cả chúng cho ta, mặc kệ chúng nó có phải quỷ hay không, ngay cả là quỷ, cũng phải diệt thành tro.”
“Tuân lệnh.” Hồng y nữ tử tuy rằng trong lòng cũng sợ bóng trắng nhưng lại càng sợ Như cung chủ tàn nhẫn trước mặt, hiện nay bảo mệnh quan trọng hơn.
Lục Ngưng Nhiên cùng Quân Mặc Hàn ngưng thần tĩnh khí xem một màn bên dưới, cẩn thận đánh giá Như cung chủ, nhìn thấy bên hông nàng có một lệnh bài. Lục Ngưng Nhiên muốn xem xét kỹ, lại phát hiện một bóng dáng tránh qua, mà bản thân lại an toàn ở trong lòng Quân Mặc Hàn, tránh được hồng ảnh tập kích, toàn thân hạ xuống. Quân Mặc Hàn vung tay lên, trong phòng đầy ánh nến.
Mọi người mới nhìn rõ, hơn mười bóng trắng tại giờ phút này lại biến thành cả vật thể màu đỏ, thè lưỡi đó, lạnh lùng nhìn các nàng, các nàng tất nhiên là run lên, chúng nó rất quái dị?
“Hừ, không cần phải nói, người đó là Quân Mặc Hàn, mà người kia là Hoàng hậu Lục Ngưng Nhiên.” Như cung chủ khoanh tay, nhìn thẳng Quân Mặc Hàn cùng Lục Ngưng Nhiên trong lòng nghĩ: Vì sao bệ hạ muốn ta đem nàng về?
“Ngươi đã biết, cần gì phải nói nhiều như vậy?” Lục Ngưng Nhiên từ trong lòng Quân Mặc Hàn đi ra, tiến lên một bước, khóe môi nhếch lên cười nhạt, mặt không đổi sắc nhìn về phía nữ tử trước mắt, cẩn thận đánh giá. Dưới mạng che mặt màu đỏ, da thịt nữ tử óng ánh trong suốt, dung mạo xinh đẹp, mắt hạnh mày liễu, ba phần quyến rũ, bảy phần oai hùng, xem ra, là tập võ nhiều năm, tất nhiên là võ công rất cao. Bất quá vì sao khi nàng ta nhìn về phía mình lại có địch ý rõ ràng như vậy?
“Bệ hạ đặc biệt ra lệnh cho ta, thỉnh Hoàng hậu hồi cung.” Như cung chủ đối với việc Lục Ngưng Nhiên đánh giá mình hoàn toàn không phải không thấy, lại không đem Quân Mặc Hàn để vào mắt, chỉ nhìn Lục Ngưng Nhiên. Hừ, vì sao, nàng ta nhìn mình không có một tia e ngại, còn có thể lạnh nhạt tự nhiên như thế? Nhớ tới biểu cảm của bệ hạ khi nhắc đến nàng ta, loại ôn nhu như thế, đối với nàng lại chưa từng có. Nàng không khỏi đối với Lục Ngưng Nhiên càng ghét thêm vài phần.
“Bệ hạ? Hắn là bệ hạ nơi nào? Bệ hạ của ai?” Lục Ngưng Nhiên cười nhạo không thôi, “Ngươi cũng đừng quên, vua của Vân Triêu quốc là ai?”
“Đương nhiên là bệ hạ, không bao lâu nữa, bệ hạ chắc chắn đoạt lại tất cả.” Như cung chủ vừa nói đến bệ hạ trong miệng nàng, đó là vẻ mặt sùng kính.
“Hừ, chỉ là người si tâm vọng tưởng.” Quân Mặc Hàn lạnh giọng mở miệng, đường đường Hoàng thượng đứng ở đây, cư nhiên có người dám khiêu khích hắn, hoàn toàn không đem hắn để vào mắt, còn nói lời đại nghịch bất đạo. Đúng là đáng giận đến cực điểm, không tự giác, nâng chưởng đánh úp về phía trước mặt Như cung chủ.
