Thịnh Thế Yêu Sủng

Chương 13: Tâm kế



Dạ Ly Lạc kể từ lúc ném ra lời nói muốn chinh phục Yêu giới sau đó liền không nhắc đến nữa, dường như đang chờ điều gì đó, hôm nay như thường ngày lười biếng tựa vào nhuyễn tháp uống rượu ngon, ngắm mỹ nhân.

Nhưng Dạ Ly Lạc còn có một đam mê rất kỳ quái khi thưởng thức mỹ nhân, bởi vì hắn cực ưa thích sạch sẽ, cho nên hắn cũng chỉ có nhìn, không cho mỹ nhân mảy may chạm vào người mình.

Một đám mỹ nhân quần áo hở hang đứng ở xa xa mỗi một người đều hao hết tâm tư õng ẹo làm dáng, nhưng cũng không thể làm cho Dạ Ly Lạc liếc mắt nhìn đến, hoặc giả hắn chính là thích xem dáng vẻ làm trò hề của các nàng khi tranh giành mà thôi.

Nhược Ly vốn ở bên cạnh hắn xem hăng say, nhưng khi nhìn thấy mấy mỹ nhân kia, nhìn dáng vẻ đều muốn đánh nhau, nhất thời cảm thấy nhàm chán, liền muốn đi ra ngoài chơi, Dạ Ly Lạc cũng cảm thấy chung quy giữ nàng mãi như vậy sớm muộn gì cũng sẽ khiến nàng buồn bực đến bệnh mất, liền để Dạ Lượng đi theo, dẫn nàng đến chỗ Dạ Mị để nàng học một ít biện pháp chế độc phòng thân.

Dạ Ly Lạc vốn là bách độc bất xâm, cho nên đối với lĩnh vực độc dược thật sự là không có gì để nghiên cứu, nếu không hắn cũng không giao chuyện này cho cái tên Dạ Mị háo sắc kia.

Dạ Ly Lạc nhìn Nhược Ly nhảy ra khỏi phòng, trong nháy mắt cảm thấy những mỹ nhân này cũng chẳng có gì thú vị, xoay xoay ly ngọc trong tay, qua hồi lâu mới thờ ơ phân phó Dạ Võng một câu, "Võng, nếu như Mị có gì quá đáng, trực tiếp thiến hắn."

Dạ Võng chỉ cảm thấy sau lưng lạnh toát, Dạ Mị đúng là nhặt lấy phiền phức rồi, chỉ có thể hi vọng chính hắn tự cầu phúc, vội vàng gật đầu một cái, sau đó lại ẩn ở chỗ tối.

Nhược Ly đương nhiên không biết Dạ Ly Lạc phân phó cái gì, chẳng qua là thật vui vẻ đi học nghệ. Ngoài cửa đã sớm có một tử y cung nữ xinh đẹp chờ sẵn, vừa thấy một con tiểu hồ ly màu trắng bạc nhảy ra ngoài, lập tức quỳ xuống hành lễ.

Ngược lại là Nhược Ly đột nhiên bị dọa sợ lui ra sau một bước, vừa thấy nàng là người dẫn đường thì cảnh giác trong lòng cũng buông xuống, nhung chung quy cảm thấy quỳ như vậy cũng rất phiền toái, liền mở miệng nói, "Sau này nhìn thấy ta không cần quỳ, còn làm trễ nãi thời gian."Âm thanh non nớt, hết sức ngọt ngào.

Tiểu cung nữ kia vừa nghe, trong lòng ấm áp, nhưng chủ tử của Ám vương cung Dạ Ly Lạc tính khí thật sự là quá âm tình bất định, các nàng cũng không dám phá hư quy củ.

Nhược Ly thấy nàng e sợ như vậy, cũng không miễn cưỡng nữa, hai người đều trầm mặc, tử y cung nữ đi trước dẫn đường, Nhược Ly liền vui vẻ dọc đường nhìn ngắm hoa cỏ, rất khoái hoạt.

