Thịnh Thế Yêu Sủng

Chương 30: Lừa gạt hãm hại



"Hả?" Yêu hoàng lần nữa ngồi trở lại Long Ỷ, ánh mắt sắc bén nhìn Nhân vương cung kính đứng phía dưới, "Con ta, điều này con nghe ai nói?

Ám vương của Yêu giới luôn luôn lãnh khốc tàn nhẫn, hắn chưa từng bị bất cứ điều gì ràng buộc, sao có thể vì một tiểu Ngân hồ mà khoanh tay chịu trói, điều này cũng quá hoang đường.

"Nhi thần có tin tức đáng tin cậy, lại nghe nói Ám vương vô cùng sủng ái nàng, nếu Phụ hoàng cho phép thì chỉ cần bắt được tiểu hồ ly kia, đến lúc đó không sợ hắn không đi vào khuôn phép.

Nhân vương thấy Yêu Hoàng còn có chút do dự, vội vàng tiến lên nhỏ giọng nói, "Phụ hoàng, hoàng tỷ chết thê thảm như thế, hôm nay việc này đã truyền khắp trên dưới Yêu Giới, nếu như không trừng trị Ám vương, mặt mũi hoàng tộc chúng ta để ở đâu?

Vừa nhắc tới Nam Cung Tâm, trong lòng Yêu hoàng nhói đau một hồi, đó là nữ nhi mà ông ta thương yêu nhất! Hôm nay ngay cả hài cốt cũng không còn, làm sao ông ta có thể nuốt trôi được cơn tức này?

"Lễ vương đâu?" Hôm nay Yêu hoàng chỉ còn hai nhi tử này, cùng triệu kiến đến nhưng sao chỉ thấy có một mình Nhân vương đến.

"Bẩm phụ hoàng, Hoàng đệ bị bệnh, nói là không xuống gường được, chắc là bệnh cũ lại tái phát." Nhân vương có chút tiếc hận nói, cúi đầu xuống che đi vẻ tính toán trong đôi mắt.

Sắc mặt Yêu hoàng nặng nề, nhi tử này của ông ta lúc nào cũng ốm yếu bệnh tật, ông ta không thể trông cậy vào rồi, hai tay ông ta run run vịn lấy bả vai của Nhân vương, đôi mắt đục ngầu tràn đầy mong đợi nhìn hắn, trầm giọng nói, "Hôm nay Phụ hoàng cũng chỉ có thể dựa vào con."

"Có thể vì phụ hoàng tận sức là vinh hạnh của nhi thần!" Trong lòng Nhân vương vui vẻ, bây giờ Yêu hoàng cũng chỉ còn mỗi mình nhi tử có năng lực là hắn, hôm nay xúi giục Phụ hoàng đi đắc tội với Ám vương, chắc Người cũng sống không được bao lâu nữa, ngôi vị Yêu hoàng này, sắp vào tay hắn rồi!

"Chuyện bắt giữ tiểu Ngân hồ, con có nắm chắc không?" Yêu hoàng lo lắng hỏi một câu, mặc dù ông ta chưa từng tiếp xúc với Ám vương, nhưng những việc làm tàn nhẫn của hắn, Yêu giới không ai không biết, hơn nữa Ám vương phủ luôn canh phòng cẩn mật, muốn bắt một con tiểu hồ ly mang ra đâu phải chuyện dễ, huống hồ lại là sủng vật của Ám vương.

"Phụ hoàng yên tâm, nhi thần có cao nhân trợ giúp, trong Ám vương phủ lại có người của nhi thần, nhất định sẽ thành công!"

"Tốt, chuyện này giao cho con, con hãy cố gắng làm hết sức, con là hy vọng cuối cùng của Hoàng tộc chúng ta!" Lão Yêu hoàng thở dài nặng nề, vỗ vỗ vai Nhân vương, ông ta chết cũng không sao, dù sao ông ta luyện công bị tẩu hỏa nhập ma, cũng không còn sống được lâu nữa.

Nhưng nếu nhi tử duy nhất có thể thừa kế vị trí Yêu hoàng xảy ra chuyện gì, các Hầu vương khác nhất định sẽ bất chấp mà làm loạn, dòng tộc này của ông ta cũng coi như suy tàn.

Ánh mắt lão Yêu hoàng âm trầm đầy vẻ tàn nhẫn, ông ta muốn tìm Ám vương để đòi lại công đạo, mà ngôi vị hoàng đế này ông ta cũng không thể chắp tay tặng cho người khác!

Dù sao Ngự linh châu của Yêu giới cũng đang nằm trong tay ông ta, không có sự đồng ý của ông ta ai cũng đừng mong đoạt được.

. . . . . .

Lễ vương cứ như vậy mà ở lại Ám vương phủ, nơi ở cũng không đến nỗi hẻo lánh tách biệt, giống như nơi ở của một hạ nhân, Lễ vương cũng không yêu cầu thêm điều gì khác, nhưng sau khi lão quái đến bắt mạch cho hắn thì lại thở dài nặng nề, trong lòng thầm nghĩ có chữa trị cũng chỉ là tốn công vô ích thôi.

Mấy ngày kế tiếp cũng bình an vô sự, gần đây Dạ Ly Lạc cũng rất bận, dù sao cũng bởi vì chuyện Đại công chúa của Yêu giới bị chết nên có chút phiền phức.

Hắn có thể tiến công, nhưng không được Yêu hoàng chỉ dẫn thì không ai có thể tìm ra vị trí của Ngự linh châu.

Đây cũng chính là nguyên nhân khiến cho Hoàng tộc dù luôn luôn nội chiến, huynh đệ tỷ muội tương tàn, nhưng lại không có một người nào giết Phụ hoàng mình, bởi vì một khi Yêu hoàng chết đi, người ngồi lên vị trí Yêu hoàng sẽ không có được Ngự linh châu, ngôi vị Yêu hoàng này có làm cũng không được yên ổn.