“Hừ, vậy mỏi mắt mong chờ như thế nào?” Như cung chủ sớm có phòng bị, tiếp được một chưởng của Quân Mặc Hàn, hai người đối chưởng, ngay sau đó lại là một phen đánh nhau.
Lục Ngưng Nhiên tất nhiên hiểu, Quân Mặc Hàn đang thử võ công của Như cung chủ, còn có thể ở trên người nàng tìm được một chút manh mối. Lục Ngưng Nhiên nhìn hỏa thằn lằn vui vẻ, mà hồng y nữ tử bình tĩnh kia không chút hoang mang ứng đối, mắt thấy nàng ta nhìn hỏa thằn lằn, muốn đánh úp về phía chúng. Lục Ngưng Nhiên rút ngân trâm, ra sức đâm nàng ta. Nàng ta trốn tránh không kịp, liên tục lui về sau, sau lưng chạm vào vách tường, đầu né qua, tránh thoát tập kích của Lục Ngưng Nhiên.
Lục Ngưng Nhiên lạnh lùng nhìn chằm nàng, “Dám tổn thương chúng nó, đều phải chết.” Vừa nói, lạnh lùng ra lệnh, “Bọn tiểu nhị, một người cũng không buông tha, các nàng đều phải chết.” Nói xong, tay kia rút ra chủy thủ, hướng về phía hồng y nữ tử.
Hỏa thằn lằn đi trước Lục Ngưng Nhiên một bước, cắn xuống cổ nàng ta, hồng y nữ tử kia không cam lòng trừng hai mắt, ngã xuống đất mất mạng.
Lục Ngưng Nhiên lạnh lùng nhìn các nàng, xem Quân Mặc Hàn cùng Như cung chủ tỷ thí nội lực. Nội lực của nàng ta cũng coi như không kém, nhưng khi so với Quân Mặc Hàn vẫn thua, xem ra không đến năm chiêu, nàng chắc chắn bị bắt, mà bản thân chỉ cần xem trò hay.
Bên này, hỏa thằn lằn không thương hương tiếc ngọc, nhắm ngay cổ hồng y nữ tử cắn một cái, một lát sau, hồng y nữ tử đều ngã xuống đất, bị hỏa thằn lằn cắn chết.
“Phốc!” Một tiếng, Như cung chủ miệng phun máu tươi, một tay ôm ngực, một tay chấp kiếm, nửa quỳ trên mặt đất. Quân Mặc Hàn nhanh nhẹn rơi xuống đất, đi đến bên cạnh Lục Ngưng Nhiên, chợt nhíu mày, vỗ vỗ hai tay, ý tứ là nói cho Lục Ngưng Nhiên biết hắn không sao.
Lục Ngưng Nhiên không nhìn hắn, lập tức đi đến trước mặt Như cung chủ, “Chúng ta đánh cuộc, như thế nào?”
“Đánh cuộc gì?” Như cung chủ nhìn thi thể đầy đất, người bản thân mang đến trừ bỏ nàng tất cả đều đã chết. Lại nhìn bên này, đầu sỏ gây nên đang kéo đuôi, lười biếng ở nằm ngủ gật. Điều này làm cho nàng cực kì tức giận! Sau đó lại nghĩ: Nghe một chút xem nàng ta muốn đánh cược cái gì? Xong thì sẽ nhân cơ hội chạy đi.
“Chúng ta cược xem bệ hạ của ngươi có tới cứu ngươi hay không?” Lục Ngưng Nhiên thưởng thức ngân trâm trong tay, tà nghễ nhìn Như cung chủ, thấy trong mắt nàng ta lóe qua tia ao ước, xem ra nàng đoán không sai.
“Hừ, đến thì như thế nào, không đến thì như thế nào?” Như cung chủ mạnh miệng nói.
