Dạ Ly Lạc biết Nhược
Ly chỉ là tu vi không đủ chứ thân thể không có gì đáng ngại, thì cũng
không lo lắng, vẫn như cũ giống như người không xương dựa nghiêng vào
trên nhuyễn tháp, bộ dáng thập phần lười biếng.
Hắn một tay
cầm móng vuốt nhỏ của Nhược Ly đang buồn bực bên cạnh, một tay cầm quyển sách lòng không yên nhìn, có thể là cảm thấy phải chờ trong thời gian
dài, giữa hai lông mày sát khí càng ngày càng nặng.
Nhược Ly
cũng rảnh rang nhàm chán, ở đây chờ lão thầy thuốc kì quái kia làm nàng
không thể ra ngoài chơi, mà mình còn bị Dạ yêu nghiệt đem ra đùa
giỡn, cuộc sống đúng là buồn tẻ.
Nàng thật sự là không hứng
thú liền đưa móng vuốt cầm lấy một bên cuốn sách, nhìn mấy câu mở đầu
cảm thấy một chút thú vị, liền đọc xuống tiếp.
Đến tận
lúc lão quái bị xách ném xuống đất tiến vào, Nhược Ly mới phục hồi lại
tinh thần, nhìn bên cạnh là khuôn mặt tuấn tú phóng đại nhất thời sợ hết hồn, hóa ra Dạ Ly Lạc vẫn luôn nhìn nàng, sát khí trên mặt hắn giảm đi
vài phần, đáng tiếc bị lão quái làm ầm ĩ,trong nháy mắt tâm tình có
chút không tốt.
"Nàng thế nào lại biến trở về hồ ly rồi hả?"
Dạ Ly Lạc quay lại, tay vẫn không quên ôm chặt Nhược Ly, hắn mở miệng
liền đi thẳng vào vấn đề.
"Hồi bẩm Vương thượng, tiểu thư
linh hồn mặc dù đã được vá, nhưng pháp lực cơ hồ là bằng không, còn nữa
nàng bây giờ vẫn chưa chuyển hóa thành yêu, càng thêm không có biện pháp tu luyện yêu lực, cho nên trong vòng một ngày chỉ có thể duy trì hình
người một canh giờ, mà một canh giờ còn phải chuyển hóa, vừa vặn đem một chút tiên lực còn sót lại trước kia tiêu hao hết, như vậy đối với
chuyển đổi thành yêu có trợ giúp rất lớn."
Lão quái quỳ gối
thao thao đem tất cả thứ mình biết nói hết, thỉnh thoảng còn cẩn thận
nhìn sắc mặt Dạ Ly Lạc, sợ nói một câu không tốt, lại đem nửa khuôn mặt
còn lại của lão hủy nốt, lão sẽ thật sự là khóc không ra nước mắt.
Vốn dáng dấp của lão cũng có chút xin lỗi, đến bây giờ vẫn chưa tìm được vợ đâu, nếu lại bị hủy dung, hạnh phúc về sau phải làm sao bây giờ a! Hắn ở trong lòng than thở nói: gặp phải dáng vẻ yêu nghiệt của Ám vương như
vậy, thật sự là nam tử ăn no không biết đến nam tử chết đói mà.
"Oh? Chỉ có thể dựa vào Ngự linh châu?" Điển hình cho việc biết rồi còn cố
hỏi, lão quái ở trong lòng kháng nghị, Ám vương đúng là không phúc hậu,
nhìn bộ dáng xem ra lại muốn lừa gặt dược liệu trân quý gì của lão đây
mà.
Hắn lau mồ hôi trên trán, cố trấn định gật đầu một cái,
"Hồi bẩm Vương thượng, lúc này đúng là chỉ có thể dựa vào Ngự linh châu
thôi, lão thần nơi này chỉ có một ít dược đơn giản, dược hiệu không lớn, nhưng vẫn có khả năng làm tăng yêu lực."
Dạ Ly Lạc chờ chính là những lời này của lão, vung tay lên, dược liệu mà lão quái đang dâng lên liền bay vào trong tay hắn, lão quái nhìn lại bảo bối của mình,
thật sự như là cắt mất thịt của hắn. Nhưng hắn biết, nếu hắn không giao
ra chút gì đó, phỏng chừng Dạ Ly Lạc sẽ thực sự cắt thịt của lão.
