Thịnh Thế Yêu Sủng

Chương 39: Yêu Hoàng kế nhiệm



Từng chuyện từng chuyện xảy ra quá đột ngột nên bọn họ không có thời gian để nghĩ cách bắt Yêu Hoàng giao ra Ngự Linh Châu, lúc này Yêu Hoàng lại bị tẩu hỏa nhập ma khiến bọ họ trở tay không kịp.

"Các ngươi muốn Ngự Linh Châu? Ha ha, đừng vọng tưởng!" Những lúcYêu Hoàng thoáng tỉnh táo lại cũng nghe thấy lời bọn họ nói, ông ta biết trong tay mình vẫn có lợi thế lập tức nở nụ cười khoái trá.

"Ngươi có điều kiện gì?" Dạ Ly Lạc vô cảm nói, hắn nhẹ nhàng ôm Nhược Ly, chậm rãi truyền cho nàng yêu lực thuần khiết chỉ hy vọng nàng bớt đau đớn hơn.

"Điều kiện?" Yêu Hoàng chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, bây giờ ông ta còn có thể ra điều kiện gì, ông ta biết nếu không ăn được đan dược luyện từ máu thịt của Nhược Ly, sẽ không cách gì trị khỏi được chứng tẩu hỏa nhập ma của ông ta. Nhưng hôm nay thấy Dạ Ly Lạc xem nàng như bảo bối, có lẽ hắn không thể nào đưa tiểu Ngân Hồ cho ông ta luyện đan. D.đ.l.q.đ

"Nếu ngươi giao ra Ngự Linh Châu, bổn vương sẽ phái người giỏi nhất đến chữa trị cho ngươi." Dạ Ly Lạc chậm rãi đi về phía ông ta, áp lực xung quanh cũng tăng lên "Tội ngươi đã bắt cóc Nhược Ly cũng sẽ được đặc xá."

Đây là lần đầu tiên Dạ Ly Lạc chủ động nhượng bộ, nếu không phải đã đến ngày cần Ngự Linh Châu, để Nhược Ly lần nữa mọc lại đuôi, thành công chuyển hóa thành yêu, ông ta nghĩ là ông ta có thể sử dụng vật kia uy hiếp được hắn hay sao?

"Ngươi cho rằng bổn hoàng không biết, nếu muốn kéo dài sinh mạng, một thân yêu lực của ta nhất định phải bị tiêu tán, đến lúc đó Nam Cung nhất tộc cũng suy bại rồi !" Yêu Hoàng kích động quát lên, gia tộc của ông ta giờ chỉ còn lại hai nam nhân là ông ta và đứa nhi tử ốm yếu bệnh tật Lễ vương mà thôi.

"Nam Cung Nhược Thủy đang ở trong tay của Bổn vương, Bổn vương có thể khiến cho Nam Cung nhất tộc các ngươi biến mất như chưa từng tồn tại." Ông ta có thể uy hiếp Dạ Ly Lạc vậy Dạ Ly Lạc cũng có thể uy hiếp ngược lại ông ta, dù sao hắn cũng không bận tâm nhiều như ông ta. D.đ.l.q.đ

"Ngươi!" Yêu Hoàng hung hăng nhìn chằm chằm Dạ Ly Lạc đã nắm chắc phần thắng, cuối cùng ông ta đành vô lực thở dài nói, "Bổn hoàng muốn gặp Nhược Thủy."

"Đưa hắn ta đến." Dạ Ly Lạc ngồi xuống chiếc ghế mềm Dạ Mị đưa tới, nhẹ nhàng cẩn thận vuốt ve bộ lông của Nhược Ly, hy vọng có thể cho nàng một chút ấm áp.

Không tới một khắc, Nam Cung Nhược Thủy liền bị đưa đến, hắn ta có chút giật mình khi nhìn thấy Yêu Hoàng bị giam trong kết giới, nhưng khi nhìn đến Dạ Ly Lạc cùng tam đại hộ pháp thì cũng không kinh ngạc nhiều lắm.

