Ý của Lam Phi là đem thằn lằn lửa dâng cho Lục Ngưng Nhiên, trước mặt
mọi người mở ra, mà nàng, không bị thằn lằn lửa hù chết, cũng sẽ bị thằn lằn lửa cắn một ngụm, trúng độc mà chết.
Ai ngờ mình tự lấy đá đập vào chân, không đem Lục Ngưng Nhiên hù chết,
ngược lại bản thân bị dọa đến thất hồn lạc phách. Lam Phi lại một lần
nữa bị nâng ra Cảnh Nghi cung, nửa tháng sau đó, nàng liên tục gặp ác
mộng, thường xuyên thì thào tự nói yêu quái.
Đợi Lam Phi đi rồi, các cung nữ trong Noãn các vẫn kinh hồn chưa định,
các nàng run run rụt cổ lại, hình tượng của hoàng hậu nương nương trong
lòng các nàng nháy mắt cao lớn không ít, không phải sùng kính, mà là sợ
hãi.
“Nương nương, ngài… Không… Không có việc gì chứ?” Bình Nhi cúi đầu nhìn cái hộp trong tay, bước từ từ đến, liều mạng rụt cổ, lập tức, lo lắng nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên.
“Hoa ma ma, sai người làm một cái hố, sau đó đem bọn chúng thả vào đó, mỗi ngày cho chúng nó một ít cỏ là được.” Lục Ngưng Nhiên xoay người, bình thản nâng tay, từ tay áo màu vàng chảy xuống, mà trong tay nàng lại có một còn thằn lằn lửa, chỉ bất mãn bị
nàng kiềm chế thân thể, “Chúng đáng yêu như vậy, bản cung sao lại nhẫn tâm ăn chứ?”
“Nương… Nương nương!” Bình Nhi hít thở không thông, sợ hãi kêu ra tiếng.
“Vâng, lão nô tuân mệnh!” Hoa ma ma trầm ổn đáp, khi nhìn thấy thằn lằn lửa trong tay Lục Ngưng Nhiên, trong lòng hiểu rõ.
“Bình Nhi, sau này ngươi coi chừng bọn chúng, nhớ kỹ, nếu chết một con, bản cung bắt nó cho ngươi ăn.” Thân ảnh màu vàng đùa với thằn lằn lửa trong tay, lập tức đi đến trước
mặt Bình Nhi, đem thằn lằn lửa bỏ vào trong hộp, trở về với đồng bọn
thằn lằn lửa vung đuôi, chạy nhanh vào đó.
“Nương nương!” Bình Nhi mặt lộ vẻ hoảng sợ, ai oán nói.
“Ân!” Sắc mặt lạnh nhạt, thanh âm hơi cao, nhìn về phía Bình Nhi vẻ mặt cầu xin, xoay người, tiêu sái rời đi.
“Hoa ma ma…” Bình Nhi quay đầu, cầu cứu nhìn về phía Hoa ma ma.
Hoa ma ma theo Lục Ngưng Nhiên lạnh nhạt đi ra ngoài, ra lệnh cho một cung nữ, “Còn không đi mời công tượng đến đây!”
*Công tượng: người đào hố
Hôm nay, Cảnh Nghi cung lại là một phen chấn động.
Đảo mắt, Lục Ngưng Nhiên đến quốc gia xa lạ này đã ba ngày, vết thương
trên người cũng dần biến mất, nàng thói quen sáng sớm rèn luyện, trời
chưa sáng đã thức dậy, ăn mặc gọn gàng, mang theo Hoa ma ma cùng Bình
Nhi, đi dạo hồ vào sáng sớm.
Dựa vào lan can, nhắm mắt tĩnh dưỡng, hưởng thụ phần yên tĩnh này. Đã
bao lâu rồi nàng chưa được hưởng thụ cảm giác này? Nàng không nhớ rõ,
nàng chỉ nhớ, mỗi khi mở mắt dậy, bản thân đều ở trong lốc xoáy, nếu vô
ý, sẽ bị cắn nuốt.
“Nương nương, Hoa Phi nương nương đến.” Thanh âm của Bình Nhi truyền vào tai Lục Ngưng Nhiên.
“Mời nàng đi nơi khác, bản cung không muốn bất luận kẻ nào quấy rầy.” Nhắm mắt tà tà, không hề để ý tới.
“Dạ” Bình Nhi hơi hơi ngốc lăng, thấp giọng đáp, xoay người, đi về phía Hoa Phi.
Lục Ngưng Nhiên tận tình hô hấp không khí trong lành, như một loại giải
thoát, như đang hưởng thụ, gió nhẹ nhẹ vỗ về tóc đen trước trán, ôn nhu
như nước, phảng phất như được mẫu thân ôm ấp, làm nàng tham lam không
muốn xa rời, đắm chìm trong đó.