“Nếu như hắn dám tới cứu ngươi, chứng minh ngươi ở trong lòng hắn là trọng yếu, nếu như đối với ngươi thấy chết không cứu, như vậy ngươi đối với hắn mà nói cũng bất quá là một quân cờ mà thôi.” Lục Ngưng Nhiên tiện đà nói. Nếu hắn dám đến, như vậy nàng nhất định phải nghĩ cách để biết thân phận của hắn. Nếu không đến, như vậy nàng cũng muốn từ trong miệng Như cung chủ moi ra. Đối với nàng mà nói, chọn cái nào cũng không quan trọng.
“Đối với ngươi có gì tốt chứ?” Như cung chủ không phải là người ngu dốt, đương nhiên biết nàng ta nói như thế là có tính kế khác. Trong lòng nàng tuy rằng cũng muốn biết, ở trong lòng hắn, bản thân đến cùng chiếm vị trí gì, nhưng nàng cũng không muốn vì nàng mà làm hắn lâm vào khốn cảnh. Lòng nàng tràn đầy mâu thuẫn, nhất thời cam tâm tình nguyện thương hắn, nhưng cũng khát vọng được hắn yêu.
“Ta chỉ muốn biết thân phận thật của hắn thôi, không hơn.” Lục Ngưng Nhiên thẳng thắn, nàng cũng không giấu diếm tâm tư của bản thân, đối với nữ tử trước mặt mà nói. Nàng ta thông minh tuyệt đối không thua gì mình, có điều nàng ta yêu quá mức chấp nhất, lại quá mức ẩn nhẫn. Không nhận biết rõ chuyện nào là quan trọng, nếu bị ghen tị làm choáng váng đầu óc thì nàng ta sẽ gây ra nhiều chuyện không tưởng: Đây là ưu điểm, nhưng cũng là nhược điểm.
Lục Ngưng Nhiên không khỏi nhớ tới Lệ Phi, bởi vì ghen tị, cho nên, trở thành công cụ lợi dụng. Mà Lam Phi, xác thực là do yêu sinh hận, cam nguyện trở thành công cụ của người kia, ở cung điện dưới đất, phát hiện Lam Phi lúc sống đã dùng qua thứ gì đó, nàng tất nhiên là nghi hoặc, có vài thứ bất tri bất giác đã liên lụy vào, chỉ còn chờ, nàng đem đưa bọn họ từng cái xâu chuỗi lại.
“Thân phận của hắn là Quốc quân tương lai! Không đúng, bây giờ đã là Quốc quân, hắn vĩnh viễn là hoàng đế trong lòng ta, là bệ hạ ta trân trọng ủng hộ.” Như cung chủ cười to ra tiếng, kiên định nói. Chỉ cần hắn muốn, nàng sẽ không tiếc tất cả, thậm chí là sinh mệnh của mình, cho dù mang danh tàn nhẫn, hai tay dính đầy máu tươi, nàng đều không chút do dự vì hắn đi làm.
“Làm càn, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không? Dám cuồng vọng như thế? Không biết tội khi quân có kết cục gì sao?” Quân Mặc Hàn lạnh giọng quát, trừ bỏ Lục Ngưng Nhiên, hắn quyết không cho phép những người khác dám nói chuyện như vậy với hắn. Hơn nữa, hoàn toàn không thèm đem hắn- thiên tử để vào mắt, quả thực là tội đáng chết vạn lần. Nếu không phải nàng còn dùng được, chỉ sợ bây giờ nàng đã sớm chết trong tay hắn.
“Ta đương nhiên biết, nhưng ở trong lòng ta chỉ có một Hoàng thượng: Là hắn, tuyệt đối không phải ngươi, bởi vì ngươi căn bản không xứng.” Như cung chủ cuồng tiếu không thôi, hoàn toàn chưa đem Quân Mặc Hàn để vào mắt.
Lục Ngưng Nhiên nhìn chăm chú vào Như cung chủ, lại nhìn lệnh bài bên hông nàng, cảm thấy đã đoán được mười phần, “Lại chờ nửa canh giờ, ta nghĩ mình sẽ biết được đáp án.”
