"Tiểu Nhược Ly, có
phải là rất thích cây Đề Huyết?" Dạ Ly Lạc trực tiếp sử dụng thuấn gian
di động, ôm Nhược Ly đi đến dưới tàng cây Đề Huyết nơi lần đầu họ gặp
nhau.
Cây Đề Huyết sinh trưởng ở trên mảnh đất màu mỡ nhất Yêu
giới, cho nên một năm bốn mùa đều nở những đóa hoa đỏ tươi, gió vừa thổi liền rơi lả tả cả một khoảng, đẹp không gì sánh nổi.
Nhược Ly
nhìn mà có chút ngây dại, nàng đưa cánh tay tuyết trắng lên, mấy cánh
hoa đỏ tươi nhẹ nhàng rơi xuống tay nàng, càng làm nổi bật vẻ trắng nõn
thon mềm của đôi tay.
Dạ Ly Lạc đột nhiên nắm lấy tay nàng, nhẹ
nhàng hôn, nụ hôn kia vừa lạnh lẽo lại vừa nóng bỏng giống như một loại
sắt nung, khiến mặt Nhược Ly giống như bị thiêu đốt đỏ lên.
Nàng có chút lúng túng muốn rút tay về, nhưng Dạ Ly Lạc vẫn không buông ra,
tiếp đó đặt một thanh chủy thủ long lanh trong suốt vào trong tay Nhược
Ly.
Thanh chủy thủ này rất nhỏ nhắn, nếu không nhìn kỹ, căn bản
không thấy được, nó trong suốt giống như nước, cầm trên tay thấy lạnh
như băng, cảm giác hết sức tốt.
" Nó gọi là Bạc Băng, có linh
tính, lúc mấu chốt có thể phòng thân."Nói xong thanh chủy thủ kia liền
biến lớn chừng ngón tay cái, Dạ Ly Lạc lấy ra một sợi dây trong suốt đeo nó lên của Nhược Ly.
"Nếu như gặp nguy hiểm, tìm thời cơ tốt gọi nó, nó sẽ tự biết phải làm thế nào." Dạ Ly Lạc không chút để ý nói.
Thanh chủy thủ này là vật mà Dạ Ly Lạc luôn mang theo bên mình, chưa bao giờ
rời xa hắn, cũng không phải là nó lợi hại, mà là nó còn có một công
dụng, chính là thấy chủy thủ như thấy Dạ Ly Lạc, hơn nữa nó còn có thể
điều động toàn bộ thế lực Ám vương phủ, hết sức quan trọng.
"Bất
quá không thể lấy xuống."Dạ Ly Lạc nhẹ nhàng nâng cằm Nhược Ly lên, khẽ
rũ mắt xuống mang theo một phần lười biếng, một phần chăm chú nhìn nàng
nói.
Nhược Ly nhìn thanh chủy thủ có thể biến ảo to nhỏ giống như một loại bảo bối, tất nhiên cao hứng, nên không cho nàng lấy xuống thì
nàng sẽ không lấy xuống, vội vàng gật đầu một cái.
Trong lúc nhất thời nét mặt tươi cười như hoa, cả người như chìm vào bóng dáng cây Đề Huyết, đẹp như mộng như ảo.
Dạ Ly Lạc nhìn đến xuất thần, nhưng chỉ một qua một cái chớp mắt liền phục hồi tinh thần, hắn nhịn không được cúi đầu hôn lên đôi môi kiều diễm đỏ mọng, nhưng lúc này chỉ lướt qua một cái rồi dừng lại, giống như chuồn
luồn lướt nước.
Nhược Ly chớp mắt mấy cái, thật ra thì nàng
biết đây không phải là chào hỏi, mà là một cử chỉ rất thân mật, nhưng
lúc đôi môi hơi lạnh của hắn chạm vào môi nàng, nàng ngoại trừ không
khống chế được nhịp tim tăng nhanh thì không có chút nào bài xích, giống như lúc hắn vuốt lông nàng khi là thân hồ ly, dường như đã thành thói
quen.