Hắn ta vẫn đúng nghi lễ vái chào Yêu Hoàng một cái, "Nhi thần tham kiến phụ hoàng! Khụ khụ. . . . . ." Nhưng bệnh cũ tái phát khiến thân thể yếu ớt của hắn ta có chút chống đỡ không nổi.

Yêu Hoàng nhìn thấy bộ dáng của hắn, trong lòng thật ra cũng đã nguội lạnh, hoàng trữ như vậy (*người được xác định sẽ thừa kế ngôi vua) làm sao có thể làm cho người khác phục, thế nhưng đây cũng là hy vọng duy nhất của ông ta.

"Người cũng đã gặp rồi, nói, Ngự Linh Châu ở đâu?" Dạ Ly Lạc thấy Nhược Ly đã an ổn ngủ thiếp đi, liền nhẹ nhàng vân vê lỗ tai nhỏ của nàng, tảng đá vốn đè nằng trong lòng cuối cùng cũng bỏ xuống được.D.đ.l.q.đ

"Bổn hoàng còn có một yêu cầu, ngươi phải thời khắc bảo vệ các thế hệ Yêu Hoàng của Nam Cung nhất tộc !" Yêu Hoàng đưa ra một yêu cầu hết sức quá đáng.

Dạ Ly Lạc chợt cười nhạo nói, "Nam Cung lão yêu, ngươi thật sự cho rằng Bổn vương sợ ngươi sao? Bổn vương không ngại quật mộ của Yêu Hậu lên, sau đó nghiền xương thành tro, khiến cho bà ta hôi phi yên diệt, vĩnh viễn không được siêu sinh."

"Ngươi!" Yêu Hoàng tức giận đến mức không nói nên lời, ông ta chỉa ngón tay gầy trơ xương vào Dạ Ly Lạc, đôi mắt chứa đầy vẻ căm phẫn, so với Dạ Ly Lạc ông ta quả thật có quá nhiều thứ vướng bận.

Nếu Dạ Ly Lạc thực sự nổi giận, hắn cũng có thể không cần Ngự Linh Châu, dù sao tiểu hồ ly kia có biến thành yêu hay không có lẽ cũng không liên quan đến ông ta, nhưng lực uy hiếp của ông ta căn bản không đủ.

"Bất quá nếu ngươi giao ra Ngự Linh Châu, Bổn vương có thể bảo đảm sẽ không tranh đoạt vị trí Yêu Hoàng." Ngôi vị hoàng đế này hắn căn bản không để vào mắt, ban đầu muốn có chỉ là nó sẽ giúp cho việc thống nhất Yêu giới dễ dàng hơn, hôm nay coi như không có cũng chẳng sao.

Yêu Hoàng biết mọi chuyện đã hết hy vọng, nhắm mắt lại thở dài nặng nề. Bất quá nếu Ám vương không ra mặt tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, trong thời gian này các lộ yêu Hầu vương cũng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, đây cũng coi như là một sự giúp đỡ với gia tộc của ông ta. D.đ.l.q.đ

Trong nháy mắt ông ta trông như già đi rất nhiều, mắt cũng trở nên càng ngày càng đục ngầu, run rẩy đưa tay chỉ Nam Cung Nhược Thủy, sau đó nói, "Nhược Thủy tới đây, Phụ hoàng có lời muốn nói với con."

Yêu Hoàng biết mạng ông ta không còn bao lâu nữa, với lại lúc tỉnh táo càng ngày càng ít, ông ta thật không biết mình còn có thể tỉnh táo bao lâu nữa, nếu như không nhân lúc tỉnh táo đem ngôi vị hoàng đế truyền lại, gia tộc bọn họ nhất định sẽ rất hiu quạnh.

"Dạ! Nhi thần tuân lệnh." Nam Cung Nhược Thủy trầm ổn đi tới, sau đó cung kính nửa quỳ ở trước người Yêu Hoàng, thấy Yêu Hoàng muốn nói gì đó, liền nghiêng đầu đến gần.