“Ha ha, vô luận như thế nào, các ngươi đều sẽ không đạt được.” Như cung chủ cười lạnh nói, tự ngồi trên đất, điều tức vận công. Đột nhiên, phát hiện huyệt vị của mình bị che lại, điều này làm cho nàng có chút kinh ngạc, vì sao nàng lại không có cảm giác? Ngước mắt, nhìn Quân Mặc Hàn một cái, võ công của hắn cùng bệ hạ, tuyệt đối tương xứng. Nếu như bệ hạ thật sự tới, như vậy, nàng không liên lụy đến hắn.
Nghĩ xong, đã hạ quyết định: Nếu như vạn bất đắc dĩ, nàng sẽ tự sát.
Quân Mặc Hàn chậm rãi đi đến bên cạnh Lục Ngưng Nhiên, hai người nhìn nhau, tất cả sớm đã chuẩn bị tốt, sẽ chờ hắn chui đầu vào lưới. Nếu như không đến, bọn họ cũng sẽ nghĩ cách tra ra thân phận của hắn, tối thiểu trước mắt Như cung chủ định là trốn không thoát.
Nửa canh giờ sau, Lục Ngưng Nhiên nhìn về phía Như cung chủ, “Xem ra trong lòng bệ hạ của ngươi, ngươi chẳng qua là một quân cờ có cũng được mà không có cũng không sao mà thôi. Ngại quá, Vương Như Nguyệt tiểu thư, chúng ta phải đưa ngươi đi.”
“Ngươi… Ngươi làm sao mà biết tên của ta?” Trước mắt Như cung chủ lộ ra biểu tình kinh ngạc, thế gian này người biết tên thật của nàng đã không còn ai, nàng vì sao biết được?
“Lưới trời lồng lộng tuy thưa nhưng khó lọt, Vương tiểu thư, phụ thân ngươi là chết như thế nào?” Lục Ngưng Nhiên tiếp tục ép hỏi, nhìn về phía nàng biểu cảm càng lúc càng khó coi, xem ra mình đoán chính xác.
“Cha ta…” Vương Nguyệt Như thì thào lẩm bẩm như đang nhớ lại, nhưng lại không dám đối mặt, liều mạng lắc đầu, “Cha ta chết như thế nào chứ?”
“Hắn chết rất thảm a, đầu đổ máu mà chết! Sợ là xuống dưới rồi cũng sẽ không quên nữ nhi ngoan độc này đi, là ngươi tự tay đưa hắn xuống hoàng tuyền, không phải sao?” Lục Ngưng Nhiên tiến lên một bước, cúi người nhìn nàng ta.
“Không, không phải ta, hắn sẽ không oán ta, sẽ không!” Vương Nguyệt Như giống như là nhớ tới chuyện đáng sợ, liều mạng lắc đầu, đã mất đi lý trí, lẩm bẩm.
Đột nhiên, ánh nến tắt ngủm, một đạo gió mạnh thổi qua. Quân Mặc Hàn tức khắc kéo Lục Ngưng Nhiên, phi thân né tránh, đợi tất cả bình tĩnh, lại phát hiện nóc nhà đã bị phá, Vương Nguyệt Như cũng không thấy bóng dáng.
“Hắn đến?” Lục Ngưng Nhiên nhìn Quân Mặc Hàn, sớm dự đoán được. Nàng đã từ trong miệng Vương Nguyệt Như biết được đáp án muốn biết, chỉ là cần tiến thêm một bước kiểm chứng mới đủ.
“Ừ, đúng vậy, dựa vào võ công của hắn, xem ra là không thua kém ta. Hắn đến cùng là người phương nào?” Quân Mặc Hàn đầy bụng nghi hoặc, lần này tới Phượng Nghi trấn thật là kỳ quái. Nếu như không phải hắn cải trang đi tuần chỉ sợ cũng không biết còn có tổ chức kín đáo như thế, ngay cả mạng lưới tình báo của hắn đều không tra ra. Nếu cứ thế mãi, khi hắn ta tiếp tục phát triển thì sẽ có một ngày Vân Triêu quốc rơi vào miệng cọp.