Đột nhiên Nhược Ly nghĩ đến một chuyện, liền trực tiếp hỏi, còn bày ra bộ dáng tò mò ngây thơ đáng yêu ,"Cung nữ tỷ tỷ, miệng đối miệng chính là chào hỏi sao?"

Thật ra trong lòng Nhược Ly vẫn nghi hoặc, lúc Dạ Ly Lạc cùng nàng chào hỏi luôn rất bá đạo cường thế, hơn nữa tư vị kia là lạ, dù sao nàng luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó, còn nữa nàng cũng không nhìn thấy hắn cùng người khác chào hỏi giống vậy nha.

Nói chung là rất quỷ dị.

Nhược Ly biết chuyện trước kia nàng không nhớ được, nhưng không thể bởi vì nàng nhớ không được mà khi dễ nàng a!

Vừa nghĩ tới cảm giác Dạ yêu nghiệt ôm nàng thật chặt, xúc cảm gắn bó như môi với răng. Động tác thân mật như vậy, nói chung là nàng cảm thấy rất không thỏa đáng.

Nhược Ly theo bản năng đưa móng vuốt đặt lên miệng, giờ phút này phảng phất còn có thể cảm giác được đầu lưỡi trơn trượt của hắn ở trong miệng nàng khuấy loạn.

Chỉ là một hồi tưởng tượng lại, Nhược Ly lại cảm thấy nhịp tim đập nhanh hơn, không tự chủ đỏ bừng cả khuôn mặt, nàng vội vàng lắc đầu một cái, đem cái suy nghĩ đó quăng đi.

Tiểu cung nữ kia vừa nghe cũng choáng váng, nàng sống tới giờ cũng chưa từng nghe miệng đối miệng là chào hỏi, này có bao nhiêu xấu hổ a! Ngay cả giữa phu thê với nhau cũng không thể tùy tiện ở bên ngoài hôn môi nữa là.

"Miệng đối miệng chuyện đó chỉ có phu thê mới có thể làm! Hơn nữa cũng không gọi là chào hỏi, cái đó..."Tuổi của tiểu cung nữ cũng nhỏ, vất vả suy nghĩ một hồi mới đột nhiên nghĩ ra, ngượng ngùng nói, "Được gọi là thân thiết."

Tiểu cung nữ nhìn bộ dáng ngượng ngùng của Nhược Ly, có chút kinh ngạc hỏi, " Không phải là tiểu thư bị người ta khinh bạc đi?"

Khinh bạc? Từ này Nhược Ly biết, trong nháy mắt nàng cảm thấy có một loại cảm giác rơi vào bẫy, bất quá nàng không thể để tiểu cung nữ này nhìn ra, dù sao người khởi xướng chuyện này cũng là Dạ Ly Lạc, cho nên nàng lập tức biểu hiện bộ dáng rất bình tĩnh, lắc đầu một cái.

Thấy Nhược Ly lắc đầu, tiểu cung nữ mới yên tâm thở phào một cái, nếu như chuyện như vậy phát sinh, đoán chừng Ám vương mà biết, nàng cũng đừng mong được sống, đáng tiếc tiểu cung nữ không biết, cái tên háo sắc đó chính là Ám vương điện hạ của bọn họ.

"Như thế nào thì gọi là phu thê vậy?" Cái từ này Nhược Ly dường như chưa có nghe qua.

Tiểu cung nữ lại sửng sốt, vốn không muốn trì hoãn thời gian, nhưng dáng vẻ Nhược Ly thật sự hết sức đáng yêu, nàng không đành lòng thúc giục, liền tiếp tục kiên nhẫn giải thích, " Ở Yêu giới chính là bái đường, uống rượu hợp cẩn, ở trên cây Lưu Ly cùng nhau khắc lên tên của hai người, như vậy vĩnh viễn sẽ không chia cách."

Tiểu cung nữ cho rằng Nhược Ly mới tu luyện thành người, cho nên đối với chuyện thế gian không hiểu, thuận tiện giúp nàng đã thông tư tưởng.

