“Vậy thì sao, nếu trẫm không chiếm được ngươi thì bất luận kẻ nào cũng
đừng mơ tưởng đến điều đó. Cho dù cá chết lưới rách, trẫm cũng sẽ làm
Quân Mặc Hàn mất đi thứ quan trọng nhất, làm hắn thống khổ.” Hiên
Viên Hạo tiến lên một bước, tới gần Lục Ngưng Nhiên, nhìn nàng hơi xúc
động, đối với biểu hiện của nàng phi thường vừa lòng, “Đạo lý thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành, ta nghĩ ngươi biết rất rõ.”
Lục Ngưng Nhiên thật không ngờ Hiên Viên Hạo lại có suy nghĩ như thế.
Điều này làm nàng có chút chần chờ: Nếu bản thân chết thì Quân Mặc Hàn
sẽ thế nào? Đột nhiên nhớ tới ngày ấy, lúc hắn nhìn thấy hài cốt của mẫu phi lại bi thương như thế, đau triệt nội tâm, như vậy nếu nàng chết thì sao? Lục Ngưng Nhiên đột nhiên cảm thấy đau lòng: Không, nàng không thể rời khỏi hắn, không thể.
Cho nên tuyệt đối không thể để Hiên Viên Hạo đạt được mục đích, tuyệt
đối không thể. Nàng phải nghĩ biện pháp rời đi, hoặc nói cho Quân Mặc
Hàn không cần hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng rất nhiều chuyện nàng
không đoán trước được, ví dụ như hiện tại, ngoài cửa đột nhiên có binh
lính xông vào bẩm báo, Quân Mặc Hàn đã dẫn quân đến, hiện tại đã phá tan tuyến phong tỏa, trực tiếp đi về phía bên này.
Hiên Viên Hạo ánh mắt âm trầm, “Không nghĩ tới hắn lại nhanh như vậy.” Xem ra hắn đã xem nhẹ Quân Mặc Hàn, hắn nhìn về phía Hiên Viên Tuyết, “Hảo Trông chừng nàng kĩ vào.”
“Vâng, hoàng huynh.” Hiên Viên Tuyết cũng cảm nhận được sự
nguy hiểm của hắn. Nàng hoàn toàn không ngờ Quân Mặc Hàn lại điên cuồng
như thế, cư nhiên vì Lục Ngưng Nhiên, có thể không tiếc hết thảy đại
giới.
Nhìn Hiên Viên Hạo rời đi, Hiên Viên Tuyết nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên vẫn bất động, cười lạnh một tiếng, “Thật không ngờ đường đường vua của một nước, cư nhiên vì một nữ tử, không
tiếc hy sinh ngàn vạn tướng sĩ, thậm chí là một quốc gia.”
“Ta nói rồi hắn không phải dễ chọc, là các ngươi nhiều lần khiêu
chiến sự nhẫn nại của hắn, việc đã đến nước này, cũng trách không được
hắn! Muốn trách chỉ trách các ngươi dã tâm quá lớn!” Lục Ngưng
Nhiên xoay người, ngồi xuống. Nàng phải nghĩ cách chạy trốn, rời khỏi
nơi này, tuyệt đối không thể để Quân Mặc Hàn lâm vào nguy hiểm.
“Ồ, xem ra hôm nay sẽ phân thắng bại.” Hiên Viên Tuyết khinh
miệt nói. Nàng ẩn núp lâu như vậy, chưa từng bội phục bất kì ai, nhưng
nàng xác thực đối với Lục Ngưng Nhiên gan dạ sáng suốt cùng trí tuệ khâm phục không thôi. Nhưng mục đích các nàng khác nhau cho nên chỉ có thể
đối địch. Nhưng nàng lại cảm giác được sự ấm áp từ Lục Ngưng Nhiên, sự
ấm áp này người khác không thể mang đến, bao gồm hoàng huynh cùng mẫu
phi cũng không thể, phương diện này có tín nhiệm cùng bao dung.
“Nếu nói ta có thể thả ngươi đi?” Hiên Viên Tuyết không hề nghĩ ngợi thốt ra, nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên. Khi nàng nghe được lời của
hoàng huynh thì đã biết hắn muốn hy sinh Lục Ngưng Nhiên, điều này làm
cho nàng không đành lòng.