"Lui ra." Dạ Ly Lạc không thích trong tẩm điện có người khác, tay vung lên, lão quái liền bay ra ngoài, ngã ngồi ở ngoài điện.
"Tiểu Nhược Ly thích đọc sách?" Dạ Ly Lạc nhìn lướt qua quyển sách mà Nhược
Ly vừa mới nhìn không chớp mắt, không ngờ lại là một quyển sách viết về
cách chế độc.
Hắn đột nhiên suy nghĩ một chút, tuy rằng hiện
tại Nhược Ly không thể tu luyện yêu lực, nhưng những kỹ năng chế độc này không cần yêu lực mạnh mẽ, nếu như có thể học thành, cũng có thể tự bảo vệ mình.
"Ừ ừ!" Nhược Ly xem vì một là cảm thấy thú vị, hai
là dĩ nhiên nếu được cũng sẽ có năng lực tự bảo vệ mình, hiện tại nàng
đã biết, nếu nàng muốn thoát ly thận phận phế vật này, thật sự là quá
khó khăn.
Dạ Ly Lạc không có khả năng bảo hộ cho nàng khắp
mọi nơi, huồng hồ không biết Dạ Ly Lạc đối với nàng là thái độ gì, hay
chẳng qua chỉ xem nàng là một sủng vật.
Cho dù hắn hiện tại
đối với nàng cực kỳ yêu chiều, cũng là có kỳ hạn, cho nên nàng phải có
năng lực, nếu có một ngày Dạ Ly Lạc vứt bỏ nàng, chính nàng còn có thể
sống sót.
"Sẽ cho ngươi đến nơi đó học một ít biện pháp điều
chế độc cũng tốt."Dạ Ly Lạc đưa tay vuốt cái đầu nhỏ của Nhược Ly, đôi
mắt hoa đào hẹp dài càng ngày càng thâm trầm, làm như độc thoại, lại
giồng như cùng Nhược Ly nói, "Thật sớm chút trưởng thành."
... ...... ...... ...... ...... ...... ........
Dạ Ly Lạc làm việc chưa bao giờ theo khuôn phép, vẫn đều là tùy tâm sở
dục, nghĩ đến cái gì thì làm cái đó, giống như chuyện Đại công chúa,Yêu
Hoàng bên kia vẫn tạo áp lực, nhưng hắn vẫn tránh né không gặp, căn bản
cũng không để ý, mà những kẻ được phái đến đều bị hắn giết chết.
Hắn chính là muốn đợi bọn họ đến để giải quyết nhàm chán, nghĩ đến đó chính là thời khắc Yêu giới biến thiên, cũng có lẽ hắn chính là chờ đợi bên
kia chủ động tìm tới cửa.
Trong cung Yêu hoàng, Đại công chúa che khuôn mặt đã bị hủy khóc không ngừng, Yêu hoàng bị nàng khóc đau cả đầu, muốn phát hỏa nhưng đây cũng chính là nữ nhi mà mình yêu thương
nhất, hơn nữa chuyện này cũng không thể trách nữ nhi được.
Vị Ám vương này cũng khinh người quá đáng, nhưng người này hắn cũng không
chọc nổi, lúc trước phái người đi tìm hiểu, đến bây giờ cũng chưa trở
về, đoán chừng là không còn mạng để về,tới bây giờ hắn cũng không đoán
ra được Dạ Ly Lạc vốn vẫn khiêm tốn đang có ý tưởng gì.
"Tâm
Tâm! Con bôi thuốc mỡ này lên mặt hẳn là sẽ không lưu lại vết sẹo, con
hãy nhẫn nại đi, Ám vương kia là người không dễ chọc đâu."
Yêu Hoàng trong lòng cũng là không nắm chắc, ai cũng không biết Dạ Ly Lạc
đã sống đã bao lâu, cũng không biết hắn rốt cuộc tu luyện bao nhiêu năm, bởi vì từ khi bọn họ có ý thức, thì đã có truyền thuyết về Dạ Ly Lạc,
nói hắn và Yêu Giới đồng thọ đều không khoa trương, hắn làm sao dám đi
trêu chọc Ám vương.