“Ta đại khái đã đoán ra hắn là ai, nhưng còn phải tiến thêm một bước để xác nhận.” Lục Ngưng Nhiên hiển nhiên có chút manh mối, “Chúng ta chuyển đến tổ trạch đi. Ta nghĩ vài ngày nữa hắn sẽ không đến tìm chúng ta gây phiền toái, sáng sớm mai chúng ta liền đi núi Phượng Hoàng.”
“Được.” Quân Mặc Hàn nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên, sao nàng lại tra ra được thân phận người này? Quân Mặc Hàn cảm thấy cũng có điều ngờ vực, nhưng không biết nàng cùng hắn có suy nghĩ giống nhau hay không. Đợi ngày mai đến núi Phượng Hoàng Sơn, liền biết.
Bình Nhi lòng tràn đầy vui mừng ôm bảo bối chuyển nhà. Nguyên nhân là do Hoàng hậu nương nương khích lệ bảo bối, còn thưởng rất nhiều đồ ăn, nàng tất nhiên là cao hứng không thôi.
Lục Ngưng Nhiên cùng Quân Mặc Hàn đi đến tổ trạch, lại phát hiện cửa mở rộng. Lục Ngưng Nhiên cùng Quân Mặc Hàn nhìn nhau, cẩn thận bước vào trong viện, liền thấy trong chính đường bày biện bài vị tổ tông. Trong viện, lão già lúc trước đã quỳ trong viện chờ, khi thấy hai người bọn họ, liền dập đầu kêu, “Lão nô ở đây chờ Hoàng thượng hơn mười năm, rốt cục cũng thấy Hoàng thượng có thể trở về, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Không biết lão bao nhiêu niên kỷ, xưng hô thế nào?” Lục Ngưng Nhiên dẫn đầu đi lên phía trước, liền hỏi.
“Tổ tiên lão nô được Hoàng thượng ân trọng, ban thưởng họ Vương, truyền đến thế hệ của lão nô, liền đổi thành Vương Ân. Năm nay đã sáu mươi.” Lão hán ngước mắt, nước mắt lưng tròng, “Từ khi tổ tiên trông coi trạch viện này tới nay, nô tài đời đời thế thế đều làm theo di huấn của cao tổ hoàng đế, không dám quên ơn nghĩa, luôn chờ Hoàng thượng giá lâm, cũng coi như là tâm nguyện của lão nô. Khi xuống dưới, cũng có mặt mũi đi gặp tổ tiên.”
“Vậy trẫm gọi người là Vương lão bá, như thế nào?” Quân Mặc Hàn cười yếu ớt, nâng Vương Ân dậy, gia phó trung thành và tận tâm như vậy quả thật làm người khác khâm phục.
“Nô tài thật sự không dám nhận, Hoàng thượng trực tiếp gọi nô tài là Vương Ân cũng được.” Vương Ân run run rẩy rẩy trả lời, Hoàng thượng cư nhiên tự mình đưa hắn nâng dậy, này thật đúng là hoàng ân mênh mông, nghĩ lại, không khỏi nước mắt lại chảy xuống.
“Ngươi là trưởng bối, cũng là quản gia của tổ trạch này. Ta bây giờ cũng là con cháu trong tổ trạch, không nói đến bậc quân thần, ta lấy thân phận con cháu, cũng phải có cấp bậc lễ nghĩa, gọi ngươi lão bá cũng sợ còn không đủ cấp bậc lễ nghĩa nữa là.” Quân Mặc Hàn nâng Vương Ân dậy, cười nói với hắn.
“Thật sự là đánh chết nô tài.” Vương Ân tự biết không dám nhận, Hoàng thượng trước mắt là người ôn nhuận ấm áp, cảm thấy rất cảm động. Trong lòng hắn lại hoảng sợ, cư nhiên có chút không biết làm sao.