Nếu bức bách Yêu hoàng quá thì ông ta sẽ thà chết chứ không giao ra Ngự Linh châu, làm chậm trễ việc biến thân của Nhược Ly, làm sai đi dự tính ban đầu của hắn, nhất thời mọi chuyện lại lâm vào cục diện bế tắc.

Giờ phút này, Dạ Ly Lạc ngồi trên vị trí chủ vị trong phòng nghị sự, dựa vào ghế một cách lười biếng, một tay tùy ý chống cằm, đôi mắt hoa đào không chút gợn sóng nhưng lại chứa đầy sự phiền muộn.

Tứ đại hộ pháp đều ngồi ở phía dưới, nhất thời cũng không nghĩ ra được cách gì hay, sau khi bọn họ đến phủ Đại công chúa đã giăng kết giới, tất cả cũng làm hết sức bí mật, vốn là muốn giá họa cho các hầu vương khác.

Nhưng không biết tại sao, Yêu hoàng lại biết tin Đại công chúa qua đời, ông ta truyền lời rằng ông ta nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này, chuyện xảy ra quá đột ngột khiến bọn họ ứng phó không kịp.

"Quên đi, các ngươi hãy mau chóng nghĩ cách." Dạ Ly Lạc thấy phía dưới vẫn im lặng, cũng không muốn tạo thêm áp lực cho bọn họ nữa, dù sao cũng còn hai tháng nữa mới tới thời hạn tám mươi mốt ngày, thời gian cũng đủ không cần phải gấp gáp.

"Mị, tiểu thư đâu rồi?" Hắn nhìn mặt trời bên ngoài, cũng đã gần đến trưa, mới không gặp mặt một chút mà đã thấy nhớ.

"Hồi vương thượng, tiểu thư đang luyện chế độc dược ở phòng dược của thuộc hạ, chắc là quên mất thời gian rồi!" Dạ Mị tiến lên một bước, khóe miệng có chút run rẩy nói, nghĩ đến đây trái tim của hắn cũng rỉ máu.

Nhược Ly học cái gì cũng nhanh, mới dạy có mười mấy ngày, nàng đã lừa hắn dạy cho nàng tất cả cách điều chế độc dược bí truyền của hắn khiến hắn vô cùng đau lòng! Hơn nữa nha đầu kia còn mày mò nghiên cứu độc dược, ngày ngày nghĩ cách dùng hắn để thí nghiệm thuốc, hắn thực khó lòng phòng bị!

"Hả? Bổn vương đi xem một chút." Dạ Ly Lạc nói xong liền đứng dậy, nhưng hắn không dùng thuấn gian di động, hắn sợ hắn đột nhiên xuất hiện sẽ dọa Nhược Ly.

Lắc mình mấy cái, hắn đã đến phòng luyện đan, mặc dù không dùng thuấn gian di động, thế nhưng tốc độ lại rất nhanh, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy một tiểu hồ ly mặt xám mày tro, đang ở bên một đống chai lọ, thỉnh thoảng còn sai bảo cung nữ bên cạnh, bận tối mày tối mặt.

"A! Ám Vương điện hạ!" Tiểu cung nữ vừa thấy Ám vương đã kịp phản ứng, vội vàng quỳ xuống, dáng vẻ hết sức lo sợ khủng hoảng.

Nhược Ly vừa nhìn thấy, muốn nhào qua, nhưng sờ sờ khuôn mặt đầy bụi bặm của mình, lại nhìn móng vuốt nhỏ bẩn thỉu liền sững người lại, nàng không muốn làm bẩn y phục của hắn.

Dạ Ly Lạc lại không để ý, lười biếng đi tới, hay tay bế Nhược Ly lên để cho nàng mặt đối mặt nhìn hắn, "Nhìn xem bộ dạng của nàng kìa, người không biết còn tưởng rằng gia ngược đãi nàng."

Trong lòng Nhược Ly thầm cảm thấy hôm nay tâm trạng hắn dường như không tốt, vội vàng cười làm lành, lộ ra hàm răng hồ ly trắng bóc, tạo thành sự đối lập rõ rệt với khuôn mặt lấm lem bụi đất của nàng.

Dạ Ly Lạc nhìn bộ dạng cố ý lấy lòng của nàng, cười nhạo một tiếng, nha đầu xảo quyệt này, hắn than nhẹ một tiếng thật đúng là không có cách nào với nàng mà.

"Đi thôi, đi tắm cho nàng, nếu không chút nữa làm bẩn y phục của gia."

". . . . . ." Nhược Ly buồn bực, mấy ngày nay nàng cũng đọc sách không ít, cái gọi là tắm trong miệng hắn, đơn giản chính là sàm sỡ nàng, nhưng người này là hắn, nàng có thể chấp nhận được.

"Lạc, có thể chờ ta chế xong thuốc này rồi hẵng đi được không? Xong ngay bây giờ mà!"

"Có thể, nếu nàng muốn luyện cho xong, gia sẽ đưa nơi này cho Dạ Võng.”

". . . . . ." Nhược Ly lập tức ngoan ngoãn im lặng, uy hiếp trắng trợn như vậy! Đưa cho Dạ Võng, hắn vẫn luôn luôn ở trong dị không gian, đưa hắn rồi nàng đừng mong được đến gần phòng luyện đan, cho nên nàng quả quyết im lặng.

"Sau này gia sẽ dạy nàng một số yêu pháp căn bản."

"!" Nhược Ly vừa nghe, đôi mắt to lập tức lóe sáng, đây chính là một việc tốt, bộ dạng lập tức trở nên nhu thuận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.