“Thả ta? Vậy ngươi phải nói với hoàng huynh của ngươi như thế nào? Ngươi không sợ hắn giết ngươi sao?” Lục Ngưng Nhiên biết Hiên Viên Hạo là một người không đạt mục đích
không từ thủ đoạn, ai ngăn cản kế hoạch của hắn đều phải chết, mặc kệ có phải thân nhân của hắn hay không.
“Có lẽ vậy.” Hiên Viên Tuyết hai mắt trầm xuống. Đúng vậy, từ
đó tới nay nàng đều là quân cờ của Hiên Viên Hạo, chỉ có khi hoàn thành
nhiệm vụ của hắn, hắn mới để nàng thấy mẫu phi. Nàng kỳ thực đã sớm ý
thức được điểm này, nhưng nàng không còn cách nào khác. Nàng là muội
muội của hắn, cũng là công chúa Hàn Ngọc quốc, nàng không thể không làm
như thế.
“Vậy thì đừng nói.” Lục Ngưng Nhiên nhìn thấy sự bất đắc dĩ
trong mắt Hiên Viên Tuyết, nàng không muốn làm người khác khó xử. Tuy
rằng người trước mắt lợi dụng nàng, nhưng nàng biết bản tính Hiên Viên
Tuyết không phải xấu.
“Nhưng mà, ngươi…” Hiên Viên Tuyết không khỏi có chút động lòng, “Ngươi đã biết ta lừa gạt ngươi, bắt ngươi đến, ngươi vì sao còn đối tốt với ta như vậy?”
“Hỏa thằn lằn đâu?” Lục Ngưng Nhiên cố ý chuyển đề tài hỏi.
“Luôn ở bên cạnh ta.” Hiên Viên Tuyết nhìn Lục Ngưng Nhiên nói.
“Về sau thay ta chiếu cố tốt chúng nó, chúng nó kỳ thực rất đáng yêu.” Lục Ngưng Nhiên nhìn về phía Hiên Viên Tuyết, “Ngươi ở trong lòng ta vẫn là Bình Nhi đáng yêu, ở trong lòng ta, ngươi có vị
trí không thể thay thế, chỉ có ngươi có thể hiểu biết về hỏa thằn lằn.”
“Nương nương.” Hiên Viên Tuyết quỳ gối trước mặt nàng, nhào
vào lòng nàng khóc. Đúng vậy, nàng hối hận! Nếu không bắt nàng ấy, sẽ
không có chuyện như vậy phát sinh, nhưng nàng thật sự không có cách nào, nàng đã năm năm không được gặp mẫu phi.
“Đừng khóc, nữ tử đáng yêu như ngươi nếu khóc xấu thì làm sao bây giờ?” Lục Ngưng Nhiên nâng mặt Hiên Viên Tuyết lên, lau nước mắt, “Yên tâm, ta sẽ không xảy ra chuyện.”
“Ừm.” Hiên Viên Tuyết hạ quyết tâm, một khi có gì bất trắc thì nàng sẽ tương trợ, cho dù hy sinh tánh mạng cũng không sao.
Ngoài cửa tiếng bước chân càng hỗn độn, còn có thanh âm của kèn, Lục Ngưng Nhiên nhìn về phía Hiên Viên Tuyết, “Ta muốn ra ngoài xem.”
“Được.” Hiên Viên Tuyết biết ở đây cũng không làm được gì, gật đầu, cùng nàng đi ra ngoài. Lục Ngưng Nhiên nhìn quanh, cách đó không
xa liền nhìn thấy Quân Mặc Hàn một thân kim hoàng, cưỡi ngựa, vung
trường kiếm trong tay, chạy vội đến.
Lục Ngưng Nhiên khẽ cười, thân thể không tự chủ được tiến lên, nhưng lại bị thân ảnh trước mắt ngăn trở, “Hắn đến, chúng ta đi nhìn hắn.”
Lục Ngưng Nhiên thu lại nụ cười, lạnh lùng nhìn về phía Hiên Viên Hạo, nghĩ cách ứng phó hắn.
Hiên Viên Hạo không hề tức giận, nhìn về phía Hiên Viên Tuyết, “Coi chừng nàng.” Lạnh lùng nói, không có sủng nịch, dẫn đầu đi về phía trước. Lục Ngưng Nhiên cùng Hiên Viên Tuyết theo sau.