“Vương lão bá ngươi làm việc rất tốt, có gì chúng ta cứ thong thả ngồi xuống rồi từ từ nói.” Lục Ngưng Nhiên tiến lên một bước, nhường chỗ cho Vương lão bá, bản thân liền ngồi bên cạnh hắn, nhìn về phía lão nhân gia trước mặt. Tóc hoa râm, đã lớn tuổi lại còn giữ trạch viện một mình, rất tịch mịch a!
“Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương có việc, cứ việc phân phó.” Vương Ân lập tức đứng lên, cung kính trả lời.
Quân Mặc Hàn tất nhiên biết, hắn hiểu cấp bậc lễ nghĩa, tất nhiên là không dám cùng bọn họ ngồi chung, liền không miễn cưỡng, lập tức mở miệng, “Trẫm muốn ở chỗ này mấy ngày, Phượng Nghi trấn tại sao lại như vậy? Ngươi hãy từ từ nói cho ta.”
“Lão nô sớm đã quét dọn phòng, nghênh đón Hoàng thượng, bây giờ mời Hoàng thượng đi tắm thay quần áo, lão nô lát sau sẽ bẩm báo.” Vương Ân không dám quên tổ huấn, mỗi ngày đều quét dọn phòng ốc để nghênh đón Hoàng thượng lại không nghĩ tới giữ tổ trạch đã vài chục năm, ngàn hô vạn trông, rốt cục cũng chờ được, kích động là không cần nói cũng biết.
Lâm Tiêu theo sau cùng Bình Nhi mang theo hành trang tới, sắp xếp xong xuôi, Vương Ân liền đứng ở một bên. Quân Mặc Hàn cùng Lục Ngưng Nhiên ngồi trên vị trí chủ nhà ở ngoại đường.
“Sao biết trẫm là Hoàng thượng? Đêm trước ngươi nói mấy chuyện này, có phải cố ý nói cho trẫm nghe?” Quân Mặc Hàn nhìn Vương Ân, nói thẳng.
“Từ lúc Hoàng thượng bước vào Phượng Nghi trấn, lão nô liền biết ngài là Hoàng thượng. Bởi vì ngọc bội ngài đeo bên hông chính là vật trong cung, mà trên mặt ngọc bội có khắc đồ án, giống như đúc so với cao tổ hoàng đế, lão nô tất nhiên là quen thuộc. Hoàng thượng đều có thiên uy, cho nên lão nô liếc mắt một cái liền nhìn ra ngài là đương kim thánh thượng. Vì thế theo đuôi đi tới khách sạn, đem việc lạ trong ba năm ở nơi này nói cho ngài nghe, muốn cho Hoàng thượng ngài biết, Lý Chính này có âm mưu lớn, muốn báo cho Hoàng thượng cẩn thận.” Vương Ân chi tiết bẩm báo.
“Ngươi có phát hiện?” Quân Mặc Hàn tiện đà hỏi, nhìn Vương Ân một mặt trấn định, xem ra, hắn tất nhiên dự đoán được bọn họ sẽ đến đây.
“Tổ tông lão nô đời đời thế thế đều ở đây, nơi này trước kia rất thanh bình, mà ba năm trước, có tri huyện đến nhậm chức. Tri huyện mặt ngoài hiền lành, hơn nữa thanh liêm công chính, được dân chúng ủng hộ, nhưng lão nô lại phát hiện, hắn thường xuyên nửa đêm ra vào Vương trạch. Lão nô lúc đầu cũng chỉ cho rằng hắn cùng với Vương Viên ngoại quen biết, cho nên rất thường đến. Nhưng đến sau này khi Vương tiểu thư đột nhiên mất tích, bị phát hiện treo cổ ở Phượng Hoàng am, điều này làm cho lão nô nghi hoặc.” Vương Ân tiếp tục nói.