Nàng lại không để ý đến phần động tâm kia, chỉ quy kết
thành vì nàng sợ đắc tội với người lo cơm áo cho nàng, lúng túng cười
một tiếng liền trực tiếp đổi chủ đề.
"Lạc, ta lần đầu tiên gặp
ngươi chính là ở chỗ này." Nàng nhớ hôm đó nàng ở chỗ này gặp được Dạ Ly Lạc, lúc ấy nàng còn coi hắn giống như là ánh mặt trời mà hướng đến,
hôm nay nâng mắt nhìn hắn, hắn vẫn như cũ tuấn tú tà mị không gì sánh
được.
"Đúng rồi, tiểu Nhược Ly lúc ấy còn cứng rắn hướng trên
người gia ngã nhào." Dạ Ly Lạc quay người lại nằm xuống nhuyễn tháp đùa
giỡn nói, tay còn không quên đùa nghịch mái tóc dài màu bạc của Nhược
Ly.
Màu đỏ rực như lửa càng làm nổi bật màu bạc rực rỡ, lấp
lánh giống như dải ngân hà, làm cho Dạ Ly Lạc yêu thích không muốn buông tay.
Lời nói này khiến cho Nhược Ly đỏ cả mặt, nàng bĩu môi,
trong lòng kháng nghị, Dạ yêu nghiệt này cũng thật là không mở bình thì
ai biết trog bình có cái gì, khi đó nàng không phải là muốn tìm một vòng ôm ấm áp sao, vừa đúng lúc gặp hắn thôi.
Nàng lại tiếp tục muốn
đổi chủ đề."Lạc, ta vẫn chưa biết nguyên tên của ngươi là gì." Tên của
Dạ Ly Lạc ít có người biết, cho dù biết cũng không có cách nào dám cọi
thẳng tục danh của hắn.
Dạ Ly Lạc đột nhiên cười, hắn nhìn vẻ mặt mong đợi của nàng, cười mười dặm gió xuân, đây là lần đầu tiên hắn
chính miệng nói tên của mình cho người khác, hắn nói rất chậm, lại rõ
ràng từng chữ, dường như muốn khắc sâu trong lòng Nhược Ly.
"Dạ - Ly - Lạc."
Chẳng qua chỉ đơn giản ba chữ, lại giống như mang theo một loại mê dược đầu
độc tâm trí của Nhược Ly, không biết tại sao nàng có một loại cảm giác,
hẳn nam nhân này là lần đầu tiên nói tên của mình cho người khác.
" Trên đời này chỉ có nàng mới có thể gọi tên của ta." Những người khác
dám gọi tên hắn đã sớm hài cốt không còn, câu sau Dạ Ly Lạc không nói
ra, nhưng một câu này cũng đã rõ ràng.
Bởi vì câu nói này mà
Nhược Ly cảm thấy trong lòng có chút chua xót, nàng không nhớ rõ chuyện
trước đây, mất đi tất cả sau lại gặp được nam nhân này, tính khí hắn mặc dù có chút cổ quái, thỉnh thoảng chiếm chút tiện nghi của nàng, nhưng
đối với nàng rất tốt, trong lòng nàng rất cảm kích.
Quỷ thần xui
khiến, Nhược Ly nói ra suy nghĩ trong lòng, " Nếu ngươi không vất bỏ ta, ta cũng sẽ không rời đi." Lời vừa nói ra, hai người đều sửng sốt.
Khuôn mặt yêu nghiệt của Dạ Ly Lạc dù trải qua vạn năm đối với mọi chuyện đều mạn bất kinh tâm rốt cuộc cũng sụp đổ, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười vui vẻ cũng bởi vui mừng qua đỗi mà cứng ngắc.
Hắn chỉ cảm thấy
có thứ gì đó nặng nề đánh vào lòng hắn, hắn cảm thấy chưa bao giờ ấp áp
như vậy, nhưng câu nói sau của Nhược Ly lại làm cho Dạ Ly Lạc cảm thấy
giống như bị người tát một cái bạt tai, một tát này rất đau.