Quân Mặc Hàn rốt cục chạy tới, cả người hắn đầy máu, phá tan phòng
tuyến, cùng Bạch Phi Dương chạy đến, cưỡi ngựa ngẩng cao đầu, đi đến
trước mặt Hiên Viên Hạo, “Hàn Ngọc Hoàng, chuyện đến nước này chẳng lẽ ngươi không muốn buông tay sao?”
“Buông tay? Chưa kết thúc mà, ai có thể cười đến cuối cùng mới là người chiến thắng.” Hiên Viên Hạo tà nghễ nhìn Lục Ngưng Nhiên, “Nếu trẫm bị đánh bại, như vậy, nàng phải tuẫn táng theo trẫm.”
Quân Mặc Hàn không nói một lời, chuyển mắt nhìn Lục Ngưng Nhiên. Lục
Ngưng Nhiên chỉ cười thản nhiên, nàng chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Nàng cẩn thận nhìn Quân Mặc Hàn, tóc tai hỗn độn, nhìn như rất mỏi mệt,
nhưng khi nhìn nàng thì hắn vĩnh viễn nở nụ cười ấm áp như vậy. Hai
người cứ nhìn nhau như vậy, phảng phất trong một đêm, bọn họ có nhiều
lời chưa nói, có nỗi nhớ không nói hết được, đều ngưng tụ tại giờ phút
này.
Hiên Viên Hạo thấy hai người thâm tình nhìn nhau, trên mặt không có biểu cảm, nhưng lại nắm chặt hai đấm, biểu hiện sự phẫn nộ. Vì sao lúc nàng
nhìn hắn lại tràn đầy hèn mọn? Nhìn tên kia lại vô cùng ôn nhu? Chẳng lẽ trẫm không bằng y sao?
Trong lòng hắn có cảm giác như bị kim đâm, hắn có chút kinh hoảng, đối với Lục Ngưng Nhiên, hắn bắt đầu càng ngày càng để ý.
“Chỉ cần ngươi đồng ý lui binh, hơn nữa ký kết hai nước vĩnh viễn không giao chiến, trẫm sẽ bỏ qua chuyện cũ.” Quân Mặc Hàn nhìn về phía Hiên Viên Hạo, nhàn nhạt nói.
Hiên Viên Hạo lạnh lùng không nói, tâm nguyện lớn nhất của hắn là thống
nhất thiên hạ, bây giờ chỉ còn thiếu một bước, hắn có thể nào dễ dàng
buông tay? Không, hắn tuyệt đối không thể, nhưng nhìn tình cảnh trước
mắt, hắn thật không ngờ đội quân kiêu ngạo của hắn lại bại, hắn không
cam lòng.
Hiện tại không thể không lựa chọn, quay đầu, lạnh lùng nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên, hắn tuyệt đối không thể kết thúc như vậy.
“Chỉ sợ sự tình không thể như ngươi mong muốn, trẫm cho ngươi hai lựa chọn, trẫm có thể ký kết hiệp nghị, nhưng, nàng…” Hiên Viên Hạo chỉ vào Lục Ngưng Nhiên, “Trẫm muốn mang đi.”
“Mơ tưởng!” Quân Mặc Hàn còn chưa chờ Hiên Viên Hạo nói xong, liền lạnh lùng cự tuyệt.
“Lựa chọn thứ hai, nếu ngươi muốn nàng, buông vũ khí đầu hàng, Vân Triêu dưới trướng Hàn Ngọc.” Hiên Viên Hạo không nhìn Quân Mặc Hàn, phẫn nộ nói.
Quân Mặc Hàn thật không ngờ Hiên Viên Hạo lại dùng thủ đoạn đê tiện như
thế, điều này làm cho Quân Mặc Hàn bị vây giữa hai bên, hắn tuyệt đối
không dùng Nhiên Nhi để đổi lấy hòa bình, lại càng không cho phép quốc
gia bị giẫm đạp.
