Thịnh Thế Tuyệt Sủng

Chương 7: Lam Phi kinh hồn



Edit: Sunny Út

Beta: Sally

Hai ngày nay có thể nói là gió nổi mây phun, hôm qua, đường đường là hoàng hậu lại bị chúng phi tần hãm hại, suýt nữa về chầu trời, có ai lại dự đoán được, hoàng hậu ngốc nghếch mà độc ác lại thể hiện phượng uy, giết cung nữ bên người, trượng tễ Lệ Phi.

Ai không biết phụ thân Lệ Phi chính là lễ bộ thượng thư, huynh trưởng lại là “Chiến thần” Bạch Phi Dương tướng quân; luận về gia thế, hoàng hậu cũng chỉ là thiên kim của quan ngũ phẩm, tuy rằng là hoàng hậu, lại không được ban hiệu, không có quyền lực của hoàng hậu.

Dựa vào chuyện này, thượng thư phủ sao có thể từ bỏ ý đồ?

Sáng sớm, chủ tử các cung đều mang thần thái vui vẻ phấn khởi, khi về, ai cũng nằm im, điều này làm cho các cung nữ thái giám ở hậu cung cảm thấy sợ hãi.

Hoàng hậu làm chuyện này, mặc dù làm các phi tần cùng cung nữ thái giám kinh sợ, nhưng Lam Phi trước giờ vênh váo tự đắc, lại không thể chịu đựng được khi mình chịu nhục như vậy.

Việc hôm nay, nàng không thể bỏ qua. Kéo thân thể đau đớn, từ trước đến giờ, có khi nào nàng chịu nhục như vậy? Khó tránh khỏi tức giận không thôi, hai tròng mắt phẫn nộ liếc về nơi nào đó, nghĩ ra được một kế.

Các cung nữ ở Cảnh Nghi cung, người người cảm thấy bất an, hình ảnh Tú Nhi chết thảm thủy chung quanh quẩn trong lòng mọi người, cẩn thận làm tròn bổn phận của mỗi người, không dám sơ sót.

“Hoa ma ma, đây là nơi ở của người nhà Tú Nhi, ngươi đưa ngân lượng cho bọn họ, gọi người nhà của nàng đem thi thể về đi.” Lục Ngưng Nhiên ngồi ngay ngắn ở án thư bên cạnh, chấp bút, viết vài chữ, thu bút, đưa tờ giấy còn chưa khô mực cho Hoa ma ma.

“Lão nô làm ngay.” Hoa ma ma hai tay nâng tờ giấy này, cùng một bao bạc nặng trịch, trong lòng không khỏi cảm động, đối với hoàng hậu nương nương trước mặt, bà từ từ kính nể.

“Bản cung công tư rõ ràng, Tú Nhi mặc dù liên tiếp mưu hại bản cung, nhưng niệm tình nàng hầu hạ bản cung từ nhỏ, cho hồn nàng an táng ở quê cũ đi.” Thanh âm mềm nhẹ của nữ tử vào tai Hoa ma ma, chậm rãi đứng dậy, đến bên cửa sổ, nhìn ánh trăng xa xa, “Bây giờ người đầu bạc tiễn người đầu xanh, người nhà của nàng nhất định là thương tâm muốn chết.”

Nàng nhìn cảnh sinh tình, nhớ tới cha mẹ phương xa, mất đi nữ nhi, bọn họ chắc chắn rơi lệ rất nhiều a.

Hôm sau, trời trong nắng ấm, chỉ là, chuyện hôm qua lại thủy chung bao phủ toàn bộ hậu cung, hoàng hậu hôm nay miễn thỉnh an, các phi tần cầu còn không được, khép chặt cửa cung, không muốn gặp ai.

Vốn tưởng rằng Cảnh Nghi cung sẽ trở thành nơi không ai dám bước vào, nhưng lại vẫn có ngoại lệ, lúc này, thủ vệ và cung nữ ở Cảnh Nghi cung đều ngạc nhiên, Lam Phi được cung nữ nâng, khuôn mặt vui vẻ bước vào Cảnh Nghi cung.

“Nô tì tham kiến hoàng hậu nương nương.” Lam Phi tao nhã ôn nhu cúi đầu, không còn vẻ kiêu ngạo thường ngày.

“Không biết muội muội hôm nay đến Cảnh Nghi cung có chuyện gì?” Lục Ngưng Nhiên sắc mặt trang trọng, không có nhiều biểu cảm, nhàn nhạt nhìn Lam Phi một cái, nhìn nàng cười xán lạn.

“Nô tì tới là vì chuyện hôm qua, chịu tội với tỷ tỷ, hôm qua hành vi của nô tỳ lỗ mãng, chống đối tỷ tỷ, nên hôm nay đến đây mong tỷ tỷ chớ để ở trong lòng.” Lam Phi tên là Lam Thải Y, người cũng như tên, thải điệp bay tán loạn, lượn lờ y nhân, y phục màu xanh nhạt, cười yếu ớt thản nhiên, động lòng người.