“Nô tì thỉnh an tỷ tỷ.” Thanh âm đột ngột tới, đánh vỡ sự yên tĩnh.
“Đứng lên đi, nếu như không có chuyện gì, thì lui ra đi.” Hai mắt vẫn như cũ khép lại, ngửa đầu, lạnh nhạt mở miệng.
“Vậy nô tì cáo lui.” Trong thanh âm mềm nhẹ của nữ tử bí mật mang theo một tia bất mãn.
Hoa Phi nhìn nữ tử không để nàng vào mắt, cuồng vọng như vậy, trong lòng nàng hậm hực không thôi, liếc nàng, chậm rãi đứng dậy, đang muốn cất
bước, thân thể lại mất đi trọng tâm, kinh hoảng ra tiếng, “A!“, ngã nhào về phía Lục Ngưng Nhiên.
“Nương nương cẩn thận!” Bình Nhi cuống quít kêu to, nâng chân vọt qua.
Hoa ma ma cũng bước nhanh đến Lục Ngưng Nhiên bên người, khi nàng còn
chưa phản ứng lại, Lục Ngưng Nhiên sớm đã xoay tròn một cái, né tránh
hai tay Hoa Phi đánh tới, mở hai tròng mắt, lạnh lùng quát, “Thật to gan!“, chân ngọc vừa nhấc, liền đem Hoa Phi đá xuống.
“Phù phù!” Hoa Phi bất ngờ bị đá vào trong hồ, cẩm y hoa phục đã ướt hết, búi tóc tán loạn, liều mạng ở trong nước giãy dụa, “Cứu… Cứu mạng a!”
Khi thái giám chuẩn bị nhảy xuống cứu Hoa Phi, nàng sẳng giọng mệnh lệnh, “Không có ý chỉ của bản cung, ai dám đi xuống?”
Cung nữ cùng thái giám trong cung Hoa Phi đều cúi đầu, không dám hành
động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể trơ mắt đứng ở bên hồ, lo âu nhìn Hoa
Phi giãy dụa trong nước.
Thời gian hơn một khắc, Hoa Phi ở trong hồ sặc nước, hai tay liều mạng vẫy, liều mạng quát to, “Cứu mạng! Cứu… Cứu mạng!”
Bên hồ Lục Ngưng Nhiên ăn mặc gọn gàng, khoanh tay lại, thờ ơ lạnh nhạt. Bốn phía bỗng nhiên trầm tĩnh, chỉ có thể nghe được thanh âm của nước
trong hồ.
Dần dần yên tĩnh, Hoa Phi kêu cứu hồi lâu, không biết bơi, ngực uống
nhiều nước, thể lực chống đỡ hết nổi, rốt cục không có tiếng quát tháo,
thân thể cũng dần dần chìm xuống.
“Kéo nàng lên.” Rốt cục, thanh âm lạnh như băng của Lục Ngưng
Nhiên vang lên, thái giám bên cạnh đã sớm chuẩn bị, chỉ đợi nghe lệnh
của nàng, khẩn cấp nhảy xuống hồ, cứu chủ tử, mặt hồ bình tĩnh lại tạo
nên gợn sóng, cuối cùng phá hỏng sự yên tĩnh tốt đẹp.
“Khụ khụ!” Hoa Phi cả người phát run, liều mạng ói nước ra, được bốn gã thái giám mang lên bờ.
Hoa Phi còn chưa bình phục tâm thần, nằm ở bên bờ, suy yếu vô lực hô hấp, sợ bản thân không hô hấp, sẽ chết mất.
Một lát sau Lục Ngưng Nhiên đã đứng trước mặt Hoa Phi, quỳ một gối xuống, bàn tay trắng nhấc lên, sẳng giọng nhìn Hoa Phi: “Giết chết ngươi, so với giẫm một con kiến còn dễ hơn”, thân thể ngã về phía trước, nhìn đôi mắt hoảng sợ của nàng, “Sau này, nếu như dùng thủ đoạn ti tiện này với bản cung, sẽ không đơn giản như hôm nay, nghe không?” Thanh âm lạnh băng như từ địa ngục truyền đến, Hoa Phi thân thể đột nhiên run lên, cả người sợ run.
“Nghe… Nghe hiểu được.” Nàng không dám nhìn thẳng Lục Ngưng
Nhiên, cảm giác áp bách cường đại, sợ chỉ nhìn một chút, bản thân liền
chết không có chỗ chôn, nàng ý thức được, cô gái này thật đáng sợ.
“Tốt nhất là như thế, bằng không, hậu quả ngươi không thể gánh vác.” Lại cảnh cáo, buông cái cằm xinh đẹp của nàng ra, lạnh nhạt đứng dậy, nâng cao đầu, dường như không có việc gì rời đi.