“Xem ra Hàn Ngọc Hoàng muốn thấy cảnh máu chảy thành sông.” Lục Ngưng Nhiên không đợi Quân Mặc Hàn trả lời, tiến lên một bước nói. Nàng không muốn làm Quân Mặc Hàn khó xử, đối với hoàn cảnh như vậy, người
thường căn bản không thể trả lời, huống hồ, nhìn ánh mắt quyết tuyệt của Quân Mặc Hàn, hắn khẳng định sẽ chọn tự kết liễu, nàng sẽ không cho
phép chuyện như vậy xảy. Nàng tuyệt đối sẽ không để Quân Mặc Hàn bị nhạo báng thóa mạ.
“Máu chảy thành sông thì như thế nào, chuyện đến nước này, nếu không đồng ý, như vậy cho dù chết, nếu có hoàng hậu chôn cùng, trẫm cũng sẽ
thập phần vui vẻ.” Hiên Viên Hạo nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên.
“Được, ta đáp ứng đi theo ngươi.” Lục Ngưng Nhiên nhìn về phía Hiên Viên Hạo, trực tiếp nói.
“Không, Nhiên Nhi, nàng không thể đáp ứng hắn.” Quân Mặc Hàn xoay người xuống ngựa, muốn tiến lên, nhưng lại bị Hiên Viên Hạo chắn phía trước.
“Hoàng thượng, vì dân chúng, hy sinh ta thì sao?” Lục Ngưng Nhiên nhìn Quân Mặc Hàn, ánh mắt trầm tĩnh, không có nhiều cảm xúc, thanh âm cực kỳ bình đạm.
“Nhiên Nhi, không, ta không thể…” Quân Mặc Hàn thống khổ vạn phần, hắn không thể mất đi nàng, lại càng không muốn để nàng trở thành quân cờ.
“Yên tâm, ta không có việc gì.” Lục Ngưng Nhiên nhìn Quân Mặc Hàn, nhìn vào mắt hắn, “Hoàng thượng, đáp ứng đi.”
Bạch Phi Dương đứng bên cạnh Quân Mặc Hàn, nhìn Lục Ngưng Nhiên, nàng
không có một tia sợ hãi, chỉ bình tĩnh, sự bình tĩnh khác thường, đè
thân thể kích động của Quân Mặc Hàn, “Hoàng thượng, xin ngài cân nhắc, đáp ứng hoàng hậu nương nương đi.”
“Không…” Quân Mặc Hàn lắc lắc đầu, cho dù liều chết hắn cũng không thể để bất luận kẻ nào đem nàng tách khỏi hắn, tuyệt đối không thể.
Hiên Viên Hạo ý bảo nô tài bên cạnh chuẩn bị bút, cấp tốc viết thư nghị
hòa, ký tên, đóng dấu, sau đó, đặt ở trước mặt Quân Mặc Hàn, “Thư hiệp nghị trẫm đã viết, nếu hoàng đế Vân Triêu quốc đồng ý, như vậy ký tên đóng dấu đi.”
Lục Ngưng Nhiên nhìn hòa thư đặt trước mắt Quân Mặc Hàn, “Hoàng thượng, ký tên đi.” Nhìn hắn cả người lay động, cứ nhìn nàng, liên tục lắc đầu, lòng nàng
như bị xé tan, nhưng chuyện đến nước này, chỉ có thể như thế.
Bạch Phi Dương ở một bên nói, “Hoàng thượng…”
Quân Mặc Hàn gian nan nâng tay, cắn nát ngón tay mình, dùng máu ký tên, rốt cục hai tay vô lực, hôn mê bất tỉnh.
“Ha ha! Ha ha!” Hiên Viên Hạo nhìn Quân Mặc Hàn thống khổ như
thế, thư nghị hòa thì như thế nào, đợi hắn nghỉ ngơi dưỡng sức, sẽ quay
lại, bây giờ chỉ là kế hoãn binh.
Nhìn nữ tử bên cạnh, không khỏi trào phúng, sao hắn lại tin tưởng thế
gian này có chân tình chứ, nữ tử nào cũng vậy, bất quá cũng chỉ như thế.
Lục Ngưng Nhiên trơ mắt nhìn Quân Mặc Hàn ngất đi, nàng rất muốn tiến
lên nâng hắn dậy, nhưng bây giờ không được, nàng tin tưởng không lâu nữa bọn họ sẽ gặp lại gặp nhau, nhất định.
“Truyền lệnh xuống, lui binh, ngày mai khải hoàn quay về.” Hiên Viên Hạo không nhìn Lục Ngưng Nhiên, xoay người, vô tình rời đi.