"Ta nhất định sẽ hảo hảo báo đáp ngươi phần ân tình này !"
Bất quá Dạ Ly Lạc rất nhanh liền bỏ qua, duỗi tay một cái, đem Nhược Ly ôm vào trong lòng, cúi đầu nhìn tiểu mỹ nhân yểu điệu.
Trong lòng khẽ rung động, khóe miệng vẫn như cũ mang theo nụ cười khiến người ta không đoán được, hàm hồ nói, "Vậy thì hãy ở bên cạnh gia mà báo đáp
cho tốt đi !"
Giờ phút này hắn cảm nhận được, nữ nhân này đối với hắn hết sức khác biệt, khác biệt đén mức làm cho hắn mang Bạc Băng đưa
cho nàng, mặc dù hắn không hiểu lắm sự khác biệt này có ý nghĩa gì,
nhưng chỉ một điều này làm cho trong lòng hắn có một sự rung động khác
biệt, hắn liền quyết định không bao giờ buông tay nữa.
Mặc dù lúc này Nhược Ly đối với hắn chẳng qua là cảm giác lệ thuộc vào, nhưng
ngày tháng còn dài, hắn không vội, giờ khắc này có thể làm cho đôi huyết sắc đồng tử chỉ có bóng dáng của hắn, thì sau này hắn cũng có thể làm
cho trong lòng nàng cũng chỉ chứa một mình hắn.
Kỳ hạn là, lâu dài.
Vốn là hai người nằm rất tốt, Nhược Ly cũng buồn ngủ, vậy mà Dạ Ly Lạc đột
nhiên đứng dậy, một phen ôm lấy Nhược Ly đang mơ hồ hướng đến tẩm cung.
Nhược Ly vốn đã quen thoải mái ở trong ngực hắn, đôi mắt đảo đảo một cái lại
nhắm mắt ngủ thiếp đi, nhưng vẫn hỏi một câu tượng trưng, " Lạc, là trở
về đi ngủ sao?"
" Hả, tắm a! Nhược Ly đầu nhỏ khẽ động, đột nhiên nàng mở choàng mắt, có
chút bất khả tư nghị nhìn chiếc cằm hoàn mỹ của Dạ Ly Lạc.
Tắm
thì nàng biết, nhưng hai người cùng nhau ngâm mình trong nước, nàng là
thân thể hồ ly thì không sao, nhưng Dạ Ly Lạc không phải cởi sạch hết
chứ?
Nhược Ly vừa nghĩ tới đó không khỏi đỏ bừng mặt, nàng mặc dù không biết nam nữ thụ thụ bất thân là cái gì, nhưng nàng chỉ mới nhìn
Dạ Ly Lạc nửa ngực mở rộng đã cảm thấy nóng hết cả mặt, nếu là.....Nếu
là không mảnh vải che thân, Nhược Ly nghĩ một hồi đã cảm thấy có một cỗ
ấm áp muốn từ mũi chảy ra.
Thật là xấu hổ chết đi được.
Dạ Ly Lạc dĩ nhiên cảm nhận được sự khác thường của người trong lòng,
nhưng hắn chính là muốn trêu chọc nàng một chút, hơn nữa hắn quả thật
nên cho Nhược Ly tắm rửa một chút rồi.
Bên cạnh tẩm cung của Dạ
Ly Lạc chính là một hồ tắm lớn, bên trong hồ từ bạch ngọc mài giũa mà
thành, bốn góc đều có khảm viên dạ minh châu lớn, màn đêm vừa xuống, sẽ
tỏa ra ánh sáng sắc vàng cam giống như ban ngày.
Mà nước trong hồ được dẫn vào từ núi linh tuyền, ấm áp vừa phải, dòng nước không ngừng
chảy, lượn lờ hơi nóng, giống như tiên cảnh.