“Nga, muội muội thật có lòng.” Lục Ngưng Nhiên lộ ra nụ cười yếu ớt, đề cao thanh âm, làm như mang theo một tia kinh ngạc.

“Đây là chút tâm ý của muội muội” Lam Phi hai mắt tỏa sáng, ý bảo cung nữ bên cạnh.

“Bình Nhi.” Tiếng nói đạm bạc, Bình Nhi cúi đầu, tiến lên nhận cái hộp trong tay cung nữ.

“Tỷ tỷ mở ra đi, muội muội đặc biệt chuẩn bị lễ vật cho tỷ tỷ.” Lam Phi vừa lòng nhìn Bình Nhi đem cái hộp đưa đến trước mặt Lục Ngưng Nhiên.

“Ừ.” Lục Ngưng Nhiên không chút để ý đáp, một bên Hoa ma ma chậm rãi mở nắp hộp.

Khi thấy vật trong hộp, hai tay Bình Nhi không ngừng run rẩy, cắn chặt môi, không cho bản thân kêu ra tiếng, nước mắt đảo quanh hốc mắt, quật cường đè ép sự sợ hãi của bản thân.

“Lam Phi nương nương, này…” Hoa ma ma luôn luôn trầm ổn, gặp biến không sợ hãi sau khi nhìn thấy vật này, sắc mặt hơi trầm xuống, quay đầu nhìn Lam Phi vẫn cười tươi rói.

“Tỷ tỷ, lễ vật của nô tỳ, người có thích không? Bảo bối này là huynh trưởng nô tì đến Tây mạc tìm ra, chúng nó là những thứ thuốc rất quý hiếm! Nô tì nghĩ ngày hôm trước mạo phạm tỷ tỷ, nên nhịn đau bỏ những thứ yêu thích, đem bảo bối này đến tặng tỷ tỷ để bồi bổ lại thân thể, mong rằng tỷ tỷ nhận cho.” Lam Phi thao thao bất tuyệt nói, khi nhìn thấy mười con thằn lằn thè cái lưỡi đỏ tươi như máu ra, như muốn bò ra.

“Nga, thì ra là thằn lằn lửa a, bản cung nghe nói thằn lằn lửa sinh trưởng trong sa mạc, có thể nhờ nhiệt độ cao, sẽ phun lửa, trong đó có chứa kịch độc, lại có thể sống lại nhiều lần, trân phẩm như vậy thật khó thấy a, muội muội cũng thật là có lòng.” Lục Ngưng Nhiên đứng dậy, tới gần cái hộp, quan sát thằn lằn trong hộp, trong lòng không khỏi thân thiết, ông bạn già, chúng ta lại gặp nhau.

“Hoàng… Hoàng hậu… Nương nương cẩn thận.” Bình Nhi vội vàng lui về phía sau, sợ bọn chúng sẽ bò ra dọa Lục Ngưng Nhiên.

“Muội muội đã đưa lễ vật quý như vậy, bản cung tất nhiên là vui vẻ nhận lấy, nếu như không thử dùng, chẳng phải là không nể mặt muội muội sao.” Lục Ngưng Nhiên nâng tay lên, đưa vào trong hộp, khi mọi người kinh ngạc, nhẹ nhàng bốc một con thằn lằn lên, “Muội muội, bản cung không khách khí.” Nói xong, liền đem thằn lằn đến trước mặt, nuốt thằn lằn.

“A!” Mọi người ngừng thở, sững sờ đứng tại chỗ.

“Yêu quái a!” Lam Phi nhìn đến tình cảnh này, đều hoảng sợ vạn phần, mắt thấy thân ảnh màu vàng trước mặt, đem một con vật có độc còn sống nuốt vào trong miệng, rốt cuộc nhịn không được trong lòng ghê tởm, tim đập nhanh run rẩy, kinh hồn táng đảm, suy sụp choáng váng ngã xuống đất.

“Nương… Nương nương…” Hoa ma ma cùng Bình Nhi trừng lớn hai mắt, không thể tin kêu lên.

“Ưm, vị rất ngon.” Thân ảnh màu vàng hoàn toàn không để ý mọi người đang ngây dại ở Noãn các, tay áo vung lên, hai tay tao nhã phóng lạc.

“Nương… Nương nương…” Hoa ma ma cùng Bình Nhi lặp lại tiếng kêu, càng khó có thể tin, hoàng hậu nương nương lại nuốt thằn lằn trước mặt, này đúng là thiên hạ kỳ văn (chuyện hiếm có, khó tin) a.

Lục Ngưng Nhiên dường như không có việc gì đi xuống bậc thềm, bước chân nhẹ nhàng, từng bước một thản nhiên đi đến trước mặt Lam Phi, khinh thường đến cực điểm, liếc mắt nhìn nàng ta: “Đấu với ta, trở về luyện lại lá gan rồi hẳn đến.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.