“Nương nương.” Hiên Viên Tuyết ở một bên, Lục Ngưng Nhiên nắm
chặt hai đấm như cũ không nới ra, nàng biết hiện tại Lục Ngưng Nhiên
đang nhẫn nại.
Chiến sự biên quan kết thúc, hai nước rốt cục bình ổn, khôi phục yên bình.
Hiên Viên Tuyết luôn ở bên cạnh Lục Ngưng Nhiên, đến khi trở về phòng,
Lục Ngưng Nhiên thủy chung đều không nói lời nào. Lúc gần đi nhìn ánh
mắt hèn mọn của Hiên Viên Hạo, Hiên Viên Tuyết biết rõ Lục Ngưng Nhiên
chẳng qua là quân cờ hắn lợi dụng thôi. Nàng cho rằng Lục Ngưng Nhiên
trong lòng Hiên Viên Hạo là khác biệt, nhưng không nghĩ hắn lại lạnh
lùng như thế, nàng không khỏi vì bản thân cảm thấy bi ai.
Ngày mai lại phải đi về, Hiên Viên Tuyết tuy rằng rất mong chờ gặp lại
mẫu phi, nhưng nhìn Lục Ngưng Nhiên như cái xác không hồn, trong lòng
nàng không có tư vị, nàng xác thực không biết khuyên nàng như thế nào.
“Bình Nhi, có thể giúp ta làm một chuyện không?” Lục Ngưng Nhiên ngước mắt, vẻ mặt lạnh nhạt, như chưa xảy ra chuyện gì.
“Được.” Đôi mắt ảm đạm của Hiên Viên Tuyết lúc này sáng ngời, liên tục đáp.
Lục Ngưng Nhiên lấy một khối ngọc bội bên hông ra, đặt ở giữa hỏa thằn lằn, để chúng nó cảm nhận được mùi từ ngọc bội, “Bình Nhi, suốt đêm mang hỏa thằn lằn cùng khối ngọc bội này đi tìm chủ nhân, hắn thấy ngọc bội sẽ tự biết xảy ra chuyện gì, ngươi dẫn hắn đến là
được.”
“Vâng.” Hiên Viên Tuyết lấy ngọc bội ra cầm trong tay, nhìn
hỏa thằn lằn lúc nãy phờ phạc ỉu xìu, giờ phút này trở nên hưng phấn, sờ sờ đầu chúng nó, nói cho chúng nó, có việc phải làm.
“Nhớ, nhất định phải trở về trong ngày mai.” Lục Ngưng Nhiên dặn dò, nhìn Bình Nhi cùng hỏa thằn lằn, tất cả đều nhờ các ngươi.
“Ta biết, ngày mai nhất định sẽ trở về.” Hiên Viên Tuyết trịnh trọng đáp, hiện tại nàng chỉ có thể làm vậy, lập tức mang theo hỏa thằn lằn rời đi.
Quân Mặc Hàn vẫn chưa tỉnh lại, hiển nhiên bị đả kích rất lớn, thêm
nhiều ngày mệt nhọc, tâm lực hết sức, hắn được đưa về quân doanh, mà
trong quân tướng sĩ biết hành vi vô sỉ của Hàn Ngọc quốc, lòng đầy căm
phẫn, nhưng hoàng thượng hiện tại như thế, càng lo lắng không thôi.
“Hoàng thượng sao lại biến thành như vậy? Hoàng hậu nương nương nàng chẳng lẽ thật sự…?” Nghi Phi kéo tay áo Lam Vũ, không thể tin, nàng thật không ngờ Hiên
Viên Hạo lại dùng thủ đoạn như thế, nhưng tỷ tỷ nàng vì sao ngốc như
thế? Thủ đoạn Hiên Viên Hạo nàng rất rõ ràng, nếu tỷ tỷ theo hắn trở về, như vậy sau này sợ là sống không bằng chết.
“Ngày mai bọn họ sẽ mang theo hoàng hậu nương nương về Hàn Ngọc quốc.” Lam Vũ ở một bên cũng không thể không tin, tuy hắn không thấy tất cả,
nhưng Bạch Phi Dương đã nói rõ cho hắn làm hắn khiếp sợ không thôi, đối
với hoàng thượng cùng hoàng hậu càng lo lắng không thôi.