Đại công chúa là nghé con không sợ cọp,
nàng ta chỉ nghĩ Dạ Ly Lạc tuy lợi hại, nhưng bảo bối nàng ta cưng chiều hôm nay bị người ta cởi trên đầu khi dễ, chẳng những đoạt đi yêu xà còn đốt luôn phủ đệ của nàng ta, liền chính nàng ta cũng bị hủy dung thiếu
chút nữa chết rồi, nàng ta làm sao có thể nuốt trôi cơn tức này.
Trong lòng nàng ta vẫn không phục, nếu như hắn thật lợi hại như vậy, tại sao
chỉ là một Ám vương, nếu như hắn thật là lợi hại đã sớm ngồi lên vị trí Yêu Hoàng, như vậy xem ra hắn còn không có người chống đỡ lợi hại như
nàng ta.
Nhưng nàng đương nhiên không thể nói như vậy, Đại
công chúa nghẹn ngào khóc thút thít, nâng khuôn mặt lên, sau đó ghé vào
trên đùi Yêu hoàng, làm nũng nói, " Phụ hoàng, phái sứ giả đi không thấy hồi báo cái gì sao?"
"Ai, sứ giả đến bây giờ còn chưa trở
lại, phỏng chừng.... ..."Câu nói kế tiếp hắn chưa nói, kỳ thật trong
lòng có chút mất hứng, tốt xấu gì hắn cũng là Yêu hoàng, phái đi sứ giả
có đi mà không có về, mặc cho ai nghe xong đều muốn cười nhạo hắn.
Đại công chúa đương nhiên biết sứ giả không trở về, đây chính là nguyên
nhân phụ hoàng nàng ta tức giận, nàng ta cố ý nhắc tới sứ giả, chớp mắt, đột nhiên trong lòng nảy sinh một kế, có thể nói là một hòn đá ném hai
con chim.
Nàng ta còn có một tiểu đệ cực kỳ tài hoa, nghe nói gần đây yêu lực cũng tăng nhanh, nếu hắn cứ như vậy phát triển tiếp,
khả năng vị trí của nàng ta sẽ bị uy hiếp.
"Phụ hoàng, sứ giả một đi không trở lại, truyền đi cũng không tiện, không bằng chúng ta
phái đi một người có thân phận cao quý, người nọ nhất định không dám tùy tiện chém giết, cũng có thể cho chúng ta tìm về một chút mặt mũi."
Yêu Hoàng đang vì chuyện này mà phiền lòng, vừa nghe nhất thời liền vui
vẻ,hắn nâng Đại công chúa lên, dáng vẻ nóng nảy hỏi, "Tâm Tâm, nói nghe
một chút."
"Phụ hoàng, tiểu đệ luôn luôn thông minh, nếu như
phái hắn đi ,đặt ở chỗ thân phận của hoàng tử, người nọ nhất định sẽ
không làm khó, còn nữa theo tài hoa của tiểu đệ , chuyện này nói không
chừng có thể giải quyết tốt!"
Yêu Hoàng có thể ngồi lên ngôi
vị hoàng đế dĩ nhiên cũng không đần, tất nhiên biết này hơn phân nửa là
nữ nhi bảo bối của hắn kiêng kỵ tiểu nhi tử tài hoa, mặc dù cảm thấy có
chút nguy hiểm, thế nhưng cũng không phải là một biện pháp tồi,coi như
Dạ Ly Lạc có ngông cuồng, cũng không đến mức trắng trợn chém giết con
trai của Yêu hoàng, Yêu giới Trí vương.
Đáng tiếc Yêu Hoàng
cũng là đánh giá cao bản thân mình, nếu như Dạ Ly Lạc vui vẻ, hắn muốn
đem Yêu Giới Hoàng thất ra chém giết, đoán chừng cũng không ai có thể
ngăn được, ngay cả Đại công chúa mệnh đều là nhặt được, huống chi một là Trí vương không được sủng ái.