Nhưng phỏng chừng nàng có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra đây là vị Ám vương cao cao tại thượng của bọn họ vì để chiếm tiện nghi của tiểu hồ ly mà nghĩ ra mưu kế này.

Nhược Ly đi theo tiểu cung nữ hướng nơi ở của Dạ Mị đi tới, chỉ là trong lòng nàng như bị chặn một tảng đá, sớm mất đi vẻ hoạt bát vừa rồi.

Tiểu cung nữ thấy Nhược Ly an tĩnh, trong lòng mặc dù nghi ngờ, nhưng lúc mới tiến vào đã được nghiêm cẩn răn dạy làm cho nàng cảm thấy vừa rồi là mình đã quá phận, liền cúi đầu cẩn thận không dám nói năng gì nữa, Nhược Ly thật ra ở trong lòng đang thầm mắng Dạ Ly Lạc, hứ, vậy là cả buổi đó Dạ yêu nghiệt chính là chiếm tiện nghi của nàng, nhìn tiểu cung nữ ngượng ngùng như vậy, chuyện hôn môi nhất định không phải là chuyện gì tốt.

Hơn nữa hai nàng căn bản chưa từng trải qua cái gì gọi là bái đường, trong lòng Nhược Ly càng thêm khẳng định Dạ yêu nghiệt chính là khi dễ nàng không nhớ ra chuyện trước kia, lúc này ấn tượng của nàng về hắn đối đã rơi xuống mức thấp nhất.

Nhược Ly trong lòng một mực nghiên cứu làm sao có thể hòa nhau ván này, để cho lão yêu nghiệt kia không thể cứ vậy chiếm tiện nghi của nàng, nhưng nhất thời còn chưa nghĩ ra được đối sách gì vừa không đắc tội với người lo cơm áo cho nàng, vừa có thể vì mình tranh thủ lợi ích, thật là làm cho nàng cảm thấy khó khăn.

Hai ngày này không có chuyện gì, Dạ Mị liền buông lỏng xuống, vào lúc này đang ở trên giường cùng ái thiếp mây mưa, đột nhiên dị không gian truyền đến thanh âm của Dạ Võng, nói Vương của bọn họ muốn đem tiểu hồ ly bên cạnh đến để học cách điều chế độc, truyền lời Vương nói nếu như hắn làm không tốt liền đem hắn thiến.

Những lời này dọa Dạ Mị thiếu chút nữa bất lực, trời, hiện tại có người nào không biết tiểu hồ ly kia là một tiểu phiền phức, vì nàng Vương của bọn họ có thể thu hồi mệnh lệnh giết Đại công chúa, hiển nhiên đó không phải là một nhân vật bình thường.

Dạ Mị vội vàng đứng dậy mặc quần áo, cũng không quản chuyện tốt mới làm được một nửa bị phá ngang, dù sao hầu hạ vị tiểu tổ tông kia mới là việc chính yếu, quan trọng nhất là tiểu đệ đệ của hắn còn đang bị uy hiếp đây này.

Lúc Nhược Ly ủ rũ đi tới cung điện của Dạ Mị, Dạ Mị đã sớm chờ sẵn ở cửa, chỉ sợ chậm trễ đón tiếp vị khách số một này.

Dạ Mị trực tiếp nửa ngồi trên mặt đất nhìn thẳng vào mắt Nhược Ly, còn chưa vào cửa, hắn đã mở miệng, "Tiểu thư, người muốn học cài gì trước?"

Rất hiển nhiên hắn muốn đi thẳng vào vấn đề, tranh thủ thời gian mau mau dạy cho xong để nàng cuốn xéo, đỡ cho việc phải chọc giận chủ tử, hắn thật sự chịu không nổi, hạnh phúc nửa đời sau của hắn còn tràn ngập nguy cơ đây.

Nhược Ly nhìn đại thúc yêu mị trước mặt, bẹt bẹt miệng, đột nhiên nghĩ đến một mưu kế có thể đè bẹp nhuệ khí của Dạ yêu nghiệt, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt sáng quắc nhìn Dạ Mị trước mặt đang chờ đợi phân phó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.