“Không, tỷ tỷ không thể đến đó, tuyệt đối không thể.” Nghi Phi lắc lắc đầu, gục trong lòng Lam Vũ mà khóc, nên làm như thế nào cho phải?
“Việc đã đến nước này thì làm gì có cách khác, hoàng hậu nương nương cũng là bất đắc dĩ, nhưng Hiên Viên Hạo đúng là khinh người quá đáng.” Lam Vũ phẫn hận không thôi, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Đúng rồi, nghe Bạch tướng quân nói hắn thấy tỳ nữ kia ở bên cạnh
nương nương, bất quá quần áo trang điểm quả thật thập phần hoa lệ.” Lam Vũ đột nhiên nhớ tới, cảm thấy nghi hoặc không thôi.
“Cái gì? Ngươi nói là Bình Nhi sao? Trách không được ta luôn không
đề phòng nàng, lúc trước ta thấy nàng có chút quái dị, không nghĩ tới
nàng là người đã bắt cóc tỷ tỷ.” Nghi Phi có chút hối hận, nếu bản
thân cẩn thận một chút, như vậy tỷ tỷ sẽ không bị bắt đi, cũng sẽ không
biến thành cục diện như thế.
“Không cần tự trách, không phải lỗi của nàng.” Lam Vũ an ủi, “Ai cũng thật không ngờ, nữ tử hồn nhiên như thế, cư nhiên là mật thám, hơn nữa nàng lại thâm tàng bất lộ, xem ra đã ẩn núp thật lâu.”
“Ô ô, nhưng tỷ tỷ nên làm cái gì bây giờ?” Nghi Phi càng không ngừng nỉ non, thương tâm không thôi.
Quân Mặc Hàn đần độn, chưa từng có cảm giác vô lực, hắn chậm rãi mở hai
mắt, nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt, nội tâm khổ sở, “Hoàng thượng, ngài tỉnh.” Lý Đức Phúc thủ hộ bên cạnh kinh hỉ không thôi.
“Sao ta lại ở đây?” Quân Mặc Hàn đỡ trán, mơ mơ màng màng.
“Hoàng thượng, ngài té xỉu, là Bạch tướng quân mang ngài trở về.” Lý Đức Phúc đơn giản nói.
“Nhiên Nhi! Nhiên Nhi ở đâu?” Trong đầu Quân Mặc Hàn hiện ra hình ảnh của Lục Ngưng Nhiên, hắn đột nhiên ngẩng đầu, tìm kiếm xung quanh.
“Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương nàng…” Lý Đức Phúc không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể trầm mặc.
“Không, ta muốn đi cứu Nhiên Nhi, nàng không thể rời đi.” Quân Mặc Hàn xoay người xuống giường, xông ra ngoài.
“Xin hoàng thượng cân nhắc!” Ngoài cửa, các tướng lãnh nhìn Quân Mặc Hàn vọt ra, đều quỳ trên mặt đất thỉnh cầu.
“Hoàng thượng, long thể quan trọng.” Lý Đức Phúc gấp gáp bước lên phía trước, đem áo choàng mặc lên người Quân Mặc Hàn, quan tâm nói.
Quân Mặc Hàn giống như con rối, không có chút sinh khí, Nhiên Nhi làm
sao có thể ngốc như vậy, vì sao phải làm như thế? Nàng chẳng lẽ thật sự
nhẫn tâm bỏ hắn sao? Không, không thể, nhớ tới mẫu phi lúc trước vì cứu
hắn, mà chết thảm. Hiện tại, Nhiên Nhi cũng vì hắn mà hy sinh. Hắn là
người có điềm xấu, đột nhiên cất tiếng cười to, xoay người, si ngốc quay về doanh trướng.
“Hoàng thượng!” Lý Đức Phúc bên cạnh rơi lệ đầy mặt, hắn biết
hoàng thượng muốn trở lại làm hoàng thượng như trước, không có cảm tình, khép lòng lại, bất luận kẻ nào cũng không thể đụng chạm.
Thanh âm cười to cũng dừng lại, Quân Mặc Hàn nở nụ cười ấm áp, “Ngày mai trẫm muốn đích thân đưa tiễn hoàng hậu.”