"Cô (danh xưng của vương hầu thời phong kiến) lấy danh nghĩa Yêu Hoàng truyền lại vị trí Yêu Hoàng đời thứ bảy mươi mốt cho con!" Tiếp đó Yêu Hoàng xướng lên một đoạn cổ văn, sau đó một cỗ tinh khí chảy vào người Nam Cung Nhược Thủy.

Trong nháy mắt Yêu Hoàng trở nên khô héo, đây chính là nghi thức truyền ngôi của các đời Yêu Hoàng, Yêu Hoàng đời trước dùng toàn bộ tinh khí cùng tư duy truyền lại cho Yêu Hoàng kế nhiệm, hoàn thành việc truyền ngôi.

Nam Cung Nhược Thủy hít một hơi thật sâu, nhìn Yêu Hoàng đã biến thành tro bụi, hắn ta vẫn như cũ hết sức lạnh nhạt, trong mắt không có vui buồn, giống như người vừa chết đi không có liên hệ gì với hắn ta, căn bản không phải là người cha đã cho hắn ta sinh mạng.

"Vương thượng, chuyện này. . . . . ." Dạ Quỷ không ngờ Yêu Hoàng còn có chiêu này, lúc này không biết phải làm sao mới phải.

Dạ Ly Lạc cũng không kinh ngạc, lão Yêu Hoàng vốn cũng không xong rồi, truyền ngôi cho Nam Cung Nhược Thủy cũng tốt, đỡ cho hắn phải lo lắng Ngự Linh Châu thất truyền, "Giao ra Ngự Linh Châu."

Nam Cung Nhược Thủy vẫn như cũ bình tĩnh đứng dậy, vẫn không quên vỗ vỗ bụi bậm trên đầu gối của mình, hắn ta đứng trước mặt Dạ Ly Lạc, cung kính vái một cái, sau đó đúng mực nói, "Ám Vương điện hạ, tiểu vương hiện tại còn chưa đăng cơ, khụ khụ. . . . . . Cho nên trong đầu óc vẫn chưa có tin tức của Ngự Linh Châu."

Dạ Ly Lạc chợt nhíu mày, còn hơn bốn mươi ngày nữa là đến kỳ hạn tám mươi mốt ngày, thời gian vẫn còn nên hắn cũng không gấp gáp, "Bổn vương cho ngươi mười ngày."

"Đại điển đăng cơ mong rằng Ám Vương sẽ tham gia, mấy ngày nay đoàn người của ngài cũng vất vả rồi, nên ở lại hoàng cung nghỉ ngơi một chút, nếu tiểu vương có bất kỳ tin tức nào sẽ lập tức bẩm bảo." Nam Cung Nhược Thủy chân thành vái một cái, nhìn Nhược Ly yếu ớt nằm trong ngực Dạ Ly Lạc, trên mặt cũng lộ một chút tiếc hận. D.đ.l.q.đ

"Còn nữa, chuyện của tiểu thư, trong thư các của hoàng cung có một ít sách cổ, có lẽ sẽ có chỗ dùng đến." Nam Cung Nhược Thủy nhìn Dạ Ly Lạc không chút cử động, liền tiếp tục mở miệng nói.

Dạ Mị vừa nghe nhất thời hứng thú, ngoài điều chế độc thì sở thích còn lại của hắn là thu thập sách và đọc sách, thư các của hoàng cung cho tới nay canh giữ nghiêm mật, vì hắn không muốn gây ra phiền toái nên chưa có viếng thăm, hôm nay có cơ hội được xem, mắt hắn liền sáng lên, "Đúng đó! Vương thượng, lão quái này gà mờ, tra sách cổ cũng có ích cho lão lắm."

Dạ Ly Lạc dĩ nhiên biết Dạ Mị đang suy nghĩ điều gì, hắn cúi đầu nhìn tiểu Nhược Ly trong lòng, gật đầu một cái, mặc dù không biết Nam Cung Nhược Thủy có âm mưu gì, nhưng hắn cũng phải ở lại chỗ này, dù sao ở đây có thể lấy được tin tức trước nhất về Ngự